Chap 6: Buổi sáng và "lời yêu thương" của Shinichi!
Chiếc xe BMW phanh gấp trước cổng trường, tạo nên một tiếng "két...." chói tai. May mắn cho cái số con rệp của Ran là giờ này hầu hết mọi người đều đã vào lớp, thế nên bên ngoài vắng tanh vắng lặng. Thế cũng tốt, nó chỉ mong không trở thành tâm điểm bị chú ý là được rồi. Shinichi liếc mắt sang nó, cười một cái rất...Kudo, hàng loạt các cô gái bên đường chết ngất!
"Đừng để tôi phải bế cô xuống chứ, tiểu thư..."
Anh mở miệng trêu chọc, ánh mắt bỡn cợt lướt qua gương mặt xinh đẹp của nó. Cái từ "tiểu thư" cuối câu, anh cố tình ngân thật dài, cốt là để khiêu khích nó. Nhưng đừng đánh đồng nó với những loại người dễ bị kích thích như thế chứ. Nó đường đường là Đại tiểu thư đấy nhé!
"Anh có muốn tôi cũng không cho!"
Nó nói lạnh lùng, tay tháo dây an toàn ở bên vai. Mở cửa xe một cách nhanh chóng, Ran bước xuống với phong cách của một tiểu thư chính hiệu. Đóng cửa lại một cái "rầm", nó đi xuống dưới lấy chiếc ba lô hình chú thỏ bông, đeo lên vai. Tất cả hành động đều được thực hiện rất suôn sẽ không chút ngại ngần. Ran khẽ hất lọn tóc dài bị gió thổi tung ra phía sau, nhìn anh đầy khiêu khích, kiểu như "ta đây không thèm chấp".
"Nếu anh muốn trễ học thì cứ ngồi đó tự kỉ với cái xe, nhé!"
Giọng điệu trêu chọc cùng cái liếc mắt nghịch ngợm, nó đã thành công trong việc trả thù Shinichi. Mặt anh bỗng nghệch ra, rồi chợt nhớ lại nội dung câu nói từ nó, lật đật nhìn đồng hồ trên xe và tá hỏa khi thấy ba con số màu đỏ chót ẩn hiện: 7:00!
"Chết tiệt...." - Anh lầm bầm, khởi động xe, phóng cái vèo vào chỗ để xe phía sau trường, trước khi đi không quên lườm nó một cái sắc lẹm, như muốn nói: Tất cả là tại cô!
Đương nhiên, nó đâu có ngốc đến nỗi không biết cái ánh mắt đó ám chỉ điều gì. Nhưng mặc kệ, nó không thèm quan tâm, đâu ảnh hưởng gì đến nó đâu nào! Ngược lại, gương mặt nó còn tỏ vẻ hí ha hí hửng là đằng khác. Cái biểu cảm vừa rồi của hắn, đúng là ngố hết chỗ nói mà.
........
Shinichi hầm hừ bước ầm ầm trên hành lang. Cái con nhỏ đó dám mở miệng nói với anh như thế. Nó xem anh là gì chứ? Bạn học à? Đừng có mơ! Anh là Hội trưởng hội học sinh, là học viên quyền lực nhất Teitan. Thầy cô kiêng nể anh, bạn bè khâm phục anh, mọi người ngưỡng mộ anh. Thử hỏi còn gì mà anh không có? Vậy mà cô nàng đó chẳng xem anh được cái kí lô gì!
Tch! Tức điên lên mất!
Cơ mà, đang bực mình thì thôi chớ, tại sao lại có "ai đó" ở đây???
"Anh bị gì thế, Shinichi?"
Không nghe. Anh không nghe thấy gì cả. Đúng thế, cứ đi thẳng thôi, đừng có quay đầu lại.
"Có nghe tôi nói không?"
Giả điếc! Không nghe, không quen, không thấy! Anh không biết gì hết.
"Này, đừng lơ tôi thế chứ! Anh sắp tông vào cột đấy."
@%&*!%!!!!
Rốt cuộc, anh buộc phải dừng lại đột ngột trước cây cột làm bằng đá sừng sững, khiến cho "ai đó" đang đi phải giật mình "phanh" gấp, gương mặt đáng yêu đập cái bốp vào tấm lưng của anh.
"Anh làm gì vậy?" - "Ai đó" gắt gỏng, xoa xoa cái mũi đáng thương của mình.
"Tại sao cô lại đi theo tôi???" - Shinichi tức tối quay người lại, chỉ thẳng vào mặt người đối diện, nói như hét. - "Hả, Mori?"
"Ơ, tôi đi theo anh thì có gì sai?" - Nó nghênh mặt, bướng bỉnh. - "Thư ký riêng đi chung với Hội trưởng không được à?"
"Sao cô không vào lớp trước đi?" - Anh hậm hực. Anh ghét phải đi cùng với ai đó, nhất là con nhỏ dám xem thường anh.
"Làm sao tôi biết được nó ở chỗ nào?" - Ran cãi lại. - "Anh định bỏ mặc tôi ư?"
Shinichi hừ một tiếng bực dọc. Nếu bỏ cô ta lại thì thể nào cũng bị dính đầy rắc rối, chưa kể Hội học sinh sẽ bị mất danh tiếng lâu nay. Mà nếu đi chung với nhau thế nào cũng xảy ra chuyện, nên tốt nhất là cứ im lặng mà đi đến đích thì thôi.
Nó đi đằng sau không thấy biểu hiện gì gọi là chống đối của anh, nên cứ vui vẻ mà nhảy chân sáo sau lưng. Xem ra, hắn cũng biết cách nhượng bộ con gái chứ nhỉ? Có lẽ nó đã nghĩ sai về hắn bao ngày nay rồi chăng?
.............
"Lớp của cô ở tầng 2, đằng kia." - Shinichi chỉ tay về phía căn phòng lớn nằm ở đầu dãy hành lang phía trên cầu thang khi anh và nó đã đi "tham quan" gần hết học viện. - "Vào đi."
"Ơ, không phải anh nên đưa tôi vào lớp sao?" - Nó tỏ vẻ ngây thơ vô cùng, gương mặt trẻ con đến không ngờ.
"Tại sao tôi phải làm vậy?" - Anh suýt chút nữa là hét toáng lên, may là còn kìm lại kịp. Con nhỏ ngốc nghếch này, muốn làm gì anh vậy hả???
"Tôi là học sinh mới...." - Ánh mắt puppy long lanh lóng lánh, khuôn mặt tội nghiệp như chú mèo con bị bỏ rơi, với đôi bàn tay níu cánh tay anh, nó hoàn toàn có tố chất để trở thành diễn viên. Trong một thoáng, vệt đỏ mờ ảo vụt qua mặt anh và biến mất nhanh chóng. Shinichi hất tay nó ra một cách mạnh bạo, mở giọng bực tức:
"Đồ phiền phức!"
Nói đoạn, anh (đành) bước đến phòng học của nó. Nó hí hửng theo sau, vừa đi vừa chỉ trỏ đủ thứ, tỏ vẻ mọi thứ đều thật mới mẻ với nó. Shinichi thật muốn hét lên rằng :"Thôi đi! Cô là nhà quê lên tỉnh chắc!" Nhưng không thể, đúng không nào? Thử nghĩ xem, cả trường học đang yên ắng thế này, thì chắc chắn là giọng nói lớn quá mức bình thường sẽ bị chú ý ngay tức khắc. Chưa kể việc sẽ bị lộ vụ Hội trưởng đi học trễ. May mắn là nãy giờ chưa bị bắt gặp lần nào, chứ nếu không thì cũng hơi bị phiền phức đấy.
Ô la la, đến gần cửa lớp rồi! Nó bám lấy cánh tay anh như sam, làm người ngoài nhìn vào tưởng chừng như đôi tình nhân hạnh phúc. Anh giật thót, vội vã gỡ tay nó ra, nếu không sẽ bị hiểu lầm mất. Nhưng càng cố gắng thì càng phản tác dụng, tay nó như bấu chặt vào tay anh, không chịu buông thả một chút nào.
"Buông ra!" - Shinichi nói lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào nó.
"Không buông!" - Nó cãi bướng, đôi mi nhíu lại, môi hơi chu lên, trông đáng yêu vô cùng ~
"Buông!"
"Không!"
"Buông!"
"Không!"
"E hèm, hai em, hoặc chia tay nhau tại đây, hoặc tôi cho phép ra ngoài mà tán tỉnh." - Một giọng bực tức cất lên. Như một con rô bốt, nó xoay đầu về phía trước và thấy giáo viên lớp nó đang đứng trước mặt, hầm hầm tức tối. Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nó mà cười thầm trong bụng. Đến lúc trả thù rồi đây!
"Xin lỗi cô, bạn gái em mới đến, không biết rõ sơ đồ trong học viện lắm!" - Shinichi cúi đầu lễ phép, nói nhẹ nhàng. - "Mong cô bỏ qua cho cô ấy, Mizura-sensei!"
"Ừ ừ, tất nhiên rồi!" - Người giáo viên đang tức giận bỗng hiền lành đến mức ngạc nhiên. Vừa cười vừa nói như thiếu nữ đôi mươi.
Sởn gai ốc. Da gà da vịt cứ thay nhau chạy nước rút trên người nó. Hai tay bám vào cánh tay hắn cũng cứng đơ, mất cảm giác.
Ơ, nhưng hình như nó vừa nghe từ "bạn gái" ở đây?
Đừng đùa chứ, bạn gái ai nào? Không, Ran à, chắc chắn là nghe nhầm rồi!
"Vậy bạn gái em có thể vào lớp được chứ ạ?" - Anh khẽ mỉm cười đầy mê hoặc. Người giáo viên tên Mizura lập tức bị hớp hồn bởi vẻ đẹp trai và phong độ quá mức cho phép của anh, gật đầu cái rụp. Nó trố mắt, đơ người.
Cái gì cơ??? "Bạn gái em" là sao đây hả? Cái tên chết tiệt này! Hắn ta uống thuốc chưa uống nước hay sao mà phát ngôn bừa bãi thế? Không! Bị hiểu lầm! Sẽ bị hiểu lầm mất! Mau mau giải thích đi thôi!
"Sensei, em không....."
Câu nói biện minh chưa vụt ra khỏi miệng nó đã bị anh nhanh chóng bắt thóp. Anh cười đầy ẩn ý, một tay vòng qua vai nó, tay kia nâng những sợi tóc đen mượt của nó lên. Anh khẽ hôn vào tóc nó, thì thầm:
"Sao nào em yêu? Em không muốn xa anh sao?"
Sốc toàn tập. Oh my god! Làm ơn, nói với nó đây là mơ đi!!!!
Giáo viên: Ôi tuổi trẻ! *đỏ mặt*
"Không sao, tan học anh sẽ đến đón em, nhanh thôi!" - Tay anh trườn từ vai xuống hông nó, véo một cái nhẹ, thì thào từng từ vào tai nó. - "Im lặng và làm theo tôi nếu không muốn gặp rắc rối!"
Ran thờ người ra, chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Nhưng ánh mắt sắc bén của anh lườm lườm vào nó, khiến nó bắt buộc phải làm theo mà không biết mình nên làm gì.
"Ư...ưm..." - Nó lắp bắp. Thật ngại ngùng làm sao. Tay hắn đã chạm vào người nó, ở những nơi rất nhạy cảm (đối với nó là thế). Nghĩ đến đó, mặt nó bỗng nhiên nóng bừng, đỏ như mặt trời. Chết thật, sao mãi đến bây giờ mới đỏ mặt là thế nào nhở?
"Vậy nhé! Anh sẽ chờ em ở ngoài sân sau."
Anh rút lại cánh tay đã ôm lấy nó. Nó cảm giác hơi hờ hững. Ôi má ơi, nó đang nghĩ gì vậy nè? Hờ hững khi Shinichi không ôm nó nữa ư? Thật điên rồ hết sức mà!
"Xin phép cô ạ!" - Anh cúi đầu chào. Trước khi đi, anh không quên hôn lên mái tóc đen dài của nó, nhếch mép cười. Rồi Shinichi quay lưng đi một mạch, không đếm xỉa đến "nạn nhân" đang trong thời kì đông đá.
1
2
3
Hắn....vừa hôn lên....trán nó.....đấy hả?
Chúa Giê su ơi! Thánh Ala ơi! Đức mẹ ơi! Làm ơn nói với con đây không phải là sự thật đi!!! - Nó khóc ròng trong bụng.
Mizura-sensei vẫy vẫy tay tạm biệt với anh, rồi vui vẻ mời nó đi vào lớp. Bỏ qua những xúc cảm bối rối vừa nãy, nó rụt rè bước vào, hồi hộp và hơi lo lắng. Cả phòng bỗng xì xầm bàn tán về nó, nào là vừa thấy nó với Hội trưởng rất thân mật, nào là Shinichi bị nó mê hoặc, rồi cả nó và hắn trông như một cặp đôi đúng nghĩa. Nó cũng chẳng thèm để ý, dù gì thì nó từng bị nghe những lời nói xúc phạm nặng nề hơn thế này nhiều. Vì vậy những câu nói này không làm nó bối rối hay mất tự tin.
Ánh mắt nó nhìn một lượt khắp phòng. Chà, hiện đại thật chứ nhỉ, không thua lớp học của nó bên Pháp là bao. Phòng có 4 dãy, mỗi dãy 10 bàn đơn, vậy chung quy là lớp này có tận 40 học sinh. Ừm, để xem nào, theo danh sách thì Kazuha, Aoko và Sonoko cũng học ở đây. Nhưng bọn họ đâu rồi nhỉ?
"Ran! Đây này!" - Kazuha từ bàn cuối giơ tay lên cao ra hiệu cho nó. Thì ra bọn bạn chen nhau ngồi dưới lớp, bảo sao mà nó tìm ra, lớp đông thế cơ mà. Mấy đứa này, hùa nhau ngồi bàn cuối cốt là để quậy phá thỏa thích chứ học hành gì.
Nó bỗng phát hiện ra lớp có đến hai bàn trống. Một bàn là của nó (cứ mặc nhiên nhận định vậy đi) phía trên bàn của Kazuha ở dãy thứ hai, còn bàn kia là ở dãy thứ nhất, gần sát với bàn nó. Chẳng lẽ còn ai đi muộn nữa nhỉ?
"Im lặng!" - Cô Mizura đập bàn rầm rầm, hài lòng khi tiếng xì xào đã không còn nữa. Cô chỉ tay về phía nó - "Đây là học sinh mới của lớp. Làm quen nhau đi nhé!"
"Xin chào, tớ là Mori Ran! Rất mong được các bạn giúp đỡ!" - Nó đưa tay chào thân thiện, nét mặt hồn nhiên, nụ cười tươi tắn, nó đã khiến tất thảy bọn con trai trong lớp phải "đổ" ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Ừm, Mori, em nên ngồi ở chỗ nào nhỉ?"
"Em có thể ngồi ở bàn số 9 dãy hai được không ạ?" - Nó chỉ tay về phía cái bàn còn trống ở gần cửa sổ, bên dưới là chỗ của Kazuha, phía bên trái là dãy ba của Aoko và Sonoko. Đương nhiên là bọn bạn bí mật đã giữ chỗ cho nó rồi.
"Ừm, có vẻ được đấy." - Cô Mizura tặc lưỡi.
Nó vui vẻ đi xuống chiếc bàn trống, không quên "yeah!" một cái với Kazuha bàn dưới và nháy mắt với hai cô bạn bàn bên. Ran ngồi xuống ghế, mắc ba lô trên cái móc cạnh bàn, rồi chống hai tay nhìn lên bảng. Hình như là đang học tiết Sử, chữ nghĩa dày đặc thế mà.
"Nào nào, chúng ta tiếp tục...." - Cô Mizura gõ gõ lên bàn. - "Chỗ này....chỗ này....chỗ kia....blah...blah..."
Oài, lại học, học ơi là hành!
Nó ghét môn Sử cực kì. Vừa dài, vừa dai, lại chẳng hiểu cái gì sất. Chán nản. Nó nhìn sang chỗ hai đứa bạn thân, tá hỏa khi thấy Sonoko lén lút đọc cuốn tạp chí Ochi dưới hộc bàn, Aoko có vẻ siêng năng hơn, vừa nghe vừa chép với tốc độ chóng mặt. Nó quay xuống chỗ Kazuha, định bụng sẽ tám vài câu cho đỡ buồn, nhưng nhỏ bạn đã nằm ườn trên bàn ngáy khò khò, lại còn cuốn vở úp lên mặt hòng che đậy "hành vi mờ ám". Oải. Nó quay lên bàn, chống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn trôi theo những đám mây trắng phiêu lãng.
.......
"Reng, reng, reng...."
Chuông vang lên từng hồi. Nó giật mình định thần lại. Thì ra chỉ vừa mới hết tiết thứ nhất. Chắc tại do nó vào lớp hơi bị trễ, nên may là không chịu đựng gì nhiều. Theo thời khóa biểu thì hôm nay nó có 4 tiết đến khoảng 11h, sau đó thì nghỉ trưa và buổi chiều hoạt động trong Hội học sinh. Chán đời, nó nằm ườn ra bàn, chẳng thèm để ý xung quanh. Gấp cuốn truyện trên đầu để tránh ánh nắng mặt trời, nó nhắm mắt và bắt đầu say sưa ngủ.
Mà Ran lại có một cái tật, khi ngủ là ngủ ngay đơ, chẳng nghe chẳng biết gì hết. Họa may chỉ có động đất sóng thần hay khủng bố Binladen thì nó mới chịu lơ mơ tỉnh dậy. Thế đấy! Vậy nên nó cứ an tâm mà say giấc, chẳng cần quan tâm chuyện thiên hạ.
..........
"Dậy đi Ran ơi! Tan học rồi!" - Kazuha mạnh bạo lay lay người nó. Ran mở hé mắt, và bật dậy nhanh hết sức khi nghe hai chữ "tan học" ở cuối câu. Nó vội vàng hỏi lại:
"Tan học rồi á? Vậy....Aoko với Sonoko đâu rồi?"
"Hai cậu ấy đi xuống căn tin trước rồi." - Kazuha nói. - "Vì phải tranh thủ nghỉ trưa ở ký túc xá nữa."
"Ơ, có ký túc xá nữa cơ à?" - Nó ngơ ngác.
"Nơi đó chỉ giành cho các học viên của Hội học sinh thôi. Nếu không muốn thì cậu về nhà cũng được, chẳng ảnh hưởng gì." - Kazuha vừa nói vừa lôi nó ra khỏi lớp. - "Vì chúng ta hoạt động vào buổi chiều."
"Thì ra là vậy!" - Nó vội vã đi theo Kazuha. - "Ơ, chúng ta đi đâu đây?"
"Căn tin! Mà Ran này, cậu cũng hay thật! Đẹp đôi lắm." - Kazuha cười hí hí, liếc mắt sang nó.
"Đẹp đôi? Cái gì đẹp?" - Ran ngẩn ngơ. Và lập tức hiểu ra vấn đề. - "Đừng có nói là....."
"Shinichi với cậu đó! Chậc, đúng là trai tài gái sắc! Miễn chê!" - Nó há hốc mồm miệng khi nghe nhỏ bạn chí cốt buông lời đùa cợt.
"Cho tớ xin đi..." - Nó mệt mỏi thở dài. - "Hắn ta là tên tồi tệ xấu xa đáng ghét bệnh hoạn! Đồ khó ưa...blah....blah...."
Kazuha chẳng nói chẳng rằng, cứ mặc nó lải nhải đến đau đầu nhức óc. Cô chỉ "ừ, ừ..." cho qua chuyện, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì mới lôi nó ra tra tấn một lần cho sướng. Cô cười thầm trong bụng, xem ra sắp có màn kịch hay ho đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro