Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sai cách yêu - AsaNoya

🚫Lưu ý🚫

- OOC nặng‼️
- Mình có thêm nhân vật nữa tên Daiki vào. Nhân vật này hoàn toàn không có trong bản gốc.
- Bối cảnh fic hoàn toàn không liên quan đến bản gốc
- Tuyệt đối không làm theo những hành vi tiêu cực trong fic
- Sex toy
- Fic có yếu tố bạo lực và cưỡng dâm ( mà tôi vt dở lắm nên cũng chẳng đáng sợ hay j nhg cứ cảnh báo cho chắc🤡🤡 ) .

______________________________

Tình yêu chẳng giới hạn điều gì. Đã thích một ai thì ngại gì mà không nhích. Không cần lý do cụ thể, chỉ đơn giản hai trái tim luôn hướng về nhau. Nắm tay người ấy cùng nhau đi đến cuối cuộc đời chẳng phải là đủ rồi sao? Ai lại không muốn có tình yêu đẹp?  Nhưng dù cho có yêu người ấy nhiều đến mức nào đi nữa, tư tưởng sai trái về tình yêu cũng có thể làm tổn thương trái tim người còn lại. Khi trái tim có quá nhiều vết rạn nứt, thứ mà người đó cảm nhận chỉ còn sự căm ghét tột cùng. Chính kẻ đã tổn thương trái tim mong manh đó đã viết ra một bi kịch cho chính cuộc tình của họ.
.
.
.
.
.

Trước đây Nishinoya luôn bị bắt nạt vì ngoại hình thấp bé hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Lúc đó cậu bị ám ảnh bởi những kẻ đô con. Trong mắt cậu, chúng không khác gì những con quái vật máu lạnh. Cậu bị đè ép về mặt tinh thần lẫn thể xác. Cậu luôn sống trong lo sợ suốt những tháng năm đi học. Rồi khi ngày đó đến, cái ngày định mệnh đấy cậu không thể quên, cái ngày cậu bị cướp đi sự trong trắng của bản thân khi mới chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi.

Hôm đó vào giờ tan học, cậu bắt gặp những kẻ bắt nạt mình đang đứng trước cổng. Cậu biết chắc lát nữa sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra với cậu nhưng nếu trốn bọn chúng cũng chẳng khá hơn là bao. Đi theo chúng vẫn hơn.
" Oi Nishinoya! Làm gì mà lâu quá vậy hả? Biết bọn tao chờ mày lâu lắm không? " .
" Tớ xin lỗi " .
Vừa thấy cậu đến, tên Daiki cũng như kẻ cầm đầu hội bắt nạt cậu đã to mồm to giọng trách mắng. Nhìn khuôn mặt cậu hắn lại ngứa tay không quên tát nhẹ vài cái. Cậu không phản kháng. Hắn lại cười khẩy một cái. Quàng tay lên cổ cậu giới thiệu ba người đang ngồi trên moto. Họ đều là đàn anh 16-17 tuổi tham gia nhóm bắt nạt cậu. Nhìn thân hình cao lớn đó khiến cậu càng thêm sợ hãi. Cậu biết chắc họ sẽ làm gì tiếp theo nhưng chống lại cũng bị ăn đập nên cậu bất lực buộc phải đi theo họ.

Chúng dẫn cậu đến một căn nhà hoang. Khi vào trong Daiki khoá cửa lại rồi lấy điện thoại từ túi quần ra. Cậu thấy có gì đó không ổn nhưng chưa kịp làm gì liền bị 3 tên đàn anh đè xuống. Một kẻ giữ chân, hai tên còn lại mỗi người giữ tay cậu. Thêm một người ngồi sau đầu cậu. Daiki thì cầm máy tiến lại gần. Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai.
" Để xem làm tình với con trai như nào nhé~? " .
Cậu tưởng chúng đưa cậu đến đây chỉ để đánh cậu cho sướng tay thôi chứ? Cái gì làm tình ở đây? Không! Không muốn!! Thà bị đánh còn hơn bị làm nhục. Thậm chí Daiki còn quay lại cảnh cậu bị cưỡng hiếp nữa. Nishinoya hét lên kêu cứu nhưng giữa nơi hoang tàn này làm gì có sự sống nào ở đây. Cậu giãy dụa gào khóc cầu xin nhưng dáng vẻ bất lực của cậu chỉ càng thêm kích động chúng.

Quần áo bị lột sạch không mảnh vải che thân. Mấy tên biến thái liên tục sờ soạng khắp người cậu. Sự sợ hãi ngày càng tăng lên. Cậu chỉ muốn chạy ra khỏi đây thật nhanh nhưng ngay lập tức cảm nhận được thứ gì đó đang cọ cọ vào phía dưới mình.
" Không, làm ơn đừng mà!! Không được! KHÔNG ĐƯỢCCCC!!! " .
Cự vật không thương tiếc đâm mạnh vào nhục huyệt. Cả cơ thể như bị xé toạt. Không gì đau đớn hơn cảm giác này. Cậu chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng. Còn những kẻ kia vẫn tiếp tục việc làm đồi bại của chúng. Nishinoya bị ép mút dương vật. Tất cả âm thanh của cậu bị ép nuốt trôi xuống họng. Cả cơ thể quằn quại vì đau đớn. Thấy cậu thê thảm như vậy chúng lại rất hả hê. Daiki dí sát máy vào mặt cậu. Hắn cười to chế giễu. Nishinoya nằm đó bất lực dưới sự nhục nhã của bản thân. Sợ hãi, đau đớn, nhục nhã, căm ghét, đó là tất cả những gì cậu cảm nhận được vào ngày hôm đấy. Bị tra tấn, hành hạ đến chiều tối. Những tên khốn bỏ cậu lại với tinh trùng dính nhớt và vết thương chằng chịt trên người. Daiki cười cợt sỉ nhục cậu như một món đồ chơi bị vứt đi.
" Lỗ của mày chơi sướng thật đấy. Ngoài bọn tao ra mày không được để thằng khác đút vào nhé? Haha " .
Nishinoya nằm bất động trên nền đất bẩn. Kí ức này sẽ hằn sâu trong tâm trí cậu. Vết thương tâm lý sẽ chẳng bao giờ được chữa khỏi nếu cậu không được gặp Asahi Azumane.

---
Từ ngày hôm ấy, nỗi lo trong lòng càng thêm nhiều. Chúng lấy chính clip quay cảnh cậu bị cưỡng bức ra đe dọa. Nếu đoạn video đó được tung ra, cậu không biết phải sống sao nữa. Bố mẹ ông bà cậu sẽ sốc đến mức nào khi biết được con trai mình đã phải chịu đựng những điều kinh khủng gì trong suốt những năm qua. Cậu chỉ biết im lặng, tiếp tục bị chúng bắt nạt.

---
" Không không!! Đừng mà, tớ không muốn. Dừng lại đi!! " .
Cậu bị đưa đến một con hẻm nhỏ. Chúng bắt đầu lặp lại cái ngày ấy. Cậu không muốn nhớ lại cái ký ức tồi tệ ấy quay lại. Ngay khi rơi vào tuyệt vọng, một tia sáng mong manh đã cứu rỗi con người đã quá tuyệt vọng trong cái thế giới này. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng đến.
" Mấy tên kia, các người đang làm gì cậu bé đó vậy hả? " .
Tất cả hành động của chúng đồng loạt dừng lại khi nghe thấy giọng nói của ai đó từ phía sau. Cậu cố ngước lên nhìn. Đó là một người tóc nâu ngắn được búi gọn gàng, hình như anh ta có râu à? Nhìn thì chắc cũng chỉ hơn cậu một tuổi. Daiki không ngần ngại tiến về chỗ anh ta. Hắn khá bé nhỏ khi đứng gần người đó nhưng Daiki không có vẻ gì sợ sệt.
" Mau dừng việc làm của mấy người lại đi " .
" Nếu không thì sao? Tốt nhất mày nên biến đi trước khi bố mẹ không nhận ra mày " .
Dù cho người đó có nói như nào, Daiki vẫn chẳng để tâm. Ngôn từ cạn kiệt, bạo lực lên ngôi. Người ấy vung thẳng nắm đấm vào mặt Daiki. Cú đấm mạnh khiến hắn loạng choạng ngã rầm xuống đất. Cả đám thấy vậy liền lao vào hội đồng anh ta. Nishinoya tranh thủ cơ hội báo cảnh sát. Thật may cảnh sát đã nhanh chóng đến kịp thời, nếu không chẳng biết anh ấy còn trụ được bao lâu nữa.

Tất cả mọi người đều bị đưa lên đồn. Bố mẹ của họ cũng được gọi lên. Mọi chuyện đã thành ra như này cũng không thể giấu thêm nữa. Cậu đành phải khai toàn bộ những gì mình phải chịu đựng. Mẹ anh nghe xong rất sốc. Chân bà mềm nhũn chẳng thể đứng vững. Bà khóc. Khóc vì con trai mình đã phải chịu nhục nhã suốt bao năm mà bản thân lại không hay biết. Bà ôm chặt con trai không rời. Nước mắt lã chã không ngừng rơi. Cảnh sát đã xử lý chuyện này một cách thích đáng. Kết quả là tất cả những tên có hành vi bạo lực và cưỡng hiếp cậu đều bị đưa vào trại đào tạo. Còn người đã giúp cậu bị thương khá nặng phải nằm viện điều trị. Nishinoya thì chuyển đi đến nơi khác, bỏ lại toàn bộ kí ức không tươi đẹp ở đây. Cuộc đời cậu từ nay bước sang trang mới. Tuy nhiên cậu không thể không cảm ơn người đã cứu mình ngày hôm đó.

---
" Em cảm ơn anh vì đã cứu em. Nếu không có anh chắc em lại bị chúng làm nhục nữa rồi " .
" Không có gì đâu nhưng mà " lại " là sao cơ? " .
" A không không! Không có gì đâu ạ " .
" Dù sao em rất biết ơn anh. Một lần nữa xin cảm ơn anh rất nhiều " .
Nishinoya đến bệnh viện thăm anh lần cuối trước khi chuyển đi. Hai người nói vài ba câu rồi lại chào tạm biệt. Đứng trước cửa phòng cậu vẫn chưa rời đi. Chần chừ một lúc rồi quay lại.
" Em có thể..- biết t,tên anh được không? " .
Anh ấy có hơi đơ người một chút nhưng lại vui vẻ tươi cười với cậu.
" Anh là Asahi Azumane " .
.
.
.
.
.

" Chào mọi người, em là Nishinoya Yuu. Em chơi ở vị trí libero. Mong được giúp đỡ " .
Từ lúc chuyển đến nơi khác sống, cậu đã có nhiều bạn bè và cũng không còn nhút nhát như trước nữa. Thậm chí còn năng động hơn rất nhiều so với trước kia. Lên cao trung cậu vào trường Karasuno. Giới thiệu bản thân xong, Nishinoya để ý bóng dáng quen thuộc. Nhìn kĩ hơn đó là Asahi, người đã cứu cậu năm đó. Biết mình và gã học chung trường và còn chung câu lạc bộ, cậu vui lắm. Asahi cũng nhận ra cậu. Ánh mắt hai người vô tình va vào nhau, trong mắt họ chỉ có đối phương.

Cậu đã nhận ra tình cảm của mình ngay khi gặp lại gã. Vì chơi cùng câu lạc bộ nên Nishinoya hiểu về người ấy thêm chút. Càng hiểu cậu càng yêu gã. Cậu yêu tất cả về gã kể cả khuyết điểm. Thế nhưng một sự cố đã xảy đến, đội của cậu đã thua Datekou hay còn được mệnh danh là " bức tường sắt " . Gã hoàn toàn bị hạ gục bởi bức tường sắt đó. Trách bản thân vì quá vô dụng. Không thể đối mặt với sự thật này, gã đã từ bỏ bóng chuyền. Câu nói đó như sét đánh ngang tai. Cậu chơi bóng chuyền một phần là vì sở thích, một phần là vì gã. Cậu muốn được nhìn gã nhảy lên và chơi một cú đập bóng thật oách. Đã nói rồi mà, cậu yêu tất cả về gã. Thế nhưng gã lại từ bỏ bóng chuyền dễ dàng như vậy chỉ vì một lần bại trận? Không có gã thì bóng chuyền đối với cậu còn ý nghĩa gì nữa. Hôm đó cậu với gã suýt có một cuộc ẩu đả.

Trái tim bị chính người mình yêu giẫm nát. Ai chẳng có một lần thất bại trong đời. Tại sao? Tại sao gã lại vì thế mà bỏ bóng chuyền? Từ khi đội cậu mất cơ hội đi đến vòng tiếp theo. Mọi người dần ít sinh hoạt câu lạc bộ hơn. Nishinoya cũng vậy. Cậu thường ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn bầu trời xanh trong để vơi đi nỗi buồn. Khoảng cách của hai người dần xa cách cho đến năm học tiếp theo.

Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ bóng chuyền sớm vì không có gã, cậu còn động lực nào chơi tiếp nhưng rồi hình bóng quen thuộc ấy lại bước vào cuộc đời cậu. Hôm ấy, đội Karasuno có một trận đấu tập với đội hàng xóm. Mọi người đang khởi động thì Asahi bước vào. Sự xuất hiện của anh gây bất ngờ cho nhiều người, đặc biệt là cậu.
" Ch-Chào mọi người, ừm... Tớ đã suy nghĩ kĩ. Có lẽ tớ khó có thể bỏ bóng chuyền được rồi " .
Nhìn thấy gã cậu vui không thể tả. Asahi tiếp tục chơi bóng chuyền, Nishinoya lại có thể được ở bên gã một lần nữa. Không kiểm soát được sự hạnh phúc, cậu lao vào ôm chầm lấy gã. Khóc như đứa trẻ lên ba. Gã bối rối không hiểu gì nhưng vẫn dỗ dành con người bé nhỏ đang khóc trong lòng mình.

Thế là khoảng cách giữa hai người lại được rút ngắn lại. Cậu lại được chơi bóng cùng gã. Cậu quyết dù thế nào cũng không được để gã rời xa mình lần nữa. Cứ ngỡ sẽ viết lên chuyện tình ngọt ngào nhưng ngờ đâu chính gã lại là người đạp đổ giấc mộng đó.
.
.
.
.
.

Vào một đêm ở trại huấn luyện, Karasuno chơi thật hay thách. Đến lượt cậu, Nishinoya chọn thật.
" Thật hả? Hmmm... Noya-san đã hay đang thích ai đó chưa? " .
Câu hỏi này khiến Nishinoya mặt đỏ tía tai. Nhìn phản ứng như vậy mọi người cũng đoán chắc được một phần. Cậu gật đầu. Ai nấy đều ồ lên. Mọi người thay nhau hỏi đó là ai? Thích từ khi nào? Họ có quen không? Cô gái ấy có phải Kiyoko không? Trong khi mọi người đang hứng thú và tưởng tượng ra hàng trăm chuyện tình ngọt ngào cho cậu, chỉ riêng Asahi im lặng. Cái gật đầu ấy như cứa đôi tim gã. Yuu-chan đáng yêu của kẻ được gọi là ACE có tình cảm với một người khác?
.
.
.
.
.

Kể từ đêm đó, cậu thấy Asahi cư xử khá kỳ lạ. Mặt mày lúc nào cũng tối sầm. Tâm trạng ủ rũ. Mọi người trong câu lạc bộ đều lo lắng. Đặc biệt là cậu. Dù có hỏi han như nào Asahi đều lảng tránh. Cậu không biết gã đang buồn vì chuyện gì. Cũng không biết phải làm sao để gã vui lên như hồi trước.

Asahi về nhà. Ngôi nhà lạnh lẽo tối tăm được thắp sáng. Gã cất đồ, vệ sinh cá nhân xong xuôi liền vào một căn phòng kỳ lạ. Bên trong là lối cầu thang dẫn xuống. Bật đèn lên, căn phòng chỉ độc một chiếc giường và một cái hộp. Gương mặt luôn ủ rũ một biểu cảm nay lại mỉm cười đáng sợ.

---
" Mọi người về trước ạ! " .
Câu lạc bộ đã sớm kết thúc, hôm nay đến lượt Nishinoya trực nên cậu ở lại dọn. Ngay khi mọi người rời đi, cậu liền thay đổi sắc mặt. Từ vui vẻ, năng động sang biểu cảm bất an, bồn chồn lo lắng. Cậu không biết bản thân đang sợ hãi điều gì nữa. Cả ngày hôm nay cậu dường như chẳng tập trung được gì vì luôn có cảm giác lo lắng trong lòng. Không có vấn đề đáng suy nghĩ gì ngoài việc Asahi của cậu luôn ủ rũ. Nhưng hôm nay cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn sẽ xảy đến với mình bất cứ lúc nào. Dọn dẹp xong Nishinoya thu dọn đồ đạc cá nhân. Đứng trước cửa ra vào, người đổ đầy mồ hôi. Và cậu ước rằng cậu đã không mở cửa ngày hôm ấy.

Cánh cửa được mở ra, Nishinoya giật mình khi thấy Asahi đang đứng trước mặt. Ban đầu có giật mình nhẹ nhưng sau đó cậu liền cảm nhận sự an toàn khi ở cạnh gã.
" Asahi-san..? Anh chưa về ạ? " .
" Anh chưa. Anh đợi em về cùng " .
Chỉ là một câu nói nhưng lại khiến cậu bồi hồi, nhịp tim tăng mạnh...
" Anh thấy hôm nay em có vẻ không ổn. Anh muốn về cùng em để biết được em có thể về nhà an toàn " .
" Cảm ơn anh, Asahi-san. Chỉ là hôm nay em thấy hơi bất an trong lòng... Thôi không đứng đây nữa. Chúng ta về thôi " .
Cảm giác sợ hãi, lo lắng trong cậu đã tan biến trong nháy mắt khi chỉ mới gặp gã. Asahi vẫn giữ vẻ mặt hiền lành của bản thân nhưng đâu đó vẫn còn sự ảm đạm, mờ ám. Bất chợt Asahi hỏi cậu.
" Nishinoya, người em thích là người như nào vậy " .
Cậu hơi chột dạ trước câu hỏi ấy khi người cậu thầm thích không ai khác mà chính là gã - Asahi Azumane. Ngập ngừng một chút, cậu trả lời.
" Là một người vô cùng tuyệt vời ạ " .
" Tuyệt vời đến thế sao? Chắc hẳn em yêu người ấy lắm nhỉ? " .
Nishinoya lấy hết can đảm. Cười thật tươi.
" Vâng ạ! " .
Nhìn cái nụ cười rạng rỡ ấy, tim gã không ngừng nhói đau. Nhưng để trái tim này không còn thổn thức, đau nhói vì cậu nữa. Asahi đưa cậu chìm vào giấc ngủ sâu...
.
.
.
.
.

Nishinoya tỉnh dậy với cơn nhức nhối ở đầu. Vừa mở mắt đã cảm thấy choáng váng và bị cơn đau đầu hành hạ. Lạnh quá. Đảo mắt xuống thấy thân thể trần trụi. Hai tay, hai chân bị trói chặt bởi xích. Bốn bức tường chỉ độc một chiếc giường giữa phòng. Cậu hoảng hốt bật dậy nhưng nhận ra bản thân đang bị xích. Không biết đây là đâu. Ký ức cuối cùng mà cậu nhớ là cùng gã đi về. Sau đó liền ngất lịm đi. Bên ngoài cậu bỗng nghe tiếng bước chân. Asahi bước vào.

" Asahi-san? Chuyện này là sao vậy " .
Gã ngồi xuống bên cạnh Nishinoya. Đặt nhẹ nụ hôn lên trán. Vuốt ve, nâng niu gương mặt cậu. Ánh mắt trìu mến, yêu thương nhưng vẫn thể hiện rõ sự chiến hữu bên trong.
" Anh thích em, Yuu-chan " .
Cậu bất ngờ không nói nên lời. Ánh mắt đăm đăm nhìn gã.
" Anh thích em từ lâu rồi.. Nhưng nghe em nói đã có người mình thích, anh hụt hẫng lắm. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mà,.. Anh không làm được. Em là cả thế giới của anh và anh không thể sống nếu thế giới của anh thuộc về người khác. Anh không muốn đánh mất em " .
Vậy là gã đã giãy bày hết tâm tư của mình. Cậu cũng đã nghe hết tâm tư của gã. Thế nhưng, điều cậu muốn không phải như này. Ý hắn là sao? Vì thích cậu, vì yêu cậu, vì không muốn bỏ lỡ người mình yêu, gã chọn cách bắt cóc cậu?
" Asahi-san... Em không thể tin được anh lại làm việc này. Lí trí của anh đâu rồi?! Bỏ ra! Em không bao giờ thích một kẻ như anh đâu. Em không bao giờ yêu một kẻ giam cầm em chỉ vì- Ư, ưm..! " .
Khi cố gắng giãy giụa trên giường, gã lao tới cưỡng hôn cậu. Nishinoya Yuu, cậu cũng yêu gã. Cậu cũng coi gã là cả thế giới của mình. Cậu cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội nào để đến bên gã. Nhưng khi biết được bản chất con người thực sự của gã, cậu đã mất niềm tin vào người cậu ngày đêm nhớ nhung.

Từ cảm giác an toàn, tin tưởng chuyển sang sự sợ hãi, lo lắng. Kẻ bị xích không ngừng phản kháng trong vô vọng. Những ký ức của cái ngày khủng khiếp ấy lần lượt xuất hiện trong tâm trí cậu. Nishinoya không muốn lặp lại ngày ấy. Hết sức vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn bắt ép. Cậu cắn mạnh môi gã. Asahi đau điếng phải tách rời khỏi cậu. Môi đau nhói rỉ chút huyết. Ánh mắt cún con ban nãy giờ đổi thành con ngươi sắc lẹm. Cậu giật mình nhẹ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh. Bất ngờ gã vung cú đấm vào mặt cậu. Nishinoya hốt hoảng không thể tránh khỏi nó với tứ chi bị trói chặt. Asahi bóp chặt mặt cậu quay về phía mình.
" Em không thích nhẹ nhàng đúng không? Vậy anh sẽ chiều theo ý em " .
Gã lấy từ dưới gầm giường một chiếc hộp. Bên trong chỉ toàn tính cụ giả và một số sex toy khác. Lấy trong đó chiếc vòng cổ, đeo cho cậu. Nishinoya sợ hãi khi trên tay gã là một điều khiển nhỏ. Ngón tay kéo lên nút cao nhất. Cơ thể nhỏ nhắn nhận được luồng điện nóng chạy dọc sống lưng. Toàn thân trở nên nhạy cảm, lẩy bẩy dưới thân gã. Tay cố gắng thoát khỏi vòng xích dù cho nó đã bị trầy xướt đau đớn. Đôi cong ngươi ngấn nước uất ức. Vật nhỏ miễn cưỡng cương cứng. Cơ thể nóng hừng hực. Đôi tay bẩn thỉu ấy chạm đến nơi nào cũng như liều thuốc kích dục. Nhịp thở nhiễu loạn, trở nên gấp rút. Tay chân vùng vẫy chỉ muốn thoát khỏi sự mê hoặc đắm tình của chiếc vòng chết tiệt này. Asahi đặt nụ hôn tình yêu của gã chỉ dành riêng cho cậu lên vầng trán đổ xuống những giọt mồ hôi li ti. Tiếp theo là hàng ngàn nụ hôn chiếm hữu trên cổ, xương quai xanh, bầu ngực. Cậu còn phải đón nhận nụ hôn sâu đầy gượng ép. Khi tâm trí vẫn còn đảo điên, nhụy hoa bên dưới bị chèn ép bởi thứ mang hình dạng giống quả trứng có sắc hồng. Cơ thể nhỏ bé nóng ran, phản ứng trước những kích thích tình dục mà gã mang lại. Dù luôn miệng cầu xin dừng lại nhưng ga giường đã ướt đẫm dâm thủy. Nishinoya bị khuất phục bởi kẻ khốn nạn đang sung sướng tận hưởng. Gã buông tha người dưới thân chỉ khi cậu không thể điều chỉnh dưỡng khí được nữa. Nhìn bông huyệt ướt át thủy dịch, gã nhếch mép cười. Ngón tay xoa nhẹ xung quanh lỗ hậu, vừa cười vừa nói với chất giọng trầm như kẻ chiến thắng.
" Cút ra! Biến đi! Đừng chạm vào tôi!!! " .
Mặc cho tay chân xiềng xích, bên dưới cần được "chăm sóc" nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo chống lại kẻ điên vì tình.

CHÁT!!!

" Argh!! " .
Tiếng thét gào đau đớn phá vỡ không gian tĩnh lặng của căn phòng. Gã đánh thật mạnh vào cậu bằng cây roi da. Liên tiếp những đòn roi thô bạo giáng xuống cơ thể bé nhỏ. Tuy vậy càng đánh cậu càng kiên quyết chống trả đến khi toàn thân chi chít vết đòn roi xót thương rướm máu. Kiệt quệ, mệt lả chẳng thể làm gì hơn. Lúc này gã mới buông thứ hành hạ cậu xuống. Hôn lên vùng cổ rồi đến những nơi sưng tấy do vết thương mà gã gây ra. Cách gã yêu tàn bạo nhưng cũng thật dịu dàng...

" Ưm, ưm... " .
Tầm nhìn bị lấp tối khi gã đeo bịt mắt cho cậu. Bao miệng khiến người thân dưới không thể nói thành lời. Libero của Karasuno cố gắng giãy giụa phản kháng. Nhưng cũng không đọ lại sức của kẻ được mệnh danh là ACE. Gã xoa nhẹ cương vật đã rỉ dòng nước trắng đục. Ngón tay thô sần ngắt nhéo đầu ti hồng hào. Chỉ khi khiến nó chuyển sang sắc đỏ sưng, cứng ngắc mới dừng việc trêu đùa hai hạt đậu tội nghiệp ấy. Cậu run rẩy cảm nhận từng lần đụng chạm ghê tởm từ kẻ cậu đã trót trao nhầm trái tim này.
" Ứp- khứccc! " .
Phần hạ thân đột ngột cảm nhận cơn đau nhói kinh người. Một thứ thon dài, lạnh ngắt dần vào sâu hạ bộ bé nhỏ. Không thể chịu đựng cơn đau hành hạ thể xác này, Nishinoya bật khóc. Từng giọt lệ thấm nhuần vào băng bịt mắt. Cậu lắc đầu nguây nguẩy như cầu xin sự dịu dàng vốn có của gã. Chỉ dám nằm im chịu trận vì nếu phản kháng thì tất cả thiệt thòi đều hướng về phía cậu. Không thể biết thứ lạnh ngắt đã vào sâu trong hạ thân là gì, không thể biết gã đang làm gì và sẽ hành hạ cậu như nào khiến một người luôn tự tin, lạc quan, là chỗ dựa tinh thần của cả đội cũng có ngày phải run rẩy vì hoảng sợ trước sự tàn bạo, chiếm hữu của kẻ ACE hiền lành, nhút nhát trong mắt mọi người.

Đêm ngày hôm ấy, tột cùng của sự đau khổ, sợ hãi và thất vọng đã đạt đến mức cao nhất...

" Ha! A-ah... Không, đừng mà..- " .
Nihsinoya dùng hai tay bị còng làm trụ vững trên tường. Bao miệng được gỡ bỏ giúp cậu dễ dàng nói chuyện trở lại nhưng tầm nhìn vẫn chỉ là một màu đen. Tấm thân bé nhỏ áng một lớp mồ hôi nhễ nhại. Mái tóc được vuốt keo chải chuốc, chăm chút rủ xuống gương mặt diễm lệ mà từ giờ chỉ mình Asahi Azumane chiêm ngưỡng. Dường như lại xuất hiện thêm những vết bầm tím khác trên người. Đây là sự trừng phạt cậu phải chịu suốt hàng giờ liền khi chống đối lại gã. Bị tra tấn trong thời gian rất lâu khiến cậu dù có muốn cũng kiệt quệ, không còn sức phản kháng.

Asahi cố gắng đút cương vật của mình vào trong lỗ hậu khít chặt chưa trải qua bước nới lỏng nào. Nishinoya không ngờ tới độ điên của gã. Bông huyệt đáng thương đột ngột bị xâm nhập bởi thứ quái vật kì dị đồ sộ ấy. Tính cụ chật vật tiến vào không gian chật hẹp. Tăng thêm sự đau đớn, hoảng sợ cho người phía dưới nhưng gã ta lại chẳng màng đến. Thân thể yếu ớt cạn kiệt sinh lực, nặng nề gục xuống gối. Tay bị còng vẫn gắng gượng nắm chặt tấm nệm. Tất cả sự sợ hãi đều đổ về hết cơn đau phía sau. Asahi vẫn từ tốn tiến vào nơi sâu nhất trong cậu.

Từng phút giây này, tôi sẽ không bao giờ quên.

---
" Hức, ức! L-làm ơn.. D,dừng lại đi.. Ha áh..... Hư ư "
" Ha ah~ Yuu-chan, em khít quá. Dù anh không phải người đầu tiên cùng em nhưng anh vẫn trân trọng từng giây phút này " .

m ơn! Đừng nói thêm điều gì cả. Tôi không muốn nghe. Mau dừng lại! Đừng làm nhục tôi nữa! Làm ơn... Asahi-san... ACE trong lòng em...

Trong không gian bốn bức tường bao quanh, vang lên tiếng rung lắc của giường do sự bạo dạn của Asahi - ACE mà cậu từng ngưỡng mộ. Đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ. Tâm trí mụ mị không nhớ đã bao lâu trôi qua. Cổ họng khô rát vì kêu gào van xin gã hãy dịu dàng như trước. Ngay từ đầu khí cự đã không thể vào hết hậu huyệt nhưng gã lại ngoan cố tiến sâu vùng cấm địa. Vừa đau vừa mệt, cậu chỉ có thể nằm yên để gã lộng hành trên cơ thể mình. Nhưng trong thoáng chốc, chiếc bịt mắt không còn chắc chắn tuột xuống giúp đôi con ngươi được nhìn mọi thứ trước mắt. Tuy nhiên, thứ đầu tiên đập vào mắt là dòng huyết sắc đỏ tươi từ vùng cấm địa chảy xuống bắp đùi. Nishinoya hốt hoảng. Đôi mắt đỏ sưng rơm rớm lệ.
" Asahi, Asahi-san... Khực.. Dừng lại! B-bên dưới, bên dưới rách.... " .
" Hah.... Đau quá! Bên trong rát lắm... A ư ưng, không...... Không được " .
" Hư ức! Ah, ah... Xin anh.. Hức... Xin anh đừng l-làm vậy nữa- Ha á!...... Chỗ đó,... Chỗ đó r-rách mất rồi " .
Nishinoya không kiểm soát được cơn hoảng loạn. Cậu bật khóc khiến đôi mắt càng thêm sưng đỏ. Tiếng gào khóc đau đớn trong tuyệt vọng không làm lí trí gã lung lay. Asahi như con quái vật tình dục. Từng lần thúc trở nên bạo dạn hơn. Người thân dưới đau đớn thét gào trong sự tuyệt vọng cùng cực. Còn kẻ tàn nhẫn kia thích thú với dáng vẻ tuyệt vọng ấy. Gã làm tình quá đỗi mê đắm mà chẳng màng đến dòng huyết đỏ vẫn không ngừng chảy.

Đợt hứng tình dâng cao, nguồn tinh lực sắp sửa được xuất ra ngoài. Asahi nắm chặt eo cậu. Đâm rút nhiều lần rồi bao nhiêu bạch dịch gã xuất hết vào trong. Dòng dịch còn lại hòa cùng máu chảy xuống bắp đùi cậu. Nishinoya mệt mỏi ngất lịm đi.

---
" Hư.. Ư, ưng " .
" Đừng chống cự, nếu không kết cục sẽ không có gì tốt đẹp đâu " .
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi. Dưới tầng hầm này cậu không thể phân biệt sáng tối, không rõ giờ là mấy giờ. Chỉ biết bản thân đã bất tỉnh nhiều lần và mỗi lần tỉnh dậy vẫn thấy gã đâm rút phía dưới. Mỗi khi ngất lịm, cơ thể cậu kiệt quệ sức lực đến mức toàn thân run rẩy không thể cử động thêm nữa. Vậy mà gã ta vẫn hăng say hành hạ cậu không biết mệt.

" Hứp....! A,a.. Đau quá..... " .
Giọng nói khàn khàn, nhỏ nhẹ nhưng vẫn lọt vào tai kẻ đáng nguyền rủa đã tra tấn cậu trong hàng giờ liền không xót thương. Cơ thể yếu ớt đã không còn sức phản kháng, gã nhẹ nhàng hơn ban đầu. Bàn tay thô to vuốt ve gương mặt ướt đẫm mồ hôi cùng với nước mắt. Ánh mắt trìu mến đã từng khiến cậu chìm đắm vào nó.
" Ngoan, nghe theo anh. Thở bằng mũi của mình... Tốt, đúng rồi. Yuu-chan của anh giỏi lắm! " .
Từng nhịp đưa đẩy chậm chạp nhưng vẫn là con dao sắc lẹm xé toạc mọi nội tạng trong cậu. Từng giây từng phút trôi qua càng gây thêm trong cậu sự thù hận dai dẳng đối với kẻ mà cậu từng coi là cả thế giới. Gã tiến đến hôn cậu. Lần đá lưỡi mê say tạo ra không gian mờ ảo trong tâm trí cậu. Phía dưới cảm nhận cơn đau rát lần nữa, đôi tay được thả tự do không ngừng cào cấu lên lưng gã. Những vết trầy xướt rỉ máu không làm gã lung lay. Trong khi cậu chịu đựng mọi sự tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, gã ta lại cảm thấy thích thú. Liên tục thì thầm bên tai Nishinoya Yuu một câu nói.

Yuu-chan của anh.

Nó khiến cậu phát tởm. Gã dựa vào đâu mà khẳng định cậu là của gã? Ngay từ đầu, gã nảy ra ý định bắt cóc cậu, khi đó, Asahi Azumane đã đánh mất cậu mãi mãi.

Nishinoya cắn mạnh môi Asahi khiến gã tránh ra. Chạm nhẹ cánh môi rỉ máu. Tuy nhiên, gã chỉ nhìn cậu rồi mỉm cười.

Đêm nay sẽ dài lắm đấy, Yuu-chan của anh.
.
.
.
.
.

Karasuno đã mất đi một thành viên.

Đã 2 tháng trôi qua kể từ khi Nishinoya Yuu mất tích một cách bí ẩn. Mọi thành viên trong đội đều lo lắng cho cậu. Kể cả huấn luyện viên. Đặc biệt là Asahi Azumane. Gã gần như suy sụp tinh thần. Daichi và Sugawara đều biết người mà gã đơn phương - Nishinoya Yuu. Hai người đều an ủi, động viên người bạn to xác tâm hồn mong manh của mình. Cả đội ai nấy đều lo lắng nhưng vẫn luôn giữ trên mình vẻ mặt điềm tĩnh để không khí của đội không bị trùng xuống. Tuy nhiên, đâu ai nghĩ rằng Libero đội họ lại đang ở rất gần mình...

Thoáng chốc 2 tháng tiếp theo trôi qua nhưng đội bóng chuyền nam Karasuno cảm tưởng như đã 2 thập kỉ lướt qua. Đã 4 tháng ròng rã tìm kiếm tung tích Nishinoya nhưng cậu dường như " biến mất " không một vết tích sót lại. Gia đình, bạn bè tăng thêm áp lực, sốt ruột. Trong mắt mọi người, Asahi sầu não vì cậu nhưng gần đây Sugawara nhận thấy điểm bất thường ở gã. Anh cảm giác người bạn thân của mình đang giấu điều gì đó. Anh không trực tiếp hỏi mà chọn cách theo gã về đến tận nhà.

Hôm ấy, sau khi kết thúc sinh hoạt câu lạc bộ, anh vờ như bản thân có chuyện gấp nên đã đi trước. Thực ra anh đã trốn một góc rồi chỉ khi mọi người về hết, chỉ còn Asahi, anh âm thầm đi theo mà gã không hề hay biết. Về đến nhà, anh đột nhập bằng cửa sau. Nghe tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm, anh biết gã đang tắm nên bắt đầu thăm dò căn nhà. Asahi sống một mình, không có gì cho thấy có dấu hiệu xuất hiện của người thứ hai. Sugawara đã lầm tưởng bản thân quá đa nghi cho đến khi ánh mắt va vào cánh cửa được sơn cùng màu với bức tường. Nếu không để ý kỹ sẽ khó mà nhận ra. Từ từ mở cánh cửa ra, trước mắt là lối cầu thang dẫn xuống. Từng bước bậc thang nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng động tạo chú ý đến Asahi. Có vẻ đây là tầng hầm. Đứng trước cửa hầm, Sugawara hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra.

Anh đã bị sốc.

Trước mắt anh là không gian bốn bức tường kín đáo. Ở giữa là một chiếc giường đơn. Nằm trên chiếc giường đơn ấy là Nishinoya Yuu - người mà mọi người đã cố gắng tìm tung tích bấy lâu nay.

Bao vết thương tích được băng bó kỹ càng trên cơ thể nhỏ nhắn trắng ngần ấy. Đôi chân thoăn thoắt, nhanh nhẹn từng nhiều lần kịp thời giúp Karasuno giành được điểm ghi bàn giờ đã bị xích lại, không thể đi lại tự do. Anh sững sờ. Cuống họng nghẹn ngào không cất thành tiếng. Run rẩy từng bước đến bên cậu. Bàn tay chạm nhẹ lên làn da khô ráp. Anh không còn cảm nhận được ngọn lửa nhiệt huyết, sự năng động, hoạt bát vốn có của cậu nữa. Nước mắt lã chã rơi. Vô tình đọng lại trên gương mặt xanh xao đang lim dim giấc ngủ. Nishinoya mở mắt. Đôi con ngươi hướng về anh.
" Sugawara-senpai...? " .

Cậu khó khăn ngồi dậy. Đôi mắt như thiếu ngủ lâu ngày nhìn anh. Không giấu khỏi sự bất ngờ của bản thân.
" Anh làm gì ở đây vậy? " .
Anh nắm chặt bắp tay cậu khiến Nishinoya đau nhói. Cậu nhíu mày nghiến răng nhưng anh đương nhiên không thể không để ý. Từ khi nào cậu trở nên yếu mềm như vậy?
" Nishinoya? Em...? " .
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, cậu đẩy anh ra. Không một lời giải thích. Chỉ mong anh có thể thoát khỏi đây.
" Sugawara-senpai, anh hãy mau trốn dưới gầm giường đi!! " .
Cảm nhận sự xuất hiện của Asahi, anh nhanh chóng làm theo lời cậu, trốn dưới gầm giường. Tiếng cửa cót két mở ra. Sugawara nhìn thấy chân của Asahi đang tiến về phía mình. Tim đập thình thịch. Chuyện này là sao? Tại sao Asahi lại giam cầm Nishinoya ở đây? Gã đã làm gì khiến cậu thành ra như này? Hàng vạn câu hỏi không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.

" Yuu-chan.... " .
" Không, không được! Giờ không phải lúc " .
Asahi ghé sát môi cậu. Hai cánh môi chưa kịp chạm vào nhau đã bị đẩy ra xa bởi cậu. Nishinoya nhìn gã với ánh mắt bùng cháy căm hận từ lâu.
" Nhưng đã lâu anh không được gần gũi với em rồi. Dạo này anh bận ôn thi nên đâu có nhiều thời gian cho em? Sao bỗng dưng em lại cáu giận với anh vậy? " .
" Hay là có người ở đây nên em không muốn họ biết? " .
Sugawara giật thót. Chẳng lẽ anh bị phát hiện rồi? Làm sao đây? Anh phải đối mặt như nào với một Asahi này đây? Anh bịt chặt miệng, không dám thở mạnh. Mồ hôi không ngừng tiết ra. Tim đập loạn nhịp. Cứ như thể ai cũng có thể nghe tiếng tim đập của anh vậy.
" Trí tưởng tượng của anh phong phú thật! Tôi vẫn còn đau nên không muốn. Vậy thôi! Đừng tự biên tự diễn nữa " .
Có lẽ như Nishinoya đã giúp anh thoát " chết " trong gang tấc. Asahi rời đi sau khi được Nishinoya yêu cầu làm bữa tối.
" Sugawara-san, hắn ta đi rồi. Anh ra đi " .
Sugawara chui ra từ gầm giường. Định hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra thì bị cậu chặn họng lại.
" Anh mau rời khỏi đây đi! Không cần lo cho em. Thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt " .
" Không được!! Anh không thể bỏ mặc em ở lại được. Mọi người đã rất lo lắng cho em đó! " .
" Em biết, nhưng Asahi-san không phải là con người nhút nhát mà anh từng biết đâu. Đừng để hắn phát hiện anh. Mau đi- " .
Nishinoya bị cứng họng khi nghe âm thanh phát ra từ bên trên tầng. Là tiếng xe cảnh sát.
.
.
.
.
.

Ngày hôm ấy, Sugawara đã báo cảnh sát trước khi đi. Anh nói hết những nghi ngờ của mình và hợp tác với cảnh sát. Asahi bị bắt vì tội bắt cóc, giam giữ, bạo lực thể chất và tình dục đối với Nishinoya. Gã bị kết án chung thân. Còn Nishinoya Yuu, sau khi thoát khỏi Asahi - người mà cậu đã từng yêu sâu đậm nhưng cũng là người mà cậu không bao giờ muốn gặp lại và bước vào cuộc đời mình thêm lần nào nữa, Nishinoya được chữa trị vật lý và tâm lý. Gia đình, bạn bè đều rất vui vì cậu vẫn còn sống. Nhưng đội bóng chuyền nam Karasuno đã mất đi một thành viên...

Sau này Nishinoya du lịch trên thế giới. Cậu muốn quên đi quá khứ đen tối để đón chào một tương lai tốt đẹp. Một kết thúc viên mãn.

Không.

Sau nhiều năm du lịch khắp thế giới, cậu bay về nước để có thể trực tiếp xem trận đấu giữa Kageyama và Hinata - đàn em năm xưa của mình. Trận đấu kết thúc, mọi người cùng mở tiệc sum họp sau bao năm không gặp. Nishinoya đã rất hạnh phúc. Đó cũng là lần cuối Karasuno thấy cậu cười tươi như vậy, vì sau này cậu đâu còn xuất hiện nữa?

Bữa tiệc kết thúc đến tối muộn. Ai về nhà nấy. Cậu định thuê một khách sạn gần đó vì cũng đã kiệt quệ sức lực sau cuộc vui chơi quá chén. Con đường tăm tối chỉ vỏn vẹn vài cây đèn đường thắp sáng. Không một bóng người qua lại. Cậu luôn có cảm giác có người theo dõi mình nhưng khi quay ra lại chẳng thấy ai. Nghĩ bản thân đã quá mệt nên suy nghĩ nhiều, cậu rảo bước đi nhanh hơn để vơi đi nỗi lo trong lòng. Đi thêm một đoạn cậu liền thấy nhà nghỉ. Đang định chạy tới thì bị kéo lại bởi giọng nói quen thuộc. Cậu quay ra. Mọi thứ trở nên tối kịt.

---
" Ưm, ưm.... " .
Nishinoya tỉnh dậy với cơn đau nhói ở đầu. Chưa nhớ hết tường tận câu chuyện thì lại phát hiện thêm một chuyện. Đây chẳng phải căn hầm mà năm ấy cậu bị hành hạ bởi Asahi sao? Tay chân cũng bị trói chặt. Hệt như ngày ấy. Chưa khỏi bàng hoàng, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc. Cậu quay về hướng âm thanh. Đáy mắt thể hiện sự sợ hãi.
" Yuu-chan " .



_________________________________
Heeeeeee, cuối cùng cx vt xog r mn ơiiiiiiii😭😭
Cp này mặc dù rất dth. Siuuuuu cute nhưng vs 1 đứa thik bạo dâm như tôi thì nó sẽ là đường trộn thủy tinh😈😈
Buổi tối đầu tuần vui vẻ nha cả nhàaaaaaa. Mặc dù hơi muộn r. Hí hí😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro