Chương 3
—— trời đã tối, xin mời nhắm mắt
——————
[ Xin mời các vị di chuyển đến phòng thảo luận ]
Buổi chiều lúc 5: 45, trên điện thoại di động của mỗi người đều hiện lên tin nhắn này.
Lâm Mặc lúc ra khỏi cửa trùng hợp gặp Lưu Chương đang ngồi xổm ở bậc cầu thang buộc dây giày, cậu đi tới vỗ mạnh một cái vào lưng người kia.
Lưu Chương bị dọa sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Mặc, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười: "Ồ, còn tưởng là ai, hóa ra là Mặc Mặc à."
"Đồ nhát gan, đi chung đi!" Lâm Mặc nói rồi quay qua ôm vai Lưu Chương.
Lưu Chương nhìn cánh tay đang vắt trên bả vai mình, một tia sáng lóe lên nơi đáy mắt, cúi đầu cười cười, nói được thôi.
Nhìn bóng lưng hai người đi xuống lầu, cửa phòng số 8 từ từ mở ra, Trương Gia Nguyên ở đứng cửa, nhìn chằm chằm hai tấm lưng đang càng lúc càng đi xa.
"Anh biết gì không? Nếu như em là sói, người đầu tiên mà em giết nhất định là Lưu Chương."
Châu Kha Vũ đứng sau lưng nở nụ cười: "Vì lẽ đó mà cậu cảm thấy tiếc khi bản thân không phải là sói? Anh nghĩ, cái cảm giác tự tay mình giết chết đồng đội có lẽ sẽ không thoải mái lắm đâu?"
"Không cần biết, chỉ cần đến gần anh ấy thì đều phải chết."
"Cậu ác thật đấy" Châu Kha Vũ vờ vịt lắc đầu.
"Anh nên lo cho bản thân mình đi Châu Kha Vũ, dù sao anh cũng là người có khả năng giết được sói."
Trương Gia Nguyên xoay người lại, quan sát người trước mắt.
"Cảm ơn cậu đã động viên, anh rất vui khi được nghe mấy lời này đấy." Châu Kha Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ trước sau như một, khoanh tay đứng dựa vào tường.
"Vô tâm vô phế như thế này thật không giống anh chút nào." Trương Gia Nguyên nheo mắt lại, đột nhiên sáp vào, ghé vào bên tai Châu Kha Vũ thì thầm.
"Trừ khi anh có hai mạng."
Con ngươi Châu Kha Vũ đột nhiên lóe lên một cái sau đó ngay lập tức khôi phục lại sự bình thản, rồi đẩy Trương Gia Nguyên ra.
"Hai chúng ta đều là người giỏi ngụy trang, cậu không cần dùng mấy cái trò vặt vãnh này để thăm dò anh đâu."
"Không còn nhiều thời gian nữa, mau đi thôi."
Nhìn cái người đột nhiên băng qua trước mặt mình, Trương Gia Nguyên nhíu mày, trong lòng cười thầm, anh ta hoảng rồi.
Châu Kha Vũ đi đằng trước chậm rãi nhếch lên khóe miệng.
Hắn chỉ đang giả vờ thôi.
Ôm cái thân phận này vào người, chắc gì đã không có lợi?
6: 00 mọi người tập trung ở phòng thảo luận.
[Player số 1 Lưu Vũ xin mời phát biểu ]
Lưu Vũ hắng giọng một cái, mở miệng.
"Tôi sẽ nói đầu tiên, tôi cầm thẻ người tốt, đứng về phe dân. Ngày đầu tiên không có ai chết, vậy thì có hai khả năng, khả năng thứ nhất là sói đã cắn người nhưng người đó được phù thủy cứu. Khả năng thứ hai là sói không cắn người, nhưng nếu như phe sói án binh bất động thì sẽ bị Thượng đế trừng phạt, mọi người có thể thấy không có ai bị trừng phạt cả, vậy nên có thể loại trừ khả năng này. Khả năng thứ ba, người chết chính là thiên sứ, thiên sứ có hai mạng, có thể tự cứu bản thân. Tôi cho rằng khả năng này không quá khả thi, tỉ lệ 1/9 thì tính xác suất ra đại khái cũng không cao. Bởi vì không có ai chết và chưa có manh mối về sói, cho nên tôi cũng chưa nói được gì có ý nghĩa, vì vậy tôi pass."
[ Player số 2 Santa xin mời phát biểu ]
Santa lấy ra tờ giấy ghi chú đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
"Tôi là người tốt, ngày đầu tiên không có ai die, vì vậy nên tôi cũng không biết ai là sói, nếu như đêm nay nhất định phải có một người bị, treo cổ ấy, thì tôi có thể hi sinh bản thân. Ừ, như vậy đi. Còn có, nếu như tiên tri đã soi được ai, thì nói ra đi, như vậy, thuận tiện cho chúng ta giết được sói. Pass."
Nói xong còn cười đắc ý, giống như rất hài lòng khi vừa tự mình nói được cả một đoạn tiếng Trung dài như vậy.
[ Player số 3 Riki xin mời phát biểu ]
Riki đầu tiên là bật ngón cái với Santa, sau đó cười hờ hờ hai tiếng.
"Tôi là người tốt, Santa vẫn luôn ở cùng tôi, vì vậy, tôi cho rằng, cậu ấy là người tốt. Ừm, I Hope, Cupid, đừng dùng mũi tên một cách bừa bãi, ừm chính là, nhìn ra được hai con sói , trói chặt bọn họ là tốt nhất, nếu như, hai người đều là dân sẽ không ổn. Cuối cùng, tôi thấy Tiểu Vũ nói rất đúng, vì thế cậu ấy cũng là người tốt. Người sau xin mời phát biểu, Mika cố lên! Pass."
Nói xong Riki thở phào nhẹ nhõm.
[ Player số 4 Mika xin mời phát biểu ]
"Tôi cho rằng lầu một của chúng ta có người xấu."
Tiếng Trung của Mika vào lúc này lại trôi chảy đến bất ngờ, một câu của hắn cũng làm dấy lên sự chú ý của mọi người.
"Khoảng mười giờ tối qua, mọi người đều bị cưỡng chế đi ngủ, thế nhưng tôi lại không bị, tôi cũng không biết tại sao. Vì thế nên lợi dụng skill này, tôi thức cả đêm, lúc khoảng chừng hai, ba giờ sáng gì đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, có vẻ là cách xa phòng tôi, âm thanh cũng không lớn. Bởi vì không được phép mở cửa ra ngoài, cho nên tôi chỉ có thể cung cấp ngần ấy thông tin. Pass."
Tin tức bất ngờ của Mika đã giúp mọi người rất nhiều, tất cả đều tặng cho Mika một ánh mắt đầy cảm tạ.
[ Player số 5 Nine xin mời phát biểu ]
Tiểu Cửu thở ra một hơi dài.
"Tôi là người tốt, số chín Paipai chiều hôm qua vẫn luôn ở cùng với tôi, nếu như cậu ấy là sói thì nhất định phải bàn bạc gì đó với những đồng đội sói của mình, vì vậy tôi cho rằng cậu ấy là người tốt. Còn nữa, tối hôm qua tôi ngủ say, không thể nghe thấy tiếng mở cửa. Số bốn nói âm thanh đó cách phòng anh ấy khá xa, cho nên tôi nghĩ mọi người có thể loại tôi ra. Và nếu như dưới lầu một thực sự có người xấu, thì Lưu Vũ bảo bối nhất định phải bảo vệ chính mình cho thật tốt! Pass!"
Nói xong còn bắn tim với Lưu Vũ đang ngồi cách đó khá xa.
Duẫn Hạo Vũ ngồi bên kia cảm thấy hơi tủi thân, tại sao anh Tiểu Cửu của cậu lại không dặn dò cậu cơ chứ?
[ Player số sáu Lâm Mặc xin mời phát biểu ]
"Tôi không thực sự tin lời phát biểu của số bốn."
"Phát biểu của số bốn có rất nhiều lỗ hổng."
-Còn tiếp-
-----------------------
Tía má ơi cái bùng binh này nó vặn vẹo quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro