7
"Yuki ngoan a~~, tự ăn này ~~~"
"Yuki, hôm nay có thể tự phân biệt được thời gian a ~~~ Yuki hôm nay có thể nhớ được bao nhiêu chữ rồi ~~~"
"Yuki~~~ đến giờ vận động a ~~"
"Yuki......"
Watanabe Mayu nhìn Yuki trước mắt với mấy tiểu hài tử vài tuổi hoàn toàn không khác nhau, ra sức kiềm nén cảm giác muốn khóc...
Một năm trước, ở chỗ Yuko kiểm tra, Kashiwagi bị xác định mắc chứng thoái hóa não...Yuko nói, nàng dần dần sẽ mất đi kí ức, mất đi năng lực suy tư, thậm chí... sẽ quên làm sao để hô hấp
Yuko đối diện nói rõ tình huống, Mayu nhìn người phía trong phòng bệnh còn đang nghỉ ngơi, tay nắm chặt
"Dù vậy, em vẫn muốn cùng Yuki, cho đến.... Cho đến cuối cùng... .. "
Một năm này, tình trạng của Kashiwagi không ngừng chuyển biến xấu, không chỉ mất đi phần lớn kí ức trong quá khứ, thậm chí bây giờ năng lực ngôn ngữ cũng bị thoái hóa, nói tha cho, liền dừng lại... Có lúc còn có thể gọi sai tên của người...
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Watanabe vội vàng chạy tới mở cửa, là Yuko cùng Haruna
Hai người vừa tiến đến liền hướng Mayu gật đầu, sau đó đi tới Yuki đang ngồi dưới đất ôm gối lắc lư hai bên
"Hi~~ Yuki còn nhớ rõ chúng ta là ai không ??"
Yuki ngẩng đầu lên, nửa ngày không nói gì, tựa hồ là muốn Yuko nói ý tứ. Yuko lại từ từ lập lại một lần, Yuki mới bắt đầu đứt quãng mở miệng
"Yu... Yu..."
"Là Yuko a~~ bất quá em gọi chị như thế cũng không sao~"
Nàng thở dài, trong nháy mắt đổi lại khuôn mặt tươi cười, xoa xoa lên tóc Yuki, cũng ở một bên ngồi xuống. Haruna thấy thế đi tới bên cạnh Mayu, vỗ nhẹ lên vai nàng. Sau đó đưa cho nàng một phong thư thật dày
"Đây là Kashiwagi-chan lúc ý thức còn tỉnh táo giao cho chị, nói là nếu như bệnh tình chuyển biến xấu không thể cứu chữa...để chị đem cái này giao cho em..."
Mayu run rẩy nhận lấy phong thư, nhìn Yuki cùng Yuko ngồi chung một chỗ, rơi nước mắt...
Ngày nào đó ban đêm, Mayu ở trong thư phòng xem xong lá thư này, một đêm không ngủ. Nhà Kashiwagi trống trải truyền đến tiếng khóc một trận lại một trận đè nén...
Nửa năm sau
Mayu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Yuki. Nàng bệnh tình đã chuyển biến xấu đến không thể tự mình hô hấp...Ngày thường phần lớn thời gian đều rơi vào mê man. Mayu nhìn sườn mặt an tĩnh của Yuki, rơi nước mắt
[Yuki... Xin lỗi. . . . Xin lỗi. . . . Xin lỗi... . . . ]
Cửa phòng bệnh mở ra, Yuko cùng Haruna kéo rương hành lý đi đến, Haruna đem một cái DVD đưa cho nàng. Mayu không nói gì, cầm lấy đĩa bỏ qua một bên, sau đó nhẹ nhàng đánh thức Yuki. Đợi Yuki sau khi mê man mở mắt, liền thận trọng đem giường bệnh nâng lên một góc vừa người, để nàng có thể dựa vào, làm tốt tất cả, Mayu bắt đầu chiếu DVD Haruna vừa đưa đến.
Màn hình bắt đầu phát sáng, sau đó xuất hiện là một tấm lại một tấm hình biển hoa oải hương
Mayu ngồi bên người Yuki, cẩn thận vòng qua ống dẫn liên tiếp trên người Yuki, ôm lấy nàng. Vừa nhìn vừa đối với Yuki nói rằng
"Nhìn xem... Nơi này chính là Yuki ngày trước mang em đi nhìn biển hoa a, một bức lại một bức oải hương, rất đẹp đẽ a~" thấp giọng nghẹn ngào
"Bởi vì Yuki hiện tại không thể đi Provence, em chỉ có thể nhờ Yuko cùng NyanNyan thay chúng ta đi a~ chị xem, nơi này rất đẹp đó ~~"
"Trước đây a... Yuki lại ở nơi này hướng em cầu hôn a..." Mayu chậm rãi, không ngừng đem hồi ức các nàng nói ra...
Một bên Yuko và Haruna từ lâu không nhịn được bầu không khí trong phòng, lặng lẽ ra ngoài
Xem xong video, Mayu quay đầu, lại phát hiện trong mắt Yuki tràn đầy nước mắt, ánh nhìn có chút thần thái. Một lát sau, Yuki đột nhiên phát ra thanh âm, mặc dù còn hơi yếu
"Xin lỗi...Mayu...Khổ cực rồi...Xin lỗi...Còn có, cám ơn em..."
"Yuki...Chị..." Mayu kinh ngạc nhìn người trước mắt đối với mình mỉm cười, khóe miệng cong lên, giống như năm trước
""Không biết vì sao, chị hiện tại nghĩ tâm trí của mình chưa bao giờ rõ ràng... Chị biết, khả năng đây là lần cuối chị tỉnh táo cùng em trò chuyện... Cho nên, Mayu, thừa dịp chị bây giờ còn tỉnh táo, thừa dịp chị còn khả năng nhớ lại hồi ức chúng ta đã từng...Xin em, kết thúc nó đi... ."
Yuki nói, nước mắt đã dính ướt gối đầu cùng y phục. Nhưng ánh mắt của nàng, chưa bao giờ kiên định. Mayu liên tục lắc đầu, sau cùng nhào vào lòng Yuki, dường như còn muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể mình, mạnh mẽ ôm nàng.
"Mayu..." Yuki thanh âm yếu ớt, tựa như giây kế tiếp nàng sẽ như thế biến mất "Thả chị ra đi..."
"Yuki... ...Yuki ... ....Yuki!!!!!!!" Mayu liên tục kêu tên nàng, nước mắt cũng dâng lên
"Muốn cùng Mayu nói thật nhiều câu xin lỗi... Thế nhưng... Còn là muốn nói, chị yêu em...Kashiwagi Yuki yêu nhất suốt đời là Watanabe Mayu a...Cho nên, đừng làm chị khổ sở, chăm sóc thật tốt chính mình, để chị đi, được không..."
Mayu không ngừng khóc, dường như đem nước mắt của bản thân cả đời như thế chảy xuống...Qua mấy phút, nàng run rẩy, cơ hồ nhận ra, gật đầu. Yuki nở nụ cười, là nụ cười tạm biệt. Trước mắt hiện ra vài giọt nước, dư quang thấy được tay Mayu chậm rãi đưa về phía chốt mở của máy, sau đó, đè xuống.
Máy dừng lại trong nháy mắt, trên giường bệnh Yuki bắt đầu chống đỡ, sau đó tất cả quy về yên lặng.
Ra đi yên lặng như vậy.
Mayu dáng vóc tiều tụy hôn lên môi Yuki, trên mặt của nàng vẫn mỉm cười, tựa hồ cảm ơn Mayu rốt cục để nàng như thế giải thoát. Mayu thân thể liên tục run rẩy, rốt cục không cách nào kiềm nén khóc lớn lên. Bên ngoài phòng bệnh, Yuko cùng Haruna vẫn nghe thấy thanh âm bên trong, Rena cùng Jurina nhận được tin cũng vội vã chạy đến, bốn người nghe bên trong phòng bệnh truyền tới tiếng khóc tê tâm liệt phế, nước mắt từ lâu không nhịn được chảy ra.
Nụ cười ôn nhu của Yuki, có chút phúc hắc của nàng, bốn người quyến luyến nhìn Mayu Yuki... cuối cùng chia cách.
Ba ngày sau.
Mưa dầm làm cho bầu không khí lúc này càng thêm ngưng trọng. Mayu chờ năm người đứng trước ở mộ bia, phía trên ảnh chụp Yuki lúc 17 tuổi, trong ảnh lưu lại dáng nàng tươi cười, giống như năm xưa. Mayu nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt trên mộ của người kia, tự mình lẩm bẩm.
"Yuki, em ngày hôm qua đi viện mồ côi, chuẩn bị nhận nuôi một đứa bé, đứa trẻ kia dáng dấp cùng chị thật giống như nhau ~ Em nghĩ xong rồi, sẽ gọi nó là Watanabe Yuki, giống như... chị chưa bao giờ rời khỏi..."
"Yuki, yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt bản thân và tiểu Yuki của chúng ta... Em sẽ nói cho nó biết, người mà yêu mama Mayu nhất, là Kashiwagi Yuki..."
"Yuki, em yêu chị, mãi mãi..."
Mười lăm năm yêu say đắm, nơi này khắc lên dấu chấm tròn, rồi lại tựa như còn chưa kết thúc, bởi vì, Watanabe Mayu sẽ mang theo hai phần tình cảm này, tiếp diễn tình yêu của các nàng.
Năm đó, Kashiwagi Yuki 32 tuổi, Watanabe Mayu 31 tuổi.
----------------------------------------
Còn cái phiên ngoại, nhưng mà cho mấy bạn bị hành tim vài ngày cái đã :">>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro