Chương 17
Tôi vùng khỏi tay anh, đi luôn vào phòng ngủ, chỉ chỉ chỗ, dùng ánh mắt nói: Để ở chỗ này.
JB nghe lời đặt hành lý ở chỗ đã chỉ định, tôi kéo khóa, xếp quần áo vào trong tủ, sửa sang cho gọn. JB đứng phía sau tôi, qua gương trên tủ quần áo, tôi có thể thấy ánh mắt anh vẫn đang dõi theo tôi. Anh không đeo kính, ánh mắt dịu dàng, chỉ là đuôi lông mày, khóe mắt vẫn có chút mệt mỏi.
Tôi bị anh nhìn đến run cả tay, ho khan hai tiếng, nói: "Anh ra ngoài ngồi đi."
Tôi không nên nói câu này, vừa nói xong, anh liền bước tới, hai tay vòng qua, kéo tôi vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng dụi dụi vào làn tóc tôi, nhẹ giọng nói: "Không muốn nói chuyện với anh sao?"
Lồng ngực khẽ rung động, qua làn áo mỏng manh, tim tôi nảy mạnh một cái, ngẩng đầu nhìn hình ảnh tôi và anh ôm nhau thật tình cảm trong gương, nhất thời hơi bối rối.
Bình tĩnh ngẩng đầu đón ánh mắt JB, cuối cùng bình tĩnh nói: "Jaebum, anh nói đúng, là em thay đổi."
JB hơi run.
"Lần này, âu yếm lăn lộn trên giường, cũng không giải quyết được."
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, dựa người lên cửa tủ quần áo, xoay người đối diện anh. "Em cảm thấy, giữa chúng ta có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?"
JB tiến từng bước, tôi lại lùi từng bước, sau lưng đã dán vào gương.
"Em còn chưa nghĩ thông... Anh cho em thời gian, cũng là cho mình thời gian, nghĩ cẩn thận xem, phải sống cùng nhau cả đời này như thế nào."
JB ngạc nhiên nhìn tôi, "Yoo Jin ..."
"Kelly nói, giữa chúng ta, vẫn là em luôn chiều ý anh. Nhưng thật ra em không cảm thấy là đang nhường nhịn, anh rất tốt với em, họ đều không nhìn thấy, chúng ta vốn là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu nói nhường nhịn, anh cũng nhường nhịn không ít hơn em. Chính là bởi vì thích, cho nên không cảm thấy uất ức ..."
"Em bây giờ, cảm thấy uất ức?" JB cắt lời tôi, giọng lại nhỏ dần, như là đang thì thầm tự hỏi.
"Em cảm thấy bản thân mình, rất dễ dàng thỏa mãn ... Chỉ là lần này, tham lam một chút, muốn được quan tâm nhiều hơn một chút." Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân anh, khe khẽ thở dài, "Jaebum, anh nói xem ... đứa bé này, có phải đã tới không đúng lúc rồi không?"
Ánh mặt trời chiếu xiên qua cửa sổ, tôi thấy bóng anh hơi chấn động, tay đang để bên người phút chốc nắm chặt, gần như có thể thấy gân xanh nổi lên.
"Em muốn anh làm thế nào?" JB im lặng một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi.
Tôi lắc lắc đầu. "Em cũng không biết." Cười gượng một cái, "Hoặc là, anh coi như em là người có đủ các chứng bệnh của phụ nữ có thai tổng hợp lại đi, cằn nhà cằn nhằn, đừng cho là thật ..."
"Em trách anh giấu em? Em muốn biết điều gì, anh đều nói cho em ..."
"Thôi đi." Tôi cắt lời anh, "Em cũng không cần nữa, cũng không muốn ép anh trả lời. Em không phải không tin anh, chỉ là ... Anh có thể cũng tin em một lần được không?"
Phòng bếp vọng tới tiếng Kelly thét chói tai.
"Bác Yang! Con cá này còn sống!"
"Cá đương nhiên là còn sống mới tươi ngon được chứ! Cầm chắc cán dao!"
" Á á á á ... Nó đang quẫy!"
Phòng bếp truyền tới một tràng tiếng lách cách, leng keng, tiếng thét chói tai của Kelly lẫn trong tiếng "úi úi" đầy kinh ngạc của mẹ tôi. "Cháu nhìn đằng đằng sát khí như vậy, sao mà chặt cá cũng không quyết đoán được như Jinnie nhà bác thế? Jinnie nhà bác giơ tay chặt xuống là đứt luôn một cái đầu!"
Cửa phòng bếp mở ra, Kelly mặt trắng bệch, dựa tường nôn khan.
Mẹ già liên tục lắc đầu: "Không được, không được rồi, người không biết còn tưởng người mang thai nôn ọe là cháu nữa kìa!"
Kelly ngồi xuống ghế vẫn không nhúc nhích giả chết, mẹ già sát thủ đi ra, nhìn thấy tôi hơi ngạc nhiên, lại nhìn trái quay phải, hỏi: "Jaebumie đâu?"
"Về rồi" Tôi liếc nhìn cửa chính, nhớ đến bóng anh ảm đạm, rũ mắt xuống nói, "Ba mẹ anh ấy gọi điện tới, bảo anh ấy về."
Mẹ tôi hơi tiếc nuối nói: "Jaebumie không có lộc ăn, vậy để khi khác. Jinnie, mau tới giúp mẹ một tay!"
_____________________
Nghe mẹ tôi nói thế, có lẽ Kelly cho rằng tay nghề của tôi rất cao, thực tế thì, tôi chỉ được cái đao pháp dứt khoát thôi.
Giải quyết xong đám thịt thà rau dưa, tôi bình tĩnh lau tay, đưa đồ gia vị cho mẹ, Kelly xem thế cũng đủ rồi, nói: "Yang Yoo Jin, hóa ra cậu không phải đứa con gái bình thường."
Tôi nói: "Bởi vì mẹ tôi cũng không phải bà cô bình thường."
Mẹ tôi cầm cái muổng múc canh trong tay quay đầu giận dữ trừng mắt: "Mày nói ai là bà cô!"
Tôi vội nhận lỗi: "Mẹ, con sai rồi, mẹ mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, năm nay 18 sang năm 17!" Nói xong kéo Kelly chạy bay chạy biến.
Cũng sắp làm bà ngoại rồi, còn không nhận là già đi, nhiệt huyết còn dồi dào hơn đám thanh niên bọn tôi, mỗi khi nhìn bà bây giờ tôi lại nghĩ tới mình trong tương lai mà thấy tuyệt vọng, JB không vì thế mà vứt bỏ tôi, cũng coi là gu khá nặng rồi...
"JB sao mà đi?" Kelly kéo tôi thấp giọng hỏi.
Tôi nhớ lại bóng dáng cô đơn của anh lúc rời đi, bỗng dưng lòng thấy chua xót. Anh trước giờ là người khí phách hiên ngang nhưng kín đáo, ẩn chứa chút kiêu ngạo, nhưng vừa rồi nhìn thấy đáy mắt anh chứa đầy hoang mang và thất bại, có lẽ là từ khi quen anh tới nay đây là lần đầu tiên.
"Tôi bảo anh ấy đi." Tôi ngồi xuống sô pha, một ngày có nhiều chuyện như vậy, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Dạo này vốn nghiện ngủ, tối hôm qua lại không ngủ ngon, vừa ngồi xuống một cái mà mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. "Tôi còn chưa biết phải tiếp tục mối quan hệ này ra sao nữa ..."
Kelly giật mình, quay phắt đầu lại nhìn tôi. "Nhóc con, cậu không phải nghĩ quẩn chứ, nói thật, cậu cũng mang con của anh ta trong bụng rồi!"
Tôi sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, hơn 4 tháng rồi, đã lộ rõ. Vừa rồi tôi nói với anh, không biết có phải đứa bé này tới không đúng lúc, mặc dù không ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt anh, nhưng có thể cảm thấy được sự sợ hãi và khổ sở...
"Yang Yoo Jin, cậu chắc không muốn phá thai đấy chứ?" Kelly sợ hãi nhìn tôi, "Tôi vốn nghĩ là cậu rất yếu ớt, nhưng nhìn lúc cậu giết chóc cũng không nương tay chút nào, cá tanh như thế cậu là phụ nữ có thai mà cũng không nôn ọe ... Không phải người bình thường..."
Tôi cảm thấy nó liên tưởng hơi xa rồi, có lẽ là lúc vừa rồi nhìn thấy tôi giết chóc đã khiến nó bị kinh hãi quá lớn, nhưng mẹ tôi lớn lên ở chợ, tôi cũng gần như thế, bà ngoại tôi lúc mang thai mẹ tôi vẫn mổ cá, mẹ tôi lúc có tôi cũng vẫn mổ cá, lúc tôi mang thai vẫn là đang mổ cá ... Có lẽ cũng đều quen rồi ...
Có điều Kelly đột nhiên trở nên nhân từ như vậy tôi cũng rất ngạc nhiên.
"Tôi tưởng cậu sẽ khuyên tôi bỏ đứa bé, đá Jaebum rồi bắt đầu lại từ đầu"
"Đừng ..." Sắc mặt Kelly đột nhiên trở nên rất khó coi, hơi tái nhợt, "Cái loại đau này, rất đáng sợ ... Hơn nữa lại quá hại tới cơ thể, lại còn có thể để lại nhiều di chứng. Chuyện với Fendy còn chưa rõ ràng, nếu cậu nói cậu tin JB, vậy tôi cũng tin cậu một lần, chỉ cần không phải vấn đề với người thứ ba, những vấn đề khác cũng dễ bàn bạc thôi. Vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, cứ nói hết ra, vấn đề cũng có thể giải quyết một nửa. Nói phá thai thì quá tổn thương tình cảm. Hơn nữa chuyện như này, cuối cùng phụ nữ vẫn chịu thiệt nhiều hơn."
Lời này rất là nâng cao tinh thần, nhất là lại được nói ra từ miệng Kelly.
"Tôi có một người bạn làm thám tử tư, có muốn điều tra hộ cậu chút không?"
"Không cần thiết." Tôi lắc lắc đầu, "Nếu thật đi điều tra anh ấy, vậy thì không còn lòng tin nữa, cũng không thể tiếp tục nổi nữa. Chuyện gì tôi cũng không muốn nghĩ, thôi cứ ở nhà dưỡng thai, anh ấy muốn làm thế nào thì làm"
Kelly khinh bỉ tôi, nói: "Cậu đây là ngồi chờ chết, tiêu cực buông xuôi ư?"
"Cậu cũng mặc anh ta ngoại tình luôn ư?" Kelly mở to mắt nhìn.
Tôi khụt khịt mũi, thản nhiên nói: "Ngoại tình, đánh gãy chân."
Kelly không tin tôi có thể tàn nhẫn như vậy, tôi chỉ có thể tỏ vẻ, nói: "Người như cậu ấy à, cho dù anh ta ngoại tình, cậu nhiều nhất cũng chỉ là sờ sờ mũi xoay người tránh đi. Đánh gãy chân? Tôi thấy không cần thiết, cắt luôn cái chân thứ ba là được rồi."
(Ai không biết cái chân thứ 3 là gì thì PM tớ ;) )
Nếu nói về trình độ thô bỉ, Kelly chẳng kém tôi chút nào. Nhưng qua chuyện trong phòng bếp hôm nay, tôi biết nó cũng chỉ là giỏi nói thôi, miệng cọp gan thỏ, xì ...
Tối hôm đó mẹ tôi nấu một bàn đầy đồ ăn, ba người phụ nữ chúng tôi ca hát tới hơn 9h, tôi không chống đỡ nổi nữa đi ngủ trước, hai người bọn họ lại bắt đầu mân mê các loại máy chơi game mà Yang Hyun Jae để lại.
Vừa nằm trên giường lim dim mắt, di động đã reo, tôi không bật đèn, vươn tay sờ sờ trên bàn, ấn nút nhận cuộc gọi.
"Yoo Jin..."
Tôi bỗng phát hiện, giọng JB cũng thật nâng cao tinh thần ...
"Chuyện gì?" Tôi trở mình, dụi dụi mắt, uể oải hỏi.
"Em ngủ rồi?" JB hơi kinh ngạc.
"Ờm ... Không có việc gì em cúp máy đây." Vì ban ngày quá mệt mỏi, tôi ngủ sớm hơn bình thường một chút, dưới lầu loáng thoáng truyền tới tiếng video game, tôi đoán chắc là khoảng hơn 10h.
JB im lặng một lúc, "Mai có rảnh không?"
Tôi cảnh giác nhíu mày, nói: "Anh rốt cuộc có chuyện gì?"
JB cười khổ. "Em đề phòng anh vậy sao?"
Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Uhm. Em mệt lắm rồi, có chuyện gì mai nói."
"Được, vậy mai nói." JB bỗng nhiên trả lời rất vui vẻ, "10h sáng mai, anh tới dưới lầu đón em, quyết định như vậy nhá." Không đợi tôi từ chối, anh đã cúp điện thoại, tôi sững sờ nghe tiếng bíp bíp.
Anh làm gì vậy? Chơi chủ nghĩa bá quyền ư? Đây là kết luận của anh sau khi úp mặt vào tường suy nghĩ ư? Ai nói anh IQ 150, bớt 100 đi!
Tôi căm giận tắt điện thoại, chui vào trong chăn tiếp tục ngủ, quyết định coi cú điện thoại vừa nhận được là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi sẽ quên, sẽ quên ...
Đáng tiếc là, mình tôi quên thì hình như chả có tác dụng gì.
Tôi tự thôi miên mình cũng coi như hiệu quả, cho nên 10h30 sáng hôm sau lúc JB đứng trước cửa nhà tôi, tôi vẫn u u mê mê như cũ.
"Anh đến làm gì?"
"Em tắt di động." JB kể lại một chuyện thật, lại hỏi, "Vì sao?"
Tôi nghĩ nghĩ tử tế, bấy giờ mới nhớ ra cũ điện thoại đêm qua. Sau đó tôi vẫn quên chưa mở máy. JB nói 10h sáng đợi tôi dưới lầu, bây giờ đã 10h30, có lẽ anh cũng gọi không ít.
Cũng như buổi tối anh tắt máy, tôi cũng không ngừng gọi điện cho anh.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng, nói: "Sợ nhận phải điện thoại quấy rầy."
Mẹ tôi năm giác quan nhanh nhạy, cho dù ở tận ban công tầng hai cũng có thể nhận ra sự xuất hiện của JB, ầm ầm mấy bước chạy sang một bên lan can, cúi xuống thăm dò, cười với JB một cái thật hiền hậu.
"Jaebumie, đến tìm Jinnie hả."
Anh tiến lên, cầm tay tôi, ngẩng đầu mỉm cười nói với mẹ tôi: "Vâng ạ"
"Jinnie, còn không để Jaebumie vào nhà? Đều là người một nhà cả!"
Tôi liếc JB một cái, lặng lẽ tránh khỏi tay anh, nhưng anh nắm thật chặt, 10 ngón đan vào nhau, nắm chặt lấy bàn tay tôi. Tôi thôi không giãy dụa nữa, ngẩng đầu nói với mẹ: "JB nói có việc, tí nữa là đi, không vào ngồi nữa."
Mẹ ừ một tiếng, hỏi: "Jaebumie à, con còn có việc gì nữa?"
JB mỉm cười trả lời: "Đưa Yoo Jin tới cục dân chính đăng ký kết hôn."
Tôi ngây người, sau đó quay phắt đầu trừng anh, anh cười đến thật tự nhiên, một chút chột dạ cũng không thấy. Mẹ già mặt mày hớn hở nói: "Phải, phải, phải, mẹ suýt chút nữa thì quên mất." Nói xong biến sắc, nghiêm mặt nhìn tôi, "Jinnie, con cầm hộ khẩu chưa?"
Tôi chậm chạp trả lời: "Chưa ..."
Bà thuộc phái hành động, nghe tôi nói như vậy, lập tức chạy đi lấy hộ khẩu, lát sau đã dúi vào tay tôi, sau đó đẩy tôi ra ngoài cửa.
Thời cơ này chưa tốt lắm.
Thẩm Phong chơi điện tử với mẹ tôi cả đêm, sau thì đặt lưng lên giường nằm thẳng cẳng, tôi tứ cố vô thân, mẹ già và JB ăn ý, tôi cứ như thế mà bị đẩy khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro