Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27. Đi khu vui chơi

Lúc tháng mưa dầm qua đi, Shimazaki rốt cục cách mấy tháng cũng tìm được công việc mới.

Yokoyama hỏi nàng có muốn sắp tới có một bữa tiệc chúc mừng hay không, Shimazaki trong lòng vẫn còn nghĩ lại mà sợ vội vã bày tỏ không cần, lần trước bỗng nhiên còn chưa có tiệc đã để cho nàng bị hù đến mất nửa cái mạng, cho nên cái gì mà tiệc chúc mừng công việc mới chính là muốn nhưng không cần đi.

Yokoyama nhìn Shimazaki lúc nói chuyện không tự chủ được mà nhíu mày, tựa hồ chỉ cần nhớ đến những chuyện trải qua cũng là làm người khác phi thường khó có thể chịu được, không khỏi có chút ngây người, nàng thật là đang sợ, đang sợ đến cái tai nạn mà nàng không có ký ức.

Chuyện này nàng không nhớ, mà Shimazaki nàng lại nhớ kỹ

Shimazaki đẩy Yokoyama một cái, "Làm gì nhìn chằm chằm em vậy, trên mặt em có dính gì hay sao?"

"Xin lỗi, làm em lo lắng"

Yokoyama không biết tại sao mình lại muốn nói xin lỗi, nhưng chỉ có cảm giác mình nên nói với nàng như thế, nàng không biết thời gian đó Shimazaki là như thế nào, nhưng nhất định là phi thường khổ sở đi.

"Đúng vậy cực kì lo lắng! Chị gặp chuyện không may mấy ngày em lăn lộn khó ngủ đứng ngồi không yên sau đó lo lắng sẽ không có người cùng em gánh tiền thuê nhà vậy làm sao cho tốt bây giờ." Shimazaki giọng nói nhẹ nhàng lại cười nói, "Cũng may mạng chị lớn, chỉ là bị đụng đến ngốc, vẫn còn sống. Phân nửa tiền thuê nhà cũng em cũng còn."

Yokoyama lúc này không có như lúc trước mỗi lần Shimazaki nói nàng bị đụng đến ngốc thì phản bác, chỉ là như trước an tĩnh mà ôn nhu nhìn nàng.

Nhìn Yokoyama không nói lời nào, Shimazaki trái lại nghĩ có chút kỳ quái, "Chị lần này tại sao không nói mình không ngốc vậy?"

"Em đây không phải thay tôi nói ra rồi sao." Yokoyama chống cằm nhìn Shimazaki cười, "Em cũng biết tôi không ngốc."

Shimazaki bị Yokoyama làm nghẹn lời không nói gì, phồng má vỗ một cái lên mặt đối phương, "Chị còn nhìn em chằm chằm như thế nữa, em sẽ nghĩ chị thích em a!"

Yokoyama ha ha cười đem móng vuốt từ trên mặt mình kéo xuống, "Yêu em yêu em. Cho nên thật không muốn chúc mừng sao?"

Shimazaki liếc mắt cười đến không thở nổi nhìn Yokoyama, bưng mặt suy tư một hồi, đột nhiên dường như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt phát sáng lên nói, "Chị còn nhớ lúc trước nói để em mang chị ra ngoài đi một chút, đến chỗ em thích. Kết quả vừa lúc đó bác trai bác gái tới đây, sau lại quên mất. Vậy lần này đi đi?"

"A đúng, lần đó em muốn đi đâu vậy?"

"Đi khu vui chơi"

Chủ nhật, khu vui chơi, hai người.

Shimazaki từ tối hôm qua bắt đầu hưng phấn như học sinh tiểu học muốn ra ngoài ngoại thành chơi, ngay cả nửa đêm còn gõ cửa phòng Yokoyama ba lần hỏi ngày mai là đi khu vui chơi phải không? Ngày mai có khi nào trời mưa hay không? Chúng ta có cần chuẩn bị đồ ăn trưa hay không?

Yokoyama bị nàng nháo dở khóc dở cười, vuốt mắt vỗ vỗ giường mình, "Em nếu như không ngủ được, có thể nói chuyện một chút đi."

Sau đó Shimazaki liền không chút khách khí chui vào chăn Yokoyama, động tác linh hoạt cấp tốc đến khiến Yokoyama nghẹn họng nhìn trân trối.

"Bạn nhỏ Shimazaki Haruka, ngày mai chúng ta đi khu vui chơi, xem dự báo thời tiết cũng sẽ không có mưa, em nếu muốn ăn nói tôi sáng mai tôi sẽ chuẩn bị một ít. Còn vấn đề gì nữa không?"

Shimazaki tròn mắt nhìn Yokoyama, sau đó nhẹ nhàng gọi, "Yui"

"Hửm?"

"Đêm nay em nhất định sẽ không thích chị.''

Yokoyama ngây người mới phản ứng được ý tứ của Shimazaki, bật cười đưa tay tắt đèn ở đầu giường, "Ngủ đi."

Trong bóng tối Shimazaki thanh âm mang theo một chút tùy hứng lại có ý làm nũng vang lên, "Chị không có chúc em ngủ ngon."

Yokoyama trở mình, liền nhìn thấy đường nét của Shimazaki cạnh mình, đáy lòng không khỏi cảm thấy không thích loại cảm giác này, biết nơi này có một người như vậy, lại không nhìn rõ cảm giác của đối phương. Yokoyama nhích lại gần nàng, gần đến hầu như dán lên mặt người kia, Shimazaki đối diện cơ thể dường như có chút ngoài ý muốn cứng ngắc

"Ngủ ngon, Haruka."

Shimazaki kiềm chế trái tim mình đột nhiên đập rộn lên, nghĩ có lẽ là quá hưng phấn thôi nếu không thế nào tim đập lợi hại như vậy, hít sâu hít sâu, mau nhanh ngủ, tỉnh dậy là có thể đi khu vui chơi rồi!

Yokoyama nhìn Shimazaki bên cạnh bước đi cũng là nhảy chân sáo, không khỏi cười nàng như trẻ con, Shimazaki hướng tới nàng làm cái mặt quỷ, nhưng đã không che giấu được tâm tình tốt của mình.

Người này bẩm sinh đã có gương mặt u buồn, lúc không cười giữa hai chân mày vĩnh viễn luôn dường như lộ ra ưu thương cùng đau buồn ẩn hiện, chỉ khi nào cười rộ lên lại giống như là một đứa trẻ lớn xác đơn thuần trong sáng, hai lúm đồng tiền khả ái lúc lộ ra càng đáng yêu đến không chịu được. Yokoyama thích dáng vẻ của nàng lúc cười rộ lên, có thể là nghĩ nàng cười rộ lên cùng mình rất giống nhau, bất quá Yokoyama không có ý định đem ý nghĩ này nói với nàng, bởi vì nàng hơn phân nửa sẽ cười mình tự kỷ

"Yui chị lại nhìn chằm chằm em đến ngẩn người rồi!"

"Không có không có, tôi đang suy nghĩ tự hỏi xem trên tàu lúc nãy tiếng thét người nào đó đáng sợ chói tai không giống bình thường."

"Tiếng chị thét rõ ràng so với em cao hơn!"

"Tiếng tôi cao do bẩm sinh."

"Hừ!!! Shimazaki bĩu môi, tức giận rút khăn giấy vỗ lên mặt Yokoyama, "Đem mồ hôi chị lau đi một chút, vừa văng trúng mặt em rồi."

Yokoyama sờ sờ mặt mình, "Không khoa trương như vậy chứ?"

"Lượng mồ hôi chị ra chính là khoa trương." Shimazaki ghét bỏ liếc mắt nhìn nàng, "Chị chạy hai trăm thước xuất mồ hôi như một người chạy khác chạy 2 km"

Yokoyama cười híp mắt sau đó xấu xa đem đầu đầy mồ hôi cọ lên mặt Shimazaki, "Phân nửa phân nửa!"

"Này! Yui chị bẩn chết được!" Shimazaki đuổi theo đánh nàng.

"Được rồi được rồi không nháo với em nữa, tôi mời em uống soda dưa nha" Yokoyama nắm tay Shimazaki, thận trọng giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, sau đó tiếp tục lau mặt mình, "Em ở đây chờ tôi đi."

"Chờ một chút!" Shimazaki gọi Yokoyama, đưa tay bắt lấy mặt Yokoyama lấy xuống vụn khăn giấy còn lưu lại, "Hết mồ hôi rồi."

Yokoyama cũng cười sờ sờ mặt, "Cám ơn."

Shimazaki cắn ống hút nhìn xung quanh, sau cùng quay lại Yokoyama chỉ chỉ vào nhà ma trước mặt. Như thế khiến Yokoyama có chút kinh ngạc, nàng cho rằng Shimazaki không thích nhà ma, "Em muốn chơi cái đó sao?"

"Ừ!"

Trong nhà ma đưa tay không thấy được năm ngón, Shimazaki gắt gao siết lấy tay Yokoyama từng chút tiến về phía trước, mà Yokoyama đối với việc biết rõ người giả ma thật ra không hề sợ, nhưng trong hoàn cảnh xung quanh tối đen thỉnh thoảng đột nhiên bị người nhảy ra hù dọa một cái cảm giác cũng là muốn hỏng bét rồi.

"Haruka, tay của tôi cũng bị em bóp gãy rồi, em có thể nới lỏng một chút hay không?"

"Nga..."

Shimazaki run rẩy buông lỏng tay ra một chút, lúc này đột nhiên nhảy ra một cái xác ướp giương nanh múa vuốt quay sang hai người gào thét, Yokoyama cũng bị dọa bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau thật tốt vài bước, Shimazaki càng trực tiếp thét lên cả người trốn vào phía sau Yokoyama, lôi kéo tay nàng không chịu thả.

Chờ ra khỏi nhà ma, Shimazaki cũng còn chưa tỉnh hồn lôi kéo tay của Yokoyama thế nào cũng không chịu buông.

"Sợ như vậy vì sao còn muốn đi a?"

"Em không có sợ ma đó."

"Eh? Vậy là đang sợ cái gì?"

Shimazaki trầm mặc chớp mắt một cái, "Bên trong tối quá, chị đột nhiên bắt lấy tay em liền luống cuống."

"Phì, cái sợ của em thật kì lạ."

"Có cái gì kì lạ, em sợ chị bị yêu quái ăn thịt!"

"Yên tâm yên tâm, muốn ăn cũng khẳng định là ăn em trước."

Hai người nháo ầm ĩ ở khu vui chơi cả ngày, đến khi mặt trời hạ xuống mới chuẩn bị rời khỏi về nhà, Shimazaki lại đột nhiên ở trước vòng đu quay ngừng lại, ngửa đầu nhìn bộ máy thật lớn chậm rãi chuyển động, dường như suy nghĩ cái gì mà trầm mặc hồi lâu.

"Yui, chúng ta đi đu quay đi? Có được không?"

Không biết vì sao Yokoyama cảm thấy trong giọng của Shimazaki có chút không xác định cùng bất an như vậy, cũng nghĩ không nhiều lắm, "Được."

Ngồi trong khoang đu quay chậm rãi chuyển động hướng về phía trước, Yokoyama phát hiện tay Shimazaki đặt trên hai chân nàng khẽ run

"Haruka em sợ độ cao sao?"

"Không sợ."

"Tay em sao lại run a?"

Shimazaki không trả lời, tầm mắt lại hướng về phía ánh hoàng hôn bên ngoài, đu quay cao chậm rãi chuyển động, tâm cũng giống như bắt đầu chậm rãi lắng xuống, ánh mắt trầm tĩnh mà xa xăm. Yokoyama nhìn Shimazaki bị ánh hoàng hôn rọi lên gò má an tĩnh một tầng màu vàng, đột nhiên không hề muốn hỏi cái gì cả.

Một vòng này xoay chuyển rất chậm, nhưng trong khoang hai người không có quá nửa câu nói, an tĩnh thoáng như qua một thế kỷ, mãi cho đến khi đi xuống đi quay, Shimazaki kéo tay của Yokoyama lại

"Em đang sợ chị...cự tuyệt em."

"Cái gì?"

"Không có gì! Về nhà đi! Cơm tối em muốn ăn mì!'


*****


"Haruka, chúng ta đi đu quay đi."

"Không muốn ~"

"Tại sao vậy?"

"Em thích ngồi chung với soái ca hơn! Cho nên mới không muốn ngồi với Yui~"

"Eh? Tôi còn tưởng em là thích tôi, thật thương tâm."

"Mới không thích."

"Tôi đây cũng muốn nói rõ, tôi kỳ thực cũng không thích em."



----------------------------------


Đoạn cuối tác giả viết chơi but nó real vkl :))))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro