Chương 6
U Nhược, Sênh Tiêu Mặc cùng những người khác chạy ra cản.
- Sư phụ, Tôn thượng. Hai người cứ bình tĩnh. - Con bé hét lớn.
- Sư huynh, Thiên Cốt hãy nghĩ đến chúng sinh!
Nàng cười. Nụ cười khiến bao kẻ sởn gai ốc.
- Hảo. Ta sẽ dừng lại nếu chàng thả tỷ tỷ ra!
- Nàng đã giết đệ tử Trường Lưu. Ta giam Sát Thiên Mạch. Tất cả nợ nần đều đã trả. - Y phục đen bay trong gió càng làm Bạch Tử Họa thêm tuấn tú.
- Tử Họa, thả tỷ tỷ ra. - Hoa Thiên Cốt bay đến hắn, trên ray cầm Mẫn Sinh kiếm.
Hắn không thả Sát Thiên Mạch ra cũng là có lý do riêng của hắn. Hắn không muốn Thiên Mạch ở cạnh nàng, trở thành phu thê.
Khoan đã, từ khi nào, hắn lại trở nên ích kỉ như vậy? Nhưng bây giờ hắn là đọa tiên. Cần quan tâm chấp niệm hay tà niệm làm gì. Bạch Tử Họa chỉ quan tâm đến nàng thôi.
- Tôn thượng... - U Nhược lao đến che chắn phía trước cho hắn.
- U Nhược... - Hoa Thiên Cốt đổi kiếm sang hướng khác nhưng vẫn làm con bé bị thương.
Bạch Tử Họa ngây ra một lát rồi bay nhanh đỡ con bé vào lòng. "Sao con lại ngốc thế này!"
- Con... con... chỉ muốn... tôn... tôn... thượng... và... sư... phụ... cùng con... trở về Tuyệt Tình... điện... cùng vui đùa... cùng luyện kiếm pháp... - Tiếng con bé dần bé lại.
- Hai người mau dừng lại đi! Nay chỉ là U Nhược bị thương. Mai sau sẽ là cả thiên hạ này. - Sênh Tiêu Mặc chạy đến bắt mạch cho nó.
- Hảo. Chàng mau thả tỷ tỷ ta ra. Nếu không ta sẽ tàn sát cả thiên hạ cho chàng xem. - Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nhìn hắn.
Bạch Tử Họa cười lạnh. Sao? Thả Sát Thiên Mạch?
- Được.
Dù gì, hắn cũng chẳng còn gì và cũng không cần gì trên đời này nữa. Thả Sát Thiên Mạch, quay về Vân Cung thử sống một cuộc sống bình dị thì sao?
Bạch Tử Họa mở khư đỉnh của mình ra. Thánh quân của Ma giới nhanh chân bay ra ngoài.
- Bạch Tử Họa... ngươi làm ta bốc mùi, tóc rối, da nhăn... ngươi đã làm hỏng vẻ xinh đẹp của ta. Ngươi chết đi.
- Tỷ tỷ... mau dừng lại đi. - Hoa Thiên Cốt ôm chặt lấy hắn.
Sát Thiên Mạch cảm thấy toàn thân bỗng chốc mềm mại thoáng có chút khựng lại. Hắn ôm nàng.
Tim Bạch Tử Họa như đang rỉ máu. Quay người bước đi.
- Tiểu muội muội... chúng ta thành thân nhé! - Sát Thiên Mạch có chút ngập ngừng.
- Tỷ tỷ...
Nàng nghĩ kĩ, nàng chính là sinh tử kiếp của Bạch Tử Họa. Chàng ấy lại còn đang hận nàng đến tận xương tủy. Nàng yêu chàng, nhưng đáp lại vẫn là sự thương hại. Có lẽ chúng ta đời đời kiếp kiếp không thể cùng nhau sống hạnh phúc.
- Được.
Sát Thiên Mạch hắn mừng đến phát điên. Hồn phách của nàng hiện giờ chắc đã đủ, sẽ khiến nàng nhớ lại kí ức đã mất kia. Nhưng tình cảm giờ nàng dành cho hắn chỉ lại là thù hận. Bạch Tử Họa trong tim nàng đã phai nhạt, chừa lại chỗ cho Sát Thiên Mạch hắn kế thừa.
Sênh Tiêu Mặc lắc đầu, mọi chuyện đã đi quá xa tầm kiểm soát của tất cả mọi người rồi.
Các chưởng môn khác đưa U Nhược ngự kiếm bay theo Bạch Tử Họa về Vân Cung tạm lánh nạn.
Bọn họ chẳng có tư cách gì nói về việc này. Họ là người ngoài. Thà không xen vào, còn hơn là chết không toàn thây, toàn phách.
Thiền Xuân Thu thì sao? Hắn đang cực kì chán ghét Hoa Thiên Cốt. Hừ, rõ ràng hắn đã ở bên Thánh quân từ lâu, con bé nhãi ranh Yêu Thần đó đến sao thôi mà.
- Thánh quân, mong người suy nghĩ thật kĩ về chuyện này. Chuyện này e là sẽ làm chấn động cả Lục Giới đấy ạ! Chẳng những thế, Thánh quân đang yếu... sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Đầu Sát Thiên Mạch nổi mấy vạch đen sì. Ý tên Thiền thối tha kia là Thiên Mạch hắn không phải đàn ông chứ gì.
- Thiền Xuân Thu, ta giao cho ngươi trọng trách quan trọng: chuẩn bị lễ thành thân cho ta. - Hắn bay về Thất Sát điện với nàng.
- Hừ Hoa Thiên Cốt hãy đợi đó. - Thiền Xuân Thu nhanh như xắt bay theo chủ nhân.
Trong lúc đó, tại nơi quen thuộc: Vân Cung. Bạch Tử Họa với dáng vẻ lạnh hơn băng, sát khí bừng bừng ở căn phòng Thiên Cốt đã ở. Mọi thứ chỉ như là ngày hôm qua.
Sênh Tiêu Mặc thở dài. Nam Vô Nguyệt đang bắt mạch cho U Nhược.
- Trúc Nhiễm...
- Gì... - Tên mặt thẹo đó quay lại nhìn Nghê Mạn Thiên.
Ả ta mặc y phục xanh nhạt, mắt to chớp chớp, đôi môi hé lên nhưng lại không cất ra tiếng, hai gò má ửng hồng.
- Đa tạ huynh chuyện hồi trưa.
Trúc Nhiễm nhíu mày. Bây giờ đã là hoàng hôn. Ánh nắng nhẹ nhàng, ráng trời chiều. Mặt trời đi xuống một cách lặng lẽ. Vậy là đã mười ngày trôi qua kể từ ngày Bạch Tử Họa thành đọa tiên.
- Trúc Nhiễm... - Nghê Mạn Thiên kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Chúng ta trở vào đại sảnh thôi. - Hắn thở dài
---------------------------
Author & Edit: Mê Bông Dĩnh.
TT.TT con bé Au viết truyện ra tập rồi đăng lên. có ai tình nguyện đăng giúp không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro