Chương 16
Tôi đặt điện thoại lên mặt bàn, "Vừa rồi Fendy gửi tin nhắn đến, em xem rồi, cũng gọi điện cho cô ấy rồi."
Sắc mặt JB khẽ biến.
"Anh đoán xem, tin nhắn của cô ấy viết gì?" Tôi dừng mắt ở vẻ mặt của anh, nhẹ giọng hỏi.
"Yang Yoo Jin, anh không nghĩ được là em lại đọc tin nhắn của anh." JB lạnh lùng nhìn tôi, "Em thay đổi thật rồi."
Tôi cắn chặt răng, ngày thường quen cười ngây ngô, bây giờ thì không nhếch miệng nổi.
"Em cũng không muốn làm ầm ĩ với anh, muốn một lời nói thật khó như vậy sao? Em tin anh không có gì mờ ám với cô ấy, nhưng cô ấy đối với anh lại không chỉ đơn thuần như vậy. Lá thư cô ấy gửi cho anh, là viết cái gì?"
JB im lặng nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, bất giác nắm chặt tay, giọng đông cứng. "Cô ấy nói gì với em?"
"Cô ấy chả nói gì cả." Tôi trả lời lại rất nhanh, "Em chờ anh đến nói cho em biết, cô ấy nói, nếu như năm đó anh nhận được lá thư này, tất cả đều sẽ khác .... Cho nên lá thư đó rốt cuộc là viết cái gì?"
"Nếu không nhận được, anh làm sao biết nó viết cái gì!" JB hít sâu, nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Yoo Jin, nếu như tin anh, thì đừng hỏi lại, dưỡng thai cho tốt, đừng nghĩ lung tung. Dạo này anh bận nhiều việc, giải quyết xong xuôi, em muốn biết điều gì, anh đều nói hết cho em, được không?"
Giọng như dỗ dành lừa gạt trẻ con này, tôi ít khi nghe được từ miệng JB, nhưng đã nghe được thì bình thường chả có chuyện gì tốt.
Tôi nhếch miệng, nếu anh không muốn nói, lại ép nữa, chắc cũng chỉ có cãi nhau, mà tôi lại không muốn cãi nhau với anh.
Tôi đứng lên, nói: "Được rồi, em không hỏi nữa, anh ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, em với Kelly về nhà trước." Nói xong xoay người muốn đi. JB tiến lên, giữ chặt cổ tay tôi, "Yoo Jin, em đây là có ý gì?"
Tôi quay đầu nhìn anh, hơi nghi hoặc nhíu mày: "Anh hỏi vậy là có ý gì?"
Anh mím chặt môi, sa sầm giọng nói: "Không được dỗi, không được cố tình gây sự."
Tôi thật muốn đáp trả anh một câu: Anh mới cay nghiệt, anh mới vô tình, anh mới cố tình gây sự! Cả nhà anh cố tình gây sự!
Tôi vùng khỏi tay anh, "Anh không trả lời, em không hỏi nữa. Anh đói, em để anh ăn cơm. Anh mệt, em để anh nghỉ ngơi. Anh muốn yên lặng, em về nhà trước. Em đã an phận làm con cháu đến mức độ này rồi, anh còn muốn em làm chắt nữa sao?"
JB kiềm nén lửa giận, tay phải túm được cánh tay tôi, tôi nghiêng người tránh đi, không cẩn thận đụng đến cốc nước trên mặt bàn, một tiếng choang, vỡ tan tành.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bếp gần như bị đá tung, Kelly nhìn trận giằng co giữa tôi và JB, nói với tôi: "Yoo Jin, cần trợ giúp không?"
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Kellly chúng ta về nhà trước đi."
JB còn muốn giữ tôi lại, lại bị Kelly ngăn cản. "JB, nếu không phải Yoo Jin che chở cho anh, tôi đã muốn đánh anh từ lâu rồi. Nó mang thai, đưa nó đi làm là tôi, ăn cơm trưa với nó là tôi, đưa nó tới bệnh viện kiểm tra là tôi, đến về nhà dưỡng thai cũng là tôi ở cùng nó, anh mất tích cả đêm, nó lo lắng cho anh cả buổi tối, anh về rồi cũng không gọi cho nó trước. Cũng chỉ có người như Yoo Jin mới có thể chịu đựng anh lâu như vậy, nếu là tôi thì anh sớm đã chết trẻ rồi!"
JB tránh nó, quay đầu nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Yoo Jin, anh muốn nói chuyện với em."
"Chờ anh nghĩ cho kỹ rồi nói sau." Tôi vốn tưởng rằng mình rất hạnh phúc, vừa rồi bị Kelly nói như vậy, mới thấy như mình thê thảm vô cùng, mũi cũng đã cay cay. Tôi chớp chớp mắt, hít sâu, nói với Kelly: "Kelly, chúng ta đi thôi."
Tôi ra khỏi nhà, không quay đầu lại, cùng với Kelly vào thang máy.
"Về đâu đây?" Kelly ấn tầng 1, quay đầu hỏi tôi.
Phòng của tôi trong tiểu khu, cách nhà JB chỉ có vài bước, có lẽ JB cho rằng tôi sẽ về Nhà Trắng, tôi lắc đầu nói: "Không thể về được, mẹ tôi tin tức nhanh nhạy, rất nhanh sẽ biết JB đã về, nếu như bây giờ tôi về nhà, bà nhất định sẽ nghi, vẫn đừng nên để bà lo lắng."
Kelly thở dài, ra khỏi thang máy. "Cậu vừa rồi có phải còn chưa ăn cơm không."
"Ăn canh."
"Sớm biết thế đã không mang về để anh ta vớ bở. Đi, chị đưa mày đi ăn cơm, đừng để con nuôi tôi bị đói!"
Tôi rầu rĩ ừ một tiếng.
Kelly xa xỉ mời tôi tới tiệm ăn, tôi vừa ăn mì, vừa lã chã rơi nước mắt. Kelly nhìn thấy, nét mặt bối rối, đưa khăn tay cho tôi, nói: "Lau nước mũi đi ..."
Tôi tủi thân nhận lấy lau lau.
"Sách nói, mùa hè mang thai là vất vả nhất, thời tiết oi bức khiến người ta phiền chán bất an, cậu cứ coi như mình là phụ nữ có thai bị tổng hợp tất cả các chứng bệnh đi..." Kelly uống một ngụm nước ô mai đá, "Tiếp theo cậu có tính toán gì không?"
"Chưa tính." Tôi ủ rũ cúi đầu nhìn mặt bàn, "Kelly, cậu nói tôi với Tần Chinh, có phải là đến cái mức 7 năm rồi không?"
Ở bên nhau tới năm thứ 7 rồi, mất đi cảm giác mới mẻ, tình yêu mất đi vị lãng mạn, chỉ còn lại là củi gạo dầu muối tầm thường, cho nên bắt đầu có những mâu thuẫn khó có thể điều hòa.
"Ngứa tí thôi là qua ngay ấy mà, trước không cần hoảng. JB kia, rốt cuộc là vừa nãy nói gì với cậu?"
"Anh ấy chả nói gì cả." Tay trái tôi chống cằm, ỉu xìu nói, "Anh ấy chẳng nói gì cả, lại không cho tôi đoán. Tôi cảm thấy mình không thể phối hợp với anh ấy được nữa. Kelly, cậu nói xem tôi nên làm gì bây giờ?"
"Ăn ngon ngủ tốt chơi vui sống khỏe." Kelly cho một cái đáp án chẳng dựa vào mẫu nào hết.
Tôi nói: "Tìm đến đứa chả có tí kinh nghiệm yêu đương nào như cậu thật là phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi."
Kelly trừng mắt liếc tôi một cái: "Cậu bớt chê bai đi."
"Nhưng mà cậu nói đúng, quan hệ giữa Fendy và JB, không đơn thuần như lời anh ấy nói vậy. Fendy gửi tin nhắn cho JB, bị tôi đọc được, hôm nay ở ban công là tôi gọi điện cho cô ta." Tôi thuật lại một lần nội dung cuộc nói chuyện, Kelly phẫn nộ đập bàn, "Tôi khinh! Cô ả này có đáng ghê tởm không a! Lời như này mà cũng nói ra miệng được!"
Tôi vỗ vỗ tay nó, trấn an nó. Người xung quanh đều quay đầu nhìn lại.
Kelly nhếch mi hỏi. "JB có phủ nhận tí nào không?"
Nghĩ đến phản ứng của JB, tim tôi lại nhói lên từng hồi, thần kinh tôi dù có thô hơn cột điện, cũng không chống chịu nổi gió lốc ập lại. Anh muốn tôi tin anh không điều kiện, vì sao lại không thể thẳng thắn vô điều kiện chứ?
Có lẽ Kelly nói đúng, trong quan hệ yêu đương này, địa vị của chúng tôi chưa bao giờ ngang hàng.
"Thật ra tôi vẫn tin anh ấy, tôi tin anh và Fendy không có mờ ám, chỉ là không chịu nổi chuyện gì anh ấy cũng giấu tôi ... Hay là tôi thật sự biến thành người đa nghi nhỉ..."
Một câu "Yang Yoo Jin, em thay đổi thật rồi", làm tim tôi nhói một cái.
"Đứa con gái bình thường nào gặp phải chuyện này cũng không thể bình tĩnh được, có bình tĩnh chẳng qua là làm bộ cao quý, lạnh lùng thôi... như cậu đã là hiền hòa lắm rồi. Chúng ta về nhà trước đi, đi bước nào tính bước đấy, xem JB đến khi nào thì tới chịu đòn nhận tội!"
"Tôi quyết định ..." Tôi cắn môi dưới, oán hận nói, "Lúc này đây quyết không đầu hàng thỏa hiệp, làm tôi tớ nhiều năm như vậy rồi, thế nào cũng không thể làm cả đời!"
______________ Sáng hôm sau.
Tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng lúc nhìn thấy JB ở dưới lầu, tôi vẫn ngây người một lát theo bản năng, rồi lập tức ngoảnh mặt, trốn sau lưng Kelly.
Kelly vừa nhìn thấy JB bước tới gần, lập tức hai tay chống nạnh, che trước người tôi như gà mẹ bảo vệ gà con trước diều hâu.
JB hình như đã đứng dưới lầu rất lâu, mặt trời tháng 9 vẫn rất gay gắt, cái tiểu khu này được xanh hóa cơ bản là dựa vào cỏ, nói cách khác, chẳng có chút bóng râm nào, JB đứng dưới mặt trời không biết đã bao lâu, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bị phơi nắng mà ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, thái dương cũng hơi ẩm ướt.
Tôi thầm mắng mình: Yang Yoo Jin, mày thật là thánh mẫu, vừa rồi còn nước mắt nước mũi tưng bừng, bây giờ nhìn thấy anh lại mủi lòng, đau lòng ...
JB liếc nhìn Kelly một cái, hơi nhíu mày, nói: "Anh có chuyện muốn nói với Yoo Jin, phiền em tránh ra một chút."
Kelly cười lạnh, quay đầu nhìn tôi. "Nhóc con, cậu có chuyện để nói với anh ta sao?"
Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, im lặng lắc lắc đầu.
Kelly không nói thêm nữa, kéo tôi đi sang phía bên cạnh, rất tự nhiên che bên phía JB, vừa đi còn vừa nói với JB: "Họ Lim kia, tốt bụng khuyên anh một câu, đừng vờ vịt, cẩn thận bị sét đánh!"
Sắc mặt JB sa sầm lại, trầm giọng quát: "Yang Yoo Jin! Em đứng lại!"
Nhiều năm thành thói – tôi theo phản xạ có điều kiện, đứng lại.
"Ai nha! Jaebum!" Xa xa truyền tới giọng nói oang oang quen thuộc, ba người chúng tôi đờ người. Tôi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mẹ già nhà tôi tay phải một túi, tay trái một túi đang bước như bay về phía tôi, trên người còn mặc váy lụa thêu hoa lớn, hai bên tay áo cánh dơi mỏng, sặc sỡ tung bay lên xuống theo chuyển động của tay bà – nhìn qua thật giống gà mái mẹ.
Tôi tuyệt đối không dám nói lời như vậy trước mặt mẹ.
Mẹ già phăm phăm chạy tới, hai mắt sáng long lanh nhìn JB, "Bác còn tưởng là Jinnie nhà bác thừa dịp cháu không ở nhà mà thông đồng với gã trai nhà nào, đến gần mới phát hiện quả nhiên là cháu! Jaebumie à, không phải bảo là mấy ngày nữa mới về sao? Sao lại về sớm thế?"
Tôi và Kelly chỉ biết câm nín, JB nở nụ cười nhã nhặn quyến rũ già trẻ, nói: "Việc bên kia xong xuôi rồi nên trở về sớm ạ."
"Sao lại không nói trước để Jinnie đi đón cháu. Vẫn nên ..." Mẹ già quay đầu nhìn, trừng mắt, "Jinnie, sao con không nói cho mẹ biết!"
Tôi bất lực nói: "Nào dám giấu mẹ a ... Con cũng vừa mới biết ..."
Mẹ già ngờ vực nhíu mày, JB rất tự nhiên đỡ lấy hai túi lớn đồ trong tay mẹ tôi, mỉm cười nói: "Mẹ tới thăm Jinnie phải không, để con mang đồ lên cho."
Một tiếng "mẹ" kia làm cho mẹ già nhà tôi lâng lâng, cười đến nỗi hai mắt híp lại thành hai đường thẳng, miệng không khép lại được, gật gù nói: "Mẹ đến ở với nó! Bên ngoài nóng quá đi, mau lên lầu nào!" Vừa nói vừa kéo tay tôi, "Bà bầu không thể chịu nóng, dễ bị cảm nắng!"
Tôi và Kelly liếc nhau, giằng co một lát, đã tới cửa rồi.
— mẹ cậu đang dẫn sói vào nhà!
— tôi cũng không thể đuổi người trước mặt bà a ....
— yên tâm, có tôi ở đây!
—- chị em tốt, cầu xin cậu ....
Tôi với Kelly vừa trao đổi bằng mắt vừa vào phòng.
Nhà này là 4 phòng ở, hai phòng làm việc, lầu trên lầu dưới , lúc mới lên trung học, Yang Hyun Jae với mẹ tôi cũng ở đây, ba phòng ngủ, một thư phòng. Sau khi tôi và Yang Hyun Jae đều lên đại học, nhà này liền bỏ trống, mỗi tuần lại có gọi người tới quét dọn. Sau khi Kelly tới, hai người bọn tôi ngủ trên cái giường kingsize của tôi, mỗi đêm đều buôn chuyện, ôn lại cuộc sống hạnh phúc thời đại học.
Bây giờ, dù mẹ tôi tới ở cùng, cũng vẫn còn trống một phòng ngủ nữa.
JB dưới sự chỉ đạo của mẹ tôi chuyển đồ vào phòng bếp, mẹ tôi cười tủm tỉm nói với JB: "Tiểu Tần, trong tủ lạnh có nước ô mai, lấy ra giải khát."
JB trước mặt tôi thì bày vẻ đại gia, trước mặt mẹ tôi lại giả bộ đáng thương, nghe lời mở tủ lạnh, lấy cốc, rót cho mẹ tôi và Kelly mỗi người một cốc, Kelly hừ mũi một cái, chống cằm trợn mắt quay mặt đi.
Tôi cầm cái cốc không, bối rối liếc anh một cái. JB lại rót cho tôi một cốc nước ấm, nói: "Phụ nữ có thai không nên uống đồ lạnh nhiều, không tốt cho bản thân và thai nhi."
Mẹ tôi uống cạn một cốc, khà một hơi, nghe thấy câu này của JB, cười tủm tỉm gật đầu nói: "Phải, phải, phải, vẫn là Jaebumie cẩn thận, Jinnie về sau cũng đừng uống đồ lạnh nữa."
Tôi cúi đầu, cắn miệng cốc nhấp chút nước, nói: "Vâng"
Tôi cảm nhận được JB đang nhìn tôi, im lặng một lát, anh bỏ ấm xuống, nói: "Mẹ, con về trước đây."
"Về á?" Giọng mẹ tôi oang oang, "Về sớm như vậy làm gì? Hôm nay trường học khai giảng, trong nhà con cũng chẳng có ai. Buổi sáng mẹ bảo lái xe về quê lấy mấy con gà thả vườn, còn có mấy con cá vốn là định bồi bổ cho Jinnie, vừa dịp con cũng đến, mọi người ăn cùng cho vui!" Lại quay đầu nói với Kelly, "Cá với gà mái giá trị dinh dưỡng rất cao, năm ấy lúc bác mang thai Jinnie đã ăn không ít, cháu xem nó ..." Lại nhìn nhìn tôi, "Tuy rằng vẫn không được tốt lắm, nhưng nếu không ăn nói không chừng còn tệ hơn. Cháu bây giờ còn chưa mang bầu, nhưng cũng nên bồi bổ một chút."
Kelly ha ha cười gượng, nâng tay len lén lau mồ hôi.
JB vâng lời ở lại, mẹ tôi nhìn thời gian, nói muốn bắt đầu chuẩn bị sơ chế nguyên liệu nấu ăn, JB tỏ vẻ muốn giúp, mẹ tôi đẩy JB ra khỏi phòng bếp, mặt mày hớn hở nói: "Biết cháu hiếu thảo, nhưng không phải có câu nói .... quân tử xa nhà bếp, phòng bếp máu me hôi tanh như vậy, người đọc sách như các cháu đừng tới gần làm gì. Cháu với Jinnie lâu rồi không gặp, cứ từ từ mà nói chuyện. Kelly!" Giọng mẹ tôi lại ngân lên, Kelly gần như là lông tóc dựng đứng, bắn người khỏi ghế. "Bác Yang!"
Mẹ tôi vẫy vẫy Kelly: "Nào, lại đây, cháu không phải muốn biết tay nghề của bác sao? Hôm nay bác sẽ dạy cháu."
Tôi yếu ớt nói một câu: "Mẹ, Kelly cũng là người đọc sách, mẹ không thể kỳ thị ..."
Mẹ tôi trợn trừng tôi một cái. "Phụ nữ và đàn ông có thể giống nhau sao?"
Truyền thống trọng nam khinh nữ nhà tôi, đã thấy phần nào.
Kelly mạnh mẽ như vậy, cũng phải khuất phục dưới uy lực của mẹ tôi, nó vừa bất lực lại bất đắc dĩ quay đầu liếc tôi một cái, lủi thủi vào phòng bếp.
Mẹ dựa lên cửa phòng bếp rống tôi một câu: "Jinnie, cất quần áo cho mẹ, mẹ ở lại đây!"
"Vâng..." Tôi bất lực ngân dài một tiếng đáp lại.
Vì thế, phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại tôi và JB hai mặt nhìn nhau. Tôi nghĩ nghĩ, cúi đầu, lách qua người anh, đi lên trước, cúi mình, nhấc túi hành lý.
JB tới trước một bước nhấc túi to lên, tôi kéo một cái, anh không buông tay, ngược lại giật lấy túi tôi đang cầm trong tay, nhẹ giọng nói: "Hơi nặng, để anh."
Sau đó lôi tôi vào phòng ngủ.
................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro