Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tôi và Kelly sửng sốt, reo lên: "JB?"

JB quay đầu liếc tôi một cái, hình như cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong tích tắc, rất nhanh đã nói: "Yoo Jin, lại đây."

Nhiều năm tập thành thói quen khiến tôi lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh JB, cầm tay anh hỏi: "Sao anh lại đột ngột trở về? Di động lại tắt máy, em gọi thế nào cũng không được."

JB nắm chặt tay tôi, không trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn chằm chằm Vincent, vẻ mặt lạnh băng.

Vincent cũng khoan thai đứng dậy, hai tay đút túi, nhìn thẳng lại anh, như cười như không.

Bầu không khí giữa hai người thật kỳ quái, vô cùng kỳ quái, tôi lại chẳng nhìn ra manh mối gì. Kelly cứ thế ngồi xuống, khoan thai dùng bữa, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt một cái, đối với sự bình tĩnh và tấm lòng quý trọng lương thực của nó,tôi cũng phải tán thưởng.

Tay tôi bị JB nắm hơi đau, tránh ra một chút, anh lại hình như không phát hiện ra, ngón tay của bàn tay đang nắm tôi kia hơi trắng bệch, giống như đang cố gắng kiềm nén cái gì.

"Vincent, những lời vừa nói tôi sẽ không nói lần thứ hai, tự giải quyết cho tốt.", JB lạnh giọng nói, lập tức kéo tay tôi rời khỏi đó, tôi đột nhiên nhớ ra một việc, dừng chân nói: "Đợi chút!"

JB quay đầu nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn Vincent, nói: "5000 won, anh còn chưa trả em."

Nụ cười của Vincent nhất thời cứng đờ ở khóe miệng.

Tôi cầm lấy 5000 won đi theo JB ra khỏi khách sạn, JB tỏ vẻ lãng phí thức ăn sẽ bị trời đánh, cố ở lại đợi đồ ăn mang lên hết đã, nét bối rối của Vincent trong nháy mắt lại tăng thêm theo cấp lũy thừa.

JB nắm chặt tay tôi, đưa tôi xuống tầng hầm lấy xe, chạy về hướng nhà ba mẹ anh.

Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, lại ngẩng đầu nhìn cạnh mặt anh. JB cụp mắt xuống, chắc là cảm giác được cái nhìn chăm chú của tôi, nghiêng đầu nhìn tôi.

"Sao lại về đột ngột vậy?"

"Có chút việc nên về sớm một chút." . JB nhếch khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt trấn an tôi, "Quyết định vội vã, chưa kịp nói cho em, sáng hôm nay vừa xuống máy bay."

Tôi xòe ngón tay mình ra, đếm đếm, nói: "Em gọi cho anh tổng cộng 12 lần."

JB lại nắm lại ngón tay tôi, mười ngón đan vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi, dịu dàng nói" "Lần này anh không đúng, để em lo lắng rồi."

Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ của JB ngày xưa, một người lúc phạm lỗi nếu như nhận lỗi quá nhanh, ngược lại sẽ khiến cả bụng tức của người kia không phun ra nổi cũng nuốt không trôi, cứ như triệu chứng của bệnh viêm họng mãn tính vậy ...

"Cho nên anh về là đến tìm Vincent?" Tôi hỏi thật cẩn thận.

Ánh mắt JB lóe sáng một chút, nói: "Cũng không hoàn toàn."

Giữa vợ chồng, thẳng thắn thành khẩn và lòng tin quan trọng, hay là riêng tư và không gian quan trọng hơn, đó là một vấn đề.

"Vincent bị người ta cướp ví, lại bị người giả đụng xe ăn vạ, tìm em xin giúp đỡ, anh ta mượn 5000 won, hôm nay anh ta trả tiền." Tôi ủ rũ thành khẩn báo cáo để được nương tay.

"Anh biết." JB xoa xoa đầu tôi, mỉm cười nói. "Trước theo anh về nhà đã."

Đây là nhà anh không phải nhà tôi.

Nhà JB không có ai ở nhà, hai người lớn cả ngày đều ở trường, JB để tôi ở trong phòng anh nghỉ ngơi, tự mình thì vào nhà tắm tắm gội.

Bấy giờ tôi mới phát hiện, lần này về anh chẳng mang chút hành lý nào, quả nhiên là vội quyết định trở về.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước ào ào, tôi nghĩ chắc anh cũng chưa kịp ăn cơm, bèn vào phòng bếp tìm chút nguyên liệu dùng được nấu cho anh chút mì.

Lúc chờ nước sôi, tôi cực kỳ thương nhớ cả bàn yến tiệc thịnh soạn ở khách sạn XX kia, Vincent xem ra chẳng thể nuốt trôi, Kelly ăn từ đầu đến cuối, chỉ Kelly hưởng lợi, ngẫm lại thật khó chịu, cố nhịn xuống, định gọi điện cho Kelly bảo nó không ăn hết thì gói mang về ...

Tiếng nhạc chuông cài đặt riêng cho Kelly khiến tôi giật mình một cái, tôi run run nhận điện thoại. "Kelly bé bỏng ..."

"Yang Yoo Jin, bà đây đã giúp cậu gói đồ ăn thừa lại, lại còn gọi thêm 3 món cậu thích nhất, thừa lúc còn nóng, cậu với gian phu nhà cậu ở chỗ nào, tôi đưa đến cho, tiền xe cậu trả."

Ây da mẹ ruột a ...

Chị em này của tôi với tôi thật là cùng một mặt hàng, tâm lí tương thông đến thần tiên đều phải phẫn nộ! Tôi rưng rưng nước mắt nói: "Tôi ở nhà JB, đang nấu nước mì, cậu mau mang tới đây, tiền xe để tôi bao, cậu đi xe bus, số 18 tới tiểu khu nhà chúng ta, nhà JB ở tòa A4 nhà 124."

"Yang Yoo Jin, cậu quá bủn xỉn! Đồ ăn giá trị hơn một vạn mà cậu bảo tôi đi xe bus mang tới!" Kelly hung dữ lý sự.

Tôi hít một hơi khí lạnh. "Kelly, giai cấp vô sản như cậu một khi đã đắc thế, bóc lột nhà tư bản còn dữ dội hơn cả ma cà rồng hút máu người ta! Hơn 1 vạn? Cậu ra tay cũng thật ác độc, thế mà cậu cũng nuốt trôi được ..."

"Cút! Bà đây là thúc đẩy tiêu thụ hàng trong nước!" Kelly đã hoàn toàn bị mẹ tôi tẩy não, kiên quyết cho rằng tất cả lãng phí đều là chi phí, tất cả chi phí đều là thúc đẩy sức tiêu thụ của nền kinh tế quốc dân, vì thế tận lực tận sức để cống hiến cho sự phát triển của nền kinh tế. Khác nhau là mẹ tôi phẩm chất cao thượng tiêu tiền của mình, còn Kelly là kẻ vô lương tâm vung tiền của người khác.

Tôi tắt bếp, bỏ luôn món mì bình dân, chuẩn bị chờ đợi bữa tiệc 1 vạn kia, nghĩ đến vụ cho Vincent vay 5000 này là vụ làm ăn có lời nhất của tôi, vay nặng lãi cũng chả có được món lãi kếch xù như vậy. Khoản thu nhập thêm ấy cũng có thể tạm thời an ủi tâm hồn bé bỏng của tôi vì JB mà gày mòn, héo hon.

Dựa vào tình bạn năm năm giữa tôi và Kelly, mức độ thù hận kẻ giàu sang của nó nhất định không nhẹ hơn tôi, lúc trước khi tôi và JB ở bên nhau, nó còn miễn cưỡng coi tôi như đồng chí cùng một chiến tuyến, sau khi tôi ở bên JB, TJB lại dần dần có của cải để tích lũy, nó từ chỗ không coi tôi là người một nhà dần dần đến không thèm coi tôi là người nữa. Dùng cách nói của nó, JB là của tôi, bóc lột tôi cũng là bóc lột JB, đây cũng thật là một thứ bản lĩnh kinh người.

JB đang sấy tóc trong nhà tắm, tiếng chuông cửa và tiếng chuông điện thoại cùng reo lên, tôi vừa nắm lấy di động vừa đi mở cửa.

Trong cái tích tắc kia, tôi ấn nút nghe mới phát hiện ra là tin nhắn ...

Kelly xuất hiện lộng lẫy, tay trái tay phải đều xách một túi to, mỗi túi lại có 5 hộp đồ ăn, chia đều mà nói mỗi hộp giá cả ngàn đồng...

Đầu năm nay, giá cả hàng hóa quá kinh khủng ...

"Tay bà đây muốn gãy cả ra rồi, đây là tai nạn lao động ..." Kelly đưa đồ ăn vào trong bếp, đặt mông ngồi trên ghế thở phì phò, giữa trưa tháng 9, trời cực nóng, nó đầu đầy mồ hôi đi tìm điều khiển điều hòa.

"Yang Yoo Jin, bật điều hòa." Kelly nằm úp sấp trên bàn uể oải muốn chết, quay đầu liếc tôi một cái, bất mãn nhíu mày.  "Trên di động có hình khiêu dâm sao, nhìn nhập tâm như thế?"

"A?" Tôi ngẩng đầu nhìn nó một cái, hơi khó chịu nói: "Kelly, cậu đừng có mà mở miệng quạ đen ..."

Tin nhắn mở ra rồi, là không thể khép lại lần nữa được, JB thế nào cũng biết tôi xem tin nhắn của anh.

Thật ra cũng không phải cái gì quan trọng, bí mật, chẳng qua là hai câu từ Fendy.

"Em tin rằng tình yêu không có sai lầm, chỉ có bỏ lỡ. Nếu như năm ấy anh nhận được lá thư này, liệu có tới hay không?"

Những lời này tôi vẫn cảm thấy thật kiểu cách, hoàn toàn là bày trò chơi chữ để đùa bỡn đám người IQ thấp, tôi tin chắc JB là tinh anh IQ cao như vậy, tuyệt không bị thứ này lừa gạt.

Tôi nói với Kelly: "Điều khiển điều hòa trong ngăn tủ, tự lấy đi, tôi đi gọi điện thoại đã."

Chiều tháng 9, ánh mặt trời rực rỡ, lòng tôi ngổn ngang như đám lá vàng bị gió cuốn, tâm tình phức tạp cầm di động của JB, pin chắc là vừa thay, vạch đầy ắp; trong lịch sử cuộc gọi, gần đây nhất là Vincent, người thứ hai là Fendy.

JB cũng từng mua cho tôi một cái di động giống y như đúc, giá phải hơn hai tháng tiền lương của tôi, kết quả là đi làm chưa được mấy hôm đã bị móc mất.

JB là thứ xa xỉ phẩm duy nhất tôi dùng, quả nhiên, quá xa xỉ cũng không được, sẽ bị người ta nhòm ngó.

Tôi dùng điện thoại của anh, gọi lại cho Fendy.

Chuông vừa vang đã có người nhận, giọng Fendy có chút mệt mỏi:

"JB?"

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Tôi là Yang Yoo Jin."

Bên kia im lặng 3 giây.

Tôi tiếp tục nói: "Không cẩn thận đọc được tin nhắn cô gửi cho JB, cô nói xem tôi có nên xóa không, vẫn là nên xóa nhỉ?"

Fendy cười một tiếng. "Xóa đi. Có thời gian không, ra ngoài nói chuyện nhé."

"Không có thời gian." 

"Chuyện giữa tôi và JB, cô không hiếu kỳ sao?"

"Nếu tò mò, tự tôi sẽ hỏi anh ấy."

Fendy mỉm cười nói: "Yang Yoo Jin, bây giờ tôi bắt đầu hoài nghi, cô là ngốc thật hay là giả ngốc, biết rõ JB giấu cô chuyện quá khứ, lại vẫn có thể thản nhiên như vậy."

"Tôi cũng giấu anh ấy rất nhiều chuyện, tôi không nói cho anh ấy chuyện ngày hôm qua đã làm mất 1000 won, hôm kia đi ăn đồ nướng ở ven đường, cho một người ăn xin 50 won." Tôi thoải mái nói, "Chuyện đó không liên quan, tôi nói với anh ấy làm gì. Có lẽ anh ấy cảm thấy thứ mà cô gọi là 'chuyện quá khứ' cũng chỉ nhỏ nhoi, râu ria như lông gà vỏ tỏi. Chuyện quan trọng, anh ấy không thể không nói cho tôi biết, nếu không nói cho tôi, rõ ràng là chuyện không quan trọng."

"Vậy còn chuyện giữa anh ấy và Vincent thì sao?"

"Chuyện này dù có quan trọng, cũng không liên quan gì đến tôi. Nhân tiện cho cô một lời khuyên, Vincent tuy rằng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, cô cũng đừng cắm sừng lên đầu anh ta."

"Yang Yoo Jin, cô sống quá đơn giản, chuyện giữa chúng tôi, cô không thể hiểu được."

"Bà chị à, cô đừng coi chuyện quá khứ là cái gì to tát." Tôi sâu sắc khuyên cô ta một câu, "Tôi tự tin vào ánh mắt nhìn người của mình, ít nhất là tin JB không coi cô là vấn đề gì lớn."

Fendy im lặng một chút, nói: "Trước ngày hôm nay, tôi cũng nghĩ như vậy. Dù thế nào đi nữa, JB được cô tin tưởng như vậy, là may mắn của anh ấy. Cảm ơn cô ở bên anh ấy mấy năm nay."

"Không cần khách sáo, chuyện này không liên quan gì đến cô, tôi sẽ ở bên anh ấy cả đời."

Cúp điện thoại xong, tay vẫn còn hơi run, hít sâu, xóa cái tin nhắn kia, lại xóa sạch lịch sử trò chuyện, sau đó mới về phòng. JB còn chưa ra, tôi nói với Kelly. "Ăn cơm thôi."

Kelly ợ một cái, tay trái chống cằm, nói: "Tôi no lắm rồi, cậu ăn đi." Lại lả lướt đi ra bên ngoài, chắc chắn là JB không ở quanh, mới đè giọng hỏi: "Cậu vừa gọi điện cho ai, JB có chịu thẳng thắn nhận khoan hồng không?"

Tôi múc canh, lắc đầu nói: "Chưa!"

"Hôm nay lúc anh ta tới khách sạn, là đang gọi điện cho Vincent đi. Thế nào mà xuống máy bay lại không gọi cho cậu trước?"

Tôi gật đầu nói: "Câu hỏi tốt, có điều khó trả lời."

"Còn có ... tôi hỏi Vincent giúp cậu." Kelly nhíu nhíu mày, "Fendy cũng đã về, không phải vội trở về chịu tang, mà là về giúp Vincent." Nó nhìn có vẻ hơi thất vọng.

Tôi cười cười, "Chả trách Vincent sáng nay có tiền trả tôi, hóa ra là Fendy về cứu trợ. Tôi còn tưởng Vincent bị định vị toàn cầu nữa cơ, JB sao biết anh ta ở khách sạn XX, chắc là Fendy nói cho anh ấy biết."

Cho nên trong lịch sử cuộc gọi đếm ngược người thứ hai là Fendy.

Kelly nghiến răng một cái, nói: "Gói lại! Chúng ta về nhà ăn! Không cho anh ta ăn!"

"Bụng phụ nữ có thai có thể chèo thuyền." Tôi bối rối, thở dài nói, "Tôi chẳng những lớn bụng, lại còn rất rộng lượng. Kelly, chuyện này để tự tôi xử lý."

Kelly nghi ngờ đánh giá tôi, "Cậu có thể làm nên cơm cháo gì sao?"

Tôi gật đầu cái rụp: "Yên tâm đi, tôi có con tin!" Vâng, con tin là đứa con trong bụng tôi!

JB chắc cũng đã nghe thấy tiếng chuông cửa trong nhà tắm, lúc đi ra nhìn thấy Kelly cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, nhẹ gật đầu, mặt không chút thay đổi đi qua một bên lấy cốc nước.

Kelly thức thời đứng dậy, đến phòng khách xem TV, để phòng bếp làm cấm địa cho tôi và JB, trước khi đi còn nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Nếu có biến động khác thường, đập cốc làm báo hiệu, nếu muốn giết người chuyển xác, có tôi ở đây."

Con gái kiểu gì chứ, quá hung tàn, quá bạo lực ...

Chuyện giữa tôi và JB, dù thế nào cũng là chuyện gia đình, quan hệ giữa tôi và Kelly dù tốt cũng không tiện chen miệng vào, làm một thanh niên yêu nước với mức độ giác ngộ chính trị rất cao, nó cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là: "Tuyệt đối không can thiệp việc nội bộ nước khác, nhưng thỉnh thoảng tỏ vẻ lên án gay gắt."

Tôi chống cằm ngẩng đầu nhìn JB, anh cầm cốc nước, như có hơi suy nghĩ dựa vào một bên, một lúc lâu mới nhận ra cái nhìn chăm chú của tôi.

Tôi dịch ghế dựa, ngồi ở phía dối diện với anh, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt dịu lại rất nhiều, "Sao vậy?"

Tôi khẽ thở dài, cảm thấy là một phụ nữ có thai, một phụ nữ có thai cần nhiều yêu thương và ấm áp, JB đối với tôi, vẫn là đang thiếu sự quan tâm.

"Fendy cũng trở về cùng anh nhỉ." Tôi hỏi anh.

"Uhm." JB không phủ nhận, nhưng mi tâm khẽ nhíu một chút, "Em hỏi về cô ấy làm gì?"

"Thẳng thắn để được khoan hồng đi, đừng thử thách thần kinh nhạy cảm mà yếu ớt của một bà bầu chứ." Lòng tôi nặng trĩu nói, "Có một số việc, em không hy vọng nghe được từ miệng người khác."

Tôi nghĩ lại câu Vincent từng hỏi, nếu có người giấu tôi, lừa tôi, tôi sẽ làm gì.

Tôi nói với JB, tôi tin tưởng người yêu tôi sẽ không lừa tôi. Mẹ tôi nói, Yang Yoo Jin mày ngốc như vậy, làm sao người ta nỡ lừa mày được. Yang Hyun Jae nói với JB, anh nói cái gì chị tôi cũng đều tin, nếu anh dám lừa chị tôi thì ...

Sau đó nó nói gì tôi cũng không nghe rõ nhưng có lẽ cũng giống như hồi trung học sẽ biểu diễn côn nhị khúc và lấy ngực đập đá ...

Tới giờ tôi vẫn tin tưởng JB, kể cả hiện tại, tôi cũng tin anh sẽ cho tôi một giải thích hợp lý.

Chỉ là ngực vẫn đang run rẩy kịch liệt, chuyện anh giấu tôi rất nhiều...

JB hơi ngẩn người, "Em muốn hỏi điều gì?"

Tôi nghĩ là mình đã tỏ vẻ rất rõ ràng, thế mà vẫn phải thở dài lặp lại một lần. "Fendy."

"Hỏi gì về cô ấy?" JB nhíu mày, vẫn hơi nghi hoặc.

"Giữa anh và cô ấy, rốt cuộc là quan hệ gì?" Tôi cảm thấy ngực hơi khó chịu, chưa từng nghĩ rằng mình và anh sẽ có ngày nói đến những chuyện như thế này, lúc trước nói trong điện thoại ra vẻ chẳng hề để ý, nhưng vẫn là có khúc mắc trong lòng.

Vẻ mặt JB dần nghiêm lại, môi hơi mím. "Anh đã nói với em rồi, là bạn học trung học."

"Chỉ là bạn học trung học?" Lòng tôi dần chìm xuống: "Em không để ý trong quá khứ anh và cô ấy có chuyện gì, quá khứ rồi thì cũng là quá khứ rồi, anh cũng không cần lo em sẽ suy nghĩ linh tinh, chỉ cần nói cho em biết sự thật thôi."

JB day day thái dương, thở dài, giương mắt nhìn tôi, cười một tiếng. "Khi em nói những lời này, cũng đã nhận định đáp án, đã không tin anh rồi. Anh nói, anh và cô ấy là bạn học. Yoo Jin, anh mệt lắm rồi, em đừng quấy nữa được không."

Jaebum à, em cũng mệt mỏi lắm rồi ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro