Không thể ở chung - 4
Vườn không nhà trống gì đó, JungKook thật muốn dùng câu kia để hình dung hoàn cảnh hiện tại của chính mình. Chiếu theo tình hình lúc này mà nói, tâm tư cậu thực giống một oán phụ.
Cậu liếc mắt nhìn tin nhắn chỉ vỏn vẻn năm chữ trên màn hình điện thoại.
[Hôm nay anh không về]
Thật quá lạnh nhạt, đến dấu chấm câu cũng không nỡ viết, làm hỏng tâm tình cả ngày nay của cậu.
Qua mấy tiếng nữa là đến ngày sinh nhật của YoonGi, vốn JungKook sau khi mất cả ngày phiền não đã tính toán sẽ đợi ăn tối xong dứt khoát hỏi anh xem muốn chúc mừng thế nào, kết quả là người cũng chẳng thấy đâu, tiệc chúc mừng chắc cũng chẳng cần nữa.
Một mình ngồi giữa phòng khách lớn, đầu óc trống rỗng nhìn TV thật lâu, cửa quả nhiên mãi chẳng thấy thanh âm chìa khóa tra vào ổ.
Kim đồng hồ quay đều, cuối cùng tiến đến gần số 12.
Nhích từng phút từng phút từng phút.
Tiếng báo giờ chuẩn xác vang lên.
Âm thanh này làm trong lòng JungKook bỗng dưng tràn đầy cảm giác mất mác.
Vốn tưởng trải qua quãng thời gian này YoonGi đã coi cậu như người một nhà, chẳng nghĩ tới người nọ nói đi là đi, đơn giản bỏ cậu không cần quan tâm ở sau ót.
Cậu cũng không hiểu bản thân vì sao mà uể oải đến thế, tình huống này đâu phải chưa từng xảy ra, mấy năm nay sống cùng nhau không phải đều chưa từng cùng đối phương trải qua ngày lễ tết gì đó à, vì sao đột nhiên lại để tâm như vậy?
Đoán chừng ngày sinh nhật năm nay của YoonGi sẽ bắt đầu là ở trong vòng tay một ai đó.
Nghĩ tới đây JungKook liền tức giận.
Cậu tức những tên đàn ông kia, càng tức Min YoonGi.
Rõ ràng suốt mấy năm qua, chờ đợi anh, chăm sóc anh, lo cho anh không chết đói là cậu, bao dung hết thảy những khuyết điểm của anh cũng là cậu, dựa vào cái gì YoonGi tình nguyện đem thân thể mềm mại đi biểu diễn cho đám nam nhân xa lạ mới gặp mặt một lần xem, mà không phải cho cậu?
Chờ đã...
Cái quái gì vậy !!!?
JungKook đối với ý nghĩ của chính mình hoảng sợ. Cậu thế mà lại đi ghen tị với đám bạn tình của YoonGi.
Hơn nữa khi tưởng tượng ra cảnh YoonGi ở trong ngực mình mơ mơ màng màng tỉnh dậy thế mà lại không thấy ghét, còn mơ hồ có cảm giác thú vị.
Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng xem mình rốt cuộc bị sao, tay nắm cửa nhà ngay lúc đó lại xoay tròn, vặn mở.
Thế là, JungKook bật mình khỏi ghế, lao xuống đất chạy một mạch về phòng.
Đem chính mình nhét vào trong chăn giả bộ như đã ngủ đến thiên hôn địa ám*.
*thiên hôn địa ám: trời đất âm u tăm tối
-
Ổ chăn còn chưa kịp ấm lên vì thân nhiệt của cậu, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài mở ra.
Người nọ đi tới bên giường thì dừng lại, không lên tiếng.
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, âm thanh duy nhất nghe được là tiếng hít thở có chút khó nhọc của người kia.
Lâu đến mức JungKook suýt chút nữa thì ngủ quên, người kia mới yếu ớt rầm rì mở miệng, mơ hồ nghe được, "Sớm như vậy đã ngủ, sinh nhật anh mà cũng..."
JungKook đưa lưng về phía cửa, không dám làm gì thiếu suy nghĩ, nằm im vểnh tai nghe từng động tĩnh.
Người nọ không chịu yên, hít mũi một cái liền bắt đầu sờ loạn trên người cậu, chỉ trong nháy mắt, đôi tay lành lạnh đã mò tới quần trong của JungKook.
Cậu mạnh mẽ bật dậy, ngăn cản động tác xằng bậy của anh.
"Anh làm gì thế?"
"Quả Quả!" YoonGi hoang mang nghiêng đầu nhìn cậu, thấy đôi mắt vốn đã to của cậu mở ra càng lớn, liền khanh khách cười. "Tỉnh rồi à?"
JungKook cảm thấy hành vi của anh có phần không đúng, lúc này mới ngửi được mùi rượu nồng nặc từ người anh tỏa ra.
Cậu nhíu mày, bắt lấy một bên hông YoonGi để ổn định anh, hỏi, "Anh uống rượu?" Lại còn uống say.
Trong ấn tượng của JungKook, YoonGi cơ bản là không uống rượu, cho dù là lúc vui vẻ nhất, anh cũng chỉ miễn cưỡng nhấp miệng nửa ly. Trạng thái say mèm đến đứng còn không vững như lúc này, trước nay chưa từng có.
"Min YoonGi, anh tỉnh táo một chút." JungKook vỗ nhè nhẹ đôi gò má anh, "Vì sao uống nhiều như vậy?"
"Bơi vì, nấc, bởi vì~ vui~ nha~"
Min YoonGi say khướt mặc kệ bây giờ đã là 2h đêm, quậy tưng bừng, vừa nói vừa hướng JungKook đánh đấm liên tục, một chút cũng không ngoan. JungKook chẳng thể làm gì khác hơn là để anh ngồi xuống giường, hai tay đè lại bờ vai người kia.
"Ngày hôm nay.... ký xong hợp đồng với giám đốc Kim... phải đi, nấc, phải đi.... tiệc chúc mừng..."
Nghe đến đó, thần tình JungKook hòa hoãn không ít.
"Giám đốc Park, mấy người đó... nói cái gì cũng không...không chịu cho anh về trước, không phải... không nên phạt, nấc,... phạt anh uống ba chén.... bọn họ... không biết... uống thêm một ly nữa... sinh nhật anh... liền đến..."
Tay JungKook trượt xuống giữ lấy đôi tay YoonGi đang quơ quào, biểu tình có điểm vi diệu.
"Cho nên vì muốn nhanh được về, anh uống hết?"
"Ừm, nấc, là như vậy..." YoonGi mặc cậu sắp xếp, người cũng bắt đầu mềm oặt ra, "Anh... muốn cùng em... sinh nhật anh..."
Cơn giận của JungKook đến đây thì hoàn toàn biến mất, cậu thở dài, "Anh là đồ ngốc sao?"
"Anh...ngốc sao?" YoonGi lộ ra vẻ mặt mờ mịt, chốc lát sau như đã nghĩ ra gì đó liền nói, "Quay lại chuyện chính... em phải cho anh... sinh nhật... anh muốn... quà sinh nhật..."
"Được, được, anh muốn gì?" YoonGi uống say tựa như một bé con, đáng yêu vô cùng, JungKook nhịn không nổi phải chậm lại ngữ điệu, tựa như dỗ dành mà nói với anh.
YoonGi giơ lên ngón trỏ, đâm vài cái vào bờ ngực rắn chắc của tiểu quỷ kia, nói.
"Muốn em!"
Nét mặt JungKook ngưng trệ, sau đó từng vệt từng vệt đỏ ửng bắt đầu hiện ra.
Không phải JungKook muốn hiểu sai, chỉ là cậu vừa phát hiện ra mình đối với anh có cảm giác, khống chế không đước sự mơ tưởng với đối phương.
JungKook còn đang hoang mang, YoonGi lại tiếp.
"Quả Quả, tới đây!" YoonGi vẫy tay với cậu.
JungKook vừa e ngại không chắc vừa háo hức chờ mong, không dám ngang nhiên xông tới. Mà YoonGi thì đợi không được, với tay túm lấy áo cậu, tự mình kéo cậu qua. JungKook mất thăng bằng, lúc lấy lại tinh thần đã thấy mình nằm đè lên người anh.
Câu cuống quýt muốn chống đỡ thân thể, lại bị người kia ôm cổ níu xuống.
"Em cảm thấy môi anh đẹp không?" hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt cậu, làm khắp người JungKook cũng bắt đầu nóng ran.
"Có!" JungKook ngượng ngùng gật đầu.
"Vậy thì nhanh hôn anh đi..." YoonGi tỏ vẻ dỗi hờn, đôi môi vừa nói vừa chu ra đầy quyến rũ.
Thế là JungKook cẩn thận từng li từng ti tại bờ môi mập mạp phớt hồng kia mổ nhẹ, xúc cảm mềm mại, làm cậu thích mê.
Bụm miệng hưng phấn trong lòng, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu.
YoonGi tất nhiên không hài lòng với kiểu hôn môi như chuồn chuồn lướt nước đó, đôi tay ôm cổ JungKook kéo xuống, người rướn lên, tự mình đưa môi dâng tới, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng trượt vào khoang miệng đối phương.
"Ưm... ưm..." Con trai mới biết yêu làm sao chống cự nổi kiểu trêu đùa này, mới được một lúc hô hấp liền khó khăn, hạ thân cứ vậy nổi lên phản ứng.
Người trẻ tuổi năng lực học tập kinh người, chẳng mấy chốc đã luyện được kỹ năng, dễ dàng giành quyền chủ động, hai đầu lưỡi dây dưa một hồi, liền đổi thành lưỡi cậu ở trong miệng anh, hôn cho người dưới thân hoàn toàn xụi lơ.
Cậu thở dốc, dùng thứ bên dưới đã trướng đau cọ vào người anh.
"Hyung... hyung em khó chịu..."
"Ưm... vậy thì... làm đi..." YoonGi cũng động tình, khó khăn mở mắt, hai tay vụng về kéo xuống quần người kia.
Có được sự đồng ý của anh, JungKook gấp gáp tự mình cởi quần áo, cúi người hôn lên yết hầu anh, hai tay dùng sức xé mạnh, đem toàn bộ áo quần YoonGi gỡ xuống.
Đây là lần đầu tiên của JungKook, cậu sợ mình lỗ mãng, không cẩn thận sẽ làm anh bị thương, cho nên dù đã rất cấp bách cũng không dám tùy tiện xông vào, hai mắt cậu đỏ ngầu giúp YoonGi mở rộng, thẳng đến phía sau anh đã mềm nhũn mới yên tâm.
Lúc mấy ngón tay của JungKook rời khỏi chốn chật hẹp ấm nóng kia, YoonGi bất chợt hô lớn, "An toàn, bao cao su...mang đồ bảo hộ..."
JungKook thiếu chút nữa thì đã đi vào, nghe vậy sửng sốt, cậu không có loại đồ vật này.
"Không được... nhất định phải mang." YoonGi đẩy đẩy lồng ngực JungKook.
"Vậy... đợi em đi mua..." JungKook cắn môi nhảy xuống giường.
"Không cần... trong phòng anh có..."
YoonGi thở hổn hển nói, sau đó liền thấy tiểu quỷ kia u oán trừng mắt nhìn mình.
"Có làm nữa hay thôi?" Anh khó chịu đạp mông cậu một cái, JungKook bất đắc dĩ chạy ra ngoài.
Đến lúc YoonGi ngồi lên đùi cậu, lòng đố kỵ ghen tuông vừa mới nãy trong cậu mới bị dục vọng nuốt mất.
"Tiểu quỷ, lần đầu sao?"
YoonGi vòng tay ôm lấy cổ JungKook, cười đến phóng túng buông thả.
"Để đó, hyung dạy cho em từng chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro