Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31. Chiến tranh lạnh

Yokoyama cuộn người ở trên giường, đầu đau đến muốn nứt ra, cả người choáng váng như nằm trên mây, màng nhĩ dường như bị cái gì đè ép ong ong đến ù tai.

Chưa bao giờ từ trước đến nay lại khó chịu muốn khóc.

Thân thể rất khó chịu.

Trong lòng cũng rất khó chịu.

Nói không rõ là rốt cuộc khó chịu ở đâu, nhưng cảm giác nơi nào cũng rất khó chịu.

Cũng không phải nàng muốn tính toán, thế nhưng khi đáy mắt Shimazaki nhìn thấy nếu như đều là quá khứ, nàng bây giờ rốt cuộc xem như là cái gì.

Mơ mơ màng màng ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu đã hết đau, cảm giác choáng váng cùng ù tai cũng đã biến mất, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức một chút, chỉ ngủ không đến ba tiếng đồng hồ, thái dương cũng còn chưa tỉnh táo, nhưng thật giống như cảm giác đã ngủ mấy ngày đêm, nhưng thật ra lại không mơ thấy cái gì, trong mơ một mảnh trống không làm cho có loại cảm giác mệt mỏi tuyệt vọng.

Nhìn chằm chằm trần nhà tuyết trắng xuất thần, ma xui quỷ khiến lại liên tưởng đến màu da chói mắt của Shimazaki. Xoa xoa mặt, hơi có chút hối hận thái độ vừa nãy đối với Shimazaki, không nên thất thố như vậy. Xoay người xuống giường ra khỏi phòng, lại phát hiện nàng không có nhà. Chỉ có mảnh vỡ lộn xộn đầy nhà cùng vài vết máu đỏ tươi chói mắt.

"Haruka?!"

Trái tim không tự chủ được run lên một cái, tông cửa xông ra ngoài.

Điện thoại di động tắt máy, Yokoyama ở những nơi gần đó trên đường quanh quẩn mấy tiếng đồng hồ, có chút không biết nên làm thế nào mới tốt. Sau cùng ôm trong lòng khả năng Shimazaki đã đi về nhà, tìm cách trở về nhà, phát hiện đối phương vậy mà thực sự ngồi xổm tựa ở cạnh cửa, trên mu bàn tay phải đã dán lên một cái băng cá nhân.

"Vì sao không đi vào? Không mang theo chìa khóa sao?" Yokoyama trước mặt Shimazaki ngồi xổm xuống, phát ra thanh âm mềm nhũn, "Chúng ta đừng cãi nhau có được không?"

Shimazaki ôm đầu gối tầm mắt ngẩn người nhìn về phía trước Yokoyama cũng không để ý đến nàng

"Em không muốn để ý lời của tôi, chúng ta chí ít cũng nên đi vào nhà đi."

Shimazaki không hề động, lại cuối cùng mở miệng, "Chị làm vỡ cái ly, em ra ngoài tìm, không thể tìm được một cái như vậy."

Yokoyama liếm môi một cái có chút áy náy muốn nói xin lỗi, nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Shimazaki lại chậm rãi nói rằng, "Nếu không phải là chị trước đây thì không được. Bởi vì chị nếu như không nhớ nổi trước đây, cũng sẽ không thích em nữa."

"Tôi hiên tại cũng..."

"Cũng không phải chị thích bây giờ."

"..."

"Chị trước kia là đầu gỗ, bây giờ là tảng đá. Không nhớ được thì không nhớ được đi."

Shimazaki mặt không thay đổi đứng lên vỗ vỗ quần, một lần lại một lần lại tái diễn câu kia của Shimazaki cũng không phải chị thích bây giờ.

A, trong lúc bất chợt cười nhạt.

Thực sự là buồn cười.

Em nói nếu không phải vậy thì không phải là được.

Shimazaki không muốn phản ứng Yokoyama, Yokoyama cũng tự nhiên không tự mình tìm mất mặt.

Làm cơm tối xong, Yokoyama theo thói quen hô một tiếng Haruka ăn cơm. Shimazaki khi đó vùi ở salon chơi điện thoại, lãnh đạm trã lời một câu không ăn. Yokoyama nghe nàng nói cúi đầu cười cười, sau đó an tĩnh ăn xong phần của mình, thu dọn bữa ăn trực tiếp đem phần Shimazaki vứt vào thùng rác. Đến khi Shimazaki đói bụng bắt đầu muốn kiếm cái gì ăn, lại phát hiện ở nhà bếp nửa điểm sạch sẽ không có gì.

Cắn môi đứng ngẩn ngơ ở phòng bếp.

Được, được!

Thay quần áo ra ngoài ăn mì!

Lẽ nào không có Yokoyama mình sẽ chết đói sao?

Làm sao có thể!

Trong phòng Yokoyama nghe tiếng đóng cửa phía ngoài, quay sang màn hình máy tính bắt đầu đờ ra. Nàng không biết phân cao thấp như vậy làm gì, nhưng lại không tìm được bất kỳ lý do gì có thể thỏa hiệp. Chẳng lẽ muốn nàng đối diện Shimazaki cúi đầu nhận sai bày tỏ mất trí nhớ là lỗi của tôi nghĩ không ra là lỗi của tôi em tha thứ cho tôi đi.

Làm không được.

Bản thân không có hèn mọn đến độ này.

Yokoyama không muốn thỏa hiệp, Shimazaki cũng không chịu nhường nhịn, dường như ai chịu thua trước thực sự sẽ thua.

Ngươi không nhìn ta, ta cũng không nhìn thấy ngươi, mỗi người ai cũng không để ý tới ai.

Sau đó chiến tranh lạnh bắt đầu rồi.

Ai cũng không muốn chịu thua.

Yokoyama không hề gọi Shimazaki rời giường, một tuần Shimazaki đến muộn ba lần.

Shimazaki không hề ăn cơm Yokoyama làm, Yokoyama lại luôn không tự chủ liền đem phần Shimazaki làm chung, cuối cùng chỉ có thể yên lặng đổ sạch.

Một tuần giữa các nàng nói không vượt qua năm câu.

Trong phòng tràn ngập không khí lúng túng quả thực khiến người ta cũng không muốn về nhà.

Chiến tranh lạnh bắt đầu hết ngày thứ tám, Shimazaki nhận được điện thoại Yamamoto gọi tới.

"Ra ngoài nói chuyện đi."


*****************


Phiên ngoại: phiên bản nửa hắc hóa

Shimazaki biểu tình hoang mang sững sở nhìn mảnh vỡ trên sàn, run rẩy đưa tay nhặt lấy đặt vào lòng bàn tay, chất lỏng màu đỏ theo khe hở từng điểm tùng điểm chảy ra, cảm giác đau đớn chầm chậm từ bàn tay lan tràn đến tim nàng.

Dựa vào cái gì chỉ có một mình nàng đau.

Trong lòng như có thứ gì vỡ vụn ra, màu sắc trong mắt trong khoảnh khắc toàn bộ biết mất, chỉ để lại một màu đen sâu vô cùng.

Có nhớ hay không cũng không quan trọng nữa.

Chị là của em thì tốt rồi...

Dòng máu ấm áp từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh như băng, đọng lại thành một vũng tối trong lòng của người nào.

Yokoyama cuộn người ở trên giường đầu đau muốn nứt ra, cả người đều choáng vàng như là nằm trên mây, màng nhĩ phảng phất như bị cái gì đè ép ong ong đến ù tai.

Dường như cảm giác được có người nhảy qua ngồi xuống người mình ép tới nàng phi thường khó chịu. Sau đó người nọ nhẹ nhàng đụng vào môi của mình, dường như có dịch thể tanh nồng ngọt ngào nào bị quét lên môi mình, tiếp theo là êm ái ướt át liếm.

Yokoyama vùng vằng khó khăn mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy Shimazaki gương mặt tái nhợt đến cơ hồ cùng trần nhà hòa làm một thể, giữa răng và môi cũng là một màu hồng yêu dị.

"Đau đầu..." Yokoyama một lần nữa nhắm mắt cau mày, không thể chịu đựng được tự mình nỉ non.

"Không đau. Há miệng."

Shimazaki thanh âm mang theo một chút mê hoặc vang lên bên tai, vô pháp chống lại hé miệng, một ít thuốc cùng thuốc phun không biết là gì tiến đến, một hai cái rất nhiều, bị sặc Yokoyama không tự chủ được ho khan,

Shimazaki cúi đầu ngăn lại môi Yokoyama, vị thuốc cổ quái đắng chát hỗn tạp cùng mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Haru...ka?" Tim đột nhiên đập nhanh, trái tim nhanh chóng đập, ngực như hít thở không thông nặng nề ầm ĩ căng ra, suy nghĩ dần dần bởi vì thiếu dưỡng khí càng hỗn độn, Shimazaki...đây là đang...hôn nàng?"

Thoáng như trong nháy mắt tựa hồ là một thế kỷ, Shimazaki buông nàng ra, trên mặt má lúm đồng tiền như có như không có.

Yokoyama trong đôi mắt phủ một tầng sương mỏng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

Thình thịch thình thịch thình thịch-----

Tiếng tim đập kịch liệt dù cách lồng ngực có thể rõ ràng nghe được. Huyệt thái dương hơi đau đớn, tiếng hít thở từng chút từng chút tăng lên, trong đầu trống rỗng vô pháp suy nghĩ, thần trí dị thường phấn khởi lại hỗn loạn.

Thẳng tắp nhìn cắp mắt kia, nhìn mình trong ánh mắt nàng, trong đầu dường như có một dây cung đột nhiên đứt đoạn.

Yokoyama trở tay giữ lại cổ tay Shimazaki, sau đó xoay người áp lên người của nàng, luận về sức mạnh Shimazaki không sánh bằng nàng.

Từ trên cao liếc nhìn Shimazaki dưới thân. Đưa tay che ánh mắt nàng, Yokoyama hỗn loạn vụng về bắt chước động tác ban nãy của Shimazaki hôn đôi môi của nàng.

Hương vị ngọt ngào mềm mại.

Shimazaki nắm mãnh vỡ trong tay chậm rãi buông ra, mảnh vỡ rơi xuống đất, tay dính máu ôm lấy cổ Yokoyama đáp lại, nàng vẫn biết nàng có một học trò giỏi.

Nụ hôn nóng bỏng từ trên môi rơi xuống cổ, Yokoyama nhìn cần cổ Shimazaki tinh tế tuyết trắng từ trước đến nay không nghĩ đến, cắn một cái có thể có máu chảy ra hay không.

Màu đỏ, ấm áp.

Mắt hơi ửng đỏ.

Yokoyama buông tay che ánh mắt Shimazaki, sau đó hai tay chậm rãi trượt đến cần cổ xinh đẹp của nàng, cứ như vậy chặt chẽ bóp lấy...

Ánh mắt có chút ứ máu cùng ánh mắt bình tĩnh đến cô đơn nhìn nhau, Shimazaki mặt vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu đỏ lên, môi hơi mở ra hô hấp. Nhìn sắc mặt Shimazaki biến thành màu đỏ tím, Yokoyama hầu như muốn đem hàm răng cắn vào dường như gầm nhẹ

"Nhìn tôi! Nhìn tôi! Nhìn tôi!"

Shimazaki ánh mắt không dời nhìn nàng, gian nan từ trong cổ họng phát ra hai âm tiết, "Yui..."

Hai tay cụt hứng vô lực buông ra, một giây kế kiếp lại dùng súc ôm chặt lấy người kịch liệt ho khan trước mặt, đem mặt chôn trước ngực đối phương bắt đầu thống khổ khóc.

"...Em có thể nhìn thấy tôi hay không, mà không phải nhìn một cái bóng của quá khứ...Tôi ghét ánh mắt em, trong đó vĩnh viễn cũng không phải là tôi!"

Shimazaki bình phục hô hấp, trong ánh mắt thất thần hiện lên một tia sáng. Giang hai tay ôm lấy đầu Yokoyama, hôn đỉnh đầu của nàng.

"Là chị."

Yokoyama ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn bản thân mình trong ánh mắt nàng.

Đứa nhỏ cứ như vậy khóc cười ôm lấy hông Shimazaki, dán lên đôi môi xinh đẹp của đối phương, ôn nhu triền miên hôn nàng. Shimazaki bị nàng hôn có chút khó thở, nhẹ đẩy Yokoyama ra, "Thuốc trong miệng chị cũng mất rồi, em còn bị suyễn. Còn có, tay em đau quá."

Yokoyama rời khỏi đôi môi vẫn còn dính máu, cúi đầu nhàn nhạt cười liếm lên vết thương trên lòng bàn tay nàng.

"Không đau, há miệng ra."

Học trò tốt, thực sự là tiếp thu phi thường nhanh. Shimazaki nhìn Yokoyama, vung khóe miệng âm thầm cười.

Vô luận em thấy chị trong quá khứ hay là chị bây giờ, chị cũng là của em.

Vô luận em thấy tôi của quá khứ hay hiện tại, tôi cũng chỉ là tôi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro