24. Mời
"Muốn ăn táo không?" Yokoyama đứng ở cửa hướng về phía Shimazaki quơ quơ trái táo có chút khả ái trong tay, "Quà thăm bệnh Sayaka mang tới."
Shimazaki mệt mỏi nhìn chằm chằm quả táo kia vật lộn ba giây, "Một nửa, còn có giúp em gọt vỏ."
Yokoyama cười, rửa xong trái táo cầm dao ngồi vào giường Shimazaki bắt đầu gọt táo. Shimazaki ôm một con gấu trắng lớn lại gần, than phiền, "Trước đây Sayaka không có đáng ghét như thế! Sau khi chơi với chị cũng biến thành xấu rồi!"
Yokoyama cúi đầu chuyên chú gọt vỏ, trong thanh âm lại có vài phần tiếu ý, "Tôi nghĩ em rất thích cậu ấy a."
"Em mới không thích!" Shimazaki không chút nghĩ ngợi liền phản bác, bởi vì cảm mà thanh âm khàn lại cất cao hai phân, "Cậu ấy là bạn từ nhỏ với chị em mới chịu đựng cậu ấy đến nhà chúng ta ăn cơm."
"Em là bất kể bạn thơ ấu của ai nếu không thích thì cũng đừng hòng bước vào cửa." Yokoyama cười đem quá táo đã gọt vỏ sạch sẽ chia làm đôi, đưa phân nửa cho Shimazaki, sau đó cắn một nửa còn lại, "Tôi nói không đúng sao?"
"Đừng làm bộ lầm bầm hiểu em như thế." Shimazaki biểu tình ghét bỏ bĩu môi một cái, cũng cắn táo lẩm bẩm, "Rõ ràng cái gì cũng nhớ không rõ."
"Nói tôi nghe đi, em cùng Sayaka thế nào quen biết?"
"Thế nào quen sao?" Shimazaki nghiêng đầu cái miệng nhỏ gặm táo suy nghĩ một hồi, "Em nhớ không rõ lắm, kỳ thực hình như cũng không có quá trình gì, chính là chung quy em nghe chị đề cập đến cậu ấy, cậu ấy nghe chị đề cập về em, sau đó cuối tuần chị lôi em cùng hai người gặp gỡ nhau, liền biết. Bất quá lúc đó Sayaka siêu xấu hổ, so với hiện tại thì khả ái hơn!"
Yokoyama cùng Yamamoto mặc dù nói là bạn thơ ấu, thế nhưng hai người một ở Kyoto một ở Osaka, cách nhau không tính là xa nhưng Yamamoto vốn không ở nhà nàng, thời gian ở chung với nhau cũng chính là nghỉ đông cùng nghỉ hè về nhà. Sau khi hai người hợp lại kế đó liền quyết định đi thi cao trung ở Tokyo, nhưng cuối cùng khiếu thẩm mỹ cùng tác phong nảy sinh ra vô pháp hợp nhau, các nàng bất đồng nhìn trúng đồng phục hai trường cao trung, ai cũng không thuyết phục được ai, kết quả từ bỏ, suy nghĩ dù sao cũng không tính là chung một trường, chí ít cũng đều là ở Tokyo.
Hai người đều là tính tình hoạt bát nhiệt tình, ở cao trung rất nhanh đều tự có thêm bạn mới. Làm bạn bè nhiều năm bị ngăn cách, dĩ nhiên cũng sẽ không quan trọng mười mấy cây số trở ngại, chỉ cần nguyên nhân không phải sức người không cách nào kháng cự, mỗi tuần các nàng đều sẽ rút ra nửa ngày gặp nhau ăn thịt bò, gió mặc gió, mưa mặc mưa cảm động trời đất.
Shimazaki cùng Yamamoto chính thức gặp nhau là học kỳ ba năm hai. Mùa đông bệnh suyễn của Shimazaki lại tái phát, Yokoyama lo lắng nàng một mình ở ký túc xá, nói khí trời vô cùng tốt không bằng cùng nhau ra ngoài một chút, nghĩ đến nàng cũng không thích chuyện tụ họp, lại bổ sung một cậu cũng không có ai khác ngoài Sayaka.
Shimazaki biết người bạn thơ ấu cùng Yokoyama mỗi tuần gặp nhau, các nàng mỗi tuần bất kể là ăn cái gì đều sẽ mua một phần điểm tâm mang về cho nàng, trong túc xá còn có thời gian mang tới đặc sản từ Osaka, gần hai năm số lần nghe thấy cái tên này có thể cùng với mỗi ngày nói chào buổi sáng tần suất như nhau.
Không biết nhưng cũng không xa lạ gì, Shimazaki cũng đáp ứng.
Lúc đó Shimazaki cùng Yamamoto sẽ không giống như bây giờ vừa thấy mặt đã cãi nhau đến lợi hại như vậy. Chỉ là Yamamoto nhìn không hiểu Yokoyama rốt cuộc là thế nào lại trở thành một bảo mẫu hai mươi bốn tuổi, mà Shimazaki không hiểu hai người Kansai không một lời nào hợp nhau mà bắt đầu thấy hứng thú.
Nhưng tổng thể mà nói chơi chung với nhau rất hài hòa.
"Em cùng Sayaka lúc đó quen biết chính là do Yui chị, cho nên sau khi chị mất trí nhớ, chúng em hình như liền trở nên rất vi diệu." Nhớ lại trước đây giọng nói của Shimazaki cũng nhu hòa an tĩnh lại, "Đột nhiên có điểm không biết nên ở chung thế nào đây."
"Eh? Bốn năm năm một lần cũng không có một mình gặp nhau sao?"
"Đương nhiên là không có!"
"Sai..." Yokoyama cảm giác có chỗ nào không đúng lắm a, "Mất trí nhớ là mất trí nhớ, chúng ta rõ ràng vẫn còn ở chung, hai người hiện tại cũng không thể rốt cuộc một mình ở chung đi, không cần coi thường a!"
Shimazaki híp mắt quay sang Yokoyama cười, "Mất trí nhớ cùng với vắng mặt như nhau."
"Shimazaki em không thể nói như vậy ~!"
Shimazaki cùng sốt dây dưa quấn nhau hơn nửa tháng rốt cục chia tay, nhưng bệnh suyễn người yêu cũ của nàng vẫn ở lại quấy rối khiến nàng thỉnh thoảng ho khan chẳng bao giờ gián đoạn, bất quá nàng cảm giác mình đã hồi phục khỏe mạnh, công việc tìm việc làm cắt đứt thật lâu lại được dọn lên. Cùng với một tuần đó căn bản Yokoyama ra khỏi cửa đi làm Shimazaki cũng ra ngoài phỏng vấn.
Hôm nay nghỉ trưa sắp kết thúc Yokoyama đột nhiên nhận được điện thoại Shimazaki, bên đầu kia là thanh âm mệt mỏi của nàng, "Yui, em bị lạc"
"Eh? Lạc đường?" Yokoyama phản ứng một giây, nói lạc đường lúc này không phải nên hỏi người qua đường gần đó hoặc là tìm cảnh sát sao? Gọi điện thoại cái này chẳng lẽ là đi đến chỗ nào không có người ở rồi? "Shimazaki em bây giờ ở đâu?"
Shimazaki đưa một cái tên khiến Yokoyama mù mịt, nàng cau mày, tuy rằng gần đây đã với đường đến nhà cùng những nơi gần công ty, nhưng nhưng nơi khác vẫn như trước là không biết.
"Shimazaki em đứng tại đó đừng đi đâu, tôi lên mạng giúp em tra một chút." Yokoyama vừa nói một bên mở máy tính chuẩn bị tra tuyến đường, kết quả điện thoại đột nhiên bị người phía sau nàng đang nhàm chán ngồi trên ghế chơi nãy giờ nghe các nàng nói chuyện Oshima Yuko lấy mất.
"Uy uy xin chào, chị là cấp trên của Yui Oshima, gần đó có tòa nhà nào đặc thù nổi bật không? À, là Skytree, bất quá cách chúng ta như thế không xa lắm. Ừ, em đi phía trước về hướng cái đồng hồ xấu muốn chết đi, sẽ thấy một cái đài phun nước nhỏ, rẽ trái đi tiếp, đi ra ngoài không xa thì có một nhà ga. Ừ, đến đó đi, lên tàu ngồi bốn trạm là có thể đến chỗ của tụi chị. Hửm? Sayaka? Sayaka hôm nay không có ở đây. Ừ, chị để Yui đến trạm đón em. Ok ok, tìm không thấy sẽ gọi điện thoại, tạm biệt."
Oshima thoáng cái tiếp tục dựa vào ghế một bên như một AI thay Shimazaki chỉ đường, sau cùng nói tạm biệt cúp máy một lần nữa đem điện thoại trả lại cho Yokoyama, "Yui em bốn mươi phút sau chuẩn bị đến ga đón bạn gái em đi."
"Eh? Không phải không phải?" Bạn gái là cái quỷ gì?
Oshima đem đầu đặt lên ghế tựa, "Không phải là con gái sao? Hay là chị nghe lầm, là một tên nhóc?"
"A a a, Yuko-san cám ơn chị." Yokoyama có chút ngượng ngùng, "Em thực sự cũng không quen thuộc đường."
"Không sao không sao, việc nhỏ mà thôi, Haruna bẩm sinh lạc đường nghiêm trọng, chị đã quen rồi." Oshima phất tay một cái, "A em chờ một chút có phải có khách hẹn trước không, chị thay em dạy là được, a chán quán muốn hoạt động a."
Yokoyama so với Oshima dự tính còn muốn chậm hơn mười phút mới đón được Shimazaki, Shimazaki xuống tàu vừa thấy được Yokoyama liền bĩu môi ủy khuất gọi, "Yui..."
Yokoyama quả thực sợ nàng sẽ trên đường bật khóc, cảm giác như mình đang ăn hiếp nàng, nhưng lại không thể giả vờ mặc kệ vội vã đến dỗ dành
"Đừng khóc đừng khóc, không sao rồi, em làm sao mà lạc đường vậy?"
"Hình như nhầm địa chỉ, kết quả càng đi càng lạc..."
Yokoyama vừa giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo nàng về, "Đến chỗ chị đi, chờ tan tầm chúng ta cùng nhau về nhà."
"Ừ..."
Yokoyama sau khi mang Shimazaki về vốn là muốn cho nàng đợi ở phòng làm việc, nhưng hình như Shimazaki là đi rất lâu tinh thần không tốt lắm nên để nàng đến phòng nghỉ ngủ một chút. An bài xong dự định phải đi tìm Oshima nhận học viên của mình, kết quả Oshima đang dạy hăng say, cuối cùng là hai người cùng nhau dạy một người đến hai tiếng đồng hồ. Làm xong Yokoyama trở lại phòng nghỉ tìm Shimazaki, nhưng không tìm thấy người, tìm một vòng kết quả lại tìm thấy nàng trong phòng Takahashi. Lúc đó Shimazaki đang cùng Kojima vùi trên ghế salon xem tạp chí, phát hiện Yokoyama liền ngẩng đầu cười với nàng, giải thích rằng Kojima vốn cũng dự định ngủ, sau khi nhìn thấy mình hai người cùng chung chí hướng cùng đi uống cafe chiều tiếp đó ngồi xem tạp chí giết thời gian.
Tốc độ làm quen cũng là quá nhanh đi.
"Chị tan việc rồi?"
"Chưa xong, em có thể đi xem"
"Nga."
Thực sự cúi đầu một lần nữa xem tạp chí.
"A~ Yui-chan, Yuko có nói cho em chưa? Thứ hai chúng ta ở nhà của Minami tổ chức bữa tiệc cho em, nhớ đừng đến muộn !" Kojima bỏ tạp chí trong tay ra mỉm cười nói với Yokoyama, sau đó quay đầu nhìn về Shimazaki bên cạnh, "Paruru cũng tới chơi đi."
"Không cần đâu...Như vậy sẽ làm phiền chị."
"Nga chị không phiền, dù sao cũng là Minami chuẩn bị hết."
"..."
Yokoyama quay đầu tìm Takahashi, nàng cũng chỉ là có chút lúng túng cười cười, "Trước có đề cập qua Haruna cùng Yuko muốn tổ chức party mừng em khỏi bệnh, Yui em cũng đừng cự tuyệt, họ chỉ là buồn chán muốn tìm lý do để mọi người cùng nhau chơi đùa mà thôi. Hay là ngày đó em bận?"
"Không có không có, em biết rồi. Em sẽ đến đúng giờ."
"Paruru thì sao?"
"Em sẽ đi cùng với Yui!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro