Chap 34: Thiết bẫy.
Bên ngoài còn có thêm một đám người nữa đứng chờ, trong không khí khẩn trương không có sự lo lắng, chỉ là một bầu không khí tĩnh mịch, bọn họ tin tưởng khả năng của Dongwook.
- Chuyện gì xảy ra? - Một người đàn ông trung niên, thân mặc tây trang màu xám hoa mỹ, dáng vẻ nghiêm nghị, trầm tĩnh lại uy quyền đi từ xa đến.
Trên mặt tất cả mọi người đều xuất hiệp khinh hoảng, bọn họ khẩn trước đứng lên cúi đầu chào, tản ra hai bên nhường đường cho ông ta.
Một người thanh niên tóc đen, lông mày lưỡi mác, ngũ quan tuấn mỹ đang rít điếu thuốc bên cạnh mở lời.
- Bác trai, con nhận được điện thoại của Dongwook kêu chuẩn bị tiếp viện cùng cano cho anh, cũng cho rằng anh đã chuẩn bị đường rút tốt lắm, không ngờ lúc con đến thì hiện trường toàn mùi máu tanh, Dongwook cũng đã dẫn người rút khỏi, con ở lại sau dọn dẹp hiện trường, đến đây thì... - Người thanh niên nhún vai một cái nhìn vào người còn hôn mê, thản nhiên nói. Anh ta là Choi Siwon, là em họ của hắn.
Người đàn ông hơi nhíu mày nhìn về phía giường bệnh "Đem đống băng gạc vứt đi, thay cho nó bộ đồ mới." ông ra lệnh, liền có một nhóm người tiến đi làm việc, chờ cho xong xuôi, ông bước đến cạnh giường nhìn SeungHyun một thân tái mét, trầm giọng "Có di chứng gì không?"
- Thưa bác, có thể để lại một vết kéo dài từ ngực xuống. Nhưng phẫu thuật lại một chút sẽ không còn dấu vết. - Dongwook cung kính trả lời.
Người đàn ông trầm mặc suy tư một lúc, "Không cần, để cho nó nhớ bài học lần này, làm việc lỗ mãn, ngạo mạn thì lãnh hậu quả gì. Lúc nó dậy đòi phẫu thuật thì nói nó đến gặp ta."
Siwon cùng Dongwook không khỏi ngẩng đầu, Choi Min Hyun, người đàn ông này, vẫn luôn là nỗi khiếp sợ không chỉ của bọn họ, mà ngay cả SeungHyun đứng trước mặt ông ta cũng phải run rẩy.
Choi Min Hyun bỏ lại một câu đó, nhìn SeungHyun thêm một lần rồi rời đi.
---------------------------
Lúc này, Ji Yong cũng không rảnh rỗi gì, cậu âm thầm thêm dầu vào lửa, khiến cho cổ đông Choi thị bán một lượng lớn cổ phiếu ra, những tập đoàn con khác thấy miếng mồi con, đều tranh nhau mua lấy mua để. Nhưng Choi thị là tập đoàn gì chứ, đứng đầu biết bao nhiêu năm nay, tuy nói người đứng đầu mất tích, nhưng muốn nuốt trọn tập đoàn này, đối với đám tép tôm kia, là không thể!
Ji Yong ngồi trước bàn làm việc trong nhà của mình, từ sau khi xong việc cậu cũng liền rời đi căn biệt thự kia, quay về nơi cũ. Cậu cười lạnh nhìn sàn chứng khoán liên tục biến động, cổ phiếu liên tục nhả ra mua vào không khỏi khinh miệt cười.
Lee thị còn chưa có khả năng nuốt trọn, đám tép tôm này có cửa sao? Ngu ngốc!
Daesung từ ngoài đi vào, liếc mắt nhìn sang liền mỉm cười "Nhanh như vậy, xem ra thuận lợi phết."
Toàn bộ mấy tập đoàn tham lam kia, dồn hết tài chính thu mua cổ phiếu Choi thị, mua đến bất chấp, đến lúc biết là tài chính cạn kiệt có thể phá sản ngay liền bán khống bán tháo trở ra.
Ji Yong đánh một cuộc điện thoại cho Seungri "Cậu đã thấy tình hình chứng khoán?"
- Ân, đã thấy. - Seungri cũng đang ngồi trước máy tính làm việc, khóe môi nồng đậm ý cười "Lee thị đã nắm 10%, con mồi này tôi sẽ không để lỡ."
- Ừ, chờ một chút nữa toàn bộ cổ phiếu đều bán ra, đến lúc đó ra tay cũng không muộn. - Ji Yong nhàn nhạt đáp, sau đó ấn tắt điện thoại, hơi hơi mỉm cười.
Seungri bên kia cũng câu khóe môi, chờ đến khi Lee thị nắm trong tay 56% cổ phiếu, thị trường chứng khoán cũng đã bình ổn lại, Choi thị rơi vào tay Lee Seungri, cũng là đám người kia hết hy vọng rồi.
----- Cốc cốc -----
- Vào đi. - Seungri ngẩng đầu.
Một người thanh niên vóng dáng thon gọn, khí chất lạnh lùng bước vào "Chủ nhân."
Seungri có hơi bất ngờ, Mino là trợ thủ của cậu ta, cũng là do cậu ta đào tạo từ nhỏ, nhưng mà Mino hoạt động ở thế giới ngầm, là dùng lực lượng hỗ trợ công ty, làm sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
- Có chuyện gì sao?
- Người đại diện Choi thị gửi thiệp mời, hai ngày sau đến họp cổ đông.
Seungri hơi nhếch môi cười một cái, động tác quả thật nhanh. "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi."
Mino hơi do dự, vẫn là thành thật cúi chào xoay lưng, vừa ra đến cửa đã bị gọi ngược vào, Seungri nhìn phòng đã khóa, ngoan âm "Đi chuẩn bị cho tôi một cái bẫy, tôi muốn Kwon Ji Yong lọt tròng."
Trong mắt Mino hiện qua kinh ngạc "Kwon Ji Yong? Đây không phải người của chúng ta?"
- Phải, nhưng e rằng cậu ta sẽ không trung thành, con người này cũng quá âm độc, để lại nguy hiểm, vẫn là trước giải quyết đi.
Mino nhíu mày hiểu được, năng lực cùng trung thành của Ji Yong, quả thật sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
- Chủ nhân, muốn thiết bẫy như thế nào?
Seungri hơi nghiêng đầu trầm tư một lúc, trong mắt lóe qua tia gian độc "mặc dù là mang danh trả thù nhưng hại chết Choi SeungHyun, trong lòng anh ta dĩ nhiên sẽ có chút không yên ổn, cậu giả ma một chút hù dọa cậu ta, hẹn đến một nơi vắng vẻ rồi trực tiếp ra tay."
- Kwon Ji Yong không ngốc. - Ý ngoài lời, Ji Yong sẽ tin sao?
- Sẽ đến, thông minh nhưng cũng là con người, tự tâm không yên, có ngoại cảnh tác động cũng sẽ tự nhiên làm theo thôi. - Seungri mỉm cười, cậu ta có thể không giỏi về mặt thủ pháp, nhưng về nhân tâm lòng người, cậu ta tự nhận không thua kém ai.
Mino cũng không nói gì nữa, gật đầu bước ra ngoài, trong lòng cảm thán, Kwon Ji Yong, không thể trách tôi, tôi nể anh là thật, nhưng anh không trung thành. Mino chính là người mấy lần huấn luyện cho Ji Yong, tự nhiên cũng mấp mém nhìn ra được, chỉ là Ji Yong không có thể hiện cái gì, cậu ta cũng không quá chú ý.
--------------------------------
Ji Yong đang ở trong phòng ngủ, chợt nghe tiếng điện thoại reng, cậu nhìn hai cái điện thoại đặt cạnh nhau trên bàn, ám thở dài một tiếng, một cái của cậu, một cái, là lúc trước hắn tặng cậu, cũng chỉ có hắn biết số, cũng chỉ gọi được cho hắn a.
Ji Yong lắc lắc đầu, vươn tay cầm lấy điện thoại của mình, số lạ? Cậu ấn nút nghe.
- Alo, Kwon Ji Yong xin nghe.
- ..... -
- Alo, xin hỏi có ai bên kia không?
- ......
Ji Yong hơi nhíu mày, đang lúc không kiên nhẫn định tắt thì đầu bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Ji Yong.
Ji Yong cả người đông cứng, không thể tin run rẩy nhìn điện thoại "Anh là..."
- Người bị em hại chết.
Ji Yong hoảng loạn muốn cúp máy, lại nhíu mày, khoan đã, giọng nói của hắn cậu rất quen thuộc, đây không phải, Ji Yong định thần lại, cố gắng dây dưa thêm một chút, giả vờ run rẩy "Anh...anh muốn gì...? Xin lỗi... Tất cả đều do anh thôi!"
- 8 giờ tối ngày mai, hãy đến gặp tôi ở căn nhà hoang lúc trước... Chúng ta giải quyết toàn bộ mâu thuẫn. - Đầu bên kia vẫn vang lên đều đều.
Ji Yong hơi hơi cười, cậu nghe ra, máy đổi giọng. "Anh... Rốt cuộc anh còn sống sao?"
- Rồi em sẽ biết. - Đầu dây bên kia vẫn cho rằng Ji Yong không phát hiện, vẫn cố sức lừa.
Ji Yong cúp máy. Quăng điện thoại sang một bên, cười lạnh. Nhanh như vậy đã muốn chạm vào tôi? Buồn cười! Vậy cũng đừng trách!
Vốn định để cho Lee Seungri an ổn vài ngày, thế nhưng cậu ta vội đi tìm chết, chính mình cũng sẽ không nhân nhượng.
-----------------------
SeungHyun hôn mê gần một ngày, vẫn là thực nhanh chóng tỉnh dậy.
Ngón tay hắn vừa động, mọi người liền chăm chú nhìn. SeungHyun hai mắt nhíu lại, từ từ mở ra, thấy trong phòng một đám người, lại toàn mùi thuốc, hắn sống rồi!
- Nè. - Dongwook thấy hắn muốn nói chuyện, đem một ly nước đến.
Hắn gượng mình ngồi dậy, không động thì thôi, động một chút cả người đau nhức, phần ngực giống như bị ai xé toạc ra, cổ tay cũng đau rát.
Hắn rên khẽ một tiếng, lập tức có người đỡ dậy, lót gối sau lưng gíup hắn ngồi tựa vào.
- Biết đau à? Còn tưởng chết trong tay vật nhỏ thì sẽ cam nguyện chứ? - Hắn vừa ngồi yên ổn liền nghe được Dongwook trêu chọc. Hắn liếc anh ta một cái, nhận lấy cái ly, uống sạch.
Uống xong ly nước mới cảm thấy cổ họng thanh thanh một chút, "Tất cả ra ngoài." hắn khó chịu khi thấy nhiều người cùng nhìn chằm chằm mình.
Mọi người liếc nhau một cái liền gật đầu lui ra, Dongwook thản nhiên đứng ở đó, anh biết, hắn không có đuổi anh a.
Thấy hắn trầm mặc nhắm mắt dưỡng thần, như nhớ đến cái gì, anh đi lấy một cái ví da đưa cho hắn "Của cậu."
Hắn mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn ví da, nâng tay nhận lấy, cầm ra một tấm hình lúc ở bến tàu ngắm qua kia.
Hắn vốn tưởng đâu sau chuyện này hắn có thể buông bỏ, đem tấm hình này vứt đi, cũng đem người con trai đó quăng mất, nhưng hắn lại không thể, thầm thở dài một tiếng, đem tấm hình nhét trở về.
- Tôi hôn mê bao lâu?
- 20 tiếng, 18 phút, 27 giây. - Dongwook nhìn đồng hồ điện tử. Là quy tắc, mỗi lần bị thuơng bất tỉnh đều phải canh giờ, để kiểm tra xem năng lực lại một chút.
- Lâu như vậy? - Hắn nhíu mày. Nhìn kỹ lại thân thể chính mình một lần từ trên xuống dưới, mắt đảo qua vết sẹo trước ngựa, liền nhìn Dongwook chất vấn.
Dongwook vội xua tay "Không phải tôi không làm, là lão gia không cho làm a. Ngài nói cậu muốn phẫu thuật thì trước tiên đi tìm ngài ấy đi." Hắn biết SeungHyun thích hoàn hảo, không chịu nổi thân thể có chút sẹo thuơng, nhưng mà Choi Min Hyun không cho, có thêm 10 cái mạng anh cũng không dám giúp hắn.
Xong. SeungHyun nghe đến người kia đến nhìn mình, thân thể không tự chủ run lên một chút, bao nhiêu ký ức không hay ho chợt ùa về, khiến hắn sống lưng đều lạnh.
- Đỡ tôi đến phòng ông ta. - Hắn nói.
- Không được, nghỉ ngơi đi, thân thể cậu vẫn chưa chịu được tra tấn đâu. - Dongwook lập tức cắt ngang.
- Trước sau gì cũng phải gặp, đi sớm một chút vẫn là tốt hơn. Nếu tỉnh lại còn không đi gặp ông ta, cậu cho rằng lúc tôi khỏe cũng sẽ không bị ông ra hành chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro