Chương 5: Em đang quyến rũ tôi đấy à?
Wow ! Lần đầu tiên Châu Châu mới được đến đây đó! - Nguỵ Châu cười thích thú đảo mắt khắp khu thương mại. Hiện tại cậu đang mặc một chiếc áo phông trắng và một cái quần jean đơn sơ nhưng không hiểu sao vẫn toát lên vẻ quyến rũ khiến cho bao người phải dòm ngó mà thèm thuồng.
- Chú à! Mình lại kia chơi đi! - Nguỵ Châu nắm tay Cảnh Du hướng về phía khu giải trí.
- Không được! Mua quần áo xong phải về ngay! - Anh lắc đầu dứt khoát và kéo ngược cậu hướng về phía khu thời trang.
- " Hức " - Nguỵ Châu mếu máo khó chịu toan bước theo anh - " Không phải chỉ vì nhiệm vụ thì ngươi tiêu rồi! Người ta thích chơi mà cũng không cho! "
-------------------------
- Thích cái gì thì cứ lấy đi! - Anh ra hiệu cho cậu vào trong lựa đồ.
- Ở đây không có đồng phục đâu ah! - Nguỵ Châu phồng má lơ đi chỗ khác.
- Đồng phục chút nữa sẽ ghé lại nhà lấy, còn bây giờ thì chọn nhanh đi! - Anh nhíu mày gắt lên, anh vẫn còn khó chịu chuyện khi nãy ở trong phòng.
Nguỵ Châu giật mình khi thấy thái độ của anh thay đổi hẳn, cậu rụt rè gật đầu rồi đi vào trong.
[ Anh cõng em trên lưng nói chuyện ngày xưa
Khi mình anh chống chọi với thời gian
Em cười, lặng im nghe anh kể
Mà dòng lệ đã nhoè đôi mắt
Anh nắm lấy bàn tay
Đã từng do dự của em
Bước chầm chậm về phía trước
Cùng nhau bước chầm chậm
Đừng nói là em không hiểu
Đừng nói là em không đau
Gió nhẹ thổi qua
Trên khoé môi em còn vấn vương dịu dàng
Đừng nói anh sẽ tiếp tục bên em
Em không đáp lời, là em quá thầm lặng.. ]
Vừa lúc đó chuông điện thoại của anh vang lên.
- Em cứ lựa đi nhé! Tôi ra đây một chút. - Cảnh Du gấp gáp nói, anh bắt máy rồi đi ra một góc vắng nào đó.
- Vâng! - Nguỵ Châu ngoan ngoãn nói với theo nhưng ngay khi anh khuất bóng thì liền lè lưỡi ra mà trêu chọc .
------------------------
- Quần áo của mình ở nhà còn đẹp hơn! Mấy bộ này đã lỗ thời hết cả rồi! - Nguỵ Châu bĩu môi, tay như nhấc lên không nổi, cậu cứ thế mà lựa đồ một cách mệt mỏi. Nãy giờ anh đã đi khá lâu nhưng cậu vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý cho mình.
Bất chợt:
- " BỐP " - Một người đụng phải Nguỵ Châu làm cậu ngã nhào ra đất. Chưa kịp định hình thì người đó đã đứng lên, quay sang tiếp tục mà đánh nhau với người khác, thì ra là một cuộc ẩu đả.
- Này các anh bình tĩnh lại đi! - các nhân viên cùng bảo vệ vội bu quanh cản họ lại làm Nguỵ Châu như bị chôn vùi trong đám đông, cậu còn chưa kịp đứng lên nữa.
Nguỵ Châu khổ sở ngồi khép người lại, hai tay đưa lên che lấy đầu mình, lúc bây giờ cậu có muốn đứng lên cũng thật khó, đây chỉ là một lối hẹp mà có gần một chục người đang chen lấn.
- Hức... Chú ơi, cứu Châu Châu với.... - Nguỵ Châu bật khóc nức nở, đám người kia vẫn không màng để ý đến cậu.
" BỘP " - Cái đồng hồ quả lắc cổ dùng để trang trí bất chợt bị hất ngã, chuẩn bị đổ ập lên đầu Nguỵ Châu.
Nhưng.
Một cánh tay nhanh chóng đưa ra kéo cậu đứng lên rồi ôm chặt vào lòng làm cho cái đồng hồ rơi xuống đất vỡ tan tành khiến cho đám đông giật mình dừng tay lại.
- Em không sao chứ ? - Cảnh Du ôm lấy hai bên vai Nguỵ Châu, nhíu mày hỏi.
- Hức.. - Chú đi đâu vậy? Châu Châu sợ quá! - hai tay Nguỵ Châu ôm chặt lấy anh, vùi cái khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực anh, cậu bật khóc lớn hơn.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cậu để trấn an, trong lòng chợt hơi áy náy.
___ [ Flashbacks ] ___
- Bigboss cứ chờ xem, cậu ta không đơn giản như anh nghĩ đâu! - Từ Anh nhếch mép nhìn chăm chăm vào anh từ một góc khuất nào đó.
Im lặng, anh thật sự không muốn thử cậu một chút nào nhưng chuyện lúc nãy.. Có phải cậu muốn xem cái gì đó từ laptop của anh? Khó nghĩ quá nhưng thôi cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
Hai thanh niên bắt đầu theo chỉ thị của Từ Anh bắt đầu tiến vào shop và diễn kịch nhưng những gì họ nhìn thấy chỉ là một Nguỵ Châu nhút nhát, yếu đuối.
- Tại sao lại như vậy? - Từ Anh nhăn nhó nhìn về phía Nguỵ Châu.
- Cậu ấy không hề có khả năng kháng cự, vậy là đủ rồi chứ? - Cảnh Du chậm rãi lên tiếng nói với Từ Anh cũng chính là đang nói với chính mình, trong lòng chợt nhẹ nhõm, có lẽ do anh hơi đa nghi thật rồi.
- Bigboss..! - Từ Anh vẫn cứng đầu nhưng anh bỏ ngoài tai, tiến thẳng về phía cậu.
____ [ End Flashbacks ] ____
- Từ từ mà ăn thôi! - Cảnh Du mỉm cười vuốt tóc Nguỵ Châu trong khi cậu đang ngấu nghiến với cái hamburger trên tay.
- Ưm! - Nguỵ Châu gật đầu rồi nuốt cái ực, dáng vẻ cậu lúc này thật dễ thương.
- Đã hết sợ chưa? - Anh chậm rãi hỏi, bàn tay đưa lên quẹt đi vệt sốt còn bám trên môi cậu.
Nguỵ Châu phụng phịu lắc đầu rồi quay sang anh:
- Lúc nãy chú đi đâu mà lâu quá vậy?
- Xin lỗi, tôi không bỏ mặc em nữa được chưa? - Anh nhéo nhẹ lên mũi cậu để nói, xin lỗi cậu, anh là đang xin lỗi cậu đấy!!
- Uhm, ngoắc tay với Châu Châu đi! - Nguỵ Châu mỉm cười đưa ngón tay út đến trước mặt anh.
- Phải làm những trò trẻ con này sao? - Anh nheo mắt hỏi.
- Chú nói dối! - Nguỵ Châu không thèm đáp mà vùng vằng quay đi, mặt lại xụ xuống giận dỗi.
- Thôi, thôi được rồi - Anh gật đầu đồng ý, nắm tay cậu kéo lên, anh ngoắc lấy ngón út nhỏ xíu xinh xắn. Những kỉ chỉ cũng như cảm xúc này đều là lần đầu tiên anh được trải nghiệm, cảm giác thật lạ lẫm.
-------------------------
Cảnh Du đưa Nguỵ Châu đến Z bar, hôm nay cậu phải nghỉ làm ở cả hai chỗ kia.
- Chú có vào không ạ? - Nguỵ Châu vừa tháo dây an toàn vừa hỏi anh.
- Không! - Anh đáp gọn.
- Sao vậy ạ? - Nguỵ Châu nhăn mặt.
- Tôi còn phải đến chỗ khác nữa, mau đi làm việc đi, tối tôi sẽ đón - Anh mỉm cười nựng má cậu.
- Chú nói dối, chú đã hứa là không bỏ mặc Châu Châu nữa mà.! - Nguỵ Châu giương mặt ươn ướt nước mắt lên nhìn anh, tay cậu lắc mạnh cái tay đang yên phận trên má mình.
- Thôi được rồi, tôi vào với em. - anh thở hắt ra nói, không hiểu sao với cậu anh lại chiều chuộng quá đáng đến như vậy.
- Yahhh, yêu chú nhất !!! - Nguỵ Châu mỉm cười tít cả mắt, cậu chồm người lên hôn má anh một cái rõ kêu rồi bỏ chạy vào bên trong trước.
Anh đơ người, tay sờ nhẹ lên má mình rồi chợt cười ngây ngốc ra, nhóc con ấy làm cho anh có cảm giác mình giống hệt như một chàng trai mới lớn vậy.
-----------------------
Nguỵ Châu đứng ở quầy rượu lau ly, lâu lâu lại đưa mắt lên nhìn anh đang ngồi tại một cái bàn gần đó rồi mỉm cười tinh nghịch.
" Nhóc con này thật là.. " - anh lắc đầu rồi đưa ly rượu lên nhâm nhi.
- Bigboss à, em đưa người đến phục vụ đây ạ! - Quản lý Z bar khép nép nói, phía sau là mấy cô nàng đỏng đảnh ăn mặc sexy gợi cảm.
- Ừ! - Anh ngẩng mặt lên nhìn họ, hơi thoáng ngạc nhiên vì không hề yêu cầu nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận.
- Em chào anh ạ! - Lập tức mấy ả liền chen nhau vây quanh anh, người thì sờ mó, người rót rượu, đua nhau lấy lòng ông chủ của mình.
Anh nhếch mép rồi cũng vòng tay khoác lên vai hai ả ngồi gần, đây cũng chỉ là chuyện vô cùng bình thường đối với đại ca của một băng đảng lớn, nhưng điều này làm một người khó chịu ra mặt - Nguỵ Châu.
Cậu nhíu mày nhìn họ, tay chà mạnh vào ly tạo ra âm thanh nghe chát tai. - " Hừ, giờ phải tạo nét mặt ghen tuông nữa hay sao? Hoàng Cảnh Du anh làm tôi mệt mỏi quá rồi đấy nhé.! "
Đang ung dung thả lỏng người cho đám đàn bà kia phục vụ, Cảnh Du bỗng sực nhớ đến Nguỵ Châu, anh đưa mắt sang phía cậu thì lập tức nhận được một cái lườm sắc bén rồi sau đó là điệu bộ hờn dỗi bỏ đi. - " Con mèo này dám lườm tôi cơ à? " - Anh phì cười thích thú nhìn theo bóng con mèo nhỏ đang cong đuôi giận lẫy đấy, để xem chút nữa cậu hành xử thế nào đây. Cảm giác có người ghen tuông cũng là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, Hứa Lạc trước đây lúc nào cũng thấu hiểu cho anh, không bao giờ giận lẫy lên như thế này cả. Cậu thật đặc biệt, ít nhất là đối với anh.
-------------------------
Nguỵ Châu phụng phịu leo lên xe, cậu ngồi phạch xuống ghế rồi khoanh tay trước ngực, không thèm chào hỏi anh hay thậm chí nhìn dùm anh một cái.
- Lại gì nữa đây? - Anh nhếch mép nhìn cậu.
Nguỵ Châu không đáp, cậu quay mặt hướng về phía cửa sổ xe, lơ anh sang một bên.
Mỉm cười nhích lại gần, anh luồn tay ôm lấy cậu kéo về phía mình, áp đầu cậu lên ngực anh.
- Chuyện gì nào? Nói tôi nghe xem! - Anh thì thầm vào tai cậu.
- Châu Châu ghét chú quá! - Nguỵ Châu cúi mặt xuống phồng má, tay cậu mân mê liên tục mấy ngón tay của anh.
- Tại sao? - Anh mím môi cố nén cơn cười lại.
Nguỵ Châu không đáp, cậu khó chịu nhíu mày gỡ tay anh ra rồi quay phắt lại:
- Châu Châu thích chú mất rồi đấy ! - hai má cậu bắt đầu hồng lên.
Lần này không thể nhịn được nữa, anh quay mặt sang hướng khác mà phì cười.
- Châu Châu nói thật mà, chú đừng có cười ah! - Nguỵ Châu nhăn nhó lay lay người anh.
- Ok, ok, không cười nữa!! - Anh gật đầu mím môi rồi quay lại nhìn cậu.
- Châu Châu thích chú nhiều lắm lắm luôn đấy! - Nguỵ Châu tiếp tục cúi mặt ngượng ngùng nói - " Từ nhỏ Châu Châu ở cô nhi viện đã không có ai đối xử tốt với Châu Châu rồi, chú là người đầu tiên quan tâm đến Châu Châu rồi đưa Châu Châu về nhà đấy!! "
Nụ cười trên môi anh chợt tắt hẳn, anh cảm thấy lương tâm hơi cắn rứt khi cậu nghĩ anh thật sự là quan tâm đến cậu.
- Rồi lúc chú hôn lên môi Châu Châu nữa... Không hiểu sao mà Châu Châu... Thích lắm! - Nguỵ Châu mỉm cười, đầu hơi ngẩng lên để lộ sống mũi cao không có điểm chết của cậu - " Chú còn hay ôm Châu Châu, hay dịu dàng với Châu Châu làm Châu Châu cứ tưởng... " - Nói đến đây chợt cậu xụ mặt xuống hẳn.
Cảnh Du nhìn chăm chăm lấy Nguỵ Châu, mỉm cười nhẹ, anh lại đưa tay kéo sát cậu lại mà ôm vào lòng.
- Vậy thì làm tình nhân của tôi nhé! - Anh cúi xuống nhìn con người bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay của mình.
Nguỵ Châu ngẩng phắt mặt lên, đôi mắt to tròn đang ngẩng cao nhìn anh chớp chớp.
- Dạ?
Im lặng, anh cúi xuống áp môi mình lên đôi môi quyến rũ của cậu rồi bắt đầu mút mát một cách thèm thuồng, đôi môi này thật sự đã làm anh nghiện đến chết mất rồi.
Vòng tay ôm lấy cổ anh, cậu cũng đáp trả nó như thường lệ - " Nói ra những lời này thiệc nổi hết cả da gà ah! " - cậu nghĩ thầm.
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng hơn, anh đang di chuyển dần xuống chiếc cổ mịn màng, đồng thời cũng nhịp nhàng đẩy cậu nằm xuống ghế mặc cho khoảng cách ở giữa hai chỗ ngồi làm cho lưng cậu đau điếng.
- Ưm... Chú à!~ - Nguỵ Châu khẽ rên khi anh không ngừng mút mạnh vào hõm vai cậu tạo nên những vệt đỏ rướm máu.
Nhưng cậu không thể ngờ rằng điều đó lại gây kích thích anh hơn, đưa tay xé toạc cái áo phông cậu đang mặc quăng nó vào một góc phũ phàng, đôi mắt anh đục hẳn đi khi thấy phần thân trên vô cùng quyến rũ của cậu. Hai hạt đậu hồng hồng đang lên xuống đều đều trên khuôn ngực phập phồng không kém phần khiêu gợi.
* bonus 1 bên :)) *
" Chết rồi, hắn muốn làm gì đây? Phải làm sao bây giờ? " - Nguỵ Châu đang run lên cầm cập, vừa phải cố kìm nén lại vừa phải cố tỏ ra ngại ngùng nữa, thật là làm khó cậu mà.
Đang mím môi vận dụng hết công suất của bộ não để nghĩ cách, Nguỵ Châu chợt giật thót người khi tay anh đang bóp mạnh lên một bên ngực cậu.
- Ahhh...~ - Nguỵ Châu rít lên một tiếng nhỏ xíu, cậu đưa mắt nhìn anh mà thấp thầm trong lòng. - " Hức, người mình cũng nóng lên mất rồi.."
Cảnh Du vẫn xoa bóp khuôn ngực cậu một cách điệu nghệ, môi anh lại tìm đến môi cậu mà mút lấy một cách gấp gáp. Nụ hôn lần này không kéo dài như những nụ hôn lần trước mặc cho Nguỵ Châu ra sức níu kéo, anh men theo cổ cậu rải đều các dấu vết đỏ xuống tới lồng ngực mát lạnh. Liếm ướt hết cả khu vực nhạy cảm này, anh chợt dừng lại ở cái hạt đậu vẫn chưa được kích thích bằng tay, mỉm cười nhìn cơ thể đang run lên thấy rõ, anh từ từ há mồm cúi xuống chuẩn bị ngậm chặt lấy nó.
" Không được mà, không được!!!! " - Hai mắt Nguỵ Châu nhắm tịt, môi cậu đột nhiên mím chặt lại trong khi tay bấu thật mạnh vào vai anh và rồi - KHÔNG ĐƯỢC! - cậu ngồi bật dậy đẩy anh ra.
Mất hứng, anh nhìn chăm chăm cậu bằng đôi mắt có phần hơi cau có.
- Không được mà! - Nguỵ Châu nhanh chóng quay lại vai diễn của mình, cậu cúi mặt xuống sợ sệt, cả người co rúm lại nép sát vào cửa xe.
Nhìn dáng vẻ cậu lúc này, anh thật không nỡ giận chút nào, thở hắt ra, anh nắm tay kéo cậu lại ngồi trên đùi mình.
- Sao vậy? - Anh nhẹ nhàng hỏi cậu.
- Châu Châu.... - Nguỵ Châu ấp úng, lại phải bắt cậu nghĩ ra một câu trả lời thích hợp. - À .. Vì... Chỉ có mình Châu Châu thích chú thôi, Châu Châu sợ chú sẽ bỏ rơi Châu Châu sau khi chúng ta...- Nguỵ Châu e dè nhìn anh.
Mỉm cười, anh ngặm lấy tai cậu mà thỏ thẻ:
- Tôi sẽ không bỏ rơi em đâu, đừng lo!
- Ưmm, Châu Châu không tin, chú phải hứa là không được ôm ấp, thân mật với người khác nữa cơ! - Cậu nhăn mặt đẩy anh ra.
- Ok ok, tôi sẽ không ôm ấp, thân mật với bất kỳ ai nữa, kể từ giây phút này chỉ có mình em, Hứa Nguỵ Châu thôi được chưa? - Anh gậy gù gấp gáp nói.
- Tạm được! - Nguỵ Châu miễn cưỡng gật đầu, cậu đang bận suy nghĩ biện tiếp lý do khác.
Cảnh Du bật cười kéo nhẹ mũi cậu rồi nhanh chóng cúi xuống ngặm lấy đầu ngực cậu mà mút mát, anh thật không thể cưỡng lại được cơ thể này mà!
- Ưmm~ - Nguỵ Châu cố đẩy anh ra lần nữa, cậu dùng hết sức để vùng ra khỏi vòng tay anh rồi nhảy phóc qua ghế bên kia ngồi ngay ngắn.
- Làm sao nữa? - Anh nhíu mày, lần này bực thật rồi.
- Châu Châu chưa sẵn sàng mà... - Nguỵ Châu lí nhí đáp.
- Aissssss - anh vò rối mái tóc mình một cách khó chịu.
- Chú.. - Nguỵ Châu mếu máo nhìn anh.
- Thôi được rồi! - Anh thở hắt ra rồi đưa tay cởi chiếc áo đang khoác trên người mình choàng qua đưa cho cho Nguỵ Châu. - " Em mặc vào đi, nếu không chúng ta không thể về nhà đâu."
- Vâng! ~ - Nguỵ Châu mỉm cười cầm lấy áo rồi mặc vào, rồi chồm tới ôm lấy tay anh trong khi xe bắt đầu hoạt động. - " Chú đừng giận Châu Châu nhé ! "
Anh không đáp, cánh tay lạnh lùng hất hất cậu ra.
- Thôi mà chú..~ - Cậu kéo dài giọng ra năn nỉ.
- Em có biết cái vẻ vừa ngây thơ vừa quyến rũ của em dễ làm người khác chết lắm hay không? - Anh vặm môi hỏi cậu, tay cũng chịu để yên cho cậu bám lấy tựa đầu lên.
- Yahhh, xin lỗi mà, chừng nào Châu Châu sẵn sàng sẽ nói cho chú biết, được không ? - Cậu khúc khích cười, đưa tay kên chọt chọt vào má anh.
Phì cười, anh rút tay lại rồi choàng qua ôm lấy cậu vào lòng.
- Đừng gọi anh là chú nữa! - Anh nói trong khi mắt anh vẫn đang chăm chú nhìn đường.
- Không! Chú lớn tuổi hơn Châu Châu mà! Phải gọi bằng chú cơ! - Nguỵ Châu lắc đầu cười một cách nghịch ngợm.
- Gọi anh là được rồi! - Anh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu.
- Không thích! ~ - Cậu bật cười rồi moe mỏ lên, dài giọng trêu chọc anh - " Chú ơi Chú à ~~~~ "
- Còn gọi bằng chú là anh cho xuống xe đi bộ đấy! - Anh mạnh bạo ấn đầu cậu vào ngực mình hăm doạ.
- Chú mà cho Châu Châu xuống đi bộ là Châu Châu bỏ chú đi theo người khác luôn! - Nguỵ Châu vẫn lì lợm không đổi ý, cậu vòng tay ôm chặt lấy tay anh.
Thật bó tay với cậu nhóc này! Anh cũng chẳng biết phải làm gì ngoài việc cười trừ cho qua chuyện.
-------------------------
[ END CHƯƠNG 5 ]
* Về lịch up truyện: Truyện được up vào thứ 2,4,6. 1 tuần tối đa 4 chương, vô năm học tốc độ ra truyện sẽ chậm hơn nên mong các mẹ thông cảm giúp em 😭.
Cuối cùng: Chúc các mẹ đầu óc sẽ phong phú bay cao bay xa hơn sau khi đã kiên nhẫn đọc đến chương thứ 5 này 😆😆❤️
- Chap 6 được đăng vào t4 tuần này ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro