Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5




-- trời đã tối, xin mời nhắm mắt.


-----------------


[ Thân phận của cậu là Sói vương, đêm nay cậu lựa chọn không giết người ]



[ Thân phận của cậu là sói chột mắt, người cậu muốn giết là... , xin mời hoàn thành nhiệm vụ giết người của cậu trong vòng 24 giờ ]


[ Thân phận của cậu là tiên tri, đêm nay cậu muốn soi... , thân phận của hắn là... ]


[ Thân phận của cậu là phù thủy, cậu có hai bình thuốc độc và một bình thuốc giải, đêm nay... sắp chết, cậu có cứu không? Cậu muốn ném độc không? ]


[ Thân phận của cậu là Cupid, cậu muốn trói chặt ai? ]


[ Thân phận của cậu là thiên sứ, đêm nay cậu không thể sử dụng skill ]








Lại một ngày mới, Bá Viễn giống như thường ngày ở trong phòng bếp làm bữa sáng cho mười đứa nhỏ.





"Bá Viễn."





Một thanh âm trầm thấp dọa anh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, là Santa.





"Sao vậy?" Bá Viễn nở một nụ cười tiêu chuẩn của anh. . . Nụ cười giả tạo.





Santa nhíu nhíu mày: "Anh có cảm thấy. . . Mika đáng nghi không?"





Bá Viễn đắn đo một hồi, giống như đã nhìn thấu ý đồ của hắn, anh nhíu mày: "Cũng không thể nói được, tất nhiên anh không muốn nghĩ rằng mọi người sẽ chém giết lẫn nhau. . ."





"Nhưng mà anh phải biết rằng ngày này rốt cuộc cũng sẽ đến!" Santa vội vàng ngắt lời anh.





"Anh biết cậu muốn sống sót, " Bá Viễn cúi đầu cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng mài con dao phay có chút cùn, tựa hồ như đang ấp ủ cái gì, "Nhưng cũng không cần nóng ruột, đúng không?"





"Đợi sau khi chúng ta có nạn nhân đầu tiên rồi nói tiếp."





Santa nhìn Bá Viễn một hồi lâu, rồi cười đáp: "Được thôi, để em giúp anh một tay."





Nói xong rồi đi tới bên cạnh Bá Viễn.











Lầu hai ——





"AK?"





Mika đẩy cửa phòng AK, cất tiếng hỏi.





"Ồ là Mika, làm sao thế?"





Lưu Chương vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Mika có chút gấp gáp.





"Anh ngồi xuống  rồi nói."





Lưu Chương kéo ghế ra cho Mika.





"AK..." Bàn tay của Mika nắm chặt lấy tay Lưu Chương, hai bên thái dương có một tầng mồ hôi mỏng, "Tôi cảm thấy, có thể, tôi sẽ chết."





Lưu Chương nhíu mày: "Tại sao anh lại nghĩ như thế?"





"Tôi vẫn cho rằng lầu một của chúng ta có một con sói." Mika do dự một chút, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, "Tôi nghi đó là Santa."





Lưu Chương nhăn mặt, sau đó cười vỗ vỗ vai hắn: "Làm sao mà như vậy được, Santa vẫn đang làm đúng chức năng của một người tốt mà? Hơn nữa anh xem, cậu ấy và Riki vẫn luôn ở cùng nhau, làm sao mà có khả năng giết người đây?"





"Không đâu AK, Riki bị cậu ta mê hoặc! Tôi cảm thấy, tôi cảm thấy tôi sẽ chết."





"Tại sao?"





"Sau khi tôi chỉ ra lầu một có sói, ánh mắt Santa nhìn tôi bắt đầu trở nên kỳ quái. Sau đó cậu ta càng dính lấy Riki."





Lưu Chương nhíu mày, an ủi Mika: "Anh cứ bình tĩnh đã. . ."





"AK, dù cho thế nào, tôi hi vọng cậu có thể tin tôi, nếu như. . . Nếu như tôi chết, thủ phạm chính là Santa, còn nữa, tôi nghĩ rằng người tốt duy nhất tạm thời là Riki và cậu."





Mika ngắt lời hắn. Sau đó nhanh chóng bật dậy rồi bước ra khỏi cửa. Để lại một Lưu Chương đang rơi vào trầm tư.





Cả phát biểu lẫn hành vi của Mika đều không hợp lý chút nào, tin tưởng hắn có lẽ cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.





Lưu Chương mở ghi chú trên điện thoại lên, ghi lại hành động của Mika.








Ở trên lầu đang bí mật trao đổi, còn ở dưới lầu thì lại náo nhiệt vô cùng.





Bởi vì vẫn chưa có ai chết, mọi người đều rất thả lỏng. Họ đều cảm thấy bản thân không thể xuống tay với những người đồng đội đã ở chung suốt bấy lâu nay.





Mặc dù vậy...





Có thể trở lại thế giới thực, sự mê hoặc đó thực sự rất lớn.





Paipai và Tiểu Cửu trái một bên phải một bên lôi kéo tay Lưu Vũ, Lưu Vũ bị hai người kéo tới kéo lui, trái lại không hề tức giận, vẫn duy trì nụ cười trên môi. Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên mỗi người ngồi ở một đầu ghế sofa, cầm điện thoại nói chuyện, liên kết những phân tích của nhau về thân phận của từng người, lúc đầu còn nghĩ rằng chẳng ai thấy, nhưng thực chất thì ai cũng thấy. Châu Kha Vũ đang bóp vai giúp Riki, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía Lưu Vũ. Trong phòng bếp, Santa và Bá Viễn càng giống như hai cơn sóng ngầm đang cuộn trào, đứng cạnh nhau trên mặt mang theo nụ cười tươi như hoa, kì thực trong tim mỗi người đều có quỷ.





Giả dối!





Mika vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này, trong đầu bật ra suy nghĩ.





Sau đó hắn đi tới ngồi cạnh Riki.





Châu Kha Vũ thức thời rời đi, vòng qua bên cạnh Trương Gia Nguyên rồi ngồi xuống.





Bên kia Duẫn Hạo Vũ đang vòng tay qua ôm hai êm eo Lưu Vũ, tựa đầu lên trên vai cậu, hướng về phía đối diện lè lưỡi với Tiểu Cửu.





"Lưu Vũ!"





Châu Kha Vũ không thể nhìn nổi.





Lưu Vũ quay đầu lại, để Duẫn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần tự chơi với nhau, sau đó đi nhanh tới sô pha ở bên kia.





Cậu ngồi ở bên trái của Lâm Mặc, bàn tay rất tự nhiên mà khoác lên trên đùi Lâm Mặc.





Trương Gia Nguyên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có biểu hiện gì rõ ràng ra mặt.





"Chúng ta cùng phân tích một chút chứ?" Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn Riki và Mika đang cách mình rất xa, đặt vấn đề.





"Thực ra anh cảm thấy có thể Mika không thực sự là sói đâu. Chúng ta đều tử vong ngay tại hiện trường của vụ tai nạn xe cộ, anh ấy là người cuối cùng đến đây, có lẽ đã được sơ cứu bởi các thiết bị y tế, nói không chừng, có bug." Lưu Vũ mở miệng.





"Chẳng phải suy đoán này hơi gượng ép sao?" Trương Gia Nguyên không chút biến sắc mà nhíu mày, "Ý của anh là, tất cả những phân tích của Mặc Mặc đều trật lất hết?"





Lưu Vũ nhíu mày: "Tai nào của cậu nghe thấy anh nói rằng Mặc Mặc phân tích sai? Đây chỉ là một suy đoán thôi được không?"





"Nhưng mà em nghe được anh đang có ý biện hộ cho Mika nhé, suy đoán thì cũng phải có bằng chứng chứ?"





"Anh chỉ không muốn vu oan cho bất kỳ người vô tội nào mà thôi."





"Lưu Vũ lão sư, chúng ta còn chưa cân nhắc xem chính anh có phải người tốt hay không đấy?"





"Anh đương nhiên là người tốt, còn cậu thì sao, tại sao lại vội vã quy chụp cho Mika là sói như vậy?"





"Em cũng không có quy chụp cho Mika là sói, chỉ là em không ưa một vài người Phật hệ thôi."





Lưu Vũ bị chọc tức đến đứt hơi, cậu ngồi phịch xuống ghế sofa, xua tay ra hiệu các cậu nói gì cũng đúng, anh nghe hết.





Lâm Mặc xoa xoa vai Lưu Vũ vai để  cậu nguôi giận, Trương Gia Nguyên không biết uống nhầm thuốc gì mà lửa giận cháy đùng đùng.





Cuộc thảo luận không được suôn sẻ cho lắm sắp đi đến hồi kết.





Lưu Vũ đi đằng sau Châu Kha Vũ, thấp giọng nói: "Cậu không cảm thấy Trương Gia Nguyên có chút vấn đề sao?"





"Chắc là cậu ta đang. . . Ghen?" Châu Kha Vũ quay đầu lại, đối diện với cặp mắt kính sáng lóa của Lưu Vũ.





Hết nói nổi, đây chính là nam sinh cấp 3 phải không?











Rất nhanh mọi người đều đã tập trung ở phòng ăn, bề ngoài thì vui vẻ trò chuyện hòa hợp, thực chất nội tâm của từng người đều nổi sóng trập trùng.





Mọi ngày ai cũng kêu gào đòi cả nhóm có một bữa liên hoan, hiện tại mỗi người đều không thể chờ đợi nổi muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.





Một người, rồi hai người bắt đầu lục đục đứng dậy.





13: 00

Ở ngoài ngoại trừ Tiểu Cửu và Lâm Mặc đang nhận nhiệm vụ rửa chén, không có ai ra khỏi phòng.





14: 00

Tiểu Cửu và Lâm Mặc cũng lần lượt trở về phòng.





14: 20

Châu Kha Vũ vào phòng Lưu Chương, năm phút sau cầm theo máy tạo ẩm đi ra.





14: 35

Trương Gia Nguyên cầm cái đèn bàn xuống lầu, mười phút sau cầm một cái bóng đèn trở lại trên lầu.





14: 40

Santa ra khỏi cửa để đi lấy nước.





14: 50

Lưu Vũ vào bếp lấy một chai sữa.





15: 05

Bá Viễn xuống lầu đổ rác, bên trong túi rác có vỏ trái cây và một con dao gọt hoa quả. Đổ rác xong, đem dao gọt hoa quả đặt lại trên quầy để dụng cụ nhà bếp.





15: 20

Điện thoại của ai đó hiện lên một tin nhắn,





[ Chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, giết người giấu xác. Cậu nhận được một tấm thẻ kỹ năng đặc thù. ]





Bên trong một căn phòng nào đó, khuôn mặt của một người lộ ra một nụ cười khủng bố, sau đó hắn ta chậm rãi quăng cái đầu tóc ngắn màu vàng vào trong thùng rác.








-Còn tiếp-


Lời của editor: Chú ý đến mấy cái mốc thời gian nha, khá là quan trọng đó, mặc dù chính t cũng chưa suy luận ra nó quan trọng ở đâu :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro