Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Party

Yokoyama biết cấp trên của mình nhà hẳn là rất lớn, thế nhưng căn biệt thự ba tầng cùng với hồ bơi lộ thiên loại này cũng quá khoa trương đi.

Trên đường đến Yamamoto nói cho nàng biết, Takahashi Oshima cùng Kojima ba nhà là quen biết nhau, ba người từ nhỏ là chung chăn mà lớn, cho nên khi Takahashi vừa có ý định gây dựng sự nghiệp liền tìm cách kéo hai người kia nhập bọn. Ngay cả chổ ở cũng là ba người đều tự ở nhà mình để lại cho hai người kia một phòng cố định, ngày hôm nay cùng nhau ở nhà Takahashi vài ngày, ngày mai có thể lại chạy đến nhà Oshima ở mấy ngày, sau cùng có thể toàn bộ đều ở nhà Kojima.

"Bất quá thực sự có thể hiểu được, một mình ở thực sự rất tịch mịch!" Yamamoto dụ dỗ quàng vai Yokoyama nghiêng đầu nói với Shimazaki, "Paruru, đem Yuihan nhường cho tớ đem về ở mấy ngày nhé?"

Shimazaki nheo mắt cho qua lãnh đạm cười trả lời, "Không ~ muốn ~!"

"Quá keo kiệt, Yuihan cậu nói sao?"

Yokoyama nín cười, "Cậu có thể đến chỗ chúng tớ ở mấy ngày a, tớ sẽ nói Shimazaki miễn cưỡng cắt cho cậu cái ghế salon em ấy thích nhất."

Yamamoto hung hăng lắc cổ Yokoyama, "Yuihan cậu bị Paruru làm hư rồi, quá xấu quá xấu rồi."

Takahashi chuẩn bị là tiệc nướng cạnh bể bơi, tuy rằng một đám người cũng không hiểu cơ bản mỗi ngày đều ở hồ bơi vì sao khó có được toàn bộ thành viên tụ họp lại còn muốn bên cạnh hồ bơi?

Takahashi biểu thị đây là muốn cho mọi người cảm thụ được cảm giác ấm áp quen thuộc a!

Toàn bộ thành viên mặt lạnh lùng.

Cũng may sau khi quản gia đẹp trai ăn mặc đồng phục cho người đem các loại thức ăn điểm tâm mang lên trưng bày, một đám người đối với trai đẹp cùng thức ăn nhiệt tình đều bị đốt cháy.

"Takahashi-san, giới thiệu quản gia của chị cho em đi!"

"Em cũng muốn em cũng muốn!"

Yamamoto đẩy Shimazaki một cái, "Paruru tên này không đẹp trai sao?"

"Rất đẹp trai."

"Vậy sao cậu bình tĩnh như vậy, không phải luôn rất thích mấy người đẹp trai sao?"

"Tớ đói bụng!" Shimazaki thản nhiên nói, ăn đương nhiên là đứng thứ nhất, không chớp mắt nhìn chằm chằm Yokoyama trước mặt đang bắt tay làm xiên nướng. Bị mùi thức ăn dẫn dụ mọi người cũng tạm thời từ bỏ ngắm quản gia ngược lại gia nhập vào đại quân nướng thịt, chỉ có Kojima mang theo nón che nắng kính mát lười biếng đi tới ghế cạnh bể bơi nhàn nhã nằm tắm nắng, quản gia cũng đúng lúc đem thức uống đến đặt bên cạnh nàng.

Yokoyama đem xiên nướng đã xong đặt lên trên mâm nhỏ sau đó đưa cho Shimazaki, Takahashi cùng Oshima một bên cũng đi qua để vào mâm Shimazaki một loạt thức ăn đã nướng xong, "Paruru phiền em đem đến cho Haruna, sau đó em ngồi đó cũng được, nhìn em trắng như vậy nhất định nên đi phơi nắng!" Oshima chỉ chỉ chỗ Kojima đang ngồi, lộ ra hàm răng trắng cười, "Nếu có thể thay áo tắm thì không thể tốt hơn."

"Biến thái!" Takahashi đạp nàng một cước, "Paruru em đừng để ý chị ấy, cứ qua đó đi."

Shimazaki luôn cảm thấy câu biến thái không hiểu sao có chút quen tai? Hình như mình cũng luôn nói Yokoyama như vậy?? Quay đầu lại nhìn mắt Yokoyama, Yokoyama giúp nàng nướng xong lại cùng Yamamoto hai người cùng nhau bắt đầu ăn

"A, được."

Yokoyama xa xa ngắm nhìn Shimazaki một cái, phát hiện nàng cùng Kojima hình như nói chuyện rất vui vẻ, không biết Kojima nói với nàng cái gì, Shimazaki cười đến đều nhanh ở trên ghế nằm lăn lộn. Hình như chú ý tới ánh mắt của Yokoyama, Shimazaki ngẩng đầu nhìn lại, sau khi cùng Kojima nói một câu bưng mâm không của hai người đi tới.

Yokoyama thấy mâm không của Shimazaki liền chuẩn bị đi tới nhận lấy, mà công chúa đại nhân ở nơi đất bằng cũng có thể ngã, Shimazaki không làm người khác thất vọng, lúc hai người khoảng cách còn kém vài bước chân ở sát mép bể bơi nàng dĩ nhiên trượt chân té xuống nước.

Yokoyama cả kinh, theo bản năng bật tiếng gọi Haruka, đồng thời từng bước tiến lên đưa tay muốn kéo Shimazaki, nhưng lại bị nàng lôi cả người cùng nhau rơi xuống nước. Âm thanh rơi xuống rất to khiến mọi người trong nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả đều là huấn luyện bơi chuyên nghiệp, theo bản năng mọi người đều chuẩn bị nhảy xuống cứu người, kết quả Takahashi hai tay vươn một cái đem mọi người ngăn lại phía sau, "Từ từ đã!"

Trong nước hai người đều đã nổi lên, Shimazaki hoảng sợ tay chân đạp lung tung, trong miệng đứt quãng kêu, "Em...Em không biết bơi..."

Liền ở bên cạnh Yokoyama muốn đưa tay đỡ lấy Shimazaki, lại bị nàng không nhìn thấy vung cánh tay đánh vào mặt một cái. Yokoyama bị đau khẽ la một tiếng, rốt cục cũng bắt được tay Shimazaki, "Shimazaki! Shimazaki! Đừng khẩn trương! Tôi ở đây!"

Shimazaki nhắm mắt cảm giác dường như bắt được cái gì đó, cả người như bạch tuộc quấn vào người Yokoyama. Yokoyama nâng người nàng, thanh âm có chút kỳ quái dỗ dành, "Đừng sợ, Shimazaki em mở mắt ra đi, sau đó thử đứng xem, sẽ không chết chìm."

Shimazaki gắt gao ôm lấy cổ Yokoyama, sau đó từng chút mở mắt, phát hiện Yokoyama đang đứng trong nước, nước chỉ vừa ngập không đến cằm nàng. Shimazaki có chút đỏ mặt nhón chân đứng vững vàng trong nước, tay nhưng vẫn cầm lấy tay Yokoyama không buông ra.

Mọi người nhìn thấy hai cái đầu trong nước, ánh mắt lập tức đồng loạt nhìn về phía Takahashi.

"Này đều nhìn tôi làm gì! Nước sâu chỉ có 1m5 thôi!"

Không hẹn mà gặp quần chúng vây xem cùng kêu một tiếng đáp lại, "Nga~"

Shimazaki nhìn chằm chằm gương mặt Yokoyama, thận trọng nói một câu, "Yui...Chị chảy máu mũi..."

"..."

Takahashi đem hai con mèo rơi xuống nước ướt sũng dẫn vào phòng khách, "Yui, Paruru hai đứa trước tiên thay quần áo đi, chị đi tìm xem hộp y tế nằm ở đâu."

"Takahashi-san không cần đâu, em không sao, không còn chảy máu nữa." Yokoyama đem khăn giấy bỏ vào mũi hô hấp không quá thông nói rằng

"Không, nhất định phải xử lý, chị tìm cho em túi chườm đặt lên. Thuận tiện tìm cho em mấy bộ quần áo."

Yokoyama cùng Shimazaki tạm thời mặc áo ngủ của Takahashi, tự dùng khăn lông lau tóc.

"Yui chị vừa nãy gọi tên em đúng không, trước khi rơi xuống nước!" Shimazaki ngồi trên giường tóc lau được phân nửa liền leo đến bên cạnh Yokoyama đang ngồi bên kia, trừng mắt nhìn chằm chằm Yokoyama hỏi, khóe miệng không ức chế được vươn lên, lúc này nàng rất xác định mình nghe thấy được, nàng không gặp ác mộng cũng không phát sốt, không có khả năng nghe lầm lần thứ ba.

Yokoyama trong lòng vẫn còn kinh hãi lui về phía sau, che cái mũi thiếu chút nữa đã bị Shimazaki tát gãy, giọng ồm ồm nghi hoặc, "Tên?"

"Tên!" Shimazaki tự tin quả quyết nhìn chằm chằm Yokoyama.

Yokoyama lúc này mới phản ứng được, vừa nãy là trong lúc nguy cấp hình như là gọi Haruka. Nhiều lần suy nghĩ lúc đó tại sao lại gọi là Haruka, nhưng mình cũng không suy nghĩ rõ ràng, có lẽ là âm tiết gọi Haruka so với Shimazaki thuận tiện hơn một chút chăng?

Shimazaki nhìn Yokoyama hồi lâu không lên tiếng, chọt thắt lưng nàng, "Yui?"

"Hình là là gọi như vậy, xin lỗi em, hình như không suy nghĩ gì cứ như vậy gọi..."

"Không cần nói xin lỗi a!" Shimazaki tâm tình thật tốt cười, ngọt giống như bị người khác bỏ vào nửa cân đường, "Chị vốn là vẫn gọi như vậy mà."

"Vậy em lần trước còn nói tôi nếu nhớ không nổi trước đây thì gọi Shimazaki là được?"

"Em có nói sao?"

"Em có." Yokoyama hơi thấp đầu cố sức lau tóc.

"Phì!" Shimazaki hăng hái nhìn chằm chằm Yokoyama đến có chút quá mức, "Yui chị đang dỗi sao?"

"A?"

"Chị là để bụng em cho chị gọi là Shimazaki, đúng không?"

"...Rõ ràng chính em để bụng tôi gọi là Shimazaki lại không chịu nói cho tôi biết nên gọi em là gì không phải sao...?? Em ngay cả lần đầu tiên gặp Kojima-san còn nói với chị ấy, gọi em là Paruru là được rồi, lại không nói với tôi như thế."

"Quả nhiên là dỗi rồi." Shimazaki nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt của Yokoyama, hai tay không tính là ấm áp lại mềm mại đột nhiên không nhẹ không nặng vỗ vào hai má đối phương, hơi cố sức liền đem mặt Yokoyama nặn ra một cái bĩu môi, "Em không muốn chị như vậy gọi em, dĩ nhiên là không thèm nghe chị nói nữa."

Yokoyama ngẩn người nhìn Shimazaki, tựa hồ có chút không biết rõ bây giờ là tình huống gì, trên mặt đột nhiên có chút nóng nóng, dồn sức ngẩng đầu che mũi.

"A máu mũi..."


.

"Em nói, chúng ta nhìn lén như thế có phải hay không không đúng lắm?"

Takahashi cùng Oshima chen ở ngoài cửa xuyên qua cái khe nhỏ hướng vào trong nhìn, thấy Yokoyama gối lên đùi Shimazaki ngửa mặt nằm, Shimazaki cầm một con búp bê nhồi bông ở trước mặt Yokoyama nụ cười lúc ẩn lúc hiện không biết cười cái gì.

"Không nên dùng từ nhìn lén khó nghe như vậy được không?" Oshima sửa lại, "Chúng ta đây không phải là tình cờ trong lúc vô tình đúng dịp...nhìn lén."

"Đây còn không phải là nhìn lén! Làm sao bây giờ, cái túi chườm này còn phải cầm vào hay sao/" Takahashi cầm lên túi chườm trong tay, lại nhìn thoáng qua bên trong. Oshima ôm lấy vai Takahashi cùng nhau nhìn vào, sau đó sát lại nói nhỏ, "Yui-chan có gối đầu không phải sao, còn cần gì túi chườm. Hơn nữa chảy máu mũi mà thôi cũng không chết, thế nhưng quấy rối người khác tình tứ trái lại phải bị trời phạt."

"Eh???" Bất lực phản ứng Takahashi trợn to hai mắt kêu sợ hãi, sau đó lại bị Oshima che miệng đem đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro