Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5:Trễ giờ học

Cuộc chiến tranh cứ thế tiếp diễn tại nhà nó~~~~~

  "Tôi không có!" - Nó bực mình liếc anh.

"Vậy ai đã chối bây bẩy những gì mình đã làm thế nhỉ?!" - Anh cười nửa miệng.

"Chết tiệt! Bị hắn lừa rồi!"

"Anh đang khiêu khích tôi đấy à?" - Nó liếc xéo.

"Không dám!" - Anh cười cười làm nó nổi điên.

"Mà tôi cũng ngạc nhiên lắm nhé! Không ngờ công-tử-nhà-Kudo lại là một anh chàng yểu-điệu!" - Nó cố ý nhấn mạnh chữ yểu điệu, cốt là để trả đũa lại anh.

"Gì hả?" - Anh lừ mắt hăm dọa.

"Không được sợ, không được! Hắn ta chỉ hù dọa mình thôi! Đúng thế, không được tỏ vẻ sợ hãi!"

"Ơ, không đúng à?" - Nó cao giọng. - "Tôi đấm anh nhẹ đến thế mà lại ngất xỉu. Anh yếu ớt thật!"

"Cô hơn tôi chắc?" - Anh cãi lại. - "Cô vừa thừa nhận đã đánh tôi đấy thôi!"

"Ừ, và anh cũng vừa thừa nhận anh đã ngất xỉu khi tôi đánh đấy thôi!" - Nó nhếch mép, con mồi đã lọt bẫy. Nó biết ngay mà, chỉ cần khích tướng một chút là dính liền.

Cứng họng.

"Cô....." - Anh thét toáng lên.

"Sao?" - Nó làm bộ mặt khiêu khích anh.

"Cô đúng là đồ con gái không biết xấu hổ!"

"Anh đúng là đồ bệnh hoạn không có tự trọng!"

"Là cô!"

"Là anh!"

"Cô!"

"Anh!"

"Cô!"

"Anh!"

Cả hai cứ "cô", "anh" suốt cả buổi mà chưa chịu ngừng. Hễ đến lượt mình là cứ việc đáp lại mà chẳng biết trời trăng gì cả. Mãi đến khi ánh mắt nó tình cờ liếc qua chiếc đồng hồ điện tử trong xe, nó mới cứng họng trong giây lát.

"Sao thế? Chịu thua tôi rồi à?" - Anh thở phù phù, đấu khẩu với nỏ đúng là mệt kinh khủng. Shinichi đâu có nghĩ nó bướng bỉnh đến chừng này.

"Trời ơi! Đồ bệnh hoạn! Nhìn vào đồng hồ xem mấy giờ???" - Nó nói như hét vào mặt anh.

"Cô hâm à?" - Anh trêu nó nhưng vẫn kéo cổ áo lên.

6h54'?????

"Mấy giờ vào học?" - Nó run run.

"Bảy giờ!" - Anh trả lời ngắn gọn.

"Đồ bệnh hoạn, còn không mau đến trường?" - Nó hét vào tai khiến anh xém chút là thủng màng nhĩ.

Không biết là do lòng tự trọng của một Hội trưởng hay là do câu lệnh quá tàn nhẫn mà anh tức tốc phóng lên xe. Nó cũng nhanh chóng đi vòng qua kia, mở cửa xe và ngồi xuống cạnh anh.

"Thắt dây an toàn vào!" - Anh khởi động xe. - "Cô không chịu nổi tốc độ của tôi đâu!"

"Gì đây? Anh đang quan tâm tôi đấy à?" - Nó chồm qua và ghé sát vào mặt anh.

"Ba-baroo...." - Shinichi ngập ngừng. - "Cô đang mơ hão đấy hả?"

"Sao cũng được!" - Ran ngồi lại ngay ngắn và thắt dây an toàn vào.

"Mà này, đồ bệnh h...." - Nó quay sang định hỏi anh một câu ngớ ngẩn, nhưng nó không thể hỏi nữa mà là hét.

"Á AAAAAAAA...."

Chiếc xe BMW mui trần đen bóng loáng phóng vù vù như thể đường phố chỉ có mình nó, lao vun vút qua cặp mắt sững sờ của người đi đường. Nó chỉ biết nhắm mắt, nắm chặt dây an toàn, từng cơn gió phả vào mặt, mát rượi.

Đi được một lúc, anh đột ngột thắng gấp, khiến nó chúi về phía trước, xém chút là nhan sắc nó bị hủy hoại rồi. Nó bực tức gào lên:

"Đồ bệnh hoạn, anh làm gì thế?"

"Đèn đỏ! Không có mắt à?" - Vẫn cái kiểu trả lời nhát gừng làm nó nổi điên. Ờ thì đèn đỏ thắng lại cũng đúng thôi, nhưng đừng đột ngột như thế chứ. Mấy lần phanh gấp kiểu đó thì tim nó rớt ra ngoài mất.

"Nhưng mà anh đừng thắng bất....."

Một chữ "ngờ" cuối cùng chưa được nói ra đã (lại) được thay thế bằng tiếng hét thất thanh khi anh đột nhiên phóng thẳng về phía trước mà không có một chút cảnh báo nào cả.

"Chuyện gì nữa đây?" - Nó cố gắng nói lớn trong khi gió vẫn hất vào mặt nó từng đợt mạnh.

"Đèn xanh!" - Anh trả lời bình thản.

Ức chế. Đèn đỏ phanh gấp đột ngột thì thôi chớ, đèn xanh cũng bất ngờ phóng đi là sao? Nó không quen với kiểu đi nhanh phanh lẹ như thế này đâu nhé. Định giết người không cần vũ khí à?

Phóng được một lúc, anh lại tự động phanh gấp trong khi chẳng có cây cột giao thông nào ở hai bên đường. Lần này thì nó phải hỏi cho ra lẽ mới được.

"Đồ bệnh hoạn, đèn đỏ ở đâu hả?" - Nó hét vào mặt anh.

"Thấy có người qua đường không?" - Anh trả lời nhanh.

Nó nhìn theo hướng anh chỉ tay, nhưng chỉ thấy một cậu nhóc đang đứng bên....vỉa hè. Nó bực bội quay sang anh:

"Gì hả? Thằng nhóc không qua đường!"

"Nó có, một lúc nữa!"

"Nhưng bây giờ thì nó chưa qua, và chúng ta có thể đi tiếp!"

"Đợi một chút không được à?" - Anh liếc mắt sang nó. "Cô đúng là vô tâm!"

"Cái gì? Vô tâm á? Tại sao phải chờ một thằng nhóc qua đường trong khi vào lúc này thì nó chưa qua!" 

Nhưng có lẽ câu nói của nó không còn tác dụng nữa, thằng nhóc đang bước từng bước chậm chạp trên vạch trắng để sang vỉa hè bên kia.


"Tôi là Hội trưởng, và cô là Thư ký của tôi. Cô không có quyền cãi lại khi tôi đang tạo ấn tượng cho mọi người về học viện Teitan!"

"Nhìn kìa, cậu học sinh đó đang nhường đường cho một em nhỏ!"

"Đó là học sinh trường Teitan!"

"Trường đó đào tạo học sinh tốt thật."

"Chắc chắn tôi sẽ cho con tôi vào đó!"

và hàng loạt những bình luận vô nghĩa khác....

"Thấy chưa?" - Anh nhếch mép.

Nó chỉ biết á khẩu, còn có thể nói gì nữa bây giờ?

"Mấy người đó là đồ ngốc sao?"

Khoảng hai phút sau, anh lại lao đi vèo vèo như không biết rằng nó đang ngồi bên cạnh. Còn nó thì chỉ biết nắm chặt dây an toàn và mặc cho anh muốn phóng đi đâu thì phóng.

Phanh gấp.

Phóng.

Phanh gấp.

Phóng.

Phanh gấp.

.....

Ran thấy đầu óc nó đang quay mòng mòng, nhìn cái gì cũng ra vài ba cái giống vậy, tim thì rớt ra ngoài mấy chục lần như thế. Nó bất lực ngồi cạnh anh mà chẳng thể nói nổi câu từ gì ra trò. Còn anh thì cứ thản nhiên lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đó suốt cả quãng đường còn lại. Có vẻ anh rất thú vị khi hù dọa nó kiểu này.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro