Chap 2:Buổi khai giảng tồi tệ *Part 1*
Học viện Teitan.
6h 30'
Sáng mai đến trường dự lễ khai giảng, Ran vô cùng bực bội khi bao nhiêu là ánh mắt soi mói cứ hướng về phía nó, chuyện ngày hôm qua cũng "được" lôi ra mà bàn tán xôn xao khắp sân trường.
-"Cô ta đã dám đánh thiếu gia Shinichi!"
-"Nghe nói nhà cô ta cũng chẳng vừa đâu ! Cô ta mang họ Mori đấy !"
-"Gì cơ ?! Vậy cô ta sánh ngang với Shinichi - sama rồi còn gì ?!"
-"Chắc rồi ! Cô ta là con gái độc nhất của ông Mori, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính nổi tiếng!"
-"Lại còn vào Học viện mà đem theo cả vệ sĩ riêng. Chắc chắn cô ta thuộc dạng danh giá."
Tất nhiên, tai nó đâu có bị điếc, thậm chí còn thính gấp mấy lần bọn nữ sinh cùng trường nữa cơ, nhưng nó cũng nhắm mắt làm ngơ. Sống trong một điều kiện khắc nghiệt ở bên Pháp đã tôi luyện nên một cô gái có trí thông minh sắc bén, có cảm quan cực kì chuẩn xác, khả năng xử lý tình huống vô cùng tốt và không bao giờ khoan nhượng bất kì kẻ nào khiến nó khó chịu. Tất cả những thứ đó cộng với vẻ đẹp trong sáng thánh thiện tuổi 16 đã làm cho nó thành một cô tiểu thư hoàn hảo nhất.
Nó ngồi xuống một cái ghế đá cách sân trường một khoảng khá xa, mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, chỉ vì tối qua xem phim hơi trễ một chút, chỉ mới khoảng 2 giờ sáng thôi mà sao lại buồn ngủ thế này nhỉ ? Còn ba đứa bạn của nó nữa, làm gì mà giờ này lại chưa đến. Có biết là nó cần lắm không ?
"Tiểu thư...."
Rảnh rỗi sinh nông nổi, Ran rỗi hơi suy nghĩ về chuyện hôm qua, mãi mà cũng không hiểu tại sao cái tên đó lại được cung kính đến vậy. Rõ ràng nó chỉ mới thụi cho hắn ta một phát mà đã ngã lăn bất tỉnh, lại còn nghiêm trọng tới mức gọi cả xe cấp cứu nữa cơ. Nó hành động đâu có sai, vậy mà tại sao cứ làm ầm lên như là nó đã làm chuyện tày trời. Cái tên chết tiệt đó dám lăng mạ nó ngay ngoài đường mà chẳng ai là khiển trách hắn, chỉ toàn hùa vào nó thôi. Thậm chí còn "Shinichi - sama" , nghe mà da gà da vịt nó cứ nổi lên ầm ầm như đang dựng cờ khởi nghĩa.
-"Tiểu thư, có nghe Rol nói không ?"
Bực quá đi ! Nhắc đến chuyện hôm qua là nó bực không tả nổi, lại còn cái thái độ kính trọng quá mức với hắn ta lại càng làm nó dễ nổi điên.
-"Tiểu thư !!!"
Nó giật thót khi nghe giọng nói trầm trầm đầy đáng sợ của chị vệ sĩ đứng sau lưng. Ôi giời, nãy giờ quên mất mấy chị ấy. Khỏi phải nói rồi, bọn họ tai còn thính hơn nó, vả lại rất nhạy bén, chỉ cần nghe vài câu xì xầm vô tổ chức ấy cũng biết là nó đã làm gì vào ngày hôm qua.
-"Tiểu thư, em gây náo loạn ở đây phải không ?"
-"Ơ không, không có. Chị nghe ở đâu cái tin tào lao đấy vậy ?" - Nó cười hề hề.
-"Miyu không tin !" - Một người khác lên tiếng. - "Chính tai Miyu nghe họ bàn tán về tiểu thư!"
-"Cả Yui cũng không tin. Tiểu thư đâu có ngoan ngoãn đi đến trường học, ngoại trừ khi có mấy chị đi theo!"
-"Nói thật đi, tiểu thư ! Hôm qua có chuyện gì xảy ra?"
-"Nếu không nói thì Mia sẽ gọi điện cho ngài chủ tịch và khuyên ông ấy nên đóng gói tiểu thư đem về Pháp luôn."
Mỗi người mỗi câu làm nó điên cả đầu. Mấy chị ấy đúng là những người giám sát số một, nó làm chuyện gì họ cũng dễ dàng đoán ra, lại còn lấy bố nó ra hăm dọa, bắt nó về Pháp. Mơ đi, nó không bao giờ trở về cái nơi đáng nguyền rủa ấy nữa đâu. Thôi khai ra vậy, bị mấy chị ấy la mắng thể nào cũng được, miễn là đừng bắt nó về nơi đó thì chuyện gì nó cũng làm.
-"À ừm, thật ra thì.....hôm qua....à ừ....em....."
Nó bắt đầu kể lể. Nào là lúc bị mất cái lắc tay, lúc xém chút nữa thì bị cái tên kia tông vào, rồi cuộc cãi vã ầm ĩ mà phần thắng chắc chắn nghiêng về phía nó với một cú đấm trời giáng ngay giữa mặt tên đó. Nó còn kĩ lưỡng đến mức nói tên của hắn, miêu tả chi tiết khuôn mặt, dáng vóc, phong thái đĩnh đạc của tên chết tiệt đó cho mấy chị nghe, nếu lỡ hắn có âm mưu trả thù thì có bọn họ biết mà đứng ra bảo vệ nó.
15' trôi qua nhanh chóng, câu chuyện của nó cũng kết thúc rất ư là nhanh chóng với hàng ngàn lời la mắng từ phía bốn nàng vệ sĩ xinh đẹp.
-"Cái gì hả?Tiểu thư, em dám làm việc đó ư?"
-"Trời ơi là trời, tiểu thư có biết người mà tiểu thư đánh là ai không?"
-"Là ai cơ?"_Nó ngây thơ hỏi.
-"Trước khi chuyển sang Nhật thì tiểu thư cũng phải hỏi về chuyện ở bên này chứ !"_Mia trách móc.
-"Anh ta là Kudo Shinichi, con trai duy nhất của công ty mỹ phẩm Kudo rất có tiếng. Là một mĩ nam đứng đầu Tokyo với tài suy luận không chê vào đâu được. Anh ta còn là một chàng trai rất lạnh lùng với phái nữ, đặc biệt là có đầu óc tính toán rất cao" _Yui khẽ đẩy gọng kính đen của cô lên.
-"Ngoài ra, gia sản nhà anh ta không vừa đâu ! Xấp xỉ nhà tiểu thư đấy. Quen biết rất nhiều người có địa vị cao. Kudo Shinichi, rất rất rất nổi tiếng, chẳng có ai là không biết."_ Rol hùng hổ tuyên bố.
-"Còn nữa, tiểu thư có biết tài khoản riêng của anh ta có bao nhiêu số 0 không ? Hơn 8 con số 0 đấy ! Đó chỉ là tiền chơi chứng khoán thôi, chưa kể hết tất cả tài sản đâu."_Miyu khoanh tay trước ngực, lắc đầu cho sự ngốc nghếch dại dột của tiểu thư nhà mình.
Nó chăm chú nghe đến nỗi lùng bùng cả hai màng nhĩ. Hắn ta, đúng là ghê gớm thật ! Suốt mười mấy năm ròng ở Pháp, nó đâu có biết chút gì về tình hình bên Nhật.
-"Ớ, mấy chị.....nói thật hả ?"
-"Là thật ! Tiểu thư ơi là tiểu thư ! Anh ta sẽ trả thù em đấy !" - Đồng thanh.
"Đúng là không thể cho tiểu thư đi riêng." - Rol hừ một tiếng.
"Ngày hôm đó là quyết định sai lầm lớn nhất đời mình ! - Cả bốn người nghĩ.
-"Hả?! Cái gì mà trả thù?!"_ Ran nghệch mặt. - "Em có làm gì hắn ta đâu?"
-"Tiểu thư, dám đánh vào mặt anh chàng đó thì chắc trên cả thế giới chỉ có mình em!" - Lại đồng thanh.
Nó khóc ròng trong bụng khi nghe lời tuyên bố phũ phàng. Có thật là hắn ta sẽ trả thù nó không? Hắn sẽ giam nó vào một cái phòng tối om, rồi bắt đầu hành hạ tra tấn nó, thậm chí sẽ....sẽ....sẽ.....cưỡng hiếp nó! Rồi sẽ bán nó sang Trung Quốc hay đại loại thế, và nó sẽ kết thúc cuộc đời tại nơi đó. Bố sẽ cử người đi tìm nó nhưng hắn ta cũng sẽ bày giang hồ ở khắp nơi, không cho bố lấy tin tức của nó. Hắn ta khi giải quyết nó xong sẽ bắt đầu trả thù cả gia tộc nó, cả tập đoàn của bố nó, cả mấy chị vệ sĩ nữa. Cuối cùng thì báo sẽ đăng tin dòng họ Mori đã bị xóa sổ.
Ôi không !!! Nó không tin !!! Chỉ là một cú đấm vào mặt thôi mà, có cần phải giết hại cả gia đình nó không ?!!
Mãi suy nghĩ "vẩn vơ", nó không để ý tiếng chuông báo hiệu đã reo lên từ khi nào. Cho đến khi Rol nhắc, nó mới ngớ người ra và chạy như điên về phía trước hội trường mặc cho bốn chị vệ sĩ í ới gọi với theo. Nó dừng lại khi thấy một tòa nhà khá lớn, có cửa chính ra vào, có vài ô cửa sổ thông ra mảnh vườn phía sau học viện, tất cả đều theo xu hướng hiện đại, nó đoán chắc đây là nơi bắt đầu buổi lễ, trong sơ đồ có ghi rõ rành rành mà. Ran đẩy cửa vào, thở dốc:
-"Ôi mẹ ơi, hội trường gì mà khổng lồ thế này ? Ơ, lại còn có máy điều hòa với ghế sô pha nữa cơ à ?"
Thì ra, lúc nó còn ngồi bên kia thì ở bên này mọi người đã sắp ghế ra hết cả, toàn là ghế tựa loại cao cấp, có nệm nữa cơ, vừa mềm mại vừa thoải mái, chẳng lo bị đau lưng. Nó chọn cho mình một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ và yên lặng theo dõi buổi lễ. Mấy chị vệ sĩ của nó cũng đã tới nơi và lần lượt ngồi xuống hàng ghế đặc biệt ở cuối phòng.
Ngồi được một lúc, chân tay nó cứ ngứa ngáy mãi không chịu được. Nó vốn là một cô bé hiếu động mà, ngồi thu lu như cục kẹo thế này thì làm ăn gì nữa. Nản quá, nó lấy Ipad ra chơi game. Mãi cũng chán, nó ngồi im đếm từng người trong hội trường. Cũng nhiều lắm rồi đấy, ngồi chật ních thế kia mà, bảo đảm ai đến sau thì chỉ có đứng. Lòng tốt nổi lên, nó đành giữ ghế giúp ba đứa bạn thân. Và thế là ba anh chàng "chủ nhân" của ba chiếc ghế sô pha bên cạnh được nó dùng mỹ nhân kế đuổi đi. Chỉ cần một đôi mắt long lanh, ba anh chàng ấy lập tức bị ánh mắt puppy đáng yêu của nó khuất phục, đứng lên nhường chỗ ngay và luôn.
Chờ mãi, rốt cuộc thì ba đứa bạn thân của nó cũng lần lượt đẩy cửa đi vào. Nó hét ầm cả căn phòng và vẫy vẫy tay ra hiệu. Cả bọn nhanh chân ngồi vào ghế và cười nói rộn rã.
8h 30'
Nó ngáp một cái rõ dài. Đã hơn một tiếng trôi qua kể từ khi buổi lễ bắt đầu. Toàn là những quy định nó biết hết cả. Ba đứa bạn của nó cũng chẳng khác gì, mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi chán chường., không còn hơi sức đâu mà nói với chả chuyện. Nó tựa đầu vào khung cửa sổ, nhìn ngắm những cành hoa đào hồng phớt nở rộ. Khóe môi bất chợt mỉm cười, đã lâu rồi nó không được nhìn thấy hoa đào nở.
___End___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro