Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Iruma là một học trò đáng tự hào của ta.

"Opera, cảm ơn đã giúp tôi khích lệ bọn chúng."

"Đây là điều nên làm, dù sao cũng do ngài hiệu trưởng."

Kalego không ngờ có thể tìm thấy một biểu cảm khác trên khuôn mặt vô cảm của Opera, tai cậu ta cụp xuống, mắt nhuộm màu thê lương. Cũng phải, chính bản thân Kalego cũng không thể kìm nén cảm xúc của mình.

"Lớp học cá biệt sau này sẽ nổi bật lắm đây, tụi nhóc đều có tài lại thêm mục tiêu phấn đấu."

"Ừm, rất đáng để mong chờ, nhưng trước tiên hôm nay cậu có rảnh để làm vài chén với đàn anh của cậu không."

Thường thì chắc chắc Kalego sẽ từ chối nhưng lần này thầy im lặng khác thường, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày điểm thêm vài nét đau thương.

"Được rồi."

"Rủ thêm cả Balam nữa nhé, cậu ta có vẻ không ổn lắm."

"Ừ ừ, mà này lão hiệu trưởng vẫn ổn chứ."

"Gặp vài rắc rối thôi chứ vẫn ổn chán không cần quan tâm."

Đến giờ Kalego vẫn không tin Iruma tự nguyện chọn quay về thế giới loài người.

Chắc cậu ta muốn giảm nhẹ tội cho lão hiệu trưởng đáng ghét.

Và đến tận bây giờ...

Kalego cũng không tin được chỉ mới có vài ngày mà quá nhiều chuyện đã xảy ra, chỉ mới vài ngày thôi nhưng cậu học sinh với mái tóc xanh luôn dính vào rắc rối của đã không còn ở lớp học của thầy nữa rồi.

"Lão hiệu trưởng đấy đúng là thích đem lại rắc rối, đem Iruma tới nơi này rồi để vị cháu trai giả đấy quậy tung trường, để cháu lão tạo ra nhiều móc nối tình cảm nhưng lại không xử lý tốt để rồi Iruma lại rời đi..."

Kalego không nói tiếp nhưng Opera hiểu.

Iruma rời đi để lại nơi đây một lũ ác ma lạc lõng, đau khổ, mất mát. Hoa nở càng đẹp lúc tàn đi càng đau lòng, Iruma đã tạo quá nhiều ấn tượng, đã trở thành một phần ở nơi đây, một phần không thể thiếu trong lớp học cá biết.

"Kalego, cậu thấy Iruma là một người như thế nào?"

"Là một kẻ ngốc luôn dính vào rắc rối, phiền phức luôn khiến tôi phải đau đầu...và ngạc nhiên vì những điều phi thường đấy..."

Kalego ngừng lại một chút, khuôn mặt cau có như già đi thêm mấy tuổi, "Iruma là một học trò đáng tự hào của tôi."

Mưa đã tạnh nhưng lòng người vẫn ướt, dù mặt trời đã lên và chói đến mức nào cũng không thể chiếu sáng toàn bộ lớp học cá biệt.

Bởi vì mặt trời nhỏ ở nơi đây đã không còn, ở nơi đây cũng đã từng có một mặt trời rất sáng hơn bất kì ánh sáng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro