Chương 9: Cảnh Du à.. [ H ]
- Phúc lợi cho truyện đạt 400 view ❤️ - Nói thế thôi chứ wifi đã tốt lên nên mình up luôn :))
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện ❤️
--------------------------
" Cạch " - Cảnh Du mở cửa bước vào phòng, anh đảo mắt nhìn quanh, không có ai cả, chắc chỉ do bệnh đa nghi tái phát thôi. Mỉm cười thở hắt ra, anh đặt hộp bánh xuống bàn rồi đưa tay cởi chiếc áo vest quăng sang một bên, toan quay ra đi tìm Nguỵ Châu nhưng khoan đã, có âm thanh gì đó phát ra từ phòng tắm thì phải.
Nhíu mày, anh chậm rãi bước đến gần, trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an. Nhắm chặt mắt lấy lại bình tĩnh, anh mở nhẹ cánh cửa phòng tắm, cố không tạo ra tiếng động.
Nhưng:
Ngây người. Cảnh Du chợt đứng ngây ra khi bắt gặp thân ảnh trước mặt. Nguỵ Châu đang đứng sấy khô mái tóc bồng bềnh của mình trong khi người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tấm ngang eo, tấm lưng trần trắng mịn không tì vết, lấm tấm vào giọt nước thật sự cuốn hút người khác. Anh thật không chịu nổi nữa rồi.
- Tại sao em lại ở đây? - Cảnh Du bất chợt vòng tay ôm lấy eo Nguỵ Châu từ phía sau, đôi môi thèm khát vội áp lên chiếc gáy gợi cảm làm cậu khẽ giật mình.
- Ah~ Chú về rồi sao? - Nguỵ Châu bối rối hỏi ngược lại anh.
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy! - Cảnh Du vừa đáp vừa hôn tới tấp lên gáy cậu, đôi môi dần chuyển lên phía trước, tìm đến chiếc cổ thanh mãnh, trong khi bàn tay hư hỏng không ngừng vuốt ve vùng bụng phẳng lì của cậu và đang có dấu hiệu đi lên.
- Ưm.... Phòng tắm của Châu Châu không có nước nên... Ưm.... - Nguỵ Châu khẽ rên lên, đầu cậu nghiêng hẳn sang một bên để anh dễ bề làm việc.
Chợt khựng lại, anh khẽ nhíu mày ngẩng lên nhìn cậu:
- Không thể nào! Em lại nói dối nữa rồi, mau khai thật đi!
- À.. Ừm... - Nguỵ Châu hơi ấp úng rồi chợt quay phắt người lại, vòng tay ôm lấy cổ anh. - " Chú thấy Châu Châu có đẹp không? " - Cậu mỉm cười ranh mãnh, một tay đưa xuống mân mê cúc áo của anh. - " Cái lí do đó đúng là tào lao mà! Thôi thì liều một lần vậy."
- Em sang đây để quyến rũ anh đấy à? - Cảnh Du nhếch mép siết chặt lấy eo cậu kéo sát vào người mình. - " Cuối cùng Châu Châu cũng đồng ý rồi, quyết định bỏ rơi cô gái kia trở về đây quả thật là đúng đắn mà! "
- Ưm.. Thấy ghét! Hỏi không chịu trả lời! - Nguỵ Châu nhăn nhó vùng ra rồi lờ vờ giận dỗi bỏ đi - " Chạy thôi, chạy thôi!! "
Nhưng chuyện đời đâu đơn giản như vậy, anh đã nhanh chóng vòng tay kéo eo cậu lại rồi ôm chặt lần nữa.
- Được rồi.. Được rồi, Châu Châu rất đẹp... - Anh mỉm cười nói rồi ghé vào tai cậu thì thầm - " ... Và cực quyến rũ! " - Dứt lời, anh liếm láp vành tai đang dần đỏ ửng lên kia.
- Ưm.. Hihi~ - Nguỵ Châu rụt cổ lại vì nhột nhạt, cậu cố gắng cười thật tươi nhưng thực chất trong người thì đang gào thét. - " Hức, tiêu rồi, hắn tưởng mình muốn quyến rũ hắn thật rồi, bây giờ mà kháng cự chắc chắn sẽ bị nghi ngờ thôi! "
Cảnh Du mút nhẹ lên tai cậu rồi chuyển dần nụ hôn qua chiếc má bầu bĩnh, sau đó nhanh chóng chiếm lấy đôi môi ngọt lịm mà anh vốn rất thích. Mút mát nó một cách say sưa, anh khẽ cúi người bế xốc cậu lên đi ra ngoài, hai đôi môi vẫn quấn lấy nhau không rời.
- " Hức, đời mình vậy là xong! " - Nguỵ Châu đáp trả nụ hôn của anh nhưng thật sự là cậu đang muốn khóc lắm rồi. Lần này rõ ràng là do cậu chủ động làm sao mà vùng dậy chạy về đây, đành buông xuôi cho số phận vậy.
Cảnh Du đặt nhẹ Nguỵ Châu xuống giường rồi nhanh chóng nằm đè lên phía trên, anh dứt ra khỏi nụ hôn rồi mỉm cười ngắm nhìn khuôn mặt ngượng ngùng đáng yêu phía dưới.
- Chú! ~ - Nguỵ Châu lẽn bẽn nhìn anh, hai má cậu đỏ bừng bừng nóng ran, cậu thật sự rất sợ nhưng biết làm sao? Vì đại cuộc nên thôi ráng diễn cho đạt vậy.
- Không được gọi là chú nữa! Hôm nay em chính thức thuộc về anh rồi còn gì? - Giọng anh khàn khàn vang lên, đôi môi lại tìm đến chiếc xương quai hàm mà mút mát.
- Ưm... Vậy thôi Châu Châu gọi chú là Cảnh Du thôi nhé! - Nguỵ Châu mỉm cười, bàn tay vuốt ve khuôn ngực anh qua lớp áo sơ mi.
- Ừm - Anh ậm ừ rồi nhanh chóng chiếm lấy đôi môi cậu một lần nữa, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh luồn sâu vào lục lạo khắp khoang miệng thơm nức mùi sữa dâu, bàn tay không ngừng chu du trên cái eo thon gọn mịn màng rồi dần dần di chuyển lên khuôn ngực mát lạnh. Xoa nắn nó một cách nhịp nhàng, anh làm cậu cứ phải rên lên ư ư..
Cảnh Du di chuyển nụ hôn xuống cổ cậu, mút mạnh lên đó tạo nên những dấu chấm đỏ sở hữu chi chít. Anh thực sự bị cơ thể này làm cho si mê rồi. Đưa tay cởi nhanh chiếc áo sơ mi trên người mình, anh để lộ khuông ngực nam tính cùng những múi bụng quyến rũ làm Nguỵ Châu ngại ngùng quay phắt đi hướng khác không dám nhìn.
- Sao vậy? Phải tập cho quen đi chứ? - Anh mỉm cười thì thầm bên tai cậu trong khi bàn tay đã lần mò lên bóp nhẹ hạt đậu bên trái khuôn ngực cậu và dày vò bằng hai ngón tay.
- Ưm... Cảnh Du à ~ - Nguỵ Châu rên lớn hơn, cậu đưa tay giữ chặt lấy tay anh. - " Đừng mà! .... Châu châu khó chịu.."
- Bảo bối của anh nhạy cảm quá đấy! - Anh phì cười hôn chóc lên má cậu rồi lại cúi xuống ngoạm lấy đầu ngực còn lại mà mút. Lưỡi anh quét một đường tròn quanh nó rồi lại rê lên phía trên, đầu lưỡi nghịch ngợm đẩy hạt đậu chưa được kích thích của cậu lên xuống một cách điệu nghệ cứ làm Nguỵ Châu phải oằn mình mà rên rĩ.
- Ưm... Anh à.... - Bàn tay Nguỵ Châu vô thức luồn vào tóc anh, ấn đầu anh sát hơn với cơ thể mình. Những kích thích đầu đời làm đầu óc cậu mụ mị mất rồi . - " Ưm.. Khó chịu quá... Hoàng Cảnh Du... Tôi ghét.. Ghét anh! "
Cảnh Du bắt đầu tăng tốc, tay cắn nhẹ lên đầu ngực cậu rồi day day nó bằng răng đến khi nó cương cứng hẳn thì anh mới chịu buông tha mà chuyển sang bên còn lại. Nụ hôn lại tiếp tục di dần xuống dưới, chiếc bụng đang thoi thóp cố gắng thở đều đều trông vô cùng khiêu gợi. Tiếp tục đánh dấu cơ thể cậu bằng những dấu đỏ, anh nút mạnh lên vùng da bụng cậu rồi không ngần ngại chọc lưỡi vào chiếc rốn xinh đẹp, anh làm cậu ưỡn bụng lên chịu đựng, vô tình làm chú nhóc đã chào cờ từ nãy giờ đâm vào ngực anh.
Mỉm cười thích thú, Cảnh Du trườn người lên ngắm nhìn khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi cùng đôi mắt đã dần ngấn nước.
- Bảo bối của anh đã muốn rồi sao? - Giọng anh đã đục khàn vì dục vọng.
- Hức... Châu Châu không thích nữa đâu! Châu Châu khó chịu quá.. - Nguỵ Châu bật khóc, cậu lắc đầu nguầy nguậy vì cái cảm giác kì lạ lần đầu tiên được biết đến.
- Không sao đâu, Châu Châu sẽ hết khó chịu ngay ấy mà! - Anh mỉm cười hôn lên môi cậu trấn an, trong khi bàn tay hư hỏng đã luồn xuống dưới dựt bắt chiếc khăn vướng víu kia.
- Ưm... - Cảm giác lành lạnh đột ngột, Nguỵ Châu giật mình co chân lên, đầu gối vô tình thúc vào Tiểu Cảnh Du cũng đã hết khả năng chịu đựng từ nãy giờ.
- Hưm..~ Châu Châu hư quá! - Anh để vụt ra một tiếng rên trầm, nút mạnh môi cậu lần nữa, anh dứt ra khỏi nụ hôn rồi cúi nhìn Tiểu Châu Châu qua lớp boxer .
Đưa tay vuốt dọc chiếc đùi non mịn màng, anh tách dần chân cậu ra.
- Hức... Anh.. - Nguỵ Châu run lên bần bật, hai tay bám chặt lấy ga giường, là cậu sợ thật mà.
Bỏ mặc nước mắt của con người bé nhỏ phía dưới, anh cúi xuống vừa liếm vừa mút dọc đùi non cậu, bàn tay bất thình lình đưa lên bóp mạnh Tiểu Châu Châu làm Nguỵ Châu giật thót mình.
- HỨC.. ĐỪNG MÀ~ - Nguỵ Châu nhắm tịt mắt lại gào lên nhưng vô ích, anh không còn nghe thấy gì nữa rồi.
Cởi nhành chiếc quần ngoài lẫn quần trong của mình, anh giải phóng Tiểu Cảnh Du cũng như nhanh chóng xé toạc chiếc boxer trên cơ thể cậu, anh ngây người lần nữa khi nhìn thấy Tiểu Châu Châu..
- Hức.. Châu Châu không muốn nữa đâu...- Cậu khép vội chân chồm dậy níu lấy tay anh năn nỉ.
- Không dừng lại được nữa đâu cưng à! - Anh mỉm cười âu yếm ôm lấy cậu đè ngược trở lại giường - " Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng với bảo bối mà ." - Anh hôn lên môi cậu một cách gấp gáp, hông cứ đưa đẩy một cách cuồng nhiệt tạo nên những động chạm ma sát nóng bỏng cho hai chú nhóc.
- Ah.. Cảnh Du à... - Nguỵ Châu nhăn mặt khó chịu, bụng cậu đang quặn thắt dữ dội.
Hiểu ý, anh nhếch mép cúi nhanh xuống ngậm toàn bộ Tiểu Châu Châu vào miệng làm cậu thoáng ngạc nhiên mở to hai mắt ra rồi bất động nhìn anh mút mát nó.
Chiếc lưỡi nham nhám của anh liếm dọc chiều dài Tiểu Châu Châu, lâu lâu anh lại dùng răng cạ cạ lên nó khiến Nguỵ Châu cảm thấy hơi ran rát rồi lại cắn níu lấy phần da quy đầu, anh kéo nhẹ nó làm cậu rên lớn. Cuối cùng lại ngoạm hết cả chiều dài vào miệng, anh mút nó chùn chụt như đang mút kẹo.
- Ưmm.~ - Nguỵ Châu khẽ rên lên, đầu ngửa ra đằng sau còn hông thì thúc lên phía trước đẩy Tiểu Châu Châu vào sâu trong miệng anh. Cậu thích cảm giác này rồi. Ấm áp.
Bất chợt tăng tốc, anh mút lấy Tiểu Châu Châu một cách mạnh bạo, bàn tay vòng ra sau bóp lấy cặp mông tròn trĩnh.
- AHHHHH... - Nguỵ Châu ngóc đầu dậy và hét lân, bắn hết tất cả những tinh hoa của đầu đời vào miệng anh, sau đó cậu mệt mỏi lại gục xuống giường, tay chân như mềm nhũn mà không còn sức lực.
Mỉm cười nuốt trọn hết tất cả, anh lại tìm đến môi cậu.
- Ưm... Ghê quá! - Nguỵ Châu nhăn mặt né khỏi nụ hôn khi cảm nhận được thứ nhớt nhát từ cơ thể của mình.
- Ngon mà! - Anh cười cười nhéo nhẹ mũi cậu, bàn tay còn lại đưa xuống xoa nắn Tiểu Châu Châu.
- Ưm~ không ngon tí nào! - Nguỵ Châu bĩu môi không đồng tình với anh, cậu đã có thể bình tĩnh trở lại vì cứ nghĩ mọi chuyện vậy là xong, làm tình thì có gì là ghê gớm chứ.
Nhưng suy nghĩ của cậu là sai lầm lớn rồi..:
- AHHHHHHHHHHHH, ĐAU QUÁ!! - Nguỵ Châu gào lên, hai tay đấm vào ngực anh thùm thụp khi ngón tay anh bất thình lình đâm sâu vào cửa mình của cậu. - " BỎ RA ĐI MÀ! CHÂU CHÂU ĐAU QUÁ ! " - Cậu khóc nức nở, khuôn mặt lại nhanh chóng ướt nhẹp.
- Ừm không sao đâu mà, Châu Châu ngoan anh thương mà! - Cảnh Du vội vàng nút lấy môi cậu, một tay vuốt nhẹ dọc sống lưng để làm dịu cơn đau cho bảo bối ương bướng đang giãy giụa.
Dần quen với cảm giác đó, Nguỵ Châu im lặng, khuôn ngực phập phồng thở dốc, hai tay bấu chặt vào vai anh.
- Em ổn chứ? - Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Ưm!~ - Nguỵ Châu khẽ gật đầu trả lời.
Mỉm cười, anh tiếp tục cho thêm một ngón tay nữa vào rồi di chuyển theo đường cắt kéo để nới rộng lối vào của cậu.
- AHHHHHHHHHHH... - Nguỵ Châu lại giẫy nẫy tập hai làm cho tấm lưng láng mịn của anh giờ chi chít dấu móng tay. - " Hức, đau quá..~ ANH KHÔNG THƯƠNG CHÂU CHÂU NỮA RỒI! " - Cậu khóc lóc dận dỗi, cái miệng cứ bô bô lên cho đã rồi lại chợt thở hắt ra nuối tiếc do cảm nhận được sự trống vắng do anh rút hai ngón tay đó ra.
- Ngốc quá, sao lại không thương Châu Châu chứ? - Anh mỉm cười hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của cậu trong khi Tiểu Cảnh Du đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, đang đứng túc trực trước lối vào đỏ ửng. - " Anh vào nhé? "
Mím môi lưỡng lự một lúc lâu, Nguỵ Châu chợt níu chặt lấy lưng anh, nhắm chặt mắt lại, cậu gật đầu cái rụp mà chính mình vẫn không biết lí do tại sao.
Hôn chóc lên chóp mũi Nguỵ Châu, Cảnh Du thúc mạnh vào.
- AHHHHHHHHH ~ - Nguỵ Châu gào lên cắn mạnh vào bắp tay anh, nước mắt lại tuôn trào, cậu có cảm giác như cơ thể mình bị xé toạc ra làm đôi vậy.
- Ưmm.. Em chật quá.. ~ - Cảnh Du khó khăn rên lên, anh đang thúc những cú thúc hết sức chậm chạp để cơ thể cậu có thể thích nghi, đôi môi lại tìm đến khuôn ngực cậu mà dày vò, một tay anh đưa xuống xoa xoa Tiểu Châu Châu mà chiều chuộng.
Cơn đau nhanh chóng qua đi và lấp đầy là những khoái cảm, Nguỵ Châu bắt đầu thả lỏng người và Cảnh Du đồng thời cũng dần tăng tốc.
- Ahhh... Ở đó.... Anh... - Cậu cắn môi nói lên những câu từ không rõ đầu đuôi nhưng may là anh vẫn hiểu.
Anh thúc mạnh vào điểm nóng nhất của cậu làm cho tiếng rên rỉ kêu lên dữ dội hơn nữa, bàn tay xoa nắn Tiểu Châu Châu cũng tăng nhanh dần theo nhịp thúc.
- Ahhhhhhh...~ - Nguỵ Châu hét lên một tiếng rồi bắn ra đầy tay anh.
Thúc những cú thúc cuối cùng, Cảnh Du cũng bắn mạnh ra. Cảm giác nóng ấm của dòng dịch chảy dài bên trong làm Nguỵ Châu bất giác mỉm cười.
Trườn lên mút lấy đầu ngực cậu lần nữa, anh khẽ mỉm cười - " Em tuyệt lắm! " - Rồi xoay người rút Tiểu Cảnh Du ra làm cho thứ dung dịch trắng đục hoà với máu tươi chảy dài ra khỏi cửa mình cậu. Vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, anh kéo chăn lên đắp cho cả hai.
- Sao hôm nay lại đổi ý vậy? - Anh dụi mặt vào mái tóc bồng bềnh thơm mát của cậu ân cần hỏi trong khi tay vẫn đang xoa nắn cặp mông của con người ta.
- Ưm... - Nguỵ Châu ấp úng rồi lại ngẩng lên. - " Tại Châu Châu ghen với chị Từ Anh đấy! Chị lúc nào cũng được đi chung với chú Cảnh Du! - cậu phụng phịu nêu một cái lí do vừa mới nghĩ ra.
- Vậy chắc anh phải làm cho Châu Châu ghen dài dài quá! Kiểu ghen của em lạ thật!... - Anh phì cười cắn nhẹ lên mũi cậu.
- Anh dám... Anh mà làm cho Châu Châu ghen thì Châu Châu không thèm nói chuyện với anh luôn! - Cậu phồng má đáp rồi dựa vào ngực anh, tay cứ vẽ vẽ những gì đó không rõ hình thù.
- Bảo bối à!.. - Giọng anh chợt thay đổi hẳn làm Nguỵ Châu ngơ ngác hẳn lên.
- Dạ? - Nguỵ Châu tròn mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh.
- Anh yêu em! - Anh thỏ thẻ nói làm Nguỵ Châu ngây người ra, cậu giương đôi mắt ngơ ngác nhìn anh bằng một cách đáng yêu vô cùng.
" Yêu mình sao? " - Tim Nguỵ Châu bất giác hẫng đi mất một nhịp, nét mặt của anh, là nghiêm túc sao? - " Không thể nào! Ân ái xong nói những lời đó là chuyện bình thường thôi! Hoặc có lẽ hắn đang nghĩ mình là Hứa Lạc! " - Cậu mím môi đánh thức lí trí rồi lại úp mặt vào ngực anh.
- Sao vậy? Có nghe anh nói gì không đấy? - Anh bật cười cố nâng mặt cậu lên.
- Châu Châu nghe rồi mà! - Nguỵ Châu thật sự không dám ngẩng mặt lên, mặt cậu thật sự đang rất đỏ.
- Nghe rồi thì phải làm thế nào chứ? Ngẩng mặt lên anh thương miếng nào! - Anh vẫn không từ bỏ.
- Không thích! Châu Châu không muốn! - Cậu quơ quào tay chân, cố giấu đi khuôn mặt ngượng ngùng của mình nhưng vô tình lại đụng chúng chỗ đó của anh làm nó ngóc đầu lên lần nữa.
- Hmmm.. - Anh rên lên.
- A....! - Nguỵ Châu vội đưa tay lên bịt chặt cái miệng đang há hốc.
- Lần này em tiêu rồi, anh không nhẹ nhàng nữa đâu! - Anh nhếch mép, ánh mắt hắt lại đáng sợ rồi chợt đè ngửa cậu ra.
- Aaaaaaaaaa!! CHÂU CHÂU KHÔNG MUỐN!!! CẢNH DU LÀ ĐỒ DÊ XỒM!!! - Nguỵ Châu gào lên thất thanh nhưng có lẽ là vô ích.
--------------------------
Sáng hôm sau:
Nguỵ Châu vươn vai thức dậy do những tia nắng chói chang đang chiếu thẳng vào mặt cậu. Nheo mắt nhìn xung quanh, anh đang chỉnh chu quần áo trước tấm gương lớn trong phòng, trên người cậu thì được khoác bằng chiếc áo sơ mi của anh. Hơi thất vọng một chút, cậu thở hắt ra rồi ngồi dậy.
" A! " - Cậu khẽ nhăn mặt vì cái thắt lưng cộng thêm hạ bộ đau nhức dữ dội nhưng rồi cũng cố bước xuống dười rồi tiến lại chỗ anh.
- Anh lại đi đâu nữa à? - Nguỵ Châu vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, đầu cậu tựa hẳn vào tấm lưng rộng lớn của anh, không hiểu sao khi thấy anh chuẩn bị đi là lại cảm thấy buồn.
- Bảo bối dậy rồi sao? Sao lại không ngủ thêm một chút nữa đi? Hôm nay em không đi học được đâu! - Anh mỉm cười nắm lấy tay cậu, đầu hơi xoay ra đằng sau.
- Anh đừng đi có được không? - Cậu xụ mặt lí nhí.
- Cả đêm hôm qua còn chưa đủ à? - Anh bật cười xoay lại ôm chầm lấy cậu.
- Thấy ghét quá! Đi đâu thì đi đi! - Cậu nhíu mày đánh bốp vào ngực anh rồi toan quay đi nhưng anh đã kịp ghì lại.
- Anh phải đi làm mà! Châu Châu đừng giận nhé! - Anh nhắm mắt hít hà mùi hương trên tóc cậu.
- Châu Châu không muốn xa anh đâu mà! - Mặt Nguỵ Châu buồn rười rười, đây có phải là lời nói thật lòng?
- Anh cũng vậy mà! - Anh mỉm cười hôn chóc lên cái môi đang vẩu ra kia.
- Ưm! Vậy Châu Châu dọn qua phòng anh ở luôn nhé! Châu Châu thích được ôm anh ngủ ! - Cậu chớp chớp mắt nhìn anh.
Nhìn chăm chăm lấy cậu một hồi, anh có hơi lưỡng lự nhưng rồi:
- Ừ, vậy bắt đầu từ hôm nay Châu Châu sẽ ở cùng phòng với anh được chưa? - Anh bật cười nhéo nhẹ má cậu.
- Yahh, cảm ơn anh! ~ - Nguỵ Châu bật cười tít mắt, cậu chồm lên ôm lấy cổ anh rồi hôn chóc lên má .
- Bây giờ thì đi tắm thôi? - Anh nghiêng đầu nhìn cậu.
- Ừm! Anh bế Châu Châu cơ!~ - Nguỵ Châu mỉm cười tươi rói, hai tay dang rộng nũng nịu đòi anh bế.
Phì cười, anh đứng thẳng người lên rồi bế xốc cậu tiến thẳng vào nhà tắm. Cảm giác hạnh phúc len lỏi nơi con tim lạnh giá.
---------------------------
[ END CHƯƠNG 9 ]
Bonus bà con chùm ảnh làm con bé buồn cười cả đêm khi đang deep để viết fic =))
Châu Châu: " hố hố hố =)) quỷ hà :'> "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro