23. Thăm bệnh
"Mơ hồ cái gì? Em sốt đến hồ đồ sao?" Yokoyama không hiểu nhìn Shimazaki, vẫn còn giơ cái muỗng, "Thực sự không ăn? Không ăn tôi đem đi?"
"Chị không biết lúc sinh bệnh con người đặc biệt yếu đuối, chị không thể đối với em đau lòng một chút sao?" Shimazaki vẻ mặt đau khổ, yếu ớt cảm thán, "Một điểm cũng không quan tâm."
"Người bình thường cũng có vẻ mặt đau lòng rồi, hiện tại cũng không cần nhiều hơn. Hơn nữa tôi chỉ biết là em không ăn no lại bệnh là không được." Yokoyama nhẹ nhàng dùng muỗng đưa đên môi Shimazaki không có chút huyết sắc nào, "Há miệng há miệng."
Shimazaki a ô mở miệng một ngụm ăn hết cháo Yokoyama đưa đến, "Nóng!"
Yokoyama trừng mắt nhìn nàng, "Ít nói bừa, tôi thổi nguội rồi."
"Vậy chị ăn một miếng."
"Em cũng ăn rồi, là muốn đem bệnh lây cho tôi đúng không?" Yokoyama tức giận nói, múc muỗng cháo thứ hai, "Đừng làm rộn, mau ăn xong cháo đi, em có biết bây giờ là mấy giờ không?"
Shimazaki nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, phát hiện kim đồng hồ dĩ nhiên đã chỉ đến hai giờ sáng, lại nhìn Yokoyama sắc mặt mệt mỏi, đột nhiên không nói nữa an tĩnh từng miếng từng miếng ăn cháo Yokoyama đưa tới
"Em no rồi."
Shimazaki ăn uống cũng không tốt, chỉ ăn gần nửa chén lắc đầu bày tỏ không ăn nữa, Yokoyama cũng không ép buộc nàng ăn nữa, thu chén đi đến phòng bếp rửa.
Nhìn vòi nước chảy ra suy nghĩ xuất thần, Yokoyama nắm hai tay không chút nào buông ra, tiếng nước ào ào che giấu một tiếng thở thật dài, nàng đột nhiên cảm thấy có chút đói, sau đó mới phát hiện chỉ lo cho Shimazaki, mình cũng chưa ăn tối qua, nhưng lại không mở lửa, quay đầu lại liếc nhìn ánh đèn phòng Shimazaki.
Trong thoáng chốc nàng phảng phất nhìn thấy thân ảnh một người đứng ở cửa phòng, giống như học sinh đến trường bị lão sư phạt đứng trong hành lang, cực kỳ lâu cũng không có nói lời nào, đứng, dựa, sau đó ngồi xổm xuống, trong bóng tối nàng nghe tiếng khóc thật nhỏ không biết là của ai.
Yokoyama không hiểu sao ngực có điểm khó chịu, dường như có một lực chặn ở chỗ nào, nuốt không được thở không xong, lắc lắc đầu cái bóng trước mắt biến mất không dấu vết, còn lại vẫn là ánh sáng phòng Shimazaki tỏa ra. Rót cho mình ly nước, uống một hơi cạn xong mới một lần nữa trở về phòng Shimazaki
Shimazaki vẫn còn tỉnh, khẽ ngẩng đầu nhìn Yokoyama nhợt nhạt cười, lúm đồng tiền trên má mơ hồ có thể nhìn thấy được, "Muốn ngủ?"
"Nếu không ngủ trời sẽ sáng a, hoàn hảo tôi ngày mai không phải đi làm, nếu không khẳng định là không dậy nổi." Yokoyama đi tới giúp nàng đắp kín, "Em nếu không thoải mái thì gọi tôi, gọi không được thì điện thoại, biết không?"
"Được."
Yokoyama thay Shimazaki tắt đèn, trong bóng tối nàng không nhìn thấy biểu tình của đối phương, lại nghe thấy thanh âm nhỏ của đối phương vang lên, "Yui, tới đây một chút."
Yokoyama vuốt tóc đi tới, Shimazaki vươn hai tay đem thân thể của nàng ôm vào lòng,"Chị đứng yên, cho em ôm một chút."
Yokoyama khom nửa người tùy ý để Shimazaki ôm, trong nháy mắt nàng cảm thấy mình như biến thành cái bóng vừa nhìn thấy kia, không nói một lời cũng không động đậy, cố sức trừng mắt nhìn.
"Cám ơn, ngủ ngon."
Shimazaki buông tay nhẹ đẩy Yokoyama ra.
"Ngủ ngon."
Trái tim như bị nắm nhiên đột nhiên đau nhói.
Cái này buổi tối trong giấc mộng của Yokoyama, trong mộng nàng hướng về Sayaka khóc rồi khóc, khóc như vậy thương tâm, thở không được, dường như toàn bộ thế giới đều sụp xuống, mà Sayaka mặt không thay đổi nhìn nàng, chậm rãi nói cái gì.
Nàng không nghe được, chỉ là không cách nào ức chế khóc nấc lên.
Tỉnh lại sờ vào gối đầu, nửa mặt đều ướt đẫm. Ngửa mặt ngẩn người nhìn trần nhà, sau đó cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Yamamoto
"Sayaka, tớ mơ thấy mình nhìn cậu khóc rất nhiều, nhưng trong mơ cậu giống như không có ý an ủi tớ. Tớ cảm giác thật sự đã từng phát sinh qua, có chuyện như vậy hay không?"
"À, cậu có đi mua phiếu ưu đãi thịt nướng 10000 yên, sau đó lúc giặt quần áo không chú ý toàn bộ bị rách hết, lần đó cậu khóc khá thảm, tớ lúc đó mắng cậu tham thì đáng đời. Có lẽ là mơ đến chuyện này. Có muốn tớ mời cậu ăn thịt nướng an ủi chút không?"
"Giữ lại lần sau đi. Shimazaki bị bệnh, tớ phải ở nhà chăm sóc em ấy."
"Như vậy a, thật tội nghiệp, thay tớ hỏi thăm Paruru, thịt nướng giữ lại cho cậu"
Vừa mới qua tám giờ tối, đang ở nhà bếp nấu canh Yokoyama đột nhiên tiếng chuông cửa, vừa kỳ quái nghĩ ai lúc này lại đến vừa đi mở cửa. Vừa mở ra đã nhìn thấy Yamamoto nhe răng cười với mình, giơ cái giỏ trái cây, "Tớ đến thăm bệnh!'
Yokoyama nhíu mày, thả người bước đến, "Cậu là tan tầm cố ý đi tới đây a?"
"Đúng vậy, có cái gì ăn không?"Yamamoto dáo dác ngó vào phòng bếp khịt khịt mũi, "Tớ đói quá."
"Có canh rau, làm xong sẽ cho cậu một chén. Shimazaki ở trong phòng, cậu vào đi, tớ phải đi canh lửa."
"Được rồi!" Yamamoto buông giỏ xuống liền sớm chạy vào bên trong, đi hai bước lại quay đầu dặn dò, "Yuihan cho tớ một chén lớn nhé!"
Yokoyama bật cười gật đầu, "Chén cực lớn!"
Yamamoto lúc vào phòng Shimazaki, nàng đang mang mắt kính nằm trên giường dùng máy tính xem phim, "Oi, Yuihan nói cậu bị bệnh, đây không phải là rất có sức sống sao!"
Shimazaki đẩy kính mắt ngẩng đầu nhìn nàng, một bộ hoang mang tiêu chuẩn, "Sao cậu lại tới đây?"
"Thăm bệnh nhà, có cảm động hay không?"
"Nha, không có." Shimazaki tiếp tục cúi đầu xem phim, "Có thiên tài mới tin cậu. Đến ăn chực cũng đừng kiếm cớ."
"Tớ từ chỗ xa xôi như vậy mang trái cây đến đây chỉ hết ăn lại uống thôi cũng là quá cao." Yamamoto biểu tình khoa trương bày tỏ sự thật như vậy, nhưng giọng nói trái lại có chút không phản đối, ở trong phòng tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống. Yokoyama rất nhanh bưng chén của hai người vào trong, hai người trong phòng nhìn hai chén dung tích sai biệt quá lớn đồng thời ngây cả người
"Yuihan cậu cũng quá thành thật rồi, tớ thích." Yamamoto cầm cái chén cực lớn trước mắt mình không nhịn được cười, hướng tới Shimazaki đắc ý nâng cằm, "Tớ uống đây!"
Shimazaki bưng chén kia quay đầu hừ một tiếng, cắm đầu cấp tốc uống xong dĩ nhiên đưa chén đến Yokoyama nói, "Yui! Thêm một chén nữa!"
Yokoyama có chút giật mình nhìn nàng, "Còn muốn sao?"
"Ừ! Không được sao?"
"Không, tôi đi múc cho em."
Shimazaki một ngày kỳ thực chưa ăn gì nhiều, bây giờ lại nói muốn thêm một chén, Yokoyama tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Ăn không vô thì đừng có cố." Yamamoto nhẹ bẫng nói một câu
Shimazaki quay sang Yamamoto nhíu mũi làm một cái mặt quỷ, "Cậu mới ăn không vô thì đừng có cố, như vậy một chén giết chết cậu."
"Tớ ăn không vô Yuihan sẽ giúp ăn hết."
Yamamoto thong thả rảnh rỗi rảnh rỗi từng muỗng từng muỗn uống canh, thần thái bỉnh tĩnh đến thiếu chút nữa khiến Shimazaki muốn nhảy lên đá nàng một cước, tuy rằng kỳ thực căn bản không có sức để đá.
"Cậu ấy hay chăm sóc cậu thái quá, mới đem cậu chiều đến hư như vậy." Yamamoto liếc mắt nhìn Shimazaki, "Ăn nhiều hai chén, đừng làm cậu ấy lo lắng như vậy. Cậu nhanh đã gầy như khô mực rồi."
"Cậu mới là con khô mực!" Shimazaki ném một cái gối, kết quả ném quá nhẹ chưa bay đến một nửa đã rơi xuống mặt đất. Yamamoto làm mặt đắc ý trách cứ, "Không ăn no không có sức đánh đâu!"
Shimazaki tức chết lại thực sự vừa giận vừa ăn thêm một chén, Yokoyama ở bên cạnh không khỏi cảm thán Yamamoto lợi hại, xem ra sau này mình phải học tập nàng nhiều hơn.
"Yui không cho chị học tập cậu ta!" Shimazaki la to, sau đó bưng đầu nằm lăn trên giường bày tỏ bị choáng, "Sayaka cơm cũng ăn xong rồi mau đi về nhà đi!"
Yamamoto trái lại hình như thật sự ăn no, nằm trên mặt đất lười nhúc nhích, "Không đi, tớ ngủ ở đây."
Yokoyama có chút bận tâm ngồi bên cạnh Yamamoto bên cạnh vỗ vỗ nàng, "Không sao chứ?"
"Không có việc gì ~!" Yamamoto phất tay, đặt một ngón cái, "Ăn ngon cực kỳ!"
Xác định nàng từ đầu không có gì khó chịu Yokoyama đi đến giường đắp chăn cho Shimazaki,"Được rồi Shimazaki em đừng lăn nữa, như vậy sẽ bị nhức đầu a, uống thuốc đi."
"Nếu cậu uống thuốc tớ liền lăn đi." Yamamoto cũng trên mặt đất lăn một vòng.
Yokoyama đột nhiên cảm thấy hai người đúng là hai đứa nhỏ lớn xác, nhịn không được cười đem thuốc đến trước mặt Shimazaki, "Không uống Sayaka sẽ ngủ ở chỗ này."
Shimazaki vẻ mặt đau khổ, đưa tay nhận thuốc, "Yui chị cũng đừng đem em như con nít mà dỗ a."
"Tôi không có coi em là con nít mà dỗ." Yokoyama nghiêm trang phản bác, "Tôi là dỗ em như đứa nhỏ lớn xác a."
Yamamoto nói một là một, thấy Shimazaki uống thuốc xong liền bật người đứng dậy, "Ok, tớ đi!"
"Bye bye!" Shimazaki dứt khoát phất tay. Yokoyama tiễn Yamamoto tới cửa, vẫn không khỏi cảm thán, "Cậu thực sự có biện pháp a."
"Biện pháp đều là cậu nói trước kia, Paruru mỗi lần sinh bệnh đều làm ầm ĩ, hoặc là không chịu đi bệnh viện hoặc là không chịu ăn cái gì. Bất quá cậu không cam lòng làm vậy với cậu ấy mà thôi, vậy không thể làm gì khác hơn là tớ đảm đương vai phản diện này."
"Sayaka cảm ơn cậu."
"Không cần, nhìn cậu tốt như vậy tớ cũng an tâm."
"Hửm?" Yokoyama không hiểu nhìn nàng, "Tớ vẫn vô cùng tốt a."
"Cậu cũng không phải mới gặp ác mộng sao, có ác mộng sẽ có bóng ma trong lòng, a phiếu thịt nướng của tớ! Giống như vậy." Yamamoto khoa tay múa chân, chọc cho Yokoyama cười một trận, "Được rồi đừng quên, cậu thiếu tớ một bữa thịt nướng."
"Không phải là cậu mời sao?"
"Tớ vất vả tới thăm bệnh như vậy, đương nhiên cậu phải mời a!"
"Được được được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro