Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111: Tiếng gầm của chúa sơn lâm

Fudge rút ra một tờ giấy da, hít một hơi dài, rồi đọc to:

- Cáo trạng chống lại bị cáo như sau: Bị cáo đã thực hiện một cách có chủ ý và hoàn toàn ý thức được về hành vi vi phạm pháp luật của mình. Trước đây bị cáo đã nhận một cảnh cáo bằng văn bản từ Bộ Pháp Thuật với một lời buộc tội tương tự, về việc đã dùng phép Gọi Thần Hộ Mệnh ở khu vực Muggle, trong sự chứng kiến của một người Muggle vào ngày hai tháng Tám lúc chín giờ kém hai mươi ba, việc này đã cấu thành hành vi phạm tội theo điều C của Đạo luật Giới hạn Hợp lý dành cho Phù thuỷ Vị thành niên, 1875, và cũng theo điều 13 của Liên minh Quốc tế các Pháp sư về Bảo mật.

Fudge nhướn mắt qua tấm giấy da, nhìn Harry chằm chằm:

- Cậu là Harry James Potter, ở nhà số bốn, đường Privet, Little Whinging, Surrey?

- Vâng - Cậu đáp

- Cậu đã nhận một sự cảnh cáo chính thức của Bộ về việc dùng phép thuật bất hợp pháp ba năm trước, đúng không?

- Vâng, nhưng...

- Và cậu đã dùng phép gọi Thần Hộ Mệnh vào đêm ngày hai tháng Tám?

- Vâng - Harry nói - nhưng...

- Cậu biết rằng mình không được phép dùng phép thuật bên ngoài trường khi vẫn còn dưới mười bảy tuổi?

Harry im lặng, lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi trên cao. Kết cấu xây dựng của phòng xử án này khiến người thẩm vấn như vị vua không ngai còn bị cáo giống tội nhân. Tuy nhiên điều đó không khiến cậu cảm thấy sợ hãi mà càng có động lực để xé nát cái bộ mặt đạo đức giả của Fudge.

- Bị cáo hãy trả lời câu hỏi của bồi thẩm đoàn! - Ông ta cao giọng

Harry nhếch mép cười, một nụ cười đầy khinh miệt.

- Dường như ngài Bộ trưởng Pháp thuật làm tới vị trí cao vậy rồi nhưng không biết phép lịch sự nhỉ. Có cần tôi dạy cho không?

- Cái gì? - Fudge trợn mắt như không tin vào tai mình. Những tiếng xì xầm bắt đầu trỗi dậy trên các băng ghế.

- Ông liên tục chặn họng khi tôi muốn giải trình. Đó là cách ông xử án sao? Không cho người khác cơ hội được nói? Hẳn là ông đã quen bịt miệng mọi người đến mức cho đó là sự hiển nhiên nhỉ?

Harry nhìn Fudge bằng một ánh mắt đầy ẩn ý. Khuôn mặt ông ta đỏ bầm như một quả cà chua. Những người khác nhìn cậu đầy sững sờ. Dám vỗ thẳng mặt Bộ trưởng Pháp thuật, thằng nhóc này điên rồi. Amelia Bones vẫn im lặng quan sát cục diện, trong lòng cảm thấy đứa trẻ này thực sự thú vị.

- Đề nghị bị cáo tập trung vào phiên toà và không nói năng bậy bạ! - Fudge quát - Điều này chỉ càng tạo bất lợi thêm cho bị cáo.

- Tôi làm thế vì bọn Giám ngục - Harry nói lớn.

Một sự im lặng thình lình ập đến, xoá tan mọi lời rì rầm.

- Bọn Giám ngục? - Bà Bones nói sau một thoáng, đôi lông mày dày nhíu lại cho đến khi cái kính một mắt của bà nguy cơ rơi ra ngoài - Cậu muốn nói gì, cậu bé?

- Có hai tên Giám ngục đột ngột xuất hiện ở Little Whinging và tấn công cháu cùng ông anh họ. Cháu phải gọi Thần Hộ Mệnh, bằng không thì giờ thằng anh cháu đã là cái xác không hồn.

- À - Fudge lại nói, cười tự mãn một cách khó chịu khi ông nhìn quanh các thành viên Pháp Thuật Đoàn, như thể mời họ cùng tham gia trò đùa - Vâng. Vâng, tôi nghĩ là chúng ta sẽ được nghe một chuyện kiểu như vậy. Bị cáo đã nghĩ trước và bịa ra một câu chuyện che đậy đầy hay ho, thật sự là rất hay ho. Muggle không thể thấy được bọn Giám ngục. Rất thích hợp, rất thích hợp... vậy là đó chỉ là lời của cậu và chẳng có bằng chứng...

- Chia buồn với ông, Fudge, tôi có nhân chứng - Harry cắt ngang.

Khuôn mặt đầy đặn của Bộ trưởng tóp lại, như thể có ai đó vừa rút không khí ra khỏi nó. Ông ta nhìn chằm chằm xuống Harry một lúc, rồi với vẻ mặt của một người đang kìm mình lại, ông nói:

- Chúng ta không có thời gian để nghe thêm các chuyện viển vông khác, tôi e là vậy. Tôi muốn việc này được giải quyết nha...

- Tôi đã đọc toàn bộ văn kiện luật có liên quan do Sở Thi hành Luật Pháp thuật công bố trước khi dự phiên toà hôm nay - Harry nói đanh thép - Tất cả các bị cáo đều có quyền đưa ra bằng chứng. Cháu nhớ không sai chứ, thưa bà Bones?

- Hoàn toàn chính xác - Người phụ nữ trả lời.

- Vậy giờ ngài Bộ trưởng đang muốn chống lại một điều luật lâu đời hơn cả số năm ông sinh sống trên hành tinh này sao, Fudge? Ông đang vi phạm không chỉ chính sách của Sở Thi hành Luật, mà còn đụng tới Công ước Phù thuỷ về Nhân quyền, quy định mọi người đều phải được xét xử công bằng. Tôi có quyền kiện ông lên Liên đoàn Phù thuỷ Quốc tế.

Giọng nói của Harry vang vọng khắp phòng xử án, đanh thép và quyết liệt, khiến cho tất thảy mọi người, bao gồm cả Fudge, phải cứng họng. Không ai ngờ một thiếu niên mười lăm tuổi, bằng tuổi con cái họ, lại đưa ra những lập luận sắc bén như vậy, còn dám dọa sẽ kiện Bộ trưởng Pháp thuật. Thằng nhóc ra toà mà không có luật sư bào chữa, mọi người đã nghĩ nó chắc chắn sẽ bị đuổi học, xét theo thái độ rất tiêu cực của ông Fudge dành cho Potter từ đầu mùa hè tới đây. Tuy nhiên giờ phút này, tất cả các pháp sư bắt đầu cho rằng có lẽ họ đã nhầm.

Fudge ngồi trên băng ghế cao nhìn trừng trừng vào Harry. Gương mặt ông không thèm che giấu sự căm ghét và giận dữ. Một lúc lâu sau, ông ta nói:

- Vậy nhân chứng đang ở đâu?

Nhìn chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, Harry đáp:

- Giờ này có lẽ bà ấy đã ở bên ngoài cửa rồi.

- Weasley, anh ra xem - Fudge quát. Anh chàng tóc đỏ đứng dậy, lao vội qua chỗ Harry mà chẳng buồn liếc nhìn cậu.

Một loáng sau, Percy quay lại, theo sau là bà Figg. Bà nhìn có vẻ sợ sệt và gàn dở hơn bao giờ hết. Harry đứng dậy nhường ghế, nắm lấy tay bà và gật đầu khích lệ.

- Đừng lo gì cả - Cậu nói - Cứ nói hết những gì bà đã thấy.

- Họ tên? - Ông Fudge nói to khi bà Figg đang tỏ ra vô cùng hồi hộp.

- Arabella Doreen Figg - Bà nói bằng một giọng run rẩy.

- Một cách chính xác thì bà là ai? - Fudge nói bằng một giọng soi mói và kiêu kỳ.

- Tôi là công dân ở Little Whinging, gần chỗ cậu Harry Potter sống.

- Chúng tôi không có hồ sơ về bất kỳ phù thuỷ nào sống ở Little Whinging, ngoài Harry Potter - Bà Bones nói ngay - Nơi này luôn được theo dõi kỹ, vì.. những sự kiện trong quá khứ.

- Tôi là á phù thuỷ - Bà Figg nói - Cho nên tôi không cần phải đăng ký với Bộ, đúng không?

- Á phù thuỷ à? - Ông Fudge nói, nhìn bà ta sát hơn - Chúng ta sẽ kiểm tra điều này. Bà sẽ nói chi tiết về cha mẹ của bà với trợ lý Weasley của tôi. Nhân tiện, á phù thuỷ có nhìn thấy Giám ngục không?

- Có chứ sao không! - Bà Figg phẫn nộ nói.

Fudge lại nhìn xuống bà, nhíu mày.

- Được lắm - Ông nói một cách bàng quan - Thế bà định kể chuyện gì đây?

- Tôi đi ra ngoài để mua thức ăn cho mèo ở một cửa hàng góc cuối đường Wisteria, vào khoảng chín giờ tối mùng hai tháng Tám thì nghe thấy những tiếng động ở cuối con hẻm giữa đường Magnolia Crescent và Wisteria. Lũ Giám ngục chạy tới chỗ giống như có hai cậu bé. Chúng rất cao lớn. Cao và mặc áo chùng.

- To lớn và mặc áo chùng - Bà Bones lạnh lùng lập lại trong khi ông Fudge khịt mũi nhạo báng - Tôi hiểu. Còn gì không?

- Mọi thứ trở nên lạnh lẽo, trong khi rõ ràng lúc đó là một đêm mùa hè ấm áp. Và tôi cảm thấy... như thể tất cả niềm vui đã rời khỏi thế giới này... và tôi nhớ lại... những điều khủng khiếp... -
Giọng của bà run lên và tắt hẳn. Lông mày của bà Bones hơi dãn ra.

- Thế lũ Giám ngục đã làm gì? - Bà hỏi..

- Chúng đi đến chỗ những cậu bé - Bà Figg nói, lúc này giọng đã có vẻ mạnh mẽ và tự tin hơn, - Một trong số chúng té ngã. Cậu kia bật lùi lại cố để tránh xa. Đó là Harry. Cậu ta đã cố thử hai lần nhưng chỉ tạo ra những làn hơi bạc, đến lần thứ ba thì gọi được Thần Hộ Mệnh. Nó húc văng tên Giám ngục thứ nhất và đuổi tên thứ hai ra khỏi người anh họ của cậu ta. Và đấy là những gì đã xảy ra.

Bà Bones nhìn xuống bà á phù thuỷ trong im lặng. Fudge hoàn toàn không nhìn bà ấy mà sột xoạt lật giấy tờ. Cuối cùng, ông ta nhướng mắt lên và nói, với vẻ hung hăng:

- Được lắm - Ông Fudge nói - Bà có thể đi.

Bà Figg kinh hãi nhìn từ Fudge sang Harry, đoạn đứng dậy và lê bước về phía cửa.

- Không phải là một bằng chứng thuyết phục lắm nhỉ? - Fudge nói trịch thượng.

- Ồ tôi thấy bà ta đã mô tả cách những tên Giám ngục tấn công rất chính xác - Bà Bones đáp.

- Nhưng chúng lại lang thang ở vùng ngoại ô Muggle và vô tình chạm trán một phù thuỷ à? - Ông Fudge khịt mũi - Những chuyện kỳ quặc này đã xưa, xưa lắm rồi. Nếu chúng được lệnh di chuyển tới Little Whinging thì phải có hồ sơ báo cáo ghi lại.

- Mọi thứ trên đời đâu phải lúc nào cũng theo quy luật, thưa ngài Bộ trưởng - Giọng Harry rất nhẹ nhàng - Ông đã ngần này tuổi mà không hiểu được sự thật hiển nhiên đó ư?

- Ý trò là gì? - Trông Fudge như thể đang nhịn hết khả năng để không chạy xuống và đấm vào mặt cậu bé.

Harry đưa tay nghịch chiếc đồng hồ. Một chiếc của hãng Patek Phillippe, Thuỵ Sĩ, món quà trị giá năm mươi nghìn đô la Mỹ mà chú Sirius đã tặng, chỉ vì cậu từng một lần nhìn vào nó hơi lâu trong showroom. Chú ấy đã ngồi tù oan suốt mười hai năm. Cuộc chiến này cậu nhất định phải thắng, vì Sirius.

- Trong thế giới phù thuỷ, Giám ngục chỉ nhận lệnh điều động từ Bộ Pháp thuật. Từ trước tới nay, ngay cả trong thời điểm Voldemort (Harry lờ đi những tiếng hít hơi sâu từ các băng ghế) tung hoành nhất, quyền chỉ đạo Giám ngục vẫn nằm trong tay Bộ, cơ quan chính phủ. Chúng không bao giờ đi lang thang. Vì thế, tôi có cơ sở để tin rằng lũ Giám ngục được ai đó trong Bộ phải tới Little Whinging một cách bí mật.

Đón nhận những lời nói này là một sự im lặng tuyệt đối. Nữ phù thuỷ bên phải ông Fudge trườn tới trước khiến Harry lần đầu tiên có thể nhìn thấy mặt bà. Cậu nghĩ là bà ta trông giống như một con cóc lớn, xanh xao với khuôn mặt to tướng chảy xệ như cái cổ của dượng Vernon. Mắt của bà rất lớn, tròn và hơi lồi ra. Thậm chí cái nơ bằng nhung đen trên đỉnh mái tóc xoăn ngắn của bà cũng khiến cậu liên tưởng đến một con ruồi to tướng bà vừa bắt được trên cái lưỡi dài nham nháp.

- Chủ toạ phiên toà chấp nhận cho Dolores Jane Umbridge, Bí thư Cao cấp của Bộ, phát biểu - Ông Fudge nói.

Bà phù thuỷ nói bằng một giọng cao và eo éo khiến Harry ngạc nhiên, vì cậu đang chờ những tiếng kêu ộp ộp.

- Tôi nghĩ là mình đang hiểu lầm ý của trò, Potter. Trong một thoáng, có vẻ như là trò vừa nói rằng Bộ Pháp Thuật đã ra lệnh tấn công trò.

Bà ta bật lên một tràng cười lạnh. Vài thành viên của Pháp Thuật Đoàn cùng cười xu nịnh. Có thể thành thật hơn mà nói rằng chẳng có ai trong bọn họ thật sự thấy buồn cười cả.

- Nếu như Giám ngục thật sự nhận lệnh từ Bộ và có mặt ở Little Whinging hai tuần trước, thì về mặt logic, chúng phải có sự chỉ đạo từ quan chức Bộ. Còn nếu không, nghĩa là Bộ đã không còn kiểm soát các hoạt động của Giám ngục được nữa.

- Không có Giám ngục nào nằm ngoài phạm vi kiểm soát của Bộ, Potter! - Ông Fudge quát lớn, mặt đỏ bừng.

- Vậy thì Bộ phải mở một cuộc điều tra toàn diện xem tại sao hai tên đó lại rời Azkaban đi xa như thế mà không có lệnh.

- Trò không có quyền yêu cầu Bộ làm điều gì. Hơn nữa, cho dù chúng không phải sản phẩm trí tưởng tượng của trò, thì phiên toà này mở ra để xét xử việc vi phạm luật của trò. Đó mới là chủ đề chính! - Fudge rít lên

- Nhưng sự có mặt của chúng ở Little Whinging là mấu chốt để quyết định tôi có tội hay không. - Harry cũng không vừa. Giọng cậu còn cao hơn cả ông ta, sắc nhọn xuyên qua không khí im phăng phắc của bồi thẩm đoàn - Luật quy định phù thuỷ vị thành niên được phép dùng ma thuật trong trường hợp tính mạng bị đe doạ. Hoàn cảnh tôi khi đó rơi đúng vào điều luật này. Và nếu ông còn nghi ngờ tính xác thực của hai tên Giám ngục, tôi có thể mời nhân chứng quay lại giải trình từ đầu.

- Trò là một thằng nhóc hỗn láo! - Fudge gầm lên, hoàn toàn mất bình tĩnh. Nhiều phù thuỷ khác kinh ngạc quay lại nhìn. Ông ta rời khỏi ghế, đi xuống trước Harry và chỉ tay vào mặt cậu - Đừng quên rằng trò đã từng có tiền sử dùng bùa Bay cách đây ba năm!

- Tôi không hề làm, mà là một con gia tinh! - Harry đáp trả, vẫn ngồi im trên ghế, thẳng lưng và không hề sợ hãi.

- MỘT CON GIA TINH? - Fudge quát - Trong ngôi nhà của Muggle? Ta hỏi trò...

- Con gia tinh đó đang làm việc ở Hogwarts. Nếu ông cần, tôi sẵn sàng nhờ người nhà đang chờ ở ngoài tới trường mời nó tới đây đối chất.

- Ta không có thời gian nghe bọn gia tinh nói! Dù sao đi nữa, đừng quên trò đã gây ra đủ thứ rắc rối ồn ào ở trường.

- Bộ không có quyền trừng phạt học sinh Hogwarts vì các vi phạm tại toà lâu đài. Đó là quyền của hiệu trưởng. Việc ông lôi những chuyện đó ra hoàn toàn không có tích sự gì trong việc chống lại tôi, Fudge - Harry trừng mắt nhìn Bộ trưởng. Đôi mắt vô cùng sắc lạnh - Và tôi cũng xin trịnh trọng nhắc nhở ông nhớ rằng luật không cho phép bẻ đũa của phù thuỷ vị thành niên trước khi tội vi phạm của người đó được xác nhận. Khi Bộ gửi thư tới cho tôi sau vụ vi phạm cách đây hai tuần, dường như ngài Bộ trưởng đây đã không tôn trọng chính nền tảng pháp luật của xứ sở chúng ta.

Mặt ông Fudge đã chuyển sang màu nâu sẫm. Nữ phù thuỷ trông giống con cóc bên phải ông, tuy vậy, vẫn chỉ nhìn Harry chằm chằm, khuôn mặt vô cảm. Cậu lạnh lùng quan sát ông Bộ trưởng. Cả hai đấu mắt với nhau trong im lặng.

Trên băng ghế cao, Amelia Bones nhìn thiếu niên một cách thích thú. Chưa bao giờ bà thấy Fudge mất bình tĩnh như thế. Bị cáo ngồi trên ghế bình thản còn người thẩm vấn thì giận dữ như mất đi một món hời, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết ai ở cửa trên.

- Ai biểu quyết không có tội? - Bà Bones cao giọng

Fudge hơi giật mình, dường như vừa tỉnh lại từ cơn mê. Ông ta ném cho Harry một cái nhìn ghét bỏ rồi quay trở lại vị trí của mình. Các cánh tay giơ lên trong không khí. Hơn một nửa.

- Ai biểu quyết là có tội?

Fudge giơ tay lên, nửa tá người khác cũng làm vậy, cả lão pháp sư có bộ ria mép vĩ đại và ả đàn bà trông như con cóc.

Ông liếc qua tất cả bọn họ, nhìn như thể là có một cái gì to lắm mắc ở họng. Ông thở sâu hai lần và nói, bằng một giọng bị bóp méo bởi cơn thịnh nộ:

- Rồi, Rồi, Được rồi... Miễn tất cả mọi tội trạng bị cáo buộc.

Các thành viên của Pháp Thuật Đoàn bắt đầu đứng dậy và thu dọn đồ đạc. Harry ngồi trên ghế bị cáo, thần kinh căng thẳng suốt từ nãy tới giờ mới bắt đầu thả lỏng. Lúc này cậu mới nhận ra mồ hôi đã ướt sũng gáy và lưng. Mụ đàn bà giống con cóc vẫn nhìn chằm chằm vào cậu. Hơi khó chịu với ánh mắt đó, Harry nhìn thẳng vào mắt bà ta với sự thách thức không hề che giấu cho tới khi mụ rời mắt đi chỗ khác. Cậu đứng dậy, quay gót đi thẳng ra khỏi phòng xử án.

Amelia Bones nhìn theo bóng lưng thấm ướt một mảng của thiếu niên. Thằng bé làm bà nhớ tới Susan, cô cháu gái có niềm đam mê lớn với luật pháp, từng tuyên bố muốn theo bước chân của bà, trở thành người làm luật ở xứ sở này. Susan thông minh và có năng khiếu nhưng nó không khiến bà ấn tượng bằng Harry Potter. Nói đúng hơn, tham gia nhiều phiên toà, Bones chưa từng thấy ai đáng chú ý như cậu bé này. Theo lời Susan thì Potter đã gọi được thần hộ mệnh hữu hình đánh bại một trăm tên Giám ngục từ năm mười ba tuổi. Hồi bằng tuổi nó, bà còn chưa làm chủ được thần chú này chứ đừng nói xử đẹp ngần ấy kẻ địch. Nó rất cao cấp. Khi nghe cháu gái kể cách đây hai năm, Bones đã có ấn tượng, giờ được trực tiếp xem Potter đối chất, càng khiến bà phải mở to mắt. Rất thông minh và dũng cảm. Trả lời gãy gọn đâu ra đấy.

Chà...

Nếu như thằng nhỏ cưới Susan thì tốt biết nhường nào. Nó sẽ trở thành một phần của gia tộc Bones.

Biết đâu đấy sau này chính cậu bé sẽ thay thế vị trí của Fudge?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro