Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1


Trong một sân gạch lớn, hè này hoa bông súng mới vừa nở ra, sư phụ đi xa đã nhanh chóng trở về.

Đình Đình cùng mấy sư huynh khác đang đứng trước sân nghênh đón, đã nhìn thấy một người nhỏ bé theo đuôi sư phụ. Chắc chắn trên đường đi sư phụ lại nhặt cô nhi về.

Sư phụ nói "Cha mẹ của Bình nhi đã bị bọn cướp giặc làm hại, sau này nàng sẽ là tiểu sư muội của các ngươi, Đình Đình ngươi phải chịu trách nhiệm dạy dỗ nàng."

Đình Đình thấy rất vui, bởi vì cuối cùng nàng cũng đã trở thành sư tỷ rồi, không còn là đứa trẻ nhỏ nhất ở chỗ này nữa.

Đình Đình hỏi Bình nhi "Ngươi mấy tuổi rồi?"

"6 tuổi...."

Tâm trạng Đình Đình bỗng trầm xuống, có chút oán giận, bởi vì mình chỉ mới 5 tuổi. Nhìn thấy nha đầu gầy gò, nhỏ bé này, tóc chỉ bằng lông mày của mình, thật sự không tưởng tượng nổi lại lớn hơn mình 1 tuổi. Trong mắt nàng như có chút năng lực thần kì, tướng mạo xinh đẹp động lòng người, người lớn thấy đều sẽ thích.

"Gọi sư tỷ đi." Đình Đình mặt lạnh xuống nói.

Bình nhi nhút nhát nhìn Đình Đình, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, bờ môi nhấm nháp không dám hé miệng.

"Không kêu thì trừ cơm của ngươi, cho ngươi nhịn đói luôn." Đình Đình bày ra một tư thế sư tỷ đánh một đòn với người vừa đến.

Bình nhi cho rằng mình sẽ thật sự không có cơm ăn, đành phải dịu giọng mà nói ra một câu :

"Xư tỷ..."

Ngay cả chữ nàng cũng nói không được rõ ràng.

Nhưng mà trong đầu Đình Đình rất vui, cũng không có để ý Bình nhi nói đúng hay không, vui vẻ nói :

"Sau này ngươi chính là sư muội của ta, ta muốn ngươi luyện công thì ngươi phải luyện công, ta muốn ngươi ăn cơm thì người phải ăn cơm, ta muốn người đi hướng Đông thì ngươi phải đi hướng Đông, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi... Xư tỷ ngươi tên gì vậy?"

"Ta tên Đình Đình, nhưng ngươi chỉ được gọi ta là sư tỷ."

"Đình Đình xư tỷ...."

------------------------------------------------------------------------------

Sư phụ là một cao nhân ẩn thế, trông coi một đạo quán, cuộc sống chỉ có tu đạo, luyện võ, dạy các đồ nhi đọc sách. Những đứa trẻ ở trên núi này đều là cô nhi không có cha mẹ do hắn nhặt về, Đình Đình là đứa nhỏ nhất trong đó. Mặc dù tiểu sư muội Bình nhi đã đến, nhưng nàng vẫn là người nhỏ nhất. Ăn cơm phải dùng cái chén nhỏ nhất, luyện công cũng chỉ được cầm cây kiếm gỗ nhỏ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng bị cưỡng chế không cho phép bước ra khỏi cửa sân. Các sư huynh đã 10 tuổi cũng có rất nhiều, họ được sư phụ phân công xuống núi mua lương thực, Đình Đình rất hâm mộ. Nàng vẫn luôn mong mình có thể lớn nhanh hơn một chút, có thể cùng sư phụ đi xuống núi chung, nhìn ngắm thế giới dưới núi.

Chỉ có điều bây giờ, trước khi nàng lớn lên, phải giải quyết một phiền phức lớn trước mắt. Bởi vì đối với một đứa trẻ 5 tuổi mà nói, phải dạy một đứa trẻ 6 tuổi làm sao để đứng tấn thật sự rất vất vả. Trước đây Đình Đình bị các sư huynh cười vì chỉ có thể đứng tấn thời gian một nén nhang, nàng vẫn không phục, bây giờ nhìn thấy Bình nhi chỉ có thể đứng tấn thời gian đếm từ 1 đến 10, nàng cảm thấy mình đã rất lợi hại rồi, hơn nữa nàng còn có thể dùng cây kiếm gỗ nhỏ múa một nửa chiêu thức, điều này càng làm cho Bình nhi sinh lòng ngưỡng mộ.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: