Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Ba mẹ


"Yui ~~~!!!" Sáng sớm Shimazaki ở phòng của mình hô một tiếng long trời lở đất

Yokoyama đang ở nhà bếp làm điểm tâm, nghe tiếng la của nàng, ngay cả tạp dề cũng không kịp cởi chạy vào phòng, "Sao vậy?"

"Bầm rồi." Shimazaki đặt chân ngồi trên giường, chỉ vào đầu gối mình cho Yokoyama xem. Đêm qua ngã một cái nhưng thật ra không nhẹ, lúc đó trong lòng đều là ủy khuất Yui không nhớ sinh nhật mình, chờ Yokoyama thay nàng chúc mừng xong cũng đã căn bản quên luôn chuyện này, kết quả ngủ một đêm ngày hôm nay liền phát hiện đầu gối bầm một mảng.

Yokoyama nhìn một cái phát hiện thực sự một vết bầm lớn, đưa tay thận trọng đụng một cái, "Có đau hay không?"

Shimazaki ngước mắt nhìn Yokoyama, không chút nghĩ ngợi đáp, "Đau!"

"Tôi đi lấy trứng gà luộc thoa cho em!" Yokoyama vừa nói vừa thay Shimazaki lôi cái chăn màu trắng đến chói mắt đắp lên đùi, "Đắp kín lại, cái mông trần em không lạnh sao."

Shimazaki trừng mắt nhìn Yokoyama, "Mông trần cái gì, em ăn mặc đầy đủ có được không!"

"Vậy em có lạnh hay không?" Yokoyama hỏi lại

"Lạnh." Shimazaki rúc vào trong chăn, cũng mau đến tháng tư rồi thế nào còn lạnh như thế.

"Vậy đắp kín vào, tôi lại nghe thấy buổi tối em ho khan." Yokoyama cảm thấy mình giống như dỗ một đứa trẻ, trước mặt người này thật là một điểm cũng sẽ không chiếu cố mình, thảo nào Sayaka nói mình là bảo mẫu của nàng.

Lúc dùng trứng gà còn nóng giúp Shimazaki chườm vào vết bầm Yokoyama còn đặc biệt có ý xấu dùng chút lực, Shimazaki bị đau đến nhéo Yokoyama, la lên gọi Yui nhẹ một chút, Yokoyama liền cười, "Sợ đau thì sau này đi chú ý một chút, đừng ngã nữa."

"Vậy chị sau này phải đỡ em." Shimazaki mím môi có chút cố tình gây sự nói, "Chị biết em hôm qua uống rượu cũng không đỡ em, đều tại chị."

"Tôi van em, tôi đỡ nhưng em tránh ra, em nói em không uống say không cần người đỡ." Yokoyama cảm thấy mình thực sự là quá oan uổng, cái gì cũng có thể trách mình nha

"Em tránh chị cũng không đỡ thêm một lần nha!" Shimazaki lại là một bộ lẽ thẳng khí hùng dạy dỗ Yokoyama, "Mọi người uống say chắc chắn sẽ không nói mình uống say."

Yokoyama thở dài, cái này có đúng hay không là chống đối a, nào có người nào tự nói mình uống say muốn người khác đỡ, nhưng mà cũng gật đầu, "Được được, lần sau em tránh như thế nào đi nữa tôi cũng sẽ đỡ em."

"Vậy mới đúng a." Shimazaki hài lòng gật đầu, lại tội nghiệp mở to hai mắt tiến đến trước mặt Yokoyama, "Em bị thương, không cử động được, Yui chị đem bữa sáng đến cho em đi."

Yokoyama bakai lên mặt Shimazaki, nhẹ nhàng ở trên lưng nàng vỗ một cái, "Đừng giả vờ tội nghiệp, cũng không phải gãy chân, mau đứng lên đi rửa mặt, không bữa sáng sẽ nguội."

"Máu lạnh, vô tình, không ai ưa."

Shimazaki còn kém không ở trên giường lăn lộn, Yokoyama nén cười không để ý đến nàng cố tình gây sự, "Ngày hôm nay thời tiết tốt, ăn xong bữa sáng, em dẫn tôi ra ngoài đi xung quanh một chút được không? Đi đến nơi em thích."

Shimazaki ôm gối nhìn Yokoyama suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười ngọt ngào, "Được."

Nhưng kế hoạch ra ngoài còn chưa hình thành, đã bị tiếng đập cửa bất thình lình đánh vỡ.

Shimazaki ăn bữa sáng tò mò nhìn vào bên cửa thăm dò, kỳ quái Yokoyama thế nào mở cửa nửa ngày cũng không thấy quay lại, nghĩ là mở cửa để chào hàng hay là cái gì khác, Yokoyama không nhớ gì cũng không thể không biết đối phó thế nào.

Vừa bưng chén đến nhìn, Shimazaki cả người đột nhiên cứng lại

"Bác trai bác gái xin chào." Shimazaki xấu hổ đến không biết đem chén trong tay mình giấu chỗ nào, cha mẹ Yokoyama thế nào lại đột nhiên đến đây.

Yokoyama thật ra lại rất bình tĩnh, cùng với cha mẹ không có gần gũi ở cửa nói chuyện hồi lâu

Vừa mở cửa mama đã hai mắt đẫm lệ, khóc nói, "Mẹ là mama con, có còn nhớ không?"

Yokoyama lắc đầu, lại mở miệng gọi, "Mama"

Nàng không nhớ rõ bọn họ, nhưng khi lần đầu nhìn thấy thì có cảm giác không hề xa cách, nàng quen biết bọn họ, trên bàn sách có ảnh chụp chung của họ, nàng lớn lên cùng họ giống nhau, trong thân thể của nàng là dòng máu của bọn họ, là cha cùng mẹ của nàng, cho dù có mất đi ký ức cũng như trước chỉ cần liếc mắt liền biết.

Shimazaki không biết mình có nên trốn vào phòng để Yokoyama cùng người nhà tâm sự hay không, nhưng trong lòng lại không rõ khẩn trương, bác trai bác gái nếu như muốn đem Yui về nhà thì làm sao bây giờ, đứng không được ngồi cũng không xong, ngay cả chén cơm mình đang cầm trên tay mình cũng quên mất.

Yokoyama dẫn cha mẹ của mình vào cửa, thuận lợi liền đem chén trong tay Shimazaki lấy đi, "Ngày hôm nay có lẽ không thể ra ngoài rồi."

"Em biết. Em...Em đi pha trà! Mọi người nói chuyện đi!" Shimazaki gật đầu lại đem chén đoạt trở về, "Em tự dọn được rồi."

"Cám ơn"

Shimazaki rúc người ở sofa phòng khách thỉnh thoảng lại hướng về phía bàn ăn nhìn một nhà Yokoyama, thật sự là hoảng loạn đến không biết phải làm gì, liền gửi cho Sayaka một cái line, "Đang làm gì vậy"

Qua một vài giây Sayaka đã gửi lại, "Trời ạ, mặt trời mọc hướng tây sao? Cậu vậy mà gửi line cho tôi?"

"Cha mẹ Yui tới"

"A, cậu sợ Yuihan bị bác trai bác gái mang về Kyoto sao? ( ̄ω ̄) "

Shimazaki nghe giọng nói có chút hả hê của Sayaka quả thực muốn vứt điện thoại, kết quả Sayaka liền tiếp một câu, "Yên tâm đi, sẽ không đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì nhà Yuihan vẫn luôn tôn trọng ý kiến của con mình, nếu Yuihan nói không muốn trở về, bác trai bác gái sẽ không miễn cưỡng."

Shimazaki cầm điện thoại di động, như trước lo lắng bất an.

Cha mẹ Yokoyama chỉ ở lại nửa ngày, từ trên xuống dưới từ đầu tới cuối biết được Yokoyama thực sự ngoại trừ mất trí nhớ ra hết thảy đều tốt, trước cơm tối liền chuẩn bị rời đi, Yokoyama cùng Shimazaki cùng nhau đưa đến nhà ga. Trước lúc lên tàu, mama nắm lấy tay Yokoyama nói, "Về nhà ở đi."

Baba cũng vỗ vai nàng, "Đừng lo lắng mấy thứ khác, dù có chuyện gì đi nữa, con vẫn là con gái nhà Yokoyama."

Yokoyama cúi đầu suy nghĩ một chút, lại quay đầu liếc mắt nhìn Shimazaki, "Được. Khi con muốn trở về sẽ gọi điện cho hai người."

Sắc trời còn chưa tối hẳn, Shimazaki nghĩ có chút lạnh, cúi đầu dắt khóe miệng cười cười, "Em có đúng hay không chuẩn bị tìm bạn cùng nhà khác?"

Không thể nói rõ là tâm tình gì, Sayaka nói Yui không muốn về cũng sẽ nói không muốn về, nhưng vừa nãy lời nói có ý tứ, rõ ràng chính là muốn đi. Shimazaki trong lòng đột nhiên phiền não, lại cũng không có bất kỳ lý do gì chỉ trích Yokoyama, nàng muốn về nhà, về nhà mình, cũng không phải là chuyện rất bình thường sao?

Thế nhưng, ở đây lại không phải nhà của nàng sao? Đột nhiên cảm thấy khó chịu, chỉ là có chút khó chịu mà thôi, thật chỉ có chút khó chịu mà thôi.

"Shimazaki?" Yokoyama đưa tay kéo Shimazaki sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, dáng vẻ lảo đảo sắp ngã, "Sao vậy?"

Cũng muốn mở miệng oán giận, nhưng lại ý thức được mình không hề có lý do, nên trách nàng cái gì, cái gì cũng không thể. Bất động thanh sắc giẫy tay của Yokoyama, "Không có, em có chút khó chịu, muốn về ngủ."

Yokoyama lại cố chấp lại một lần nữa kéo Shimazaki, "Ngày hôm nay không ra ngoài được, ngày mai chúng ta đi được không?"

"Đến ngày mai hãy nói." Shimazaki muốn đẩy tay Yokoyama, lại phát hiện đối phương nắm chặt như vậy.

"Vậy em với tôi cùng nhau về nhà được không?" Yokoyama nắm thật chặt cổ tay Shimazaki, "Cha mẹ muốn tôi trở lại, tôi nghĩ cũng nên về một lần."

Khác với nhận lời Sayaka, đây là cha mẹ nàng, nàng không có lý do gì cự tuyệt, đó là nơi nàng lớn lên, cũng là nơi nàng nên quen thuộc.

"Vậy lúc về, em sẽ tìm bạn cùng nhà mới, chị không cần để ý." Shimazaki lạnh lùng đáp lại.

Trong lòng nàng biết, Yokoyama không hề sai, nhưng vừa mở miệng giọng nói vẫn là như thế, mắt có điểm nóng rát, cố sức nháy mắt mấy cái, quay chỗ khác không nhìn Yokoyama

"Tôi vẫn muốn ở chung với em." Yokoyama liếm môi một cái, rốt cục vẫn phải buông lỏng tay, bất an chà xát tay mình, "Tôi cũng muốn về với em, có thể đem một phòng giữ lại cho tôi không, tôi sẽ còn trở lại, tiền thuê tôi sẽ trả."

Shimazaki cắn môi, kéo lại ống tay áo Yokoyama, "Em với chị cùng đi về đi, lần trước đến nhà chị cũng đã lâu rồi, đi du lịch cũng không tệ."

"Được."

Buổi tối Shimazaki nhịn không được gửi một cái tin cho Yamamoto nói muốn cùng Yokoyama đi Kyoto. Đến sáng sớm Yamamoto mới hồi âm lại, Shimazaki nửa mê nửa tin vuốt điện thoại nhìn.

"Kyoto tháng tư hoa anh đào nở rất đẹp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro