Chap 17: Đại biến tính tình
- Thế nào? - Hắn nhướn mày hỏi, trong giọng nói nghe ra có vẻ lo lắng.
Dongwook sau khi kiểm tra một đợt cho Ji Yong, không kiềm được tức giận, quay sang hét lớn với hắn "Cậu cũng còn biết lo lắng sao? Biết như vậy tại sao còn không khống chế bản thân mình, cậu xem cậu đã làm được cái gì sự rồi?"
Sắc mặt hắn khó coi, tay đã nắm chặt lại như đang nhẫn nhịn một cái gì đó. YoungBae đứng bên cạnh cũng kinh ngạc, trước giờ chưa ai dám chỉ trích hắn như vậy, Dongwook mọi lần rất bình tĩnh, lần này lại nóng giận như thế, Ji Yong, thật sự xảy ra chuyện gì rồi.
- Cậu ấy thế nào? - Hắn âm trầm lặp lại một lần nữa.
- Cậu... - Dongwook thực sự có khí không có chỗ phát, muốn mắng hắn thêm một trận, nhưng lại cuộn nắm đấm tay, nghiến răng nhịn xuống, "Toàn bộ, rách!"
YoungBae hoảng hồn, "Toàn bộ rách sao?", vô thức mở miệng.
- Cậu tự mình đi xem lại căn phòng đó sẽ biết, nhiều máu như vậy, còn có thể không rách sao, không những rách hậu huyệt, tràng bích mà những vùng sâu bên trong đều có dấu hiệu lở ra, máu nhiều như vậy, cậu có biết có thể gây mất mạng không? Cậu rốt cuộc làm ra cái sự gì vậy hả? - Dongwook không trả lời YoungBae, mà là nhắm hắn nói đến, xuất huyết đến mức có thể ảnh hưởng tính mạng, hắn rốt cuộc đã làm cái gì cậu nhóc này.
- Vô dụng! - Hắn đứng đó hồi lâu, lại phun ra hai từ như vậy, bỏ đi mất.
- Dongwook, phải làm sao mới có thể trị hết cho cậu ấy? - YoungBae lo lắng hỏi.
Dongwook nhìn Ji Yong một lúc, thở dài "Thể xác thì không nói, tôi giúp cậu ấy xoa ít thuộc cùng kiêng cử vài thứ là được. Nhưng vấn đề ở đây chính là trở ngại tâm lý. Cậu ấy lần này kinh hách quá độ, có lẽ sẽ có hiện tượng bài xích về sau, nhẹ thì cự tuyệt đụng chạm, nặng thì đại biến tính tình."
YoungBae nhìn Ji Yong vẫn còn hôn mê nằm đó, khuôn mặt đến lúc ngủ vẫn còn nhăn lại, thi thoảng từ khóe mắt lại chảy ra vài giọt nước, đến ngủ vẫn không yên lòng được sao?
YoungBae thở dài bất lực, làm sao lại ra nông nỗi này...
-Này, Ji Yong, cậu tỉnh rồi sao? – Dongwook nhìn thấy ngón tay Ji Yong khẽ động đậy, vội vàng chạy đến bên giường, thấy Ji Yong muốn ngồi dậy liền ngăn cản "Nằm yên, thân thể cậu không tốt!"
-Nu...Nước... - Ji Yong nghe vậy cả người thả lỏng, khó khăn nói. YoungBae lập tức đi rót một ly nước mang đến, khẽ nâng đầu Ji Yong cho cậu uống.
Ji Yong ho sặc một chút, cổ họng có vẻ khá khô, cậu nhắm mắt muốn ngủ tiếp, phía hạ thân lại truyền đến từng cơn đau nhức, đau đến Ji Yong chảy mồ hôi lạnh, cậu mơ hồ nhớ lại chuyện trước đó, thân thể vô thức xuất hiện run rẩy.
Dongwook tinh ý phát hiện Ji Yong sắp rơi vào hỗn loạn tâm lý, liền đánh xuống đầu cậu một cái, Ji Yong bất tỉnh,
-Dongwook, anh làm gì vậy? – YoungBae kinh ngạc khẽ rống
- Cậu ấy sắp có dấu hiệu tâm lý rồi, tốt nhất vẫn là khiến cậu ấy bất tỉnh một chút, chờ cho sức khỏe hồi phục, khi đó nỗi sợ sẽ giảm xuống một phần. – Dongwook bình tĩnh nói, tay vẫn không ngừng sờ trán Ji Yong, rồi lại làm động tác kiểm tra một lượt.
YoungBae gật đầu đứng lên, "Phiền anh ở đây chăm sóc cậu ấy rồi, tôi đi gặp thiếu gia!"
--------------------------
Hắn lặng lẽ tựa mình vào cửa lớn, nhìn khắp căn phòng một lượt, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường lớn kia, một màu đỏ đến chói mắt.
Tâm hắn đột nhiên co rút lại, nhìn những mảnh vụn bị xé nát dưới sàn, chăn ga đều bị nhàu nát, huyết nhục loang lỗ, tựa hồ không có nơi nào là tinh tươm kia, hắn đưa tay đỡ trán, rốt cuộc chính mình đã làn ra cái sự gì, cũng không phải đơn thuần chỉ là tức giận, hắn mơ hồ tìm đến một cái lý do nữa phía sau.
Hắn khẽ động, đi đến bên giường, không tự chủ đấm mạnh một cái xuống vách tường bên cạnh, rồi lại mạnh bạo nâng tay vò rối mái tóc... Hắn có lẽ là quá mạnh tay với cậu đi?
- Thiếu gia! - YoungBae tiến vào, cúi lên tiếng.
- Cậu vào đây làm gì? - Hắn không có quay đầu, chỉ là lạnh lùng mở miệng.
- Cậu ấy vừa mới tỉnh lại, bị Dongwook đánh bất tỉnh rồi.- Thấy hắn kỳ quái nhìn mình, YoungBae tự giác nói tiếp - Là xuất hiện bệnh tâm lý, đánh ngất đi có lẽ sẽ khá hơn.
Hắn mím môi, ánh mắt phức tạp, cất bước quay trở về phòng của Ji Yong. Dongwook liếc thấy hắn, đứng dậy đi ra ngoài, còn không quên bỏ lại một cậu "Cậu kiềm chế cho tôi, cậu ta xảy ra chuyện một lần nữa, tôi đây cũng giúp không được."
Hắn không nói tiếng nào, ngồi xuống bên cạnh giường Ji Yong, nhíu mày nhìn thân thể yếu ớt vẫn trầm mê trên giường bệnh.
- Ji Eun... - Ji Yong đột nhiên nhíu mày, khẽ cử động ngón tay, đầu không ngừng bất an lắc lắc qua lại, miệng khẽ thều thào mấy tiếng.
Tâm tình phức tạp của hắn lập tức bị hai chữ này thổi bay, tay vô thức nắm lại, nghe ra cả tiếng xương răng rắc, đáy mắt lộ rõ tức giận.
- Em tại sao lại rời bỏ tôi như vậy... - Ji Yong lắc người càng mạnh, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng trên mặt đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Hắn nghiến răng giận dữ nhìn cậu, theo bản năng muốn tiến lên, nhưng lý trí lại luôn nói với hắn, nếu hắn tiến lên, hắn sẽ tổn hại cậu một lần nữa... Hắn do dự.
- Đừng đi... Có được không... Đừng đi... Đừng...... AAA... - Ji Yong giật mình bật dậy, hổn hển thở ra, mồ hôi lăn dài trên gương mặt trắng bệch, cùng với cái gì đó tuyệt vọng, sợ hãi đều hiện rõ mồn một trong ánh mắt kia.
Cậu gấp gáp thở, đưa tay vuốt vuốt trái tim của mình, nhắm mắt thở ra một hơi mới dần dần tỉnh lại. Cậu đảo mắt thấy hắn ở gần đó, một thân uy nghiêm nhìn chằm chằm vào cậu.
- Tôi mệt, có thể phiền anh đi ra ngoài không? - Cậu lãnh đạm nói.
Cơn giận từ người hắn phát ra đột nhiên biến mất, có điểm kinh ngạc nhìn cậu, "Em hiện đang ở trong nhà tôi!"
- Vậy được, đã phiền Choi tiên sinh, tôi có thể trở về nhà mình không?
- Trở về nhà? Em nghĩ em là ai, đây là đâu liền có thể nói đến là đến, nói đi là đi? Em đừng quên, giao hẹn của chúng ta, vẫn còn 7 ngày! - Hắn khí phản cười, (giận quá hóa cười í :3) liền buông một câu dài châm chọc.
- Tôi trước đó nhờ Choi thiếu 2 việc, 1 là xử lý vụ kiện, 2 là bảo đảm tiền đồ với điều kiện là hai tuần bên cạnh anh. Hiện tại anh đã giúp tôi 1 việc, 7 ngày chắc hẳn là đã đủ đi? Việc thứ hai hiện tại không cần Choi thiếu quan tâm nữa. Tôi muốn rời khỏi. - Ji Yong vẫn thực bình tĩnh nói, ánh mắt cậu gắt gao bám lấy hắn, kiên quyết mà đè nén cơn giận.
Hắn nhìn cậu một lúc lâu, cảm giác có vấn đề liền hừ một tiếng bỏ đi tìm Dongwook.
------------------------------------
- Đại biến tính tình, ý cậu là gì? - Hắn nhíu mày nhìn Dongwook.
- Khi gặp một số chuyện gây ảnh hưởng mạnh đến tâm lý, có khả năng tính tình của họ sẽ thay đổi, tuy trí nhớ còn nguyên nhưng hành động sẽ khác hẳn, Ji Yong có lẽ bị tình trạng như thế này. - Dongwook trầm ngâm nói, hiện tượng thì anh ta đã nghe qua, nhưng không nghĩ thực sự có thật, không ngờ Ji Yong lại rơi vào trường hợp này.
- Là vĩnh viễn hay tạm thời? - Hắn ngả mình xuống sopha, im lặng một lúc lâu mới mở miệng.
- Cả hai, hoặc có khi sẽ xảy ra những biến đổi liên tục, khi là người này, khi là người khác, chung quy rất khó phán đoán, chỉ có thể xem cậu ấy thuộc trường hợp nào. Có một cách có thể giúp, nhưng mà...
Thấy Dongwook im lặng, hắn nhướn mày bảo anh ta nói tiếp. Dongwook nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, có điểm vui mừng lại có điểm kinh ngạc, hắn, Choi SeungHyun, từ khi nào lại biết quan tâm kẻ khác như vậy, bộ dáng quân tử say tình mà không biết này của hắn, anh ta thật may mắn mới thấy đi? "Tôi không chắc phương thức này thành công, nhưng có lẽ sẽ áp chế được một thời gian ngắn.", ngừng một chút lại kiên định nói "Tiếp tục loại quan hệ chủ nô!"
- Ý cậu bảo tôi tiếp tục cầm xích trói cậu ấy lại? Cậu thừa biết Ji Yong không thể thích ứng loại quan hệ này? - Hắn nhàn nhạt nói, tựa hồ trong ngữ khí còn có chút trào phúng.
- Sao không thử? - Dongwook mỉm cười.
---------------------------------------
- Tôi không chấp nhận! - Hắn nhún vai nhìn con người đang ngồi trên giường kia, lạnh nhạt nói. Tuy không nghe ra nữa điểm biểu tình, nhưng chính là lại mang khí thế không cho người ta phản bác.
Ji Yong chỉ nhíu mày nhìn hắn, đáp án nằm không nằm ngoài dự liệu của cậu. Nhưng cậu thực sự không muốn ở nơi này thêm một chút nào nữa. Đang lúc Ji Yong suy nghĩ tìm cách trốn chạy, hắn nâng bước tiến về phía cậu, nhân lúc Ji Yong không chút phòng bị đánh mạnh vào gáy khiến cậu bất tỉnh, liền ôm ngang thân thể cậu rời đi.
---------------------------------------
Ji Yong từ trong hôn mê tỉnh lại, khẽ cử động thân mình lại phát hiện toàn thân cứng ngắc, cả người cậu bị cố định vào giá hình. Cậu kinh hoảng vùng vẫy muốn thoát ra, sắc mặt tái mét đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh mình, cố gắng tìm lấy một tia hy vọng.
- Tỉnh rồi? - Từ bên ngoài truyền đến một giọng nói trầm thấp, nghe rất quen tai, nhưng cậu không nhớ rõ là người nào, chỉ còn cách tập trung tinh thần nhìn về phía cánh cửa.
Cửa mở ra, SeungHyun bước vào, hắn nhếch mép cười nhìn Ji Yong trần truồng bị trói chặt, đăm đăm nhìn có vẻ hứng thú.
- Anh là ai? - Ji Yong sợ hãi hỏi.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn lập tức biến mất, "Em thực sự không biết?"
- Ý anh là gì? Tôi không quen anh, mau thả tôi ra! - Ji Yong vùng vẫy, điên cuồng hét lên, gì chứ, cậu quen biết hắn đâu mà hắn lại hỏi như vậy?
Hắn im lặng quan sát cậu một lúc, liền ngồi xuống sopha gần đó, phân phó người đi gọi Dongwook đến.
- Hừm.... Có lẽ cậu ấy rơi vào trường hợp thay đổi tính tình không cố định rồi. - Dongwook cười cười, đối với chứng tâm lý này của Ji Yong cảm thấy hứng thú không ngừng, anh ta trước giờ chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Nhìn SeungHyun không kiên nhẫn như sắp phát hỏa, Dongwook cười đến sảng khoái, rốt cuộc cũng có thứ khiến hắn đau đầu rồi a! - Hình dung đơn giản là bị tâm thần phân liệt. Đi đi, làm những việc mà một dom nên làm a!
SeungHyun thực sự không còn chút kiên nhẫn nào với loại bệnh tình này, cái gì mà ba hồi cứng rắn bảy hồi kinh hãi rồi lại mất trí nhớ các kiểu vân vân mây mây, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung thật rồi. Bất quá, trước mắt không nhớ gì như vậy cũng rất là tốt a, tốt cho sở thích ngược cuồng của hắn!
- Này, các anh nói chuyện xong chưa, mau thả tôi ra, ai làm gì các anh mà lại bắt trói tôi? - Ji Yong giãy dụa thực khó hiểu nhìn bọn họ, này, cậu khẳng định mình không quen biết hai người kia, nhưng nghe họ nói chuyện giống như là rất quen biết cậu a?
Hắn đứng dậy đi về phía cậu, cầm lấy sợi dây nối với vòng da trên cổ Ji Yong kéo mạnh xuống, khiến cho hai người áp sát mặt vào nhau. Ji Yong sửng sốt chưa kịp phản ứng, đã nghe bên tai truyền đến tiếng cười khẽ
- Em... Là nô lệ của tôi!
--------------------------------
Chap này hình như có hơi kỳ kỳ nhỉ :(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro