Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 1. Dạo khúc

"Dạo Khúc (導曲) – Đó là lúc câu chuyện bắt đầu, với một cô gái mang đôi mắt tím bí ẩn đứng trước cánh cửa dẫn vào định mệnh."


.

.


Ngày 31 tháng 12 năm 1980. 


"Sev, mình xin cậu, hãy đem con bé đi. Hắn sẽ đến, sớm thôi." Người con gái với đôi mắt tím đứng trước bậc cửa sau của ngôi nhà, giọng nói của cô run lên trong cơn gió lạnh. Mái tóc đen nhánh, ngắn ngang vai khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ bầu trời âm u. Ngôi nhà tân cổ điển đẹp một cách kỳ lạ giữa cánh rừng mênh mông, hoang vắng đến mức khiến người ta rùng mình. Dường như cả khu vực xung quanh đều bị sự tĩnh lặng chết chóc nuốt chửng, không hề có dấu hiệu của sự sống trong bán kính vài dặm.


Trên tay cô là một đứa bé, có lẽ chưa đầy một tháng tuổi. Đứa trẻ say ngủ trong lớp khăn bông dày cuộn chặt quanh người. Làn da trắng nhợt nhạt của nó càng làm nổi bật vẻ yếu ớt, mong manh. Đứa trẻ trông nhỏ bé đến đáng thương, như thể gió lạnh bên ngoài cũng có thể dễ dàng cướp đi hơi thở yếu ớt đó. Người đàn ông đứng đối diện cô mặc một chiếc áo chùng đen dài, vẻ mặt bối rối rõ rệt. Mái tóc đen dài, ướt đẫm, bết lại trên hai gò má gầy gò của hắn, trong khi áo choàng của hắn bay phần phật theo từng cơn gió lạnh lẽo.


"A... Arianna.. Cậu thật sự định một mình đối đầu với hắn sao?" Giọng hắn khàn khàn, đầy lo lắng. Đôi mắt đen thoáng ánh lên sự quan tâm hiếm hoi, nhưng ngay lập tức bị thay thế bởi vẻ chán ghét đầy căng thẳng. Hắn nghiến răng, đôi bàn tay nắm chặt đến mức từng khớp xương trắng bệch hiện lên. "Mình... mình sẽ báo với Hội. Sirius Black, thằng khốn đó.. Mình sẽ nói tất cả sự thật cho hắn."


"Đừng, đừng mà, Sev, mình xin cậu!" Arianna ngắt lời, ánh mắt khẩn khoản van nài. Giọng cô lạc đi, sự lo lắng hiển hiện trong từng lời nói. "Đừng nói cho Sirius. Hắn cũng đang truy tìm James và Lily. Hãy bảo họ trốn đi, tìm cho mình một Người Giữ Bí Mật. Cậu hiểu ý mình chứ, Sev?"


Severus Snape nuốt khan, cổ họng hắn khô khốc như vừa bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc chồng chất. Ánh mắt đen láy của hắn dán chặt vào từng cử chỉ của người con gái trước mặt – người con gái đã từng là mối tình đầu của hắn, người bạn thân thiết duy nhất hắn từng có, Arianna Ravenwood.


Cô đứng đó, nhợt nhạt đến lạ, như một ngọn nến đã cháy gần cạn, chỉ còn lại thứ ánh sáng mờ nhạt chực chờ tắt lịm. Kể từ khi bí mật sinh hạ đứa con gái đầu lòng, sức khỏe của Arianna suy yếu trông thấy. Và dưới sự truy đuổi không ngừng của Chúa tể Hắc Ám Voldemort cùng đám Tử Thần Thực Tử khát máu, cô dường như chẳng còn chút sinh khí nào. Mỗi ngày trôi qua, cô càng lúc càng hao mòn, tựa như từng chút sức sống của cô bị rút cạn bởi nỗi sợ hãi và áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ bé ấy.


Thế mà.. thế mà, Sirius Black, kẻ mà cô từng tin tưởng, kẻ mà cô đã trao cho tình yêu, thậm chí còn chẳng hay biết rằng giờ đây, cô đã có với hắn một đứa con gái. Đứa bé mang trong mình dòng máu Ravenwood và Black, mang đôi mắt tím huyền bí mà bao kẻ khát khao sở hữu. Snape nghiến chặt răng, cảm giác phẫn uất âm ỉ trỗi dậy trong lòng hắn. Sirius Black – tên đàn ông mà hắn khinh miệt đến tận cùng – đã bỏ mặc cô một mình đối mặt với tất cả nguy hiểm, trong khi bản thân hắn thì sống nhởn nhơ ngoài kia, chẳng hay biết gì về sinh mệnh nhỏ bé sắp trở thành mục tiêu của hàng loạt kẻ săn lùng.


Hắn chậm rãi lắc đầu.


Arianna dường như đã đoán trước rằng hắn sẽ từ chối. Không còn cách nào khác, cô buông xuống tất cả niềm kiêu hãnh từng có, dứt khoát quỳ mọp xuống trước mặt hắn. Đôi tay gầy guộc của cô vẫn ôm chặt đứa bé, giữ nó trong lớp khăn bông dày, bảo vệ nó khỏi cái lạnh khắc nghiệt của đêm tối. Khuôn mặt thanh tú của cô ngẩng lên, ánh mắt tím sâu thẳm khóa chặt vào đôi mắt đen của Severus, ánh lên vẻ cầu xin tuyệt vọng. "Sev... mình cầu xin cậu. Mình phải đối mặt với hắn. Phải khiến hắn tin rằng huyết thống Ravenwood đã tuyệt diệt... nếu không, Isabella sẽ...."


Cô nghẹn lại, những từ ngữ cuối cùng như bị bóp nghẹt trong cổ họng. Arianna không dám nói hết câu, bởi ngay cả khi chỉ nghĩ đến kết cục tàn nhẫn ấy, lòng cô đã quặn thắt. Đôi mắt tím tràn ngập sự sợ hãi và đau khổ. Kể từ ngày bí mật về khả năng điều khiển thời gian của dòng tộc Ravenwood bị lộ, cô đã sống như một kẻ bị săn đuổi, trốn chui trốn nhủi khắp nơi, không một ngày được yên bình. Không phải vì khả năng mạnh mẽ của nó, cũng không hẳn vì cô sợ những tên Tử Thần Thực Tử. Mà vì khả năng này có thể bị tước đoạt khỏi người sở hữu bất cứ lúc nào, bằng một cung cách tàn nhẫn. 


Khả năng vượt thời gian mà gia tộc cô nắm giữ không chỉ mạnh mẽ, mà nó còn là một lời nguyền. Để cướp đoạt được nó, kẻ săn lùng phải thực hiện một nghi thức man rợ: giết chết người sở hữu, rồi móc đôi mắt tím ra khỏi hốc mắt họ và nuốt chửng. Lời đồn về phương thức cướp đoạt kinh hoàng này và cả sức mạnh của nó đã lan truyền như lửa cháy, làm cả thế giới phù thủy rúng động. Những kẻ giàu có, quyền lực, từ các lãnh chúa, nhà tài phiệt đến những kẻ săn lùng cổ vật quý hiếm, đều khao khát đôi mắt tím ấy. Sức mạnh của nó được định giá không chỉ bằng tiền bạc, mà còn bằng cả tham vọng và khát vọng thống trị. Kể từ đó, "thợ săn mắt tím" trở thành một nghề sinh lợi khổng lồ, và số phận của những người mang đôi mắt tím ngày càng trở nên mong manh. Từng người một biến mất không dấu vết, để lại trên thế giới chỉ còn lại Arianna – hậu nhân cuối cùng của gia tộc Ravenwood.


May mắn thay, đứng dưới sự bảo hộ của Albus Dumbledore – vị Phù thủy Tối cao của Liên đoàn Phù thủy Quốc tế, người nắm giữ huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng và là hiệu trưởng quyền uy nhất trong lịch sử Hogwarts – quãng thời gian Arianna theo học tại ngôi trường phù thủy danh giá này vô cùng yên bình. Không ai dám động đến cô gái có đôi mắt tím bí ẩn, bởi bất cứ kẻ nào mang ý đồ xấu cũng đều hiểu rõ rằng việc đụng chạm đến một học trò được Dumbledore bảo vệ chẳng khác nào tự chuốc lấy họa vào thân.


Nhờ sự bảo vệ chặt chẽ đó, suốt những năm tháng tại Hogwarts, Arianna đã có thể tận hưởng một cuộc sống tương đối bình thường, dù không tránh khỏi những lời đồn đại quanh đôi mắt đặc biệt của cô. Thậm chí, với tài năng thiên bẩm, cô nhanh chóng trở thành một trong những học sinh xuất sắc nhất, nổi bật không chỉ bởi trí tuệ và khả năng phép thuật vượt trội mà còn bởi lòng dũng cảm phi thường. Arianna từng được các giáo sư nhắc đến như một "bản sao nữ" của Dumbledore thời trẻ.


Thế nhưng, sự yên bình ấy chỉ là tạm thời. Khi Arianna quyết định gia nhập Hội Phượng Hoàng, cuộc sống của cô bắt đầu bước vào một chương mới đầy hiểm nguy. Những kẻ khao khát sức mạnh không bao giờ bỏ qua cơ hội truy tìm người cuối cùng của dòng tộc Ravenwood. Và khi Isabella chào đời, tất cả đã thay đổi. Thông tin về cô – người sở hữu đôi mắt tím huyền bí duy nhất còn sống – không biết bằng cách nào đã bị rò rỉ ra ngoài. Chẳng mấy chốc, cái tên Arianna Ravenwood trở thành mục tiêu săn lùng của vô số thế lực ngầm trong thế giới phù thủy, từ những kẻ săn lùng cổ vật quý hiếm, những băng nhóm ngầm chuyên buôn bán ma thuật đen tối, cho đến Chúa tể Voldemort – kẻ không ngừng tìm kiếm những sức mạnh phi thường để củng cố quyền lực của mình.


Càng ngày, vòng vây xung quanh Arianna càng siết chặt. Hội Phượng Hoàng, dù đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô, cũng không thể ngăn cản được những kẻ khát máu đang săn lùng đôi mắt tím bí ẩn ấy. Bản thân Arianna cũng hiểu rõ: việc sinh ra Isabella Ravenwood, hay Isabella Black – một cô bé mang trong mình huyết thống Ravenwood – khiến nguy cơ càng trở nên trầm trọng hơn. Nếu cô không thể bảo vệ được đứa con gái bé bỏng của mình, thì lịch sử tàn khốc của dòng tộc sẽ lặp lại, và Isabella có thể trở thành nạn nhân tiếp theo trong cuộc săn lùng vô tận này.


Arianna rất thông minh, cô cũng biết rõ Voldemort không phải là kẻ dễ đối phó. Tham vọng và tàn nhẫn, hắn không chỉ muốn cướp đoạt sức mạnh của đôi mắt tím mà còn muốn sử dụng năng lực điều khiển thời gian để thay đổi cục diện cuộc chiến phù thủy mãi mãi. Hắn không đơn giản là một kẻ săn lùng; hắn là kẻ có thể hủy diệt cả thế giới phù thủy nếu giành được sức mạnh này. Thế nên, với một quyết tâm mãnh liệt, Arianna đã bước một bước vào con đường hiểm nguy nhất đời mình. Cô hiểu rằng nếu thất bại, không chỉ cô sẽ bị hủy diệt, mà còn cả những gì cô đã thề bảo vệ suốt đời, Sirius Black và Isabella Ravenwood.


Có vẻ như Severus Snape cũng không ngờ rằng người bạn thân nhất của hắn sẽ quỳ xuống cầu xin hắn như thế này. Hình ảnh ấy khiến hắn thấy lòng mình như bị dao cắt. Arianna từng là biểu tượng của sự mạnh mẽ và kiêu hãnh. Nhưng giờ đây, cô chỉ còn là một người mẹ tuyệt vọng, quỳ gối cầu xin vì mạng sống của con gái mình, đứa bé chuẩn bị được sống bằng cách "mạng đổi mạng" trên tay cô ấy, vì cả tên đàn ông khốn nạn, không xứng đáng để cô ấy yêu. 


Hắn nắm chặt tay, cảm giác đắng ngắt trào dâng từ cổ họng lan xuống lồng ngực, tựa như một liều độc dược chậm rãi ngấm vào từng tế bào, khiến hắn nghẹn lại, khó thở. Đôi mắt đen tối sầm lại khi hình dung viễn cảnh cô sẽ không bao giờ quay trở lại. Gió lạnh thổi qua, làm tà áo chùng đen của hắn tung bay phần phật, nhưng Severus vẫn đứng bất động, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt tím đang ầng ậc nước trước mặt. Rốt cuộc, Severus dứt khoát gật đầu. 


Đó là một cái gật đầu chậm rãi, nặng nề, như thể từng cơ bắp trong người hắn đều chống lại quyết định ấy. Cái gật đầu cay đắng ấy không chỉ là lời đồng ý bảo vệ Isabella, mà còn là sự chấp nhận một sự thật nghiệt ngã: hắn sẽ mất Arianna mãi mãi.


Trong khoảnh khắc cái gật đầu ấy diễn ra, có lẽ một phần linh hồn Severus cũng đã vỡ vụn. Hắn không cần ai nói cũng biết rõ rằng, một khi cô bước đi trên con đường nguy hiểm này, cô sẽ không bao giờ có thể quay về nguyên vẹn như trước nữa – nếu cô còn sống để quay về. Thế nhưng, hắn vẫn gật đầu, vì hắn hiểu rằng đôi mắt tím ấy, cô gái ấy, đã mang theo cả những gì tốt đẹp nhất còn sót lại trong cuộc đời u ám của hắn. Và giờ đây, hắn chỉ có thể nhìn cô rời xa đầy đau đớn, như ánh sáng cuối cùng tắt lịm giữa màn đêm tăm tối. 


Gió vẫn thổi, mạnh hơn trước, mang theo hơi lạnh cắt da thịt và cuốn những chiếc lá khô xào xạc khắp khu rừng hoang vắng, tạo nên thứ âm thanh khô khốc như một lời tiễn biệt u buồn. Severus đứng đó thêm một lát, như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi – khoảnh khắc mà hắn biết rằng mình vừa từ bỏ một trong những điều quan trọng nhất đời mình. Đứa trẻ trên tay hắn vẫn còn say ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt nép chặt vào lớp khăn bông dày, hoàn toàn không hay biết rằng vận mệnh của nó đã đổi thay chỉ trong giây phút người đàn ông này gật đầu.


Rồi Severus quay người đi, đôi vai thẳng tắp, bước từng bước chậm rãi vào màn đêm mịt mù phía trước. Tiếng gió vi vu cùng những chiếc lá khô bị cuốn lên như những bóng ma lặng lẽ bám theo bước chân hắn. Mỗi bước đi nặng nề như khắc sâu thêm vào tâm khảm hắn một vết thương vô hình, một vết sẹo không thể nào chữa lành. Từng bước một, hắn rời xa người bạn duy nhất từng khiến hắn cảm thấy rằng thế giới này không hoàn toàn tăm tối.


Có lẽ, ngay khoảnh khắc hắn quay lưng lại, hắn đã hiểu rõ rằng sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại Arianna Ravenwood nữa. Không còn những cuộc trò chuyện trong đêm khuya dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến ở Hogwarts, không còn những lần cùng cô đối đầu với nhóm Đạo Tặc, không còn những ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng dành cho hắn.


Severus không quay đầu lại. Hắn biết, nếu ngoái nhìn dù chỉ một lần, bản thân sẽ không đủ can đảm để bước tiếp. Bóng tối trước mặt ngày càng dày đặc, nuốt chửng hình bóng cao gầy trong chiếc áo chùng đen dài đang bao bọc lấy đứa trẻ. Gió vẫn thổi, nhưng Severus chẳng còn cảm thấy gì ngoài cơn lạnh giá đang lan dần từ lồng ngực xuống từng thớ thịt, như thể chính trái tim hắn đã hóa thành băng đá.


Hắn đã lựa chọn – một sự lựa chọn cay đắng, không thể vãn hồi. Nhưng hắn biết rằng, dù không thể bảo vệ Arianna khỏi số phận nghiệt ngã, hắn vẫn có thể bảo vệ đứa trẻ này – bảo vệ chút tàn dư cuối cùng của cô khỏi những kẻ đang săn lùng nó. Đó là điều duy nhất hắn có thể làm để giữ lại chút ý nghĩa cho quyết định tàn khốc này.


Xa xa, những ngọn đồi bao quanh khu rừng đã chìm hẳn trong bóng tối, chỉ còn lại một khoảng trời u ám phủ đầy những đám mây đen nặng trĩu, như báo hiệu cho cơn bão dữ dội sắp sửa ập đến. Và khi bóng hình của Severus hoàn toàn biến mất trong màn đêm, những chiếc lá khô cuối cùng cũng ngừng xào xạc, để lại khu rừng trong một sự im lặng đáng sợ – sự im lặng của một lời chia ly vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro