Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Mơ hồ

Yokoyama tắm rửa xong, lau mái tóc còn ướt liền đi đến phòng của mình, ngày hôm nay đã lâu rồi mới làm việc nguyên một ngày, vừa qua khỏi mười giờ cũng đã mệt mỏi, thầm nghĩ muốn nhào vào giường ngủ một giấc

"Ai ai! Tóc chưa khô mà!"

Shimazaki kéo Yokoyama lại.

"Một lát sẽ khô."

Yokoyama ở một số chuyện luôn không quá chú ý, nhưng Shimazaki bình thường hay quên trước quên sau lần này tới lần khác ngoài ý muốn đối với những chi tiết này đặc biệt chú ý, ví dụ như không thể ngủ khi tóc còn ướt.

"Ngồi yên, sấy khô xong mới được ngủ."

Đem người ấn xuống ghế salon, Shimazaki lấy khăn tắm khô phủ lên tóc Yokoyama lau lau, sau đó dùng máy sấy sấy tóc của nàng, lúc ngón tay lướt qua trán Yokoyama, Shimazaki rõ ràng nhìn thấy vết sẹo hồng nhạt không giống với màu da, vết thương đã hoàn toàn khép lại, để lại vết sẹo kia như nhắc đến chuyện đáng sợ đã từng phát sinh qua

Shimazaki dường như theo bản năng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của Yokoyama, "Còn đau không?"

Lúc ngón tay lạnh như băng của Shimazaki lướt qua trán Yokoyama, nàng cảm thấy ngứa một chút nhưng vẫn để đối phương tùy ý chạm đến, khẽ mỉm cười trả lời, "Không đau, sẽ rất xấu sao?"

Shimazaki vén một ít tóc mái trên trán Yokoyama, "Sẽ không. Khô rồi, mau đi ngủ đi."

"Cám ơn, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Có thể là buổi chiều ngủ khá nhiều, Shimazaki nằm ở trên giường lăn đi lộn lại thế nào cũng ngủ không được. Sờ sờ điện thoại nhắn cho Yokoyama một cái LINE

"Ngủ chưa ? (╯﹏╰) "

Hai phút sau Yokoyama mới hồi âm lại, "Đang ngủ."

"Đang ngủ vậy đang nói chuyện với em là ai?"

"Yokoyama mộng du."

Shimazaki nhìn hồi âm của Yokoyama nở nụ cười, sau đó một lần gọi điện thoại đến

"Này..." Thanh âm Yokoyama dính vào nhau, hình như thật là đang ngủ bị đánh thức

"Em ngủ không được."

"Thế nhưng tôi buồn ngủ..."

"Yui hát cho em nghe một bài đi, chị hát xong có thể là em sẽ ngủ."

Trong điện thoại tựa hồ truyền đến thanh âm xoay người, "Tôi không nhớ rõ bài nào hết..."

"Chị cứ tùy tiện hát đi."

Yokoyama nhìn điện thoại suy nghĩ nửa phút, nhớ tới ngày hôm nay trên xe Sayaka nghe qua một bài hát, ca từ đã không thể nhớ rõ, chỉ bằng ký ức nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu. Tiếng nói Yokoyama ôn nhu lại tinh tế, khe khẽ nhu hòa truyền đi, êm tai vô cùng, thanh âm ngâm nga liền dần dần thấp xuống, cuối cùng trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ.

Shimazaki nghe trong điện thoại thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy khóe miệng từng chút từng chút vung lên, hướng về điện thoại nói câu ngủ ngon mới cúp.

Tuy rằng hát cũng đã nghe, nhưng vẫn như trước không ngủ được, Shimazaki dứt khoát từ trên giường bò dậy đi ngâm mình, muốn đem bản thân ngâm nước ấm mới có thể tương đối dễ ngủ, kết quả ngâm đến mơ màng vậy mà thực sự ngủ thiếp, đến khi bị đông cứng tỉnh dậy nước đã sớm lạnh thấu người. Run rẩy từ trong nước chui ra, Shimazaki che miệng nỗ lực đè thấp tiếng ho lủi trở về phòng mình, cũng không nhớ rõ là thế nào mà ngủ.

Ngày thứ hai trước khi đi làm Yokoyama gõ cửa phòng Shimazaki một cái không thấy phản ứng liền trực tiếp ra ngoài, bữa trưa gửi LINE cũng không hồi âm, cho rằng Shimazaki ngủ như chết cũng không để ý nhiều. Kết quả tan tầm về nhà phát hiện Shimazaki còn đang ngủ, gõ cửa vào xem thấy nàng cả người cuộn tròn ở trên giường co người lại, vốn gương mặt trắng nõn cũng đã đỏ hồng, Yokoyama cả người đều luống cuống.

Shimazaki cứ lặp lại ác mộng làm một người bị truy đuổi, phía trước không lối thoát phía sau có người đuổi theo, nóng lòng muốn chết, bỗng nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt lại thấy Yokoyama đang thay quần áo cho mình. Thân thể theo bản năng bắn ra sau, nặng nề đụng trúng bức tường sau lưng, thét lên, "Chị làm cái gì?"

"Shimazaki em bị sốt rồi, tôi dẫn em đi bệnh viện!" Yokoyama ôn nhu nói, "Ngoan, mặc quần áo vào."

Shimazaki thở dốc giọng nói lại kiên quyết nói, "Em không đi, em không muốn đi bệnh viện! Em không có bệnh!"

"Shimazaki!"

"Em không cần đi! Một lần đi sẽ ở lại rất lâu, em không muốn đi..." Shimazaki mơ màng nhìn Yokoyama, biểu tình trên mặt hết thảy đều là hoang mang cùng sợ hãi, "Em không muốn đi...Khi còn nhỏ bị suyễn đã phải ở rất lâu rất lâu trong bệnh viện, em không thích...Yui, em không muốn đi..."

Yokoyama bị một câu không muốn đi cuối cùng của nàng mà tâm mềm nhũn, đem chăn cùng người kéo lại, "Không đi không đi nữa, tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho em có được không?"

Shimazaki vùi ở trong lòng Yokoyama rốt cục yên lặng gật đầu

Yokoyama tìm ra trong hộp y tế, trái lại thuốc suyễn hay cảm mạo đều đầy đủ không thiếu, xem ra trước đây cũng là lo trước nên chuẩn bị rất chu toàn. Cho Shimazaki ăn xong rồi uống thuốc, Yokoyama còn là âm thầm quyết định nếu như không hạ sốt, mặc kệ nàng thế nào làm ầm ĩ vẫn sẽ đem nàng đến bệnh viện.

Shimazaki lại chìm vào giấc ngủ, lúc này đây trong giấc mơ không ai đuổi theo nàng, chỉ mơ hồ cảm thấy có một bàn tay ấm ấp vẫn nắm lấy tay nàng, sau đó ở bên tai nàng nhẹ nhàng gọi Haruka, Haruka.

Ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, một bên Yokoyama vội vã vuốt mắt đưa mặt tới, "Shimazaki?"

Shimazaki yếu ớt đưa tay đem mặt Yokoyama đẩy ra xa một chút, "Gần quá không thấy rõ."

Yokoyama ngồi ở bên giường bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay sờ lên trán nàng, hoàn hảo, dường như cơn sốt cũng không quá nặng.

"Em làm tôi sợ muốn chết, đang yên đang lành thế nào lại sốt lợi hại đến vậy."

Shimazaki nhìn động tác ôn nhu của nàng như vậy, đột nhiên phảng phất có chút không chân thật, nắm lấy tay Yokoyama đang đặt trên trán nàng, "Yui, em hình như nghe chị gọi tên em..."

Phát hiện Yokoyama không lộ ra biểu tình gì, Shimazaki buông tay mím môi không được tự nhiên cười cười, "Có lẽ là em nghe nhầm rồi."

Yokoyama hơi nhíu mày, lau đi giọt nước bên khóe mắt Shimazaki, không biết là mồ hôi hay nước mắt, nhớ đến trước đây Sayaka nói, "Shimazaki em có phải không thích tôi gọi em như vậy không? Tôi trước kia gọi em như thế nào?"

Shimazaki kinh ngạc nhìn Yokoyama, hồi lâu mới lắc đầu, "Không có, chị gọi như vậy cũng rất tốt. Chị nếu nhớ không ra trước đây, cứ như vậy gọi em là Shimazaki được rồi."

Yokoyama thuận theo rũ mắt cúi đầu ồ một tiếng, lập tức lại nói, "Đói không? Tôi làm chút đồ ăn?"

Shimazaki kéo kéo áo, trên người dính dính đều là mồ hôi, "Đói, nhưng em muốn tắm trước..."

Yokoyama nhìn Shimazaki dáng vẻ như đứng cũng đứng không vững, ngộ nhỡ bị choáng trong bồn tắm thì làm sao bây giờ, "Tôi lấy cho em cái khăn lông lau một chút đi, nhìn em giống như không có sức để tắm?"

Shimazaki giơ tay lên một cái, là thật không có sức, không cần nói đứng lên đại khái ngay cả ngồi cũng phải tiêu hao của nàng phân nửa sức lực, "Ừ"

Yokoyama bưng một chậu nước ấm vào phòng Shimzaki, vắt khăn mặt xong giúp Shimazaki lau tay, cánh tay sau đó là cổ, liếm liếm môi gãi mặt, "Shimazaki em nằm xuống, tôi lau cho em phía sau lưng một chút, phía trước...phía trước em tự lau nhé."

Bầu không khí trong nháy mắt có chút khác thường không thể nói rõ lan ra, Shimazaki thoáng cái đỏ mặt, tuy rằng mặt của nàng vốn đã đỏ, "Ừ..."

Yokoyama nắm khăn mặt đưa vào trong áo Shimazaki, nàng nhẹ nhàng run một cái, chạm đến tấm lưng gầy gò Yokoyama lại cảm thấy nóng rực dị thường, lo lắng có phải Shimazaki bị sốt đến vậy hay không, vội vàng lau hai cái đã đem chăn đắp cho nàng. Đem khăn mặt một lần nữa vắt xong nhét vào tay Shimazaki, "Em lau xong cứ để bên cạnh đi, tôi đi nấu cháo cho em."

Shimazaki nhìn bóng lưng Yokoyama có chút vội vàng, cúi đầu nhìn khăn mặt trong tay mình, cụt hứng trùm đầu đem mặt chôn vào gối, nàng kỳ thực là để tâm chuyện Yokoyama gọi nàng, nhưng lại cố chấp mong muốn đối phương có thể nhớ tới, mà không phải chính mình nói cho nàng biết, nàng trước đây gọi mình là gì.

Yokoyama kéo gối Shimazaki xuống, "Shimazaki đừng chôn vào gối nữa, em không ngộp sao?"

Shimazaki lộ ra gương mặt mở to mắt vô tội nhìn Yokoyama, "Ngộp."

Yokoyama cười giúp Shimazaki kê gối sau đó đỡ nàng ngồi dậy, chỉ chỉ cháo trứng ở một bên, "Tôi đút em? Hay là muốn tự ăn?"

"Không có sức."

"Được vậy tôi đút em."

Yokoyama ngồi ở mép giường, bưng chén cháo lên, khuấy xong múc một muỗng thổi nguội đưa đến bên miệng Shimazaki, Shimazaki cứ ngẩn người nhìn nàng cũng không há miệng.

"Không ăn sao?"

"Yui." Shimazaki nhìn Yokoyama nhẹ nhàng ôn nhu gọi, gọi xong cúi đầu cười, vẻ mặt cũng là tích tụ phiền muộn không nói ra được, "Đừng đối với em ôn nhu như vậy, em sẽ cảm thấy mơ hồ."

Mơ hồ không phân biệt trước đây và hiện tại

Mơ hồ nghĩ đến chị vẫn là chị trước đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro