Chương 22
Tôi vốn đang rầu rĩ không biết nên làm thế nào để xác thực, kết quả là không lâu sau, đáp án đã tự mình đưa đến cửa.
Ngày hôm sau, Fendy gọi điện thoại tới nói: "Yang Yoo Jin, có thời gian không, ra ngoài nói chuyện chút."
Sau đó hẹn tôi 6h tối ra một quán café ở khu Tây.
Điện thoại cúp chưa được 2 giờ đồng hồ, lại có một người gọi đến.
Vincent nói: "Yoo Jin, có thời gian không, ra ngoài nói chuyện chút."
Sau đó hẹn tôi 6h tối ở một tiệm ăn khu Đông, nhân tiện từ chối khéo Kelly.
Tôi nói: "Hai vợ chồng nhà anh có thể thống nhất quan điểm, thống nhất chiến tuyến chút không; hẹn em như thế cũng thật chơi khó nhau a, hai người cho tớ là superwoman hay là Naruto hả?"
Vincent ngẩn người, hỏi: "Em có ý gì?"
Tôi vừa ăn táo vừa nói: "Fendy cũng hẹn em, 6h tối tới quán cafe khu Tây, anh cứ gọi điện thống nhất quan điểm với cô ấy trước đã, quyết định cuối cùng rồi hãy gọi lại cho em."
Sau đó tôi rất quyết đoán cúp điện thoại.
Kelly rất hiền thảo mà gọt táo, giương mắt nhìn tôi, "Sao rồi?"
"Fendy và Vincent còn chưa quay lại, còn hẹn tôi đàm phán nữa này." Táo thật khó ăn, vì sao phụ nữ có thai lại cứ phải ăn mấy thứ này nhỉ. Tôi cố mà nhai, nói: "Kelly, hay là chúng ta đổi thành uống nước ép táo đi."
"Không phải chuyện của tôi, đây là JB dặn cậu ăn, có lẽ là để thay đổi gen của thế hệ sau. Đừng có chuyển hướng câu chuyện, nói chuyện chính, hẹn thế nào? Cậu có đi không?"
"Còn chưa quyết định. Họ mỗi người hẹn một chỗ, tôi cũng không biết thuật phân thân, quỷ mới có thể tới được a!"
Tôi thật rất tò mò, rốt cuộc Vincent có biết Fendy vụng trộm sau lưng anh ta không, nếu như mẹ Lim cướp mất ba của Vincent, JB lại cướp bạn gái của Vincent, vậy vật hy sinh là vợ cũ tôi đây phải dứt khoát thu dọn hành lý cùng với hoàng tử bi kịch Vincent kết thành một đôi đi đòi bồi thường rồi.
Thời gian cứ giây giây phút phút trôi qua, di động của tôi vẫn chưa vang lên, có lẽ bên kia đã rơi vào nội chiến, cái gọi là "muốn đánh ngoài trước phải dẹp trong" tôi có thể hiểu, bọn họ bây giờ nhất thiết phải giải quyết nội loạn trước, không rảnh mà quan tâm đến tôi.
Chờ tôi ăn xong hai quả táo, dưỡng thai xong, tản bộ một vòng, về nhà đã qua 6h, cơm chiều đã nấu xong dọn ra, mẹ già trong phòng bếp vung dao nói: "Yang Yoo Jin, lại ăn canh!"
Tôi bê canh đến phòng khách, vừa bật TV vừa gọi điện cho Vincent, đợi một lúc lâu mới có người nhận.
"Vincent, không phải em nói anh nhưng việc này hai người thật không phải, dù hai người thương lượng không có kết quả thì ít ra cũng nhắn cái tin cho em là 6h tối không cần tới nơi hẹn nữa, nếu không phải em thông minh, giờ đã bị cho leo cây rồi. Chuyện này của hai người thật khiến em tổn thương."
Vincent im lặng một lát, mới nói: "Xin lỗi em."
Đằng sau, Kelly và mẹ đều đang ở trong bếp, tôi liếc một cái, hơi đè thấp giọng nói: "JB về thành phố X, việc này là anh hạ độc thủ phải không. Vincent, khi trước vì sao anh xuất ngoại, bây giờ lại vì cái gì mà trở về?"
"JB đều đã nói cho em rồi?" Giọng Vincent nghe có hơi kinh ngạc, lập tức cười giễu cợt một tiếng, "Vậy em cảm thấy có thể là vì cái gì?"
Anh ta trả lời như vậy cứ như là đã tự thừa nhận mình là kẻ đáng phải cẩn thận đề phòng.
"Còn Fendy thì sao? Các người là một đôi thật, hay là vì chung một mục tiêu cách mạng mà ở bên nhau?"
Vẫn là khoảng lặng dài như trước, khiến người ta chờ cũng sốt ruột, tôi đơn giản là bưng bát canh lên uống ừng ực, Kelly ở bên kia lại thúc giục tôi đi ăn cơm.
Uống xong canh, tôi xoa xoa miệng, ợ một cái, nói: "Cho anh thời gian đủ dài rồi, nghĩ rõ chưa, anh và Fendy rốt cuộc là có cảm tình thật, hay là chỉ để tăng thêm lợi ích?"
Lần này, anh ta cuối cùng cũng trả lời, chẳng qua câu trả lời này cũng vẫn là một câu hỏi lại như trước.
Những người này sao lại thích dùng câu hỏi lại thế chứ, hỏi cái đầu anh ấy!
"Yang Yoo Jin, em không biết là, Fendy rất giống em sao?"
Giống cái đầu anh ấy!
_______________Trước khi đi ngủ, tôi gọi điện cho JB.
"Fendy?" JB nghi hoặc dừng lại một chút, giọng hơi cao lên, "Cô ấy thì làm sao? Liên quan gì đến cô ấy?"
"Chẳng lẽ không phải vì dáng vẻ em và Fendy giống nhau, anh mới yêu ai yêu cả đường đi sao ..." giọng tôi dần thấp xuống, thật ra nguyên nhân này, ngay cả tôi cũng không tin được.
JB cười thầm một tiếng: "Lớp 11 anh mới biết cô ấy, đầu cấp III đã làm sao biết cô ấy có bộ dạng gì. Em có phải lại ở nhà nhàn nhã không có việc gì làm nên cả ngày nghĩ ngợi linh tinh không hả."
Xem đi, xem đi!
Vincent khốn kiếp! Cố ý đến ly gián tình cảm vợ chồng của chúng tôi, tuyệt đối không thể để gian kế của địch được thực hiện!
"Em đâu có nghĩ ngợi linh tinh, anh xem, không phải cả ngày đều nhớ anh sao?" Tôi nịnh nọt.
"Được rồi..." JB cười, thở dài, hơi bất đắc dĩ, "Nói nữa thì trời cũng sáng rồi, mai em còn phải chụp ảnh, không sợ thâm mắt sao?"
Tôi còn định trang điểm mắt khói kìa, thế này thì khỏi cần cầu kỳ bôi trát luôn.
Đùa giỡn JB thêm hai câu, tôi cảm thấy thỏa mãn về phòng lên giường, ôm cánh tay Kelly nói: "Tôi nói cho cậu biết: không liên quan gì tới Fendy đâu nhé..."
Kelly giật mình, lầu bầu trong mộng: "Yang Yoo Jin, con tiện nhân này, nửa đêm không ngủ, phát sốt gì chứ ..."
Tôi lén đá cho nó một cái, trở mình tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, ngủ tận tới khi mặt trời lên cao, mới bị Kelly trả thù, lôi từ trên giường dậy, nó cấu nhéo mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tối qua cậu ăn nhầm thuốc gì mà hưng phấn thế, bây giờ còn chưa dậy được! Đã hẹn 2h chiều đi chụp ảnh! Dậy ngay cho bà!"
Tôi ngáp một cái, uể oải đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó mẹ già và Kelly một trái một phải hộ tống tôi lên xe, thẳng tiến hướng tiệm chụp ảnh.
"Mẹ, mẹ cũng đi à?" Tôi kinh ngạc nhìn bà ăn vận lộng lẫy.
"Kelly nói có thể chụp ảnh nghệ thuật cá nhân." Mẹ nhà sờ sờ mặt, hơi phấn khích nói: "Không biết bây giờ chụp có phải đã quá muộn rồi không."
"Không muộn!" Kelly đè nén lương tâm nói, "Bác Yang với Yoo Jin nhìn qua cũng chỉ như hai chị em thôi!"
Tôi quay đầu nói với mẹ: "Nếu mẹ định chụp ảnh nghệ thuật cá nhân, không bằng gọi ba với Yang Hyun Jae, chúng ta cùng chụp ảnh gia đình."
Nói vậy, tôi mới nhớ lại, nhà chúng tôi mới chụp mỗi một bức ảnh gia đình hồi tôi 8 tuổi, tính ra cũng đã là việc mười mấy năm trước, bức ảnh kia treo ở phòng khách nhà tôi, khách đến đều nói: "Ôi chao, anh trai nhìn thật tuấn tú!" Yang Hyun Jae cười ha ha nói: "Là chị ạ." Người khách xấu hổ nói: "Em gái cũng rất xinh." Tôi ha ha cười nói: "Đáng đời!"
Tôi cảm thấy, dù thế nào cũng nên trưng ra bức ảnh có thể thể hiện giới tính thật.
Mẹ tôi sau khi nghiêm túc nghĩ ngợi cả nghìn lần trong nháy mắt, vỗ đùi nói: "Cứ quyết định như vậy đi!"
Chuyện nhà tôi, mẹ đã quyết định rồi thì cơ bản là đã xong rồi. Bà vừa quay đầu liền gọi điện thoại gọi ông già và ông trẻ nhà tôi tới.
Ba: "Gì chứ? Chiều? Tôi còn phải họp ... Được, bà nói nhỏ chút ... Tôi đợi qua một chút, 4 rưỡi đến nhá, quá muộn ư? Được.... Tôi sẽ cố gắng đến lúc 3h ..."
Yang Hyun Jae: "Gì chứ? Mẹ già, mẹ có lầm không! Con mẹ chân còn đang bị thương đây này, ai u! Mẹ không thể đợi khi khác đợi con khôi phục lại tư thế oai hùng hiên ngang ư? Mẹ mẹ mẹ ... Thật chẳng có cách nào với mẹ ... Ít nhất đợi Jinnie nhỏ ra đời đã, hay là chúng ta chụp X quang nhé?"
Kelly ở bên cạnh xem thế cũng đủ, giơ ngón tay cái lên, nói với tôi: "Yang Yoo Jin, cậu chỉ cần có một nửa khí thế mạnh mẽ của mẹ cậu, JB trước mặt cậu phải quỳ gối làm nô lệ rồi."
Tôi cảm thấy bản thân là bi kịch di truyền điển hình , được di truyền chỉ số thông minh của mẹ, lại được truyền lại khí chất của ba ...
Mẹ già ôm cái túi da to, dẫn tôi và Kelly hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vào tiệm chụp ảnh nghe nói là tốt nhất thành phố, đã được người khác hẹn trước hộ, lập tức có một cô gái trẻ trung,giỏi giang, tươi cười ngọt ngào lên tiếp đón.
Tôi nhìn cô gái kia mà sững sờ, nói đúng ra, là nhìn người phía sau cô ta mà sững sờ.
Thành phố A, cũng không khỏi quá nhỏ a...
Fendy nở nụ cười chuyên nghiệp, bước lên 2 bước nói: "Yang Yoo Jin, khéo thật."
Cô ta cầm quyển lịch hẹn trước trên tay, cho nên nói trùng hợp cũng không hẳn, ít nhất, cô ta nhìn thấy tôi cũng không sửng sốt như tôi thấy cô ta.
Mẹ già nhìn nhìn cô ta, lại nhìn nhìn tôi, nói: "Hai đứa biết nhau à?"
Tôi vâng một tiếng, nói: "Bạn học của Jaebum ạ."
Mẹ già nheo mắt đánh giá Fendy, sau đó mới cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi với Fendy: "Hóa ra là bạn học của Jaebumie a!"
"Bác Yang, chào bác." Fendy chào hỏi mẹ tôi rất tự nhiên, chả có chút chột dạ nào của kẻ đi cướp con rể nhà người ta cả. Đối với khí chất như "Của ta chính là của ta, không phải đồ của ta cướp về chính là của ta", tôi luôn vô cùng khâm phục, nhưng đến khi biến thành người bị hại, tôi sẽ không được khoan dung độ lượng như vậy.
"Tiệm chụp ảnh này là do nhà cô mở?" Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.
"Phải" Fendy mỉm cười gật gật đầu, quay đầu nói với tôi, "Mở đã nhiều năm, sáng nay tôi đến kiểm tra xem xét, nhìn sổ lịch hẹn trước có tên cô, lúc đầu còn tưởng là cùng tên thôi, không nghĩ là lại khéo như vậy."
Tôi nhìn Fendy "thân thiện" như vậy, nhân viên tiệm ảnh quan tâm đầy đủ, chăm sóc chu đáo cả ba người nhà chúng tôi, Fendy còn đặc biệt dặn dò giảm giá, giảm giá, giảm giá cho chúng tôi đến lỗ thì thôi, tôi thật muốn nói với cô ta một câu: "Chị không thiếu tiền, cô cứ tính cho chị 130% đi!"
Kelly cực kỳ ăn ý với tôi. Nó lạnh mặt nhìn Fendy ra vẻ "địa chủ có tiền", khinh thường nói: "Giả vờ vịt gì chứ."
"Đúng thế..." Tôi thấp giọng phụ họa.
"Yang Yoo Jin, cậu muốn đổi tiệm chụp ảnh không?"
"Không cần." Tôi nhìn mẹ già nhảy nhót hăng say bên kia, nói với Kelly, "Bây giờ mà đổi, mẹ tôi nhất định sẽ nghi ngờ, sau đó truy hỏi nguyên nhân, làm to chuyện lên. Không phải nói khách hàng là thượng đế sao, tôi tốt xấu cũng được làm thượng đế của cô ta một lúc."
Kelly lắc lắc đầu với tôi, "Thật ra mẹ cậu sớm đã cảm thấy có gì không thích hợp, hai ngày nay bác ấy nói bóng nói gió với tôi về chuyện của cậu với JB."
"Cậu không thấy là thái độ của mẹ cậu với Fendy hơi lãnh đạm sao?"
Mẹ tôi với Kelly thân thiết như tìm được con gái thất lạc nhiều năm, nếu so sánh ra, thì có vẻ hơi khách sáo với Fendy. Mẹ tôi là người nhiệt tình như lửa, với ai cũng dốc lòng như với bạn cũ, tuy rằng là lần đầu gặp Fendy, nhưng hình như vẫn giữ một khoảng cách quan sát cô ta.
Kelly nói: "Mẹ cậu quá khủng." Nó bổ sung một câu, "Chơi game tôi cũng chưa từng thắng bà."
Dùng một câu mẹ tôi từng nói, người bà từng gặp còn nhiều hơn gạo tôi từng ăn, đọc sách tuy không nhận mặt được mấy chữ, nhưng nhìn người lại khá chuẩn, người nào chân thành, người nào giả dối, mắt thần của bà mở ra một cái là biết đâu là yêu quái. Sự nghiệp của ba tôi sau khi đã thành đạt rồi, phụ nữ muốn ở bên ông cũng không thiếu, từ sinh viên đến giáo viên trẻ, nữ thư ký đến đối tác, bốn bề đều có đe dọa. Mẹ tôi thì đừng nói bơi lội, núi đao vạc dầu đều qua được hết.
Thật ra tôi vẫn thấy khó hiểu, dù sao ba tôi cũng không coi là đẹp trai, còn hơi có tuổi nữa. Mẹ tôi tỏ vẻ khinh thường trước cách nghĩ của tôi. "Mày quá là ngây thơ, khù khờ mà trông mặt đặt tên, bây giờ rất nhiều đứa con gái đều nhận tiền chứ không nhận người, đừng nói ba mày có dáng vẻ như Lee Min Ho, dù ba mày giống Chí Phèo đi chăng nữa, chỉ cần không thiếu tiền, là có cả đám con gái muốn dính lấy!" ...."
Lịch sử chiến trận của bà mà viết xuống, đủ để thành "binh pháp chiến thắng trong hôn nhân" cho tất cả phụ nữ đã kết hôn. Nhưng không phải tất cả phụ nữ đều như mẹ tôi, người thứ ba cụ thể mới có thể cụ thể phân tích, đối phó với Fendy tôi phải dùng cách khác.
Trong khi đợi mẹ tôi lựa chọn mẫu ảnh gia đình, tôi chụp ảnh chân dung của mình trước.
Người trang điểm đưa tôi tới một góc, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tôi nhắm mặt lại để cô ấy bắt đầu khởi công trên mặt, một làn hương bay tới.
Là Dior Pure Poison, chọn thật tốt.
Ngửi mùi nhận ra người.
Tôi mở mắt nhìn về phía gương.
Fendy lấy kem và phấn phủ từ trên bàn trang điểm để trang điểm cho tôi.
"Hôm qua lỡ hẹn, ngại quá." Fendy mỉm cười nói.
Tôi cũng mỉm cười trả lời: "Không sao, tôi cũng không tới."
Fendy giúp tôi thoa kem, ngón tay khẽ xoa đi xoa lại trên mặt tôi. "Đối với JB, tôi thấy thật có lỗi."
Tôi nhìn ánh mắt của cô ta, còn nghiêm túc nói: "Người cô nên thấy có lỗi, là Vincent. Chuyện của cô liên quan đến anh ta, chứ chẳng quan hệ gì với JB." Từ góc độ của tôi, cô ta chỉ là kẻ vô tình đi ngang qua giữa tôi và JB, từ góc độ của cô ta, tôi cũng thật có lỗi, bỗng dưng lại xuất hiện một vai hài trong vở bi kịch của cô ta.
"Yang Yoo Jin, tình cảm chỉ cần chân thành, tha thiết, không phân đúng sai, có lẽ cách nhìn nhận tình yêu của hai chúng ta không giống nhau, tôi cũng không định thuyết phục cô điều gì, chỉ muốn nói cho cô, yêu là hai bên ngang hàng, dựa trên nền tảng hiểu biết lẫn nhau. Các người hiểu nhau sao, giữa hai người ngang hàng sao? Con cũng không phải tất cả, nền tảng quá yếu ớt, cũng không thể giữ cuộc hôn nhân lâu dài được. So với việc thế nào sau này cũng chia tay, kết thúc trước khi bắt đầu còn hơn."
Tôi im lặng một lúc lâu, sau đó cau mày nhìn cô ta, nghi hoặc hỏi: "Bao năm đi học, phương Tây truyền cho cô chủ nghĩa này sao? Tôi vẫn nghĩ chồng là tài sản riêng thần thánh bất khả xâm phạm, sao cô lại còn có thể muốn chung chạ tài sản với tôi nhỉ, còn bày ra tư thế hào hùng, khí phách hiên ngang như muốn giải phóng toàn Triều Tiên vậy, là tôi quá lạc hậu, hay là thế giới này quá điên cuồng?"
Fendy dùng mắt ra lệnh, cho người trang điểm tránh đi.
"Thế nào rồi." Tôi nói, "Cô với Vincent chia tay trong hòa bình rồi sao?"
Fendy cười nhẹ: "Có thể là vì, chúng tôi là hai người quá giống nhau, hiểu về nhau quá rõ, ngược lại lại không có cảm giác phù hợp, tôi thật biết ơn, anh ấy có thể hiểu cho tôi."
"Có người nói, bất kể bạn tiến về hướng nào, thế giới này cứ 20.000 người lại có một người đang đợi bạn. Tuy rằng không thể kiểm chứng rằng con số này có tính khoa học hay không, nhưng cô Fendy à, tôi thật lòng khuyên cô không nên treo cổ ở mỗi một gốc cây, lại càng đừng treo cổ trước cửa nhà tôi." Tôi nói nghiêm túc, dừng một chút, lại hơi nhíu mày, "Cái cây kia nhà chúng tôi cũng đâu có thò cành nào ra khỏi tường để quyến rũ cô chứ."
"Ha ha ..." Fendy nhếch nhếch khóe môi, ý cười nhưng không tới được đáy mắt, "Cô thật hài hước, có lẽ chỉ mỗi điểm này, chúng ta không giống nhau lắm." Cô ta đổi một hộp phấn má hồng, nhẹ nhàng quét trên mặt tôi. "JB là một người rất lãnh đạm, đối với ai cũng như nhau. Sau khi phân ban lớp 11, tôi và anh ấy ngồi bàn trước bàn sau, thường xuyên cùng nhau tổ chức họp lớp và các hoạt động khác. Khi đó tôi còn nhỏ, ngây thơ, háo thắng, cái gì cũng muốn vượt qua anh ấy, bất kể là trận đấu nào, anh ấy cũng mãi xếp thứ nhất, tôi chỉ có thể đứng thứ hai. Tôi vốn tưởng rằng, chỉ cần tôi đứng đủ cao, trong mắt anh sẽ chỉ có thể nhìn thấy tôi, cho nên nơi nào có anh, cũng sẽ có tôi. Dần dần, anh đối với tôi cũng khác những người khác, ít nhất người chưa bao giờ mỉm cười với người khác như JB, nhưng thấy tôi mặt cũng giãn ra."
"Anh ấy cười với cô?" Tôi quả thật hơi bị dọa nha, nhưng suy nghĩ đầu tiên là cười lạnh hoặc là cười nhạo thôi, bởi vì có vẻ sở trường của anh là hai kiểu cười này.
Fendy dường như đang chìm vào suy tưởng, hoàn toàn không để ý đến lời tôi. "Chúng tôi đều là người quá kiêu ngạo, vẫn không chịu cúi đầu, để phí hoài thời gian ... Sau khi thi đại học, tôi mới quyết tâm hẹn anh ra ngoài, nhưng anh không tới ..." Fendy cúi đầu, cười khổ, "Sau này tôi mới biết được, trong nhà anh xảy ra chuyện, lá thư ấy, căn bản anh chưa xem, cũng không nhận được. Nếu như lúc ấy anh nhận được, có lẽ bây giờ tất cả đều đã khác."
Tôi thừa nhận, nghe xong những câu này, có chút không thoải mái, nhưng cũng không hẳn là chịu đả kích gì lớn, chuyện này chỉ là lời một phía từ cô ta, thời gian sẽ làm cho hồi ức trở nên đẹp đẽ, tôi vẫn tin tưởng vững chắc.
Tại cái tiệm chụp ảnh này, thế mà lại phát một bản tình ca bi thương rất đúng lúc, tôi cảm thấy nếu không có liên quan cũng thật là kỳ tích.
Mãi tới sau này,em mới học được cách làm thế nào để yêu một người , thì ... tiếc thay, anh đã tan biến trong biển người mênh mông...
Mãi tới sau này, em mới hiểu trong nước mắt muộn màng, rằng có những người đã bỏ lỡ thì sẽ không thể nào tìm lại nữa ...
Người hát bài hát này, bản thân cũng đã yêu đến kinh nghiệm đầy mình.
Tôi nói: "Gái à, bài hát này cũng nói, bỏ lỡ rồi liền mất luôn, tuy rằng tôi cảm thấy cô cũng chả phải bỏ lỡ cái gì, chỉ là hiểu lầm gì đó mà thôi, nhưng cô cho rằng là bỏ lỡ thì cứ coi là bỏ lỡ đi, bây giờ JB là thân cây có chủ rồi, thân cây có chủ không thể động vào, đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của một công dân. Tôi bây giờ đang mang bầu nên muốn tích chút âm đức, sẽ không so đo nhiều với cô."
Tôi trước giờ vẫn không cho rằng bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng cũng không cho rằng bạo lực không giải quyết được vấn đề gì, chẳng qua là một lương dân vì hài hòa xã hội, tôi vẫn giữ nguyên tắc làm người cơ bản của mình, đó chính là đánh người quyết không tự mình ra tay, nếu như cho cô ta hai cái tát có thể làm cô ta tỉnh táo lại, tôi không ngại gọi Kelly làm hộ.
Fendy trang điểm tôi xong, đặt hết hộp trang điểm lên bàn, cười nhìn tôi. "Cô thật không giống với tưởng tượng ban đầu của tôi, bây giờ coi là gì? Vợ cả đang lên mặt sao?"
Tôi cũng cười, hiền lành nói: "Cô gái, cô thật sai lầm rồi, tôi cũng không bắt cô làm vợ lẽ, chủ hộ nhà họ Lim chúng tôi đây chính là tôi, cô tuy rằng không coi là người qua đường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là khách nghỉ chân mà thôi, với loại người này nếu như thiếp mời đám cưới của chúng tôi thừa ra vài chục cái thì cũng sẽ cân nhắc gửi cho cô, tránh lãng phí thiếp mời."
Sắc mặt Fendy khẽ biến, cái loại cặn bã cao cấp như cô ta có lẽ cũng không hơn mấy mụ đàn bà chanh chua xuất thân chợ búa như chúng tôi, chỉ có thể gắng gượng bày ra khuôn mặt tươi cười nói: "JB để cô làm thế thân, cô cũng không để ý sao?"
Nếu như cô ta nói những lời này sớm hơn vài ngày, tôi có lẽ còn có thể ôm ngực lùi lại ba bước phun cho cô ta đầy mặt máu chó, nhưng bây giờ tôi đã được tiêm thuốc trợ tim, đối với kiểu công kích bổ não này của cô ta đã miễn dịch đến 80% rồi.
"Cô cảm thấy tôi giống cô ư? Cô cảm thấy Vincent lấy cô làm thế thân của tôi nên cho rằng JB cũng lấy tôi làm thế thân của cô sao?" Tôi thấy được đáp án là khẳng định trong mắt cô ta, "JB không phải Vincent, tôi cũng không phải cô. Nhìn vẻ mặt của cô như là cảm thấy tôi đang tự an ủi mình, chứ thật ra trong tim đã sớm bị cô làm tổn thương đến nát bấy, nhưng đáng tiếc phải nói cho cô, cái nghề kẻ thứ ba này rõ ràng không hợp với cô, cô ngay cả thử việc cũng không qua nổi."
Tôi đứng lên, nhìn mình trong gương, Fendy không nhân cơ hội mà trả thù trên mặt tôi, tôi cảm thấy cô ta coi như còn cứu được.
"Tôi nghĩ là mình có thể bắt đầu chụp ảnh rồi."
Cô ta gặp nhầm người rồi, Yang Yoo Jin tôi là loại người nào cô ta cũng không hỏi thăm nghe ngóng trước một chút! Lên được phòng khách, vào được nhà bếp, phá được tường, lật được giường, tư tưởng của nữ lưu manh, lối sống của cô gái tốt, ngoại hình Lolita trong sáng, thuần khiết, tâm lý Transformers, cô ta không biến thành siêu nhân thì dựa vào cái gì mà đấu với tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro