Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28

YoonGi không hứng thú với việc xã giao, nên trước giờ các bữa tiệc của nhà xuất bản hay bên sản xuất phim anh đều thẳng thừng từ chối. Chẳng qua lần này là tiệc mừng tác phẩm của anh đạt được thành tích ngoài mong đợi, YoonGi không tới thì xem ra cũng không hợp lẽ.
 
Đưa MinSeok đến chỗ JiMin xong, YoonGi còn rề rà đi một vòng ngắm nghía quang cảnh xung quanh. Căn hộ mà JiMin thuê ở ngay cạnh KTX trường cậu - Đại học Luật Hàn Quốc. Cuốn tiểu thuyết gần đây nhất mà YoonGi viết là về đề tài y khoa, cuốn tiếp theo anh muốn lấy bối cảnh trường luật. Nên nhân tiện để câu giờ, anh bèn đi dạo và lên kế hoạch gặp gỡ giáo sư của JiMin.
 
Lúc YoonGi đến nơi tổ chức tiệc, đạo diễn, diễn viên, nhân viên đoàn làm phim đã có mặt đông đủ. Anh nhìn đồng hồ, căn giờ vừa chuẩn, đến đúng lúc khai tiệc, đỡ phải giao tiếp, trò chuyện nhiều.
 
Phó đạo diễn vừa thấy YoonGi liền chạy lại tiếp đón, dẫn anh vào bàn lớn giữa đại sảnh. YoonGi đang chào hỏi mấy vị trợ lý cùng bàn thì xung quanh xôn xao cả lên, anh nhìn theo hướng mọi người đang nhìn, thấy JungKook và Amy một trước một sau tiến vào, chẳng rõ có phải họ đi với nhau hay không nữa.
 
“Wow! Giám đốc Jeon cũng tới sao?”
 
Người ngồi bên cạnh YoonGi lên tiếng.
 
“Bữa tiệc hôm nay là do vị đó tổ chức mà, tất nhiên phải tới rồi, sao bất ngờ thế?”
 
Một người khác tiếp lời.
 
“Hể? Bữa nay là do giám đốc Jeon mời?”
 
“Cô không biết? Phim của chúng ta mang đến cho anh ta không ít lợi nhuận đó, mời một bữa có là gì?”
 
“Mà kể cũng lạ, nghe nói Jeon Sang không hứng thú với mảng giải trí, sao lần này giám đốc Jeon lại nổi hứng đầu tư phim của chúng ta nhỉ?”
 
“Còn không phải vì vị đằng sau...”
 
Người kia cười nhẹ, phát hiện YoonGi cũng đang lắng nghe liền im miệng. Vừa vặn lúc JungKook đi đến chỗ này.
 
“YoonGi ssi !”
 
“Ah!”
 
YoonGi ngước lên, người kia đã đứng bên cạnh anh.
 
“Mấy hôm rồi chưa gặp nhỉ.”
 
What?
 
Không phải mấy câu xã giao kiểu ‘chào anh’ ‘rất vui được gặp anh’ hoặc cùng lắm thì ‘lâu rồi không gặp’ mà lại là câu này. Nói như kiểu anh với cậu ta ngày nào cũng gặp nhau, hai người thân thiết như vậy từ bao giờ mà đến chính anh cũng không biết thế.
 
YoonGi còn đang băn khoăn trước tình huống bất ngờ này, não còn đang căng ra tìm lời đáp thì tất cả mọi người trong bàn đã đứng dậy, khom lưng, cúi đầu chào hỏi.
 
“Giám đốc Jeon tới rồi ạ.”
 
JungKook lịch sự bắt tay từng người, lại có kẻ nhanh miệng hỏi.
 
“Giám đốc Jeon và biên kịch Yoon quen biết nhau sao?”
 
YoonGi có linh cảm chẳng lành, anh cảm thấy mình nhất định phải trả lời câu này. Nhưng YoonGi còn chưa kịp mở miệng, lời đã bị cướp mất.
 
“À, con anh ấy gọi tôi là cha.”

Kèm theo một nụ cười tiêu chuẩn.
 
...
 
Cả bàn rơi vào tĩnh lặng.
 
"Ha...ha..."
 
Tiếng cười gượng gạo từ một kẻ thức thời vang lên phá vỡ bầu không khí kỳ quái, những người khác cũng nắm lấy cơ hội hùa theo.
 
"Giám đốc Jeon thật biết đùa."
 
Nhác thấy JungKook lại chuẩn bị nói gì đó, YoonGi vội chặn họng.
 
"Là cha nuôi. Lần trước MinSeok đi lạc, may mắn gặp được giám đốc Jeon đây nên mới về được nhà vì thế mới nhận giám đốc Jeon là cha nuôi."
 
"Ôi MinSeok đi lạc sao?"
 
Một người lên tiếng. Cả đoàn làm phim chẳng ai còn lạ gì bé con đáng yêu nhà YoonGi cả, nên nghe chuyện MinSeok từng đi lạc gương mặt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng.
 
"Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!"
 
"May mà có giám đốc Jeon."

"Đúng vậy! May mà gặp được giám đốc Jeon."
 
Những người khác phụ họa. JungKook chỉ cười cười đáp lại bọn họ rồi ngồi xuống cạnh YoonGi.
 
YoonGi thở ra một hơi.
 
Nhưng anh chưa kịp bình tâm bên tai đột nhiên lại có hơi ấm phả vào.
 
“Tôi rất vui vì anh đã đến hôm nay.”
 
“Ah” YoonGi giật mình, “Tôi cũng vậy.”
 
“Thật sự?” - đôi mắt JungKook sáng lên một cách kỳ lạ, nụ cười tiêu chuẩn cũng rạng rỡ khác thường, “Anh thật sự vui vì gặp tôi sao?”
 
“Không phải...không phải vậy...”
 
Lời vừa nói ra, mặt người kia liền xịu xuống. Dáng vẻ đó làm YoonGi có chút không đành lòng, bèn chữa thành.
 
“Thực ra...cũng có một chút...”
 
“Một chút là tốt rồi...”
 
Lại là nụ cười tiêu chuẩn đáng ghét kia, khiến người đối diện không biết cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng.
 
Lúc này Amy cũng đã đi tới bàn ăn lớn. Cô nàng chào hỏi mọi người và ngồi xuống ghế còn lại bên cạnh JungKook.
 
“YoonGi ssiii~”
 
“Ah! Xin chào...”
 
“Vâng, chào anh!”
 
YoonGi có chút bối rối trước lời chào  đầy phấn khích của Amy.
 
Có lẽ cô nàng cũng nhận thức được bản thân đang cao hứng quá đà nên câu sau tông giọng đã được giảm xuống.
 
“Anh vẫn khỏe chứ ạ?”
 
“À, vâng, tôi ổn.”
 
“Thế còn MinSeok? MinSeok thì sao ạ?”
 
Niềm háo hức không thể che giấu được nữa.
 
“MinSeok... cũng rất tốt.”
 
YoonGi đáp lại, cảm thấy bầu không khí có chút quái gở.
 
“Vậy thì tốt quá. YoonGi ssi này, từ lúc anh và MinSeok rời đoàn đến giờ, ngày nào tôi cũng nhớ MinSeok đó. Ôi MinSeokkie vừa xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn! YoonGi ssi...không biết...liệu lúc nào đó... tôi có thể mời anh với MinSeokkie một bữa không?”
 
Giờ thì thực sự quái gở chứ không chỉ có chút nữa.
 
“Cái này... tự dưng lại để Amy ssi mời cơm... có chút không tiện nhỉ?”
 
“Không hề, không hề bất tiện... phải không JungKook oppa? Anh dù gì cũng là cha nuôi MinSeok, giúp em nói một câu đi.”
 
Sau lần MinSeok ngã cụng trán dập mông ở đoàn làm phim JungKook đã kể về mối lương duyên kỳ ảo của cậu với MinSeok và YoonGi cho Amy nghe. Cô nàng cũng tâm sự với anh trai về việc bản thân đã chuyển từ hâm mộ biên kịch nim vĩ đại sang làm fan girl của Nháo Nháo đáng yêu rồi.
 
Amy mời YoonGi, thực sự chỉ vì muốn được gặp MinSeok. Nhưng những lời này qua tai YoonGi lại không hề đơn giản như vậy.
 
Cô ta muốn gặp MinSeok để làm gì? Bạn giường hay bạn gái của Jeon JungKook anh cũng chẳng rõ nữa muốn gặp MinSeok để làm gì? Lôi cả cái danh cha nuôi đó ra? Mới kêu một tiếng cha nuôi mà người bên cạnh cậu ta đã nhăm nhe tiếp cận con anh. Chẳng may sự thật về thân thế MinSeok bại lộ, hai người này chẳng phải sẽ cướp luôn MinSeok của anh hay sao?
 
Thấy vẻ mặt YoonGi đột nhiên ngưng trọng, JungKook nghiêm giọng.
 
“Đừng nói giỡn nữa, Amy ssi...”
 
“Ah... là tôi đường đột rồi, là tôi thất lễ rồi...”
 
“Thực ra chúng tôi cũng muốn gặp MinSeok lắm, nếu sau này có cơ hội YoonGi ssi nhất định phải đưa MinSeokkie đi cùng nhé.”
 
Phó đạo diễn đỡ lời. YoonGi cũng cố nặn ra một nụ cười xã giao đáp lại.
 
“Nếu có cơ hội tôi sẽ đưa MinSeok đến gặp mọi người.”
 
Không khí hõa hoãn đi ít nhiều, đạo diễn kêu gọi mọi người cùng nâng cốc chúc mừng, bữa tiệc bắt đầu.

Mọi người xung quanh ăn uống, chuyện trò rôm rả, người từ bàn khác liên tục qua đây mời rượu, nhưng JungKook với phong thái của ông chủ lớn đều khước từ. Chỉ đến khi đối tượng bị mời rượu chuyển thành YoonGi, JungKook mới nâng cốc đỡ cho anh.
 
Nhưng có vẻ YoonGi chẳng hề cảm kích với điều đó, mặc kệ JungKook phải đối phó người khác, anh tự rót rượu tự nâng ly một mình. Trong lòng anh vẫn còn rất bực, bầu không khí quanh anh vô cùng u ám. Hai người ngồi gần anh cũng có thể cảm nhận rõ ràng nhưng không ai không dám lên tiếng ngăn cản. Chuyện bọn họ nói sau lưng JungKook đầu bữa tiệc đã lọt vào tai YoonGi, sau đó lại biết anh có quen biết JungKook nên tất nhiên họ phải tận lực làm mờ đi sự hiện diện của mình, đâu ai muốn đắc tội với con trai duy nhất của tập đoàn Jeon Sang.
 
Kết quả, khi tàn tiệc, YoonGi đổ gục trên bàn, hoàn toàn mất đi ý thức.

~*~

Không dám nói trước nhưng mà tui đã nghĩ ra kha khá plot rồi, hi vọng sẽ finish được chiếc fic này 😭 T vẫn là không thể bỏ rơi Nháo Nháo được~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro