Chương 8
"Làm phiền cậu đã đưa cô ấy về!", giọng JB lạnh lẽo hơn gió đêm mấy phần.
JB mặc áo khoác da, có vẻ chuẩn bị ra ngoài hoặc vừa mới về. Cửa xe đã mở sẵn, một tay JB nắm lấy tay tôi, tay kia chống lên thành cửa xe. Ánh mắt mang đầy áp lực vô hình nhìn vào mắt tôi.
"Đến nhà rồi sao vẫn chưa xuống xe?", tôi "vâng" một tiếng rồi bước xuống xe.
Vincent ngồi bên ghế lái vẩy tay chào tôi, "An toàn về đến nhà rồi nhé! Hẹn gặp lần sau!".
JB gật đầu một cái, không thèm đợi xe rời đi đã kéo tay tôi, xoay người đi thẳng lên lầu. Tôi bước thấp bước cao đi theo, nhìn bóng lưng anh, nghi hoặc hỏi: "Jaebum, muộn thế này anh còn định ra ngoài sao?".
Anh không trả lời. Tôi thấy cằm anh cứng đờ, vẻ mặt cau có, môi mỏng hơi mím, có vẻ... rất là tức giận.
Ai chọc giận anh vậy? Lẽ nào là tôi?
Cẩn thận tự kiểm điểm ba lần, chắc là tôi không chọc giận anh ấy đâu nhỉ?
"Jaebum, anh đang giận em sao?"
Cửa mở cạch một tiếng, rồi bị anh đóng sầm thêm tiếng nữa. Tôi bật sáng đèn phòng khách, JB không nói câu nào, bước thẳng vào phòng ngủ. Tôi vội vàng bám đuôi, xem ra, đúng là lỗi của tôi rồi!
Gia quy nhà chúng tôi không nhiều, vỏn vẹn chỉ hai điều.
Điều 1, JB luôn luôn đúng.
Điều 2, nếu JB có sai xin xem lại điều 1.
Nếu JB không sai, thì rõ ràng là tôi sai rồi.
Về đến nhà, vào phòng khách.
Vẻ mặt anh đằng đằng sát khí. Tôi khúm núm sán lại: "Jaebum, anh đang giận em sao? Sao anh lại giận thế? Giận gì mới được cơ chứ? Anh nói ra đi! Anh không nói làm sao em biết được? Anh nói ra thì em mới nhận lỗi được chứ! Anh biết em là đứa ngốc nghếch chậm chạp rồi mà, anh không mở miệng nói em không đoán nổi đâu, anh mau nói đi...".
Còn chưa nói hết câu thì miệng tôi đã bị anh bịt kín. Môi anh lành lạnh vì tức giận mà hôn một cách hơi bạo lực.
Theo kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của tôi thì những vấn đề có thể giải quyết bằng ôm hôn lăn lộn thì chẳng có gì to tát cả. Tôi yên tâm thả lỏng, vòng tay lên cổ anh, vuốt ve gáy anh. Người đàn ông này thật là! Sao tóc lại mềm mượt thế cơ chứ! Tôi không nhịn được mà luồn tay mình vào làn tóc anh.
"Sao không bắt máy?"
"Em có nghe thấy đâu!". Lúc này tôi mới thảng thốt nhớ ra rằng vừa rồi đã tắt máy để tập trung phỏng vấn, phỏng vấn xong lại quên bật máy lên. Tôi kể từ đầu đến cuối cuộc phỏng vấn Vincent cho JB nghe.
"Điện thoại anh nhận được tin nhắn giao dịch từ thẻ của em, gọi cho em thì không nhắc máy, làm anh tưởng em bị cướp".
"Thì đúng là cướp mà! Cướp tiền chứ không cướp sắc!", trong lòng bỗng có chút xao xuyến rung động vì người lạnh lùng như anh lại vì tôi mà lo lắng thấp thỏm.
"Lần sau em đừng một mình ra ngoài ăn với Vincent nữa!"
Tôi ngạc nhiên hỏi, "Tại sao vậy?".
"Đừng hỏi tại sao, nghe lời anh là được!"
Hôm nay khiến anh lo lắng chạy đi tìm tôi, làm tôi rất áy náy. Trước khi đi ngủ lại mè nheo với anh một chút, rồi bỗng nhớ ra câu hỏi hôm nay Vincent hỏi tôi.
"Hôm nay Vincent hỏi em, nếu có người giấu diếm em, lừa dối em, liệu em có còn tin tưởng người đó, yêu thương người đó nữa hay không."
Bàn tay đang ôm tôi bỗng cứng lại, "Em trả lời thế nào?".
"Phân tích cụ thể thì phải dựa trên vấn đề cụ thể, em tin người yêu em sẽ không lừa dối em!"...Nói xong, tôi đã buồn ngủ không chịu nổi, ngủ lúc nào không hay.
_________________________
"Em tin người yêu em sẽ không lừa dối em!", Kelly gằn từng tiếng nhắc lại câu nói của tôi.
Tôi gãi mũi, cười ngu ngơ: "Vậy không đúng à?".
Kelly xỉa tay vào trán tôi: "Yang Yoo Jin, giờ tôi mới biết cậu là kẻ nham hiểm nhất thiên hạ!".
Tôi xòe tay, nhún vai rất chi là ngây thơ: "Làm gì có, tôi ngây thơ, ngu ngơ, ngoan hiền như vậy mà!"
Kelly híp mắt đánh giá tôi rồi lạnh lùng cười khùng khục: "Giờ tôi mới bất giác nhận ra là JB cũng chẳng sung sướng gì! Nếu nói theo kiểu của cậu thì người yêu cậu sẽ không lừa dối cậu, vậy hóa ra người lừa gạt cậu tức là không yêu cậu sao? Rõ ràng cậu đang gián tiếp gây áp lực cho JB còn gì? Ví dụ như JB lừa cậu nửa câu thôi là đã bị giáng tội 'Không yêu' ngay lập tức rồi.Trong bụng cậu đang có em bé, đến lúc đó hắn phải theo cậu hết chứ sao!".
Tôi thở dài thườn thượt, "Kelly à, vợ chồng với nhau thì phải thành thật thẳng thắn chứ, tôi cũng có bao giờ lừa dối anh ấy đâu!".
"Đó là bởi vì, cậu làm sao qua mặt được hắn...", Kelly tàn nhẫn vạch trần sự thật, "Huống chi cậu còn là cái đồ vô tư vô tâm, nghĩ cái gì viết hết lên mặt, do cậu quá đơn thuần rồi..."
Tôi lén lau mồ hôi, khiêm nhường tiếp thu phê bình.
"JB không giống cậu. Cậu cứ ngờ nghệch thế này, không khóe hắn ra ngoài lăng nhăng ngoại tình chán chê rồi cậu cũng chẳng biết ấy chứ! Hắn lại có tư chất ưu tú, thu hút bẩm sinh. Cho nên quan hệ giữa hai người các cậu, rõ ràng là vừa không công bằng, lại không bình đẳng!"
"Yang Yoo Jin, đừng lảng tránh!", Kelly nhào tới véo đôi má của tôi, "Cô ta là đồng nghiệp và là bạn học cấp ba của chồng, bây giờ cậu lại về quê dưỡng thai, không sợ hắn ta thay lòng đổi dạ ư?".
Tôi hất tay cô nàng ra, trừng mắt gào lên: "Nếu tôi nói tôi tin tưởng JB, cậu sẽ nói tôi mắt mũi đui mù. Thôi được rồi, cứ cho JB là gã tồi đi, không giữ được trọn vẹn đạo làm chồng, chứng minh được cậu có con mắt sáng suốt chứ sao? Đỡ được một khoản chi phí kết hôn, lại tiết kiệm được một khoảng li hôn. Mình tôi nuôi con là được!".
Kelly thở vắn than dài: "Ngốc quá đi! Cậu thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền? Cậu sinh con ra rồi thì có tiền nuôi nó không? Có biết nuôi một đứa trẻ đến khi trưởng thành tốn bao nhiêu không? Phá thai đi! Chắc chắn hắn sẽ phải bồi thường, nếu sinh con ra nhất định bắt hắn bỏ tiền nuôi dưỡng. Hắn làm chuyện có lỗi với cậu sao có thể đế yên cho hắn được? Phải làm cho hắn hai tay trắng ra đi, dù cho hắn có ở với ả đàn bà nào cũng đừng hòng cho ả một đồng một cắc nào! Tốt nhất nên bỏ thuốc cho hắn 'liệt' vĩnh viễn, để hắn không thể có thêm đứa con nào nữa!"
Chắc chắn kiếp trước JB đã giết cả dòng lẫn họ Kelly rồi thì phải! Không ít người chướng tai gai mắt khi tôi và JB ở bên nhau nhưng người phản ứng kịch liệt dữ dội nhất lại là Kelly. Cô nàng tỏ ra vô cùng căm phẫn như thể người đàn ông của tôi đã ngoại tình rồi không bằng.
Thế này thì rốt cuộc cô ấy hận JB hay là yêu tôi đây?
Tôi biết Kelly nghĩ gì, cô ấy cho rằng ban đầu sở dĩ JB đối xử đặc biệt với tôi, đơn giản là vì tôi mặt dày mày dạn, nhiệt tình nồng cháy đến mức anh khó lòng khước từ. Nói theo lời của Kelly thì da người ta dày lắm thì cũng chỉ chống được đạn, còn da tôi thì còn chống được cả phóng xạ nữa kìa.
Sau bữa trưa, Kelly lái xe đưa tôi về tòa soạn. Trước khi xuống xe, tôi chân thành nói.
"Kelly à, tôi nghĩ lí do khiến cậu căm hận JB nhà tôi là do nhu cầu của cậu không được đáp ứng nên sinh ra nóng trong người, nhìn thấy con gián thành đôi thì muốn đập chết một con cho bỏ ghét! Tuần tới tôi về quê, hay là cậu cùng về với tôi luôn đi, đón tiếp ăn ở tôi bao tất, tiện thể giới thiệu một chàng tử tế cho cậu?"
Trước hết, Kelly tặng cho tôi một quả đấm trời trăng sao bay rồi mới kiêu sa cao quý thở ra một câu sặc mùi ngoại quốc: "Để tôi xem schedule (lịch trình) đã!".
Giờ đến lượt tôi trợn tròn mắt.
"Tôi phải sắp xếp công việc lại một chút, chắc khoảng hai tuần sau mới nghỉ phép dài ngày được, đến lúc đó sẽ bay đến chỗ cậu. Kellly cất điện thoại, hài lòng nói, "Tôi chưa đến nhà cậu bao giờ, chưa biết cái nơi nào lại sinh ra hai nhân tài đối lập là cậu và JB."
Tôi cười hì hì, chẳng lạ gì kiểu xỉa xói mang thương hiệu Kelly nữa rồi!
Tôi ấy à... là đứa con gái có hoàn cảnh gia đình đặc biệt nên chẳng có nỗi một người bạn chân thành, lên đến đại học thì lại lằng nhằng với JB và Vincent nên trở thành kẻ thù chung của bọn con gái. Bạn bè vì thế càng không nhiều, chỉ có mỗi Kelly là thật lòng với tôi thôi. Bạn tốt không chê ít, chỉ một người bạn chân thành thôi là mừng lắm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro