Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Nếu được như vậy thì hay biết mấy! [ H ]

* Warning!! Cấm trẻ em dưới 18 tuổi :v *
---------------------------
Giọng nói trong trẻo nhưng vô cùng đầy mời gọi đó khiến dục vọng trong anh một lần nữa được khơi dậy, anh nhớ cơ thể này đến chết mất thôi.

Chiếm lấy đôi môi đã sưng mọng, anh đè nghiến cậu xuống giường, toàn thân nằm hẳn lên phía trên, nụ hôn càng trở nên mãnh liệt hơn gấp bội.

Đôi tay Nguỵ Châu gấp gáp cởi hàng cúc trên chiếc áo sơ mi của anh nhưng chợt bị anh níu chặt tay lại. Dứt khỏi nụ hôn, anh nhếch mép nhìn cậu:

- Bảo bối của anh chịu hết nổi rồi sao?

- Đồ đáng ghét! - Cậu nhíu mày đánh bốp vào ngực anh rồi quay đi giận dỗi.

Phì cười, anh cúi xuống day day vành tai cậu.

- Anh xin lỗi mà! Bảo bối đừng giận!!!! - Anh khẽ thì thào, bàn tay hư hỏng nhanh chóng chui tọt vào áo cậu mà mân mê khuôn ngực mịn màng.

- Ưm ~ - Nguỵ Châu buộc miệng rên lên, cậu ưỡn ngực để tăng sự tiếp xúc với bàn tay ấm áp của anh.

Lột phăng chiếc áo phông đang vướng víu trên người cậu, Cảnh Du vội vàng cúi xuống và trải dài những nụ hôn của mình từ cổ xuống đến khuôn ngực trắng ngần đang phập phồng của cậu. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại những dấu ửng đỏ xinh xắn như muốn nói rằng cậu là của anh, chỉ của anh thôi.

- Ahhhh....~ - Nguỵ Châu rên lớn hơn khi anh chợt liếm nhẹ lên đầu ngực cậu.

Mìm cười thích thú vì phản ứng của cậu, anh lại tiếp tục đùa giỡn với hạt đậu hồng hào ấy. Anh liếm láp nó một cách nhanh hơn rồi ngậm hẳn vào miệng mà mút mát, chốc chốc lại dùng răng cắn nhẹ lấy nó, trong khi tay thì bận xoa nắn cho đầu ngực còn lại khiến cậu cong người lên mà chịu đựng kích thích.

Di dần nụ hôn xuống vùng bụng phẳng lì, anh chọc lưỡi vào chiếc rốn nhạy cảm, bàn tay khẽ chạm vào đũng quần đã ươn ướt của cậu.

- Ưm.... Cảnh Du!~ - Nguỵ Châu ngửa đầu ra sau tận hưởng những khoái cảm do anh mang lại.

Không đáp lại, Cảnh Du đưa tay giật phăng khoá quần Nguỵ Châu, cả quần dài lẫn boxer của cậu nhanh chóng hội tụ cùng chiếc áo phông trên nền nhà. Nguỵ Châu hoàn toàn khoả thân.

- Bảo bối à!! Em thật xinh đẹp ! ~ - Đôi mắt Cảnh Du đục ngầu, giọng nói khàn khàn cất lên trong khi đang bị cơ thể tuyệt đẹp kia làm cho say đắm.

- Vậy thì hãy yêu em đi! Cảnh Du!! - Bàn tay Nguỵ Châu vuốt nhẹ má anh, cùng lúc chân cậu hơi co lên làm đầu gối khẽ lướt qua đũng quần anh một cách kích thích nhất.

Mỉm cười hôn lên chóp mũi cậu cái nữa, Cảnh Du cúi xuống vuốt ve hai bên đùi cậu rồi rê nhẹ lưỡi lên đó. Cảm giác nhột nhạt ập đến khiến Nguỵ Châu rên rỉ nhiều hơn, điều đó chỉ làm tăng thêm sự hưng phấn của anh. Mút mát đùi cậu một cách mạnh mẽ hơn, bàn tay mơn trớn phần da ở bụng dưới Nguỵ Châu rồi đột ngột nắm lấy Tiểu Châu Châu làm cậu giật thót.

- Ahh... ~ Cảnh Du!...

Xoa nắn cho mèo nhỏ thêm một lúc nữa, Cảnh Du di dần nụ hôn lên và rồi hôn chóc lên đỉnh cậu bé. Anh lại mỉm cười khi thấy cả người Nguỵ Châu cứ run lên bần bật. Không để người yêu bé nhỏ đợi lâu, anh đưa lưỡi chậm rãi liếm đều cậu nhóc như đang liếm một que kem, rồi đưa hẳn nó vào khoang miệng ấm áp của mình mà mút mát.

- Ư.... - Nguỵ Châu quằn người, cậu cúi xuống nhìn mái tóc loã xoã của anh đang nhấp nhô giữ hai chân mình. Những khoái cảm do anh mang lại thật sự rất tuyệt vời, cậu thật sự muốn được nhiều hơn thế nữa.

Đôi tay Nguỵ Châu luồn xuống nắm lấy tóc anh ấn xuống trong khi hông cậu liên tục đưa đẩy, cậu thật sự thích cảm giác được khuôn miệng anh bao bọc, ẩm ướt nhưng rất ấm áp.

Cảnh Du tăng tốc, anh mút mát mèo nhỏ nhanh hơn và mạnh hơn, thỉnh thoảng lại dùng răng day day phần da quy đầu mỏng manh khiến Nguỵ Châu như muốn nổ tung. Bàn tay hư hòng lại mò xuống dưới xoa nắn cặp mông tròn trĩnh của cậu, ngón cái nghịch ngợm khẽ chui tọt vào rãnh giữa rồi mơn trớn bên ngoài tiểu cúc nhăn nhúm.

- Aaaaaaaaaaaaa - Nguỵ Châu hét toáng lên khi anh bất thình lình đưa ngón cái vào bên trong cậu, cùng lúc bắn hết tất cả các tinh hoa vào miệng anh.

Cảnh Du mỉm cười nuốt trọn, anh trườn lên tìm kiếm môi cậu trong khi ngón tay đang đưa đẩy nới rộng lối vào.

- Anh là đồ đáng ghét! - Nguỵ Châu nhíu mày nói ở giữa những nụ hôn, cậu lại giận lẫy vì sự đột ngột của anh, hai tay thô bạo gỡ cúc áo của anh rồi cởi phăng ra quăng đi.

Cảnh Du không đáp, anh chỉ cười và ngấu nghiến môi cậu, một ngón tay nữa lại được đưa vào.

- Ah!!! - Nguỵ Châu đã bắt đầu cảm thấy đau, cậu nhăn mặt bấu lấy bờ vai anh, nướv mắt lại trực trào.

- Thả lỏng nào cưng! - Cảnh Du khẽ cất tiếng, anh ôn nhi di nụ hôn xuống ngực cậu để tăng lên khoái cảm lấn áp cơn đau.

Nguỵ Châu nhắm chặt mắt lại chịu đựng cho đến khi cơn đau qua đi, cậu thở hắt ra một cái thoải mái, cơ thể giãn ra, quen dần với những ngón tay thon dài của anh.

Cảnh Du rút tay mình ra khỏi tiểu cúc của cậu khi cảm nhận được nó đã tạm ổn. Nở một nụ cười âu yếm, anh lại nằm đè lên Nguỵ Châu, bàn tay anh mơn trớn bắp tay mịn màng của cậu:

- Anh nhớ em!

Anh phà hơi nóng vào vành tai đỏ ửng của cậu rồi khẽ cắn lên nó làm cậu rùng mình nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu bất chợt đưa tay đẩy mạnh anh nằm ngửa ra giường, cả người nhanh chóng trèo lên ngồi trên bụng anh.

- Gì vậy bảo bối? - Cảnh Du bật cười nhìn khuôn mặt ngại ngùng đang đỏ bừng lên của cậu.

- Châu Châu... Hôm nay Châu Châu muốn thử làm chuyện đó! - Cậu nhắm tịt mắt lắp bắp.

- Được rồi, em sẽ không thích đâu!

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi toan thay đổi vị trí nhưng Nguỵ Châu nhất quyết không chịu. Cậu ấn anh nằm trở lại giường rồi hơi trườn xuống, đôi tay run run tháo dây thắt lưng trên người anh ra, sau đó lại lúng túng tuột chiếc quần jeans xuống để lộ chiếc boxer đen cũng đã hơi ướt.

Hít một hơi thật sâu, cậu lấy can đảm kéo luôn cả chiếc boxer kia ra. Ngay từ khi cạp quần trượt xuống, cậu nhóc của anh đã bật ra một cách mạnh mẽ làm Nguỵ Châu không khỏi đỏ mặt. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó nhưng lại là lần đầu tiên cậu chủ động thế này.

Cảnh Du thì khỏi nói rồi, anh đang nằm một cách thoải mái nhất để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, đôi mắt dán chặt vào những hành động vô cùng đáng yêu nhưng thật kích thích của tiểu bảo bối.

Bàn tay Nguỵ Châu rụt rè chạm vào cậu nhóc của anh, xong lại nhanh chóng tóm chặt lấy nó mà lên xuống nhẹ nhàng.

- Ưm~ - Cảnh Du vụt ra một tiếng rên trầm, những ngón tay bé nhỏ của bảo bối thật mịn màng, nó cứ vụng về chạm vào anh khiến anh muốn điên chết lên được.

Nguỵ Châu bắt đầu dần quen với việc cử động tay, cậu mỉm cười thích thú rồi cúi xuống đưa chiếc lưỡi hồng hồng của mình ra liếm nhẹ lên đỉnh đầu của anh sau đó ngậm hẳn nó vào miệng. Cái của anh thật to lớn khiến cậu vô cùng khó khăn khi kích thích nó nên đành phải mút mát từng chút một nhưng cậu đâu thể ngờ rằng điều đó làm anh muốn nổ tung ra rồi.

Chống hai tay ngồi bật dậy, Cảnh Du cúi nhìn mái tóc loã xoã đang khuấy động phía dưới mình. Cậu đúng thật là tiểu hồ ly biết câu dẫn người khác mà. Nhìn thử xem, đôi môi chúm chím không ngừng mút mát cậu nhóc của anh như một chú mèo con mút sữa trông khi cái mông thì chổng cao lên không ngừng lúc lắc.

- Ah!! - Cảnh Du gầm lên khi Nguỵ Châu khẽ cắn vào cậu nhóc của anh rồi bật cười khúc khích phía dưới. Đưa tay đánh bốp vào cặp mông trắng nõn một cái rõ đau, anh cũng phải phì cười - " Bảo bối, em hư quá rồi nhé!"

- Ưmmm. - Nguỵ Châu không đáp lại, cậu chỉ ậm ừ trong cuốn họng, một tay đưa lên xoa xoa mông mình rồi bắt đầu tăng tốc. Lưỡi cậu quấn chặt lấy cậu nhóc của anh rồi lên xuống thật nhịp nhàng.

Cảm nhận được mình sắp giải phóng, Cảnh Du vội đưa tay kéo người Nguỵ Châu lên ấn vào một nụ hôn:

- Đủ rồi bảo bối.!

- Ưm... ~ Em muốn nếm thử của anh!

Cậu nhăn nhó né tránh rồ vùng tuột xuống vị trí ban đầu ngậm lấy tiểu Cảnh Du lần nữa, nút mạnh một cái, cậu làm anh bắn ra đầy trong
miệng mình.

- Khụ - Nguỵ Châu bật ho vì mùi vị nhớp nháp của thứ chất lỏng đặc sệt vừa rồi.

- Anh đã bảo là em không thích rồi mà! - Cảnh Du đỡ cậu nằm ngược xuống giường rồi nhanh chóng luồn lưỡi vào khoang miệng cậu liếm sạch lấy tất cả những gì còn sót lại.

- Em.. Thích mà! - Nguỵ Châu thì thào giữa nụ hôn, cậu đáp trả anh một cách cuồng nhiệt nhất trong khi phần hông của hai người cứ đưa đẩy để tạo ma sát cho hai chú nhóc và rồi chẳng mấy chốc chúng lại cương cứng cả lên.

- Anh vào nhé bảo bối? - Cảnh Du mỉm cười vuốt má Nguỵ Châu, cậu nhóc của anh đang đợi lệnh ngay trước cửa mình của cậu.

Nhắm mắt gật gật đầu, hai tay Nguỵ Châu bấu mạnh vào lưng anh chuẩn bị đón nhận cơn đau.

Cảnh Du mỉm cười tìm đến môi cậu, đồng thời thúc nhẹ cậu nhóc vào trong. Dù đã quan hệ nhiều lần và lần nào cũng đã chuẩn bị đầy đủ nhưng cậu thì chẳng bao giờ thôi chặt thít thế này.

- Ah...!!

Nguỵ Châu bất giác hét lên giữa nụ hôn nhưng tất cả đều bị lấy át bởi tiếng nút lưỡi của anh và cậu. Đôi tay ôn nhu lướt nhẹ trên lưng xoa dịu cơn đau thật hiệu quả trong khi thành viên của anh vẫn tích cực ra vào nơi cửa mình của Nguỵ Châu. Cửa mình cậu vừa khít với cái của anh, và cứ thế anh lớn dần bên trong cậu. Cơn đau qua dần, cuối cùng thì khoái cảm cũng chiếm lĩnh lí trí Nguỵ Châu, cậy thả lỏng người và bắt đầu rên rĩ nhiều hơn.

- Cảnh Du... Ah.. Ở đó!!. - Nguỵ Châu cào mạnh vào lưng anh, đôi mắt cậu nhắm hờ, đôi môi phà ra những hơi thở gấp gáp, càng làm cho không khí càng thêm trở nên nóng bỏng hơn.

Cảnh Du dường như đã phát hiện ra đích đến. Anh đẩy mạnh nhanh và sâu hơn nữa khiến Nguỵ Châu rên lên những tiếng rên vô cùng thoả mãn. Tốc độ nhanh dần đến chóng mặt, toàn thân hai người run lên, cả hai cậu hoà vào nhau làm một cơn khoái cảm của vũ điệu tình yêu. Nguỵ Châu theo dần nhịp điệu mà Cảnh Du tạo ra. Hông cậu cũng chuyển động theo từng cử động của anh. Bất ngờ, anh rút hẳn cậu nhóc của mình ra rồi đâm thật mạnh vào, bàn tay cũng tăng lực mà xoa nắn tiểu Cảnh Du.

- Aaaaaaaaaa - Cả hai hét lên rồi cùng ra.

Cảnh Du ngã ập xuống lên cơ thể mềm oặt của Nguỵ Châu, anh mỉm cười vuốt lại mái tóc bết chặt mồ hôi rồi kéo chăn lên cho cả hai.

- Em thật tuyệt bảo bối à! - Anh ôn nhu hôn nhẹ lên vầng trán cậu.

Nguỵ Châu cũng ôm chặt lấy anh, cậu khẽ rúc đầu vào khuôn ngực vững chãi kia:

- Cảnh Du à!!~ Châu Châu xin lỗi!! - Giọng cậu run run như phát khóc khiến anh không khỏi ngạc nhiên.

- Sao lại xin lỗi anh? - Anh nâng mặt cậu lên đối diện với mình.

- Xin lỗi vì tất cả!! Châu Châu không ngoan như anh nghĩ đâu, vì vậy mà Châu Châu phải xin lỗi anh trước! - Cậu phụng phịu lắc đầu rồi lại rúc vào ngực anh.

- Ngốc quá! Dù sau này bảo bối có làm gì sai thì anh cũng sẽ không giận đâu! - Anh bật cười vùi mặt vào tóc cậu, vòng tay siết thật chặt cơ thể bé nhỏ ấy.

" Nếu được như vậy thì hay biết mấy! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: