17. Kyoto (trung)
"Mang theo một lát đói bụng thì ăn." Mẹ Yokoyama đem một hộp bento đưa cho nàng, "Buổi tối nhớ gọi điện thoại về."
"Vâng, con biết rồi." Yokoyama khéo léo cầm lấy, "Con đi đây."
"Trên đường cẩn thận một chút."
Yamamoto ở bên cạnh đặt tay lên vai Yokoyama cười, "Dì à, Yuihan theo con dì vẫn chưa yên tâm a."
"Yên tâm yên tâm. Trong hộp có điểm tâm Sayaka thích, nhớ ăn nhé." Ngay sau đó hướng về phía Shimazaki bên cạnh không nói gì vẫy tay, "Haruka dù sao cũng không cần cùng chúng nó khách sáo, nếu không con không ăn được đâu, hai đứa nó đều là quỷ tham ăn."
Shimazaki ngượng ngùng cúi đầu cười, "Vâng."
Đến Kyoto ngày thứ hai, ba người liền chuẩn bị ra ngoài du lịch.
Yamamoto nói đến làm người dẫn đường cũng không nói suông. Ngày thứ hai sau khi rời giường là được động lực cực mạnh bày tỏ muốn mang hai người ra ngoài chơi, Yokoyama là một tờ giấy trắng, lần trước Shimazaki chân chính đi Kyoto là lúc đi du lịch cùng với trường, vốn ôm tâm tình đến đây du lịch, tự nhiên cũng liền nói đi là đi.
Kyoto sáng sớm mưa còn rơi rả rích, gần đến buổi trưa mặt trời cũng hiện ra. Ba người đi đến Testsugaku no michi* trứ danh, dọc đường cây anh đào che khuất bầu trời, trong gió cánh hoa như hoa tuyết bay lượn. Shimazaki đón lấy một cánh anh đào bay xuống trước mắt, sau đó tay đem đến trước mặt Yokoyama, cười đến đôi mắt cong lại. "Sayaka vậy mà không nói dối, cây anh đào Kyoto nở thực sự rất đẹp."
*Gọi là con đường triết học
Yokoyama cũng cười, đưa tay gỡ xuống một cánh hoa bay lên tóc Shimazaki, sau đó bỏ vào lòng bàn tay của nàng, chỉ vào hai cánh hoa anh đào, "Mang về ép thành thẻ kẹp sách?"
Shimazaki bĩu môi một cái, "Không đọc sách thì cần gì thẻ."
"Nga." Yokoyama chọn mi, thổi một cái liền đem cánh hoa trong lòng bàn tay Shimazaki thổi bay toàn bộ. Shimazaki mở to hai mắt, nhìn cánh anh đào từ trong tay mình bay đi vẻ mặt tiếc nuối, "Này! Yui chị đền hoa lại cho em!"
"Tôi đi nhặt lại hai cánh cho em?" Yokoyama cũng là vẻ mặt vô hại nở nụ cười.
"Không muốn không muốn, thật ngốc mà hừ!"
Shimazaki tức giận quay mặt chỗ khác đi về phía trước, lại bị Yokoyama kéo tay lại, "Ở đây là Testugaku no michi, em đi nhanh như vậy sao có thể suy nghĩ về nhân sinh triết lý đây?"
"Triết lý của em bị chị thổi đi rồi!"
"Tôi sai rồi tôi xin lỗi còn không chịu sao?" Yokoyama cười đến không nhịn được, "Chờ một chút gió thổi, triết lý của em có thể thổi về, gió lớn một chút còn có thể thổi đến đầy đầu đầy mặt em, đến lúc đó tôi giúp em đón lấy!"
"Rõ ràng là dán đầy đầu đầy mặt chị, mới có thể làm chị bớt ngốc đi."
Yokoyama không ngừng gật gật đầu cùng Shimazaki làm trò, lôi kéo đối phương chậm rãi đi về phía trước, quay đầu lại nhìn mới phát hiện Yamamoto bị bỏ một khoảng xa, "Sayaka?"
Yamamoto nghe Yokoyama gọi nàng thuận tiện liền đem điện thoại bỏ vào túi, sau đó gương mặt nở nụ cười chậm chậm chạy tới, "Xin lỗi xin lỗi, nhìn thấy một cảnh đẹp nên ngẩn người."
Trong điện thoại, Yokoyama cùng Shimazaki đưa tay đón lấy cánh anh đào bay lượn dưới tàng cây, ánh nắng một luồng lại một luồng xuyên qua bụi hoa um tùm, rọi vào người cả hai, vô cùng yên bình ấm áp, sợ là không cẩn thận sẽ phá hư, làm nàng không nỡ đứng nhìn rồi lại không thể dời đi ánh mắt.
Tìm một chỗ cạnh cây anh đào nghỉ ngơi, Yokoyama mở hộp bento mẹ nàng làm đưa cho hai người. Shimazaki đang cầm cơm nắm ngồi ở ghế dài, tâm tình tốt lắc lắc hai chân, "Yui, mẹ chị làm cơm ngon hơn chị."
"Bạn học Shimazaki, lúc trước em lại nói tôi làm món gì cũng là ngon nhất thế giới." Yokoyama mặt nghiêm túc quay sang Shimazaki, "Em làm sao có thể đứng núi này trông núi nọ đây??"
"Em có nói sao?" Shimazaki nghẹo đầu, hoang mang đáp lời, "Đầu óc chị không tốt nhớ nhầm chăng?"
"Này này! Em ngày hôm nay là lần thứ hai nói tôi đầu óc không ổn!"
"Vốn thực sự là vậy a." Shimazaki cười híp mắt nói, vừa định cắn cơm nắm, kết quả lại bị Yokoyama ai ai gọi ngăn lại, "Làm gì vậy, giận nên không cho em ăn luôn sao?"
Yokoyama dở khóc dở cười, chỉ vào cơm nắm của Shimazaki, "Ai không cho em ăn, cánh hoa cánh hoa, cánh hoa rơi trên cơm nắm của em kìa."
Shimazaki cúi đầu nhìn, quả thật có một cánh hoa anh đào hồng nhạt, nàng đón lấy lại a ô một ngụm cùng với cánh hoa anh đào nuốt xuống
"Ai ai ai? Em sao lại ăn??"
"Sợ chị lại thổi nó bay đi!"
"Tôi nói...hai người có thể chú ý một chút, đừng nên không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình a." Bên cạnh Yamamoto đỡ trán, thật là không muốn nhìn không muốn nhìn a, "Tốt xấu gì tôi còn ở đây, làm ơn tốt bụng thương cảm tôi một chút giờ này khắc này làm bóng đèn a."
Nghe Yamamoto nói, Shimazaki đột nhiên che miệng ho đến gương mặt đỏ bừng, Yokoyama vội vỗ nhẹ sau lưng nàng, "Sao vậy? Bị sặc?" Mở nắp chai nước đưa cho Shimazaki, nàng tiếp nhận nước uống hai ngụm mới rốt cuộc chậm lại.
Vẫn còn tức giận Shimazaki thuận tiện cầm lấy cái bánh đậu đỏ liền nhét vào miệng Yamamoto, "Cho cậu nói nhiều, câm miêng ăn đi."
Yamamoto ô ô nhai bánh, "Tớ còn nói nhiều, cũng nhanh thành vô hình đúng không?"
Yokoyama nhìn cái này lại nhìn cái kia, nhịn không được cười, "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Đến đền Kiyomizu đi, đến đó rút một quẻ xăm." Yamamoto nuốt xuống thức ăn trong miệng, quay qua Yokoyama ý tứ không rõ là gì cười lấy lòng, "Cầu duyên."
"Ô------!"
Trong miệng lại bị nhét vào một miếng trứng cuộn.
"Paru cậu dù sao cũng đừng ở chỗ này bị ngã, truyền thuyết ba năm Osaka thuật lại nói rằng nếu ngã trong vòng ba năm sẽ tai vạ đến nơi." Đi trên đường hẹp dưới chân núi đến đền Kiyomizu, Yamamoto quay sang Shimazaki trêu chọc nàng
"Tớ làm gì dễ ngã như vậy!" Kết quả vừa mới dứt lời ngay lập tức đã vấp phải cái gì đó nghiêng ngả một chút, sợ đến nàng đưa tay nắm lấy Yokoyama bên cạnh. Yokoyama đỡ Shimazaki đối diện Yamamoto nói, "Cậu cũng đừng hù em ấy."
"Tớ thật không có nói đùa, Yuihan cậu tốt nhất dẫn cậu ấy đi là được." "Yamamoto nghiêm trang nhịn cười, "Nếu có ngã tớ dẫn cậu đi tìm cửa hàng bán hồ lô phá lời nguyền."
Từ dưới chân núi Otowa dọc theo một đường nhỏ đi bộ lên núi, đường đi cũng đầy ắp cây anh đào rực rỡ. Shimazaki thể lực yếu, lên một đoạn liền suyễn đến không tốt, đơn giản các nàng không phải không có thời gian, vừa đi vừa nghỉ nên so với người khác tốn gấp đôi thời gian mới đến được đền, Yokoyama có chút may mắn đền Kiyomizu xây ở lưng chừng núi, nếu không Shimazaki có lẽ không đi nổi. Cổng Nioh, Nishimon, tháp Sanjunoto, đường Zuimotome...Dọc theo đường đi Shimazaki vẫn như trước nắm lấy Yokoyama, Yamamoto cười nàng ở đây ngã cũng không sao, Shimazaki liền lầm bầm hai tiếng, tay vẫn là nắm không chịu buông ra, Yokoyama cười nghĩ nàng không giang tay bắt mình cõng đã rất khách khí rồi, Yamamoto ngửa mặt lên trời thở dài sau này đứa con sẽ bị Shimazaki nuôi hủy mất, Shimazaki trừng mắt nhìn Yamamoto bày tỏ tớ nuôi Yui tốt vô cùng cậu đừng ghen tỵ
Bên trong chùa du khách thắp hương xin xăm rất nhiều, ba người cũng tự nhiên theo dòng người nhắm mắt cầu nguyện, Shimazaki lặng lẽ hé mắt lén nhìn Yokoyama bên cạnh, kết quả phát hiện Yokoyama vốn cũng đang trộm nhìn mình, vôi làm cái mặt quỷ một lần nữa nhắm mắt lại
"..."Shimazaki nhìn chằm chằm cái thăm trong tay mình, nhìn đến mắt cũng nhanh giống thằn lằn, chữ hung kia nhìn đến chướng mắt khiến nàng thầm nghĩ muốn ném vào thùng rác.
"Ai nha, Paru cậu là hung a, con đường phía trước trắc trở trắc trở." Yamamoto rướn cổ nhô đầu nhìn lá thăm Shimazaki cảm thán nói, nhưng ngữ điệu thế nào nghe thấy đều giống như là nhìn có chút hả hê. Shimazaki vội đem lá thăm nắm lại trong lòng bàn tay liếc mắt nhìn Yamamoto
"Yuihan còn cậu?" Yamamoto trốn sáng bên cạnh Yokoyama hiếu kỳ hỏi nàng. Yokoyama có chút ngượng ngùng vuốt mũi cười cười, đem lá thăm của mình đưa cho Yamamoto xem, "Là cát."
"Oa thật lợi hại a." Yamamoto cầm lá thăm Yokoyama đưa đến trước mắt Shimazaki quơ quơ, "Paru câu xem, Yuihan là cát, xem ra Yuihan nhà tớ điềm may sắp tới rồi."
"Shimazaki đen mặt lại, "Của cậu là gì?"
"Tớ a?" Yamamoto chỉ bản thân, có chút lúng túng cười, "Đại hung a~~"
"Hahahaha!" Shimazaki nhìn thấy đột nhiên cười, "Sayaka cậu còn không bằng tôi hahahaha!"
"Đi thôi, thăm tốt của Yuihan giữ lại, chúng ta đem thăm mình cùng nhau buộc trên cây cột bên cạnh."
"Cậu buộc tránh xa tớ một chút, đứng tới đây ô nhiễm thăm tớ!"
Yokoyama nhìn hai người tranh cãi ầm ĩ. Cúi đầu đem lá thăm tốt của mình cất vào.
Đi đường vòng ra sau đền Kiyomizu là thần xã địa chủ đặc biệt cầu duyên, Yamamoto chỉ vào hai tảng đá trước thần xã cách nhau chừng mười thước đối diện Yokoyama và Shimazaki nói, "Tảng đá kia gọi là đá tình yêu, nói là nếu như nhắm mắt lại có thể đi từ tảng đá này đến tảng đá khác tình cảm có thể thành hiện thực, các cậu có muốn thử một chút hay không?"
"Từ tảng đá này đi tới tảng đá khác là tình cảm có thể thành công? Cùng tảng đá yêu nhau sao?" Shimazaki ôm tay dáng vẻ không tin
Yokoyama cũng lắc đầu bày tỏ không có hứng thú, "Nhiều người quá, cảm thấy hơi ngại, cũng không muốn lắm."
"Cũng đã tới rồi, không chơi một lần rất đáng tiếc a, chúng ta chơi đoán số đi, người thua phải đi tìm tảng đá."
Yamamoto giựt dây, hai người kia rốt cục bị thuyết phục liền quyết định chơi đoán số. Chơi đoán số tiểu công chúa cười mà không nói, đại ma vương ôn nhu vận khí không tệ chăm chú, tiểu bằng hữu Yamamoto xin sống tốt.
Yamamoto nghĩ chính mình đào một cái hố, vừa mới xin thăm đại hung thế nào lại nhận thức không rõ hiện thực tàn khốc này đây, có chết hay không vẫy vẫy tay, "Nhớ phải nhắc tớ a!"
"Sayaka bên này bên này!" Yamamoto men theo hai thanh âm một chút đi về phía trước, "Lệch một chút rồi!"
Yamamoto kỳ thực đi rất quả quyết, nhưng Shimazaki lại thường ra quấy rối cố ý đem nàng đi lệch hướng, Yokoyama nhìn Shimazaki một chút bất giác cười, chỉ có thể một tiếng một tiếng gọi Yamamoto tránh để nàng bị Shimazaki đem đi.
Cự ly mười mấy thước Yamamoto lần mò cả ngày mới rốt cục đến nơi, đưa tay nắm lấy tay Yokoyama, mở mắt ra vẻ mặt cầu xin, "Hai người thế nào chỉ cũng không phải cùng một hướng?"
"Em ấy là tiểu ác ma cậu còn không biết?" Yokoyama quay sang nàng cười, "Còn nghe theo em ấy đi loạn."
Shimazaki ở một bên cười đến hài lòng, "Sayaka cậu còn đi sai hướng."
"Cần một tình yêu thật là khó khăn a." Yamamoto nhìn tảng đá mình đã rời đi, không khỏi lắc đầu nhìn chằm chằm Shimazaki cảm khái, "Paruru cậu thế nào lại xấu tính như vậy?"
"Cậu nếu như nghe theo Yui cũng không đi sai hướng." Shimazaki đu trên người Yokoyama đối diện Yamamoto cười'
"Sau này tớ sẽ nhớ kĩ, không bao giờ nghe lời cậu nữa. Đại hung nhân sinh một mảnh hắc ám, đường tình yêu còn bị cậu hại đến không còn gì, quá thảm quá thảm." Yamamoto vẻ mặt thống khổ nhìn hai người, "Yuihan mau tới cho tớ cái ôm an ủi!"
Yokoyama buồn cười, đem Shimazaki từ trên người mình xách xuống đến ôm Yamamoto một cái, "Không sao không sao, việc này tin thì có không tin thì thôi."
Thở một hơi thật dài Yamamoto lại lần nữa mỉm cười, "Nơi này có một cây anh đào gọi là Gyokuyozakura, có thể cùng lúc nở ra hai loại hoa là hoa đơn cùng tám hoa, các cậu sẽ thích."
Đứng tại nơi cây anh đào kỳ lạ ở thần xã, Shimazaki ngửa đầu nhìn anh đào nở rộ lặng lẽ kéo kéo góc áo Yokoyama
"Yui, nếu như chị đi tìm đá, có cảm thấy mình sẽ thành công không?"
"Em không quấy rối có lẽ có khả năng thành công."
"Vậy chị đi tìm thử đi, em bảo đảm không quấy rối!"
Yokoyama đưa mắt từ trên cây anh đào thu hồi, nhìn về phía Shimazaki, "Tôi không đi."
"Tại sao?"
"Tôi không cùng tảng đá yêu đương nha."
---------------------------------------------------
Tìm địa danh muốn sấp cả mặt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro