Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 31 32 33

Chap 31

Kết thúc một buổi chiều của 10 người, tất cả họ đều ngồi tập

trung tại lều Taeyeon. TaeNy rất vui vẻ sau những khoảnh thời gian họ có với

nhau. SunMin Hyoyoung YoonHyun cũng không kém là mấy. Chỉ riêng có mình cặp đôi

Yulsic là đang gặp vấn đề vì anh Yul chót dại lỡ miệng hứa là đi 15’ mà để công

chúa phải mong mỏi chờ đợi đến nửa tiếng đồng hồ. Đã vậy nàng còn không chịu

cho anh giải thích nữa chứ. Thế nên Yul ta chỉ còn biết im lặng ngồi phía sau

Sica với vẻ mặt vô cùng hối lỗi:

- Hyung à. Em có điều này muốn nói, mọi người xem thử thế

nào? - Yoong lên tiếng

- Lại vấn đề gì thế nhóc? - Tae quay qua hỏi

- Còn có tối nay thôi là về rồi…..Em…em…à thì cái này -

Yoong trở nên ấp úng

- Ya.....nói đại đi…làm gì mà cứ úp mở thế? - Soo khó chịu

cằn nhằn

- Em muốn, hyung đổi lều cho em….em có thể chuyển qua

đây…với Hyunie nốt hôm nay được ko? - nói đến đây 2 vành tai Yoong nó đỏ ửng

như vừa bị ai nắm xách lên vậy

- Sao? Nhóc muốn đổi lều qua đây á…Hé hé…Thằng này thế mà

khôn à nha - Sun nhìn Yoong cười 1 cách gian tà

- Không, em chỉ, chỉ….. - Yoongie cứng họng rồi

- Thôi đừng trêu nó nữa. Được rồi, hôm nay hyung nhường lều

cho nhóc. Nhưng nếu nhóc mà dám làm gì Hyunie…thì biết tay hyung đấy - Tae vờ

hăm dọa

- Oppa anh đừng có nghĩ xấu Yoong thế chứ - giờ nàng mới lên

tiếng đây

- Xem chúng nó bênh nhau kìa. Quả này Hyunie cho Tae ra rìa

rồi - Hyo cất lời châm trọc làm bé Hyun nhà ta ngượng chín cả mặt

- Vậy hôm nay cậu sẽ sang lều ai? - Min hỏi Tae

- À cái này thì….có lẽ mình sẽ sang bên Yul vậy - Tae chần

chừ nói

- Tae…..- Fany nhìn Tae phụng phịu sau đó chuyển dần ánh mắt

qua phía người bạn yêu dấu của mình là nàng công chúa Sica đang ngồi kia với

khuôn mặt không thể nào lạnh hơn

- Ý gì đây? Sao lại nhìn mình? - Sica khó chịu hỏi

- Cậu hiểu mình muốn gì mà, đi nha Sica yêu dấu - Fany nhìn

Sica nài nỉ

- KHÔNG…

- Làm ơn đi, còn có hôm nay thôi mà Sica - Fany hết lời cầu

xin

- Mình nói là KHÔNG nhá. Miễn bình luận thêm - Sica phũ

phàng từ chối khiến mặt Fany xụ xuống

- Fany này….Hay tối nay, cậu cứ qua lều mình với Taeyeon đi.

Mình không sao đâu - Yul mở miệng lên tiếng

- Cậu nói thật đấy chứ - Fany nhìn Yul với con mắt sáng rực

- Ừm mình nói thật mà. Hai người chắc có nhiều chuyện để tâm

sự với nhau, nên mình nhường lều cho đấy - Yul vui vẻ nhận lời khiến cho tất cả

mọi người có mặt tại đó ngỡ ngàng, đặc biệt là cái người tóc vàng đang ngồi

ngay phía trên

- Ê thằng kia, rồi cậu tính đi đâu ngủ hả? - Tae nhìn Yul

ngỡ ngàng

- Đừng lo, miễn sao có chỗ là được chứ gì - Yul vẫn vui vẻ

cười ngố

* - Định đi đâu ngủ đây? Đừng nói là qua lều em nhé. Còn

lâu. Em chưa tha cho Yul đâu* - Sica’s POV

- Haha lo gì chứ, chẳng phải Sica vẫn 1 mình một lều hay

sao? - Min cười tà rồi lia mắt qua phía Sica ám chỉ

- Đừng có hòng, hôm nay mình ngủ một mình - Sica khó chịu

đứng dậy đi ra khỏi lều trước sự ngỡ ngàng tập 2 của tất cả mọi người ( trừ

Yul). Cả đám lắc đầu thở dài với cái tính cách nắng mưa thất thường của cô công

chúa này.

………………………….

Tại biệt thự họ Im

- Anh đã điều tra được rồi chứ - ông hỏi trong khi tháo căp

mắt kính đặt xuống bàn

- Dạ, chúng đây thưa ông chủ - tên tay sai rút ra một sấp hồ

sơ và đưa cho ông rồi lặng lẽ đi ra ngoài

Chậm chạp mở đống hồ sơ ấy ra, ông bắt đầu quan sát lý lịch

của một ai đó. Bỗng, ông giật mình ngỡ ngàng khi nhận ra người con gái này,

chính là cô bé ấy…..Ông không tin vào mắt mình nữa. Chẳng lẽ, đây là số phận

hay sao?

…….Flash back…………

Tôi ngồi cả buổi trời trước cái sảnh công ty này rồi, lưng

cũng bắt đầu mỏi và bụng cũng réo lên vì đói. Mất cả ngày trời đi xe lên đây

thật vất vả, mà công nhận thành phố có khác, đường xá thì nhiều lại đông đúc, khó

khăn lắm tôi mới tìm được đến đây. Vậy mà người ta lại không cho vào…cũng phải

thôi…tôi là người nhà quê mà, ăn mặc thì luộm thuộm thế này, ai dám cho tôi zô

chứ…haizzz, đành ngồi chờ đợi tiếp vậy.

Ông ngồi thẫn thờ ở đó với cái túi xách nâu đã cũ trên tay,

khó khăn vất vả lên đây cũng là muốn khuyên nhủ con người ấy quay trở về. Dẫu

gì cũng là anh em chí cốt với nhau lâu năm, chắc người ta sẽ chịu nghe ông để

quay lại thôi. Ở nhà còn vợ còn con chứ, bỏ đâu có đành. Nghĩ vậy nên ông quyết

tâm ngồi chờ cho bằng được. Rồi cánh cửa công ty rộng lớn ấy cũng hé mở. Người

đó bước ra với bộ vest Tây trên mình, đi phía sau còn có thêm vài người khác

nữa, họ đang nói với nhau chuyện gì thì phải. Nhanh chóng đứng lên và chạy lại

phía họ, ông lên tiếng:

- HyungSung, HyungSung à

Bất ngờ nghe thấy tên mình, người đàn ông ấy quay vội ra

nhìn ông. Chẳng biết có chuyện gì mà người ấy lại tỏ ra ngạc nhiên và lo sợ đến

thế. Nói vội với những người đi bên cạnh, người đó nhanh chân tiến về phía ông

rồi kéo ông rời khỏi chỗ đó. Cả 2 người dừng lại trước con hẻm nhỏ phía sau công

ty, người ấy bực bội hỏi:

- Hyung, tại sao anh lại lên đây? Lại có chuyện gì nữa ư?

- HyungSung à, tôi ngồi đợi cả ngày mới được gặp cậu đấy.

Nhanh, nhanh sắp đồ theo tôi về dưới đấy ngay đi - ông vội vã kéo tay người ấy

nhưng bị người đó hất phăng ra

- Hyung làm gì vậy? Em còn có rất nhiều công việc phải làm ở

đây nữa. Sao hyung lại lôi em về - người

ấy khó chịu hỏi

- Công việc gì chứ? Vợ cậu đang ốm nằm nhà kia kìa, mau về

lo cho vợ con đi, công việc để sau cũng được - ông nói bằng giọng lo lắng

- Lại là chuyện đó nữa, em đã nói với hyung rồi mà, công

việc của em rất bận. Hợp đồng chồng chất thế kia, bỏ đi đâu có được, em nhờ

hyung với chị nhà chăm sóc vợ con giùm em, khi nào rảnh em sẽ về

- Tại sao lúc nào cậu cũng lấy công việc ra để biện bạch

thế? Hết lần này đến lần khác tôi gọi điện cho cậu và lần nào cũng là cái lí do

này. Hôm nay tôi đến tận đây gặp cậu vậy mà cậu cũng không nỡ nghe tôi 1 lần

sao? - ông nhăn mặt trách móc

- Em….em…haizzz…..Đây, hyung cầm tạm chỗ này giúp em, rồi

chăm sóc vợ và con giùm em nhé, em hứa, khi nào rảnh nhất định em sẽ trở về mà

- người ấy rút ra trong túi 1 sấp tiền rồi nhét vào tay ông

Nhìn đống tiền trên tay rồi ngước lên nhìn người ấy, ông nở

một nụ cười đầy khinh bỉ. Không ngại ngần ông đáp thẳng sấp tiền vào mặt người

đấy rồi lên tiếng:

- Thật không ngờ mày lại là người như thế đấy HyungSung ạ.

Mày nghĩ chỗ tiền này sẽ khiến vợ mày khỏi bệnh ư? Mày nghĩ chỗ tiền này sẽ

khiến con mày hết khóc vì thương mẹ, vì mong cha sao? Mày nghĩ tao vất vả lên

đây kiếm mày chỉ để mang mấy đồng tiền bẩn thỉu này về à?...Mày nhầm rồi

HyungSung ạ. Mày khiến tao kinh tởm quá. Cứ ngỡ mày lên đây sẽ có được con

đường làm ăn thuận lợi để vợ con bớt khổ. Không ngờ mày lại bị đồng tiền làm

cho mờ mắt. Mày bỏ bê gia đình, bỏ bê vợ con, ngay cả khi vợ mày ốm nặng nằm

nhà mà mày cũng không nỡ về thăm cô ấy 1 lần nữa. Mày hèn hạ quá HyungSung ạ.

Tao thật ngu ngốc khi cất công lên đây kiếm mày….Thôi được rồi, không sao, tao

sẽ về, tao sẽ về để chăm lo cho 2 mẹ con nó. Dù gia đình tao có nghèo, có khó

đến đâu, tao cũng sẽ lo cho 2 mẹ con nó đấy đủ. Chúng tao sẽ không làm phiền

mày nữa đâu, Mày cứ sống ở đây đi, sống với công việc của mày, sống với những

đồng tiền bẩn thỉu mày kiếm được đi thằng tồi ạ. Kể từ bây giờ, tao với mày,

cắt đứt mọi tình cảm, tình bạn giữa chúng ta bao năm nay, giờ đây sẽ là dấu

chấm hết.

Ông bỏ đi không nói thêm lời nào nữa. Để mặc người đó đứng

đấy cúi đầu nhìn chỗ tiền rơi dưới đất thẫn thờ. Sự thất vọng và bực tức kìm

nén trong lòng khiến ông rơi nước mắt. Người anh em chí cốt với ông giờ đã thay

đổi rồi. Ông không chỉ khóc vì chuyện đó mà con thương cho số phận của vợ con

người ấy ở nhà. Ông sẽ phải nói sao với cô ấy đây? Nói rằng chồng cô ấy vì tiền

mà bỏ mặc cô ấy ư? Còn cả thằng bé tội nghiệp nữa. Làm sao nó có thể chấp nhận

nổi việc bố nó bỏ rơi 2 mẹ con nó cơ chứ. Ông chẳng biết phải làm sao nữa. Cả 1

gánh nặng đang đè lên vai ông. Tất cả đều suất phát từ đồng tiền mà ra. Sẽ tốt

hơn nếu người ấy không đến đây, sẽ tốt hơn nếu người ấy không có quá nhiều tham

vọng. Ông lại sải bước trên con đường đông đúc và tấp nập để đón xe chở về. Vất

vả khó nhọc là vậy, cuối cùng đều thành ra công cốc.

………End Flash back……………..

….11pm…..

- Tạm biệt mọi người, ngủ ngon nhé - Hyoyoung vẫy tay chào

mọi người trước khi bước vô lều

- Cả nhà ngủ ngon nha, bọn mình vô trước đây - SunMin cũng

tiếp bước cặp kia

- Hai đứa cũng đi ngủ đi, muộn rồi đấy - Fany đánh tiếng với

YoonHyun để 2 đứa nhóc ngoan ngoãn vô lều

Sau khi YoonHyun cũng rời khỏi, TaeNy ái ngại nhìn nhau rồi

quay sang nhìn Yuri đang thẫn thờ ngồi trên ghế. Làm sao mà không áy náy được

khi mà Yul nhường chỗ cho Fany để rồi lang thang không bờ không bụi thế này (

nói quá). Taeyeon đá nhẹ vào ghế rồi hỏi:

- Này, cậu tính đi đâu ngủ thế? Không định vô năn nỉ công

chúa sao?

- Đừng lo, mình biết phải làm gì mà, đi ngủ trước đi. Fany

trông chẳng thấy mắt đâu nữa kìa. Mình ổn, nếu năn nỉ không được mình sẽ sang

chỗ EunHyuk ngủ, cậu không cần bận tâm đâu. Ok? - Yul trả lời với vẻ mặt thản

nhiên

- Ya, cậu chắc đấy chứ? - Tae hỏi lại

- Chắc. Yên tâm đi. Hai người, đi ngủ, đi ngủ ngay cho mình

nhờ - Yul nói vội rồi đứng lên đẩy TaeNy

vào trong lều chẳng để họ cằn nhằn thêm một câu nào nữa.

- Nhớ đó. Không đc là sang chỗ EunHyuk ngay nhá. Sáng mai mà

để mình thấy cậu nằm ở bụi nào thì đừng có trách - Tae vẫn cố nói với theo nhắc

nhở

- Biết rồi khổ quá, nói nhiều thế không biết. Thôi, ngủ ngon

- Yul nói rồi kéo xoạch khóa lều của TaeNy lên và vui vẻ quay lại ghế ngồi

………………………

- Cái đồ đáng ghét ấy. Không biết là mình để hé cửa lều hay

sao mà còn chưa chịu vào, ngồi đó hứng sương chi không biết - Sica đang vùng

vằng khó chịu trong chăn khi nghĩ đến ai kia đang lượn lờ giữa đêm hôm khuya

khoắt

Nhưng vì đã hùng hổ tuyên bố với mọi người là sẽ ngủ một

mình trước mặt người ta rồi, nên bây giờ mà ra gọi, thì quê chết mất. Thôi,

đành nằm đây ráng chờ đợi người ta vô năn nỉ mình vậy. Nghĩ thế, Sica ráng chờ

xem Yul hâm có định đi vào trong nài nỉ nàng không nhưng rồi thời gian cứ trôi

qua thì Sica lại càng khó chịu, Yul hâm không hề đi vô lều mà cứ ngồi ì ngoài

đó. Bực mình, nàng đạp chăn ngồi dậy hậm hực

- Hức đồ Dê Đen ấy sao không chịu vô cơ chứ…hức…đồ xấu xa,

Yul tính để em ngủ một mình phải không…. - Sica đập gối bùm bụp trong uất ức

- Thế….em có muốn cho Yul vào cùng không? - cái giọng nói

nham nhở quen thuộc ấy vang lên làm Sica bừng tỉnh. Cô nàng vội vã quay ra phía

cửa lều thì thấy Yul đen đã lẻn zô từ lúc nào không biết. Cái con người ấy

khiến Sica bực đến phát khóc vậy mà vẫn nhăn răng ra cười được cơ chứ, thật là

đáng ghét mà. Ném mạnh cái gối vào người Yul, Sica bật khóc:

- Yul ra ngoài cho em, ra ngoài mau đi. Em ghét Yul

lắm….huhu…..

Nhanh như cắt Yul chạy đến ôm Sica vào lòng dỗ dành, mặc cho

những cái đấm thùm thụp vào vai không thương tiếc

- Thôi, Yul xin lỗi mà, Yul chỉ đùa em chút thôi chứ Yul

biết em sẽ để Yul vô. Đúng không? Đừng zận Yul nữa nhé, nha? Nha Sica baby? -

Yul cúi xuống nựng nựng rồi hôn nhẹ lên mái tóc của Sica để cho nàng bớt zận

- Yul quá đáng lắm, Yul làm em tức chết đi mất - tuy cũng đã

nguôi ngoai nhưng Sica vẫn ra đều nhõng nhẽo

- Chuyện chiều nay là do Yul sai, Yul xin lỗi em. Nhưng sao

em lại dám tuyên bố với mọi người là em ngủ một mình hả? Em có biết Yul buồn

lắm không? Thế nên Yul mới bày trò trêu em chút xíu đó - Yul bế hẳn Sica vào

lòng thỏ thẻ

- Tại lúc đó…em zận quá lỡ miệng. Em chỉ nói vậy thôi mà. -

Sica tỏ vẻ hối lỗi ngước khuôn mặt mèo con lên nhìn Yul mếu máo

- Không biết, em đền đi - Yul lắc đầu nguầy nguậy

- Hử? Em đền cái gì bây giờ chứ - công chúa phụng phịu nhăn

mặt khiến Yul mỉm cười thích thú

- Đây….. - Yul chìa cái mặt nham nhở ra đòi hỏi

Biết là Yul sẽ đòi cái đó mà, Sica hơi lưỡng lự nhưng rồi

cuối cùng cũng ghé sát môi thơm nhẹ vào má phải Yul như để thay cho lời xin

lỗi, sau đó cô nàng nhìn lên xem thái độ của Yul như thế nào thì:

- Hừm…có vậy thôi hả? Ít quá - Yul nhăn mày khó chịu

- Chụt… - Sica nhanh chóng thơm tiếp vào bên má trái rồi lại

chờ đợi phản ứng từ Yul

- Như thế được chưa Yul? - công chúa xụ mặt

- Vẫn thiếu….Phải như thế này nà baby - nói rồi Yul áp môi

mình lên đôi môi đỏ hồng mang hương vị Cherry của Sica khiến cô nàng sững sờ vì

bối rối, đã tính đẩy Yul ra nhưng sao chân tay lại cứng đơ thế này? Còn cả đôi

môi mềm mại này nữa chứ, nó ấm và hấp dẫn đến lạ thường. Sica dần dần bị cuốn

theo làn môi ấy một cách vô thức, cho đến khi không khí cạn kiệt dần, 2 người

họ mới chịu rời nhau ra, Sica đỏ mặt ko dám ngước lên nhìn Yul nữa

- Hì hì…Vậy là 2 đứa mình hòa rồi nhé baby - Yul cười nham

nhở

- Hòa gì chứ, Yul lời quá còn gì - Sica liếc yêu Yul hâm

- Hì hì…Lâu lâu phải hơn chút chứ. THÔI…ĐẾN GIỜ ĐI NGỦ RỒI,

CÔNG CHÚA CỦA TÔI ƠI - Yul bất ngờ bế Sica lên rồi thả cô nàng vào trong chăn

sau đó cũng chui theo vô nằm. Cả 2 người họ kéo chăn đắp cho nhau rồi ôm lấy

người kia ngủ ngon lành.

……Lều TaeNy………

- Tae đọc cái gì vậy? - Fany tò mò hỏi khi thấy Tae tự dưng

mở điện thoại

- Haha tên Yul đen này lắm chiêu thật, không biết hắn làm gì

mà công chúa cho vô rồi - Tae cười cười thích thú

- Fany biết chắc là thế mà. Có lẽ giờ này Sica đang ôm Yul

ngủ cũng nên đấy - Fany nói vẻ hờn dỗi khiến Tae hiểu ra vấn đề ngay

- Thế thì….Mình cũng đi ngủ thôi Nấm yêu nhỉ? - Tae kéo sát

Fany vào lòng rồi hôn lên chóp mũi đáng yêu kia trước khi cả 2 cùng chìm vào

giấc ngủ

………Lều YoonHyun……….

- Haizzz…Có phải lập được chiến tích gì cho quốc gia đâu mà

phải nhắn tin thông báo vào cái giờ này cơ chứ, đúng là Yul hyung, hâm hết chỗ

nói - Yoong càu nhàu mở máy điện thoại

Cũng may là Hyunie đã đi ngủ để bảo vệ tế bào da rồi, chứ

nếu mà làm cô ấy thức giấc thì ngày mai, Yul đen sẽ biết tay Yoong. Khẽ kéo

chăn lên đắp cho thiên thần của mình. Yoong hôn nhẹ vào trán Hyunie rồi vui vẻ

vòng tay qua ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy mà ngủ

Tất cả 10 người họ sẽ lên đường trở về Seoul vào sáng sớm

ngày mai. Kết thúc cho 1 chuyến đi vui vẻ. Liệu sẽ có những điều bất ngờ gì sau

khi họ trở về không? Tất cả bọn họ đều không biết. Chìm ngập trong những giai

điệu ngọt ngào của tình yêu đã khiến cho họ không thể nhận ra rằng “ sóng gió

đang dần dần ập đến phía họ”…………

Chap 32

Sau 2 tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng cả nhóm cũng đã

về tới trường. YulTaeHyun tạm biệt mọi người để đón xe về nhà. Sica cũng cùng

Tiffany về lại biệt thự. SunMin Hyoyoung thì rủ nhau đi mần tăng 2 vì cái bụng

của Soo nó lại réo lên rồi. Còn về phần Yoong thì, anh cũng quyết định về nhà

để nói cho bố mẹ biết điều mà mình sẽ làm, trước khi rời đi, Hyunie đã ôm lấy

Yoong thật lâu. Đó như là nguồn động lực giúp cho Yoong lấy lại tinh thần. Sau

một hồi tạm biệt, cuối cùng tất cả lại mỗi người một ngả.

……Trên xe của Jung tiểu thư………..

- Mình chở cậu về nhà rồi sẽ về biệt thự sau - Sica quay qua

nói với Fany

- Ừm…Mình biết rồi. Chắc ba ở nhà mong mình lắm đây - Fany

vui vẻ show eyesmile với công chúa

- Mà Fany à, có chuyện này mình muốn nói với cậu, nhưng cậu

đừng nói với ai nha, chỉ 2 chúng ta biết thôi - Sica bỗng dưng trở nên nghiêm

túc lạ thường

- Sao thế? Có chuyện gì à? - Fany tò mò hỏi

- Ừm, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả. Chỉ là có một

số điện thoại lạ gọi vào máy mình làm phiền thôi - nói đến đây nàng công chúa nhăn mày khó chịu

- Sao? Họ làm gì cậu? Tán tỉnh hay đe dọa - Fany trêu đùa

- Cậu nghĩ có người dám đe dọa mình hay sao? - Sica liếc xéo

- Ồ vậy thì chắc chắn là người ta tán tỉnh cậu rồi. Mà mấy

cái chuyện đó ở trường có hoài à. Đâu vấn đề gì đâu? - Fany trả lời 1 cách thản

nhiên

- Ai nói với cậu là không lạ chứ? Cậu không thấy là ngoài cả

nhóm 10 người chúng ta ra, không một ai khác có được số điện thoại mình à? Vả

lại cái kiểu tán tỉnh của lũ con trai trong trường mình biết chứ, đâu có tên

nào dám lên giọng nói chuyện với mình đâu. Còn một điều lạ nữa là tên này nói

rằng ba hắn quen biết với ba mình nữa chứ…

- Quen biết với ba cậu ư? Có khi nào đó chỉ là một trò vớ

vẩn để tiếp cận cậu hay không? - Fany nhíu mày suy nghĩ

- Cũng có thể lắm, mình mong đây chỉ là một trò đùa thôi.

Mình không muốn mình và Yul vừa mới nhận ra tình cảm của nhau thì đã gặp rắc

rối đâu. Thế nên cậu đừng nói gì cho Yul biết đấy nhá - Sica buông lời hăm dọa

- Biết rồi, cậu nghĩ mình là ai chứ. Mà nói mới nhớ nha. Hôm

qua 2 người, hí hí - Fany tự dưng ôm miệng cười thích thú

- Ya, cậu cười gì thế? Hôm qua mình làm sao - Sica bỗng dưng

đỏ bừng mặt

- Ừ thì có gì đâu, mình chỉ nghe Yul nói là hôm qua có người

vì không thấy cậu ấy vô ngủ cùng nên suýt khóc thôi ý mà - vừa nói Fany vừa lắc

lư cái đầu 1 cách thích thú khiến Sica khó chịu vô cùng

- Cậu….Muốn chọc tức mình đấy à - Sica gắt lên

- Không, mình không dám đụng tới cậu đâu, công chúa ạ - Fany

nhìn Sica cười khoái chí mặc cho cô bạn mình đang bốc khói nghi ngút

*- Kwon Yuri, đồ ngốc đó. Sao lại đi kể chuyện ấy cho mọi

người biết cơ chứ. Thật là xấu mặt quá mà…hic…hic*

……………………….

Tại nhà YulTaeHyun

- Aigoooooo cuối cùng thì cũng về đến ngôi nhà thân thương

của chúng ta rồi - Yul hô vang khi về đến nơi, đặt nhanh 2 cái balo xuống đất,

Yul thả phịch người lên ghế sofa nằm thở dài

- Ya, không vô cất đồ rồi tắm rửa đi, nằm ườn ra đây làm gì

- Tae nhìn Yul hỏi

- Vừa mới về mà, làm gì phải vội thế, để mình nghỉ chút đi -

Yul càu nhàu khó chịu

- Thôi ráng vất vả đi. Mình bỏ tiệm cũng đã 3 ngày rồi còn

gì. Hôm nay ra đó phụ giúp YunHo hyung một tay không là cuối tháng hyung ấy cắt

lương hết đấy - Tae nhìn Yul cười rồi xách mấy chiếc balo đi vô phòng

- Haizz…Đành vậy - Yul thở ngắn thở dài nhưng cũng lết cái

thân xác mệt mỏi vào nhà tắm.

Chỉ còn mình Hyunie là ngồi ngoài phòng khách. Cô đang rất

lo lắng không biết Yoong đã về nhà và nói chuyện đó cho bố mẹ biết chưa. Hyunie

thực sự thấp thỏm lắm, lỡ như ba mẹ Yoong không đồng ý thì tính sao? Liệu họ có

ngăn cản tình yêu của 2 người không? Trong đầu óc Hyunie lúc này như một mớ hỗn

độn không thể sắp xếp được. Cô chỉ còn biết ngồi đó chờ đợi cho đến khi Yoong

gọi điện

- Sao thế Hyun? - Tae từ trong bước ra và ngồi xuống cạnh

Hyun hỏi han khi thấy cô bé có chuyện gì đó không ổn

- Em lo cho Yoong quá oppa à - Hyun trả lời ủ rũ

- Có chuyện gì thế? Nói cho oppa nghe đi - Tae đặt tay lên

vai Hyun

- Yoong nói sẽ chuyển ra ngoài sống, áp lực gia đình khiến

Yoong quá mệt mỏi. Nhưng mà cậu ấy chưa có chỗ để ở và cũng chưa có việc làm.

Em sợ ba mẹ Yoong sẽ không đồng ý mất - Hyun nói trong lo lắng

- Vậy thằng bé tính sao?

- Yoong nói sẽ ở tạm khách sạn, còn việc làm thì…em muốn nhờ

tới YunHo oppa. Tại tiệm bây giờ cũng đang thiếu người mà. Liệu có được không

oppa - Hyun quay qua nhìn Tae

- Chắc không có vấn đề gì đâu. Em đừng lo, oppa sẽ nói giùm

cho, yên tâm đi…..À, Hyunie này… - Tae bỗng dưng im lặng

- Vâng…..

- Kêu Yoong chuyển tới đây ở đi.

- Dạ?

- Oppa nói là kêu thằng bé chuyển tới đây ở đi. Tuy nhà

chúng ta không rộng lắm nhưng thêm một người nữa cũng chẳng vấn đề gì. Chứ

Yoong chưa có việc làm, nếu cứ ở khách sạn mãi, tiền đâu mà chịu nổi. Cứ kêu

thằng bé dọn đến đây, có gì oppa sẽ sắp xếp để Yoong ở cùng phòng với oppa. Em

đừng lo - Tae tươi cười nói với bộ mặt hết sức bình thản

- Oppa nói thật chứ ạ? - Hyunie hỏi lại để chắc chắn

- Thật. Oppa mà lại đi đùa chuyện này sao? Có gì em nhắn với

thằng bé nhé. Bây giờ oppa vô chuẩn bị đồ rồi sẽ ra tiệm trước. Em đợi Yul tắm

xong thì cũng vô tắm rồi ra sau nha. Đừng lo lắng gì nữa nhé - Tae nhẹ nhàng

vuốt tóc Hyun trước khi rời khỏi đó. Trong lòng Hyunie cũng đã bớt lo lắng phần

nào. Mọi chuyện giờ chỉ còn chờ vào quyết định của ba mẹ Yoong mà thôi.

…………………………

Yoong đứng chết lặng trước cánh cổng ngôi biệt thự to lớn

này. Cái nơi mà anh gọi là nhà. Tóm lại là anh đang muốn gì đây? Vào hay không

vào? Và nếu vào thì Yoong sẽ phải bắt đầu điều mình muốn nói như thế nào? Thật

là khó khăn quá. Yoong nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi khi thấy những giọt nước

mắt của người mẹ mà Yoong yêu thương nhất nếu như anh nói muốn bỏ nhà ra đi.

Nhưng còn điều Yoong hứa với Hyunie thì sao? Yoong không thể nói xuông được.

Đứng thẫn thờ ngoài đó thật lâu. Cuối cùng thì Yoong cũng dũng cảm đưa tay bấm

chuông để người giúp việc ra mở cổng. Xách chiếc balo bước đi một cách nặng nề.

Yoong hít thật sâu một hơi để lấy tinh thần cho những việc mà anh sắp làm. Bước

vào trong phòng khách, Yoong không mấy ngạc nhiên khi thấy ba anh đang ngồi đó

với tờ báo ở trên tay. Đã tính bước đi thật nhanh lên phòng cho xong chuyện

nhưng không hiểu sao có cái gì đó thôi thúc Yoong phải dừng lại và cất tiếng

chào:

- Ba, con đã về - Yoong nói một cách bâng quơ

- Ta tưởng là con sẽ không bào giờ thèm về cái nhà này nữa

chứ? Suốt mấy ngày qua con đã đi đâu? - Ba Yoong hỏi trong khi mắt không rời tờ

báo

- Đi cắm trại cùng một số người bạn ở trường thôi ạ

- Vậy lần sau hãy nói cho gia đình biết một tiếng trước khi

đi. Đừng khiến mẹ con phải lo lắng cho con nữa. Hiểu chưa?

- Con hiểu, thưa ba…* Vậy còn ba? Ba có lo lắng cho con

không?* - Yoong’s POV

Yoong lặng lẽ bước lên lầu và nằm phịch xuống chiếc giường

trong phòng. Đã lâu rồi Yoong không nằm trên nó, thế nhưng ngày nào mẹ cũng tự

tay dọn dẹp và giặt gra giường cho Yoong. Càng nghĩ càng thấy thương mẹ quá.

Đưa 2 tay vuốt mặt mình, bây giờ Yoong cần sự tỉnh táo, có lẽ sau khi tắm xong,

Yoong sẽ lấy lại được tinh thần, ít ra là hơn lúc này. Đi đến phía tủ đồ và

chọn cho mình một bộ quần áo đơn giản, Yoong nhanh chóng đi vào phòng tắm.

…………………

Biệt thự nhà họ Hwang

Sau khi chào tạm biệt Sica, Fany xuống xe và hý hửng xách đồ

vào nhà. Nhanh chóng bước vào phòng khách và để gọn túi đồ qua một bên, Fany

gọi lớn:

- Daddy, con đã về rồi

- ……….- Không có tiếng trả lời

- Ba à, con đã về rồi đây. Con còn mua quà cho ba nữa đó -

Fany tiếp tục gọi vì nghĩ ba cô đang ở trên phòng

-………..

- Ủa? Ba đi đâu rồi nhỉ? Không lẽ ba đến công ty? - đang

ngẩn ngơ suy nghĩ thì Fany bỗng sực tỉnh khi thím Lee từ dưới đi lên

- Cô chủ đã về rồi đấy ạ - thím lại gần chào Fany rất lịch

sự

- Dạ, con vừa mới về. Thím đang làm gì thế ạ? Con có mua quà

cho thím và mọi người trong nhà đây. À, thím có biết ba con đi đâu không? -

Fany vừa nói vừa show eyesmile

- Ông chủ đi từ sáng sớm rồi ạ, nghe nói là đi dự một cuộc

triển lãm gì đó tôi cũng không biết nữa. Cô chủ lên lầu cất đồ đi. Tôi sẽ chuẩn

bị bữa sáng cho cô chủ - Thím Lee vui vẻ nói

- Dạ thôi, con ăn rồi thím ạ. Thím không cần vất vả đâu, con

lên phòng trước đây. Khi nào ba về, thím nhớ gọi con xuống nhé - Fany vui vẻ đi

lên lầu

Tự dưng nằm một mình trên giường không hiểu sao Fany lại nhớ

Tae quá chừng, mặc dù 2 đứa mới xa nhau chưa được bao lâu. Rút điện thoại từ

trong túi áo ra, Fany gọi ngay cho Tae iu của mình:

- Sao thế Nấm yêu, về tới nhà chưa vậy? - Taeyeon hỏi ngay

khi vừa bắt máy

- Ukm Fany về đến nhà rồi, nhưng mà chẳng có ai hết. Buồn

quá à? - Fany nũng nịu

- Ồ, thế ba Fany đâu?

- Ba đi công chuyện rồi, giờ có mình Fany ở nhà thôi , chán

quá….với lại….nhớ Tae nữa - Fany nói 1 cách ngượng ngùng

- Hihi mới xa chưa lâu mà….Sao đã nhớ rồi ư? Chắc kiểu này

Nấm yêu lậm hơi mình rồi - Tae nói bông đùa

- Xì…người ta đang nói thật mà cứ giỡn…ghét…không thèm nói

nữa - Fany quay qua zận dỗi

- Hì…Tae nói đùa mà….Đừng zận Tae nhé….Nói thiệt là Tae cũng

nhớ Fany lắm chứ. Hay là Fany đến đây đi, lát Tae ra tiệm rồi, có gì mình cùng

ra đó. Được không?

- Có lẽ là để mai vậy, Fany sợ lát nữa ba sẽ về, dù gì thì

mấy ngày nay cũng không gặp ba rồi - Fany trả lời trong tiếc nuối

- Ừm…không sao đâu. Vậy Fany nghỉ ngơi đi. Tae chuẩn bị một

số thứ rồi cũng ra tiệm đây.

- Ừm…Tae làm việc chăm chỉ nha….Fany không làm phiền nữa. Mà

Tae này, nhớ suy nghĩ về điều Fany đã nói nhé

- Tae biết rồi mà, Tae sẽ thu xếp thời gian để đến gặp bác

Hwang. Yên tâm đi nhé

- Thế thôi Fany cúp máy đây. Bye Mario ngốc

- Bye Nấm yêu…

……………………………………

Sấy khô đám tóc vẫn còn thẫm đẫm nước, Yoong đã cảm thấy thư

thái hơn phần nào. Mọi đồ đạc, vật dụng cần thiết, Yoong đã sắp xếp đầy đủ rồi.

Điều còn lại bây giờ là sự đồng ý của ba mẹ mà thôi. Nhưng nói là vậy, chứ

Yoong cũng đã tính trước, dù ba mẹ có ngăn cấm thế nào, anh nhất quyết phải ra

đi cho bằng được. Chỉ có học cách tự lập mới giúp Yoong ngóc đầu lên mà thôi.

Yoong phải chứng minh cho mọi người thấy rằng, anh không phải là thằng chỉ biết

ăn bám, dựa dẫm vào bố mẹ. Yoong của bây giờ đã khác sưa rồi. Đã biết nghĩ, đã

biết lo cho tương lai, và…đã biết YÊU.

Xách đống hành lí đi xuống nhà, trong phòng khách, ba mẹ Yoong đang ngồi đó. Yoong bước nhanh

xuống và cất tiếng gọi:

- Mẹ.

- Con trai của mẹ, mẹ đang định lên phòng tìm con đây - mẹ

Yoong chạy ngay đến bên khi vừa nhìn thấy anh

- Hì….con xin lỗi vì không qua gặp mẹ ngay, mấy ngày vừa rồi

mẹ lo cho con lắm phải không? - Yoong ôm lấy mẹ âu yếm

- Thằng quỷ, con đi đâu mà không nói cho mẹ một tiếng, làm

mẹ lo lắm có biết không? - mẹ Yoong trách móc

- Con biết lỗi con rồi, mẹ đừng zận. Chẳng phải bây giờ con

đã về rồi sao? - Yoong tươi cười

- Vậy con định xách đồ đi đâu nữa thế? - ba Yoong bỗng dưng

lên tiếng khiến mẹ Yoong chú ý đến đồng đồ Yoong đặt sau lưng

- Đúng vậy, con vừa mới về mà lại định đi đâu nữa thế? - mẹ

Yoong luống cuống hỏi

- Con cũng đang định nói chuyện này với ba mẹ đây. Mẹ ra ghế

ngồi đi, con sẽ trình bày cho ba mẹ hiểu - Yoong đỡ mẹ lại ghế ngồi và cũng

ngồi xuống bên cạnh, thật sự rất khó khăn khi phải bắt đầu câu chuyện

- Sao thế Yoong? Con có gì muốn nói với ba mẹ? - mẹ Yoong

đang lo lắng

- Con…Haizz…Con muốn xin ba mẹ cho con dọn ra ngoài sống -

Yoong nói một cách dứt khoát

- Sao? - ba Yoong hỏi

- Con vừa nói gì thế Yoong? Tại sao lại ra ngoài sống? Ở nhà

con thấy bất tiện chỗ nào? Con nói đi mẹ sẽ thu xếp tất cả cho con. - mẹ Yoong

thực sự sốc trước lời nói của con trai mình

- Không phải vậy mẹ à? Con không cảm thấy bất tiện gì hết.

Chỉ là, con muốn mình có một cuộc sống tự lập thôi

- Sống ở nhà con cũng có thể tự lập được mà. Con muốn làm gì

cũng được hết, chỉ cần ở nhà với mẹ thôi, được không con trai - mẹ Yoong nắm

lấy tay anh nói da diết

- Mẹ, con thật sự xin lỗi , nhưng con mong mẹ sẽ ủng hộ

quyết định của con. Đã đến lúc con bước ra ngoài để tự sống cuộc sống của chính

mình rồi. Con không muốn lúc nào cũng phải quanh quẩn trong vòng tay ba mẹ nữa

- Yoong khẽ nhăn mày khi nói về điều đó, nó là điều khiến mọi người cười nhạo

anh trong suốt thời gian qua

- Vậy con không thương mẹ sao Yoong? - mẹ Yoong nhìn anh

bằng đôi mắt khẩn khoản, giọng nói mẹ nhỏ đi và nước đang từ từ ứa ra trên đôi

mắt nâu ấy

- Mẹ, ý con không phải thế, mẹ cho con xin lỗi - Yoong quỳ

xuống dưới chân mẹ và nắm lấy tôi bàn tay gầy gò một cách nâng niu, kính trọng

- Con biết là mẹ thương con, con cũng biết là mẹ không muốn

con đi, nhưng con mong mẹ hiểu, con trai mẹ lớn rồi. Suốt thời gian qua con đã

không làm được gì ngoài việc sống ăn chơi và lêu lổng. Con tự cảm thấy hổ thẹn

với bản thân nhiều lắm. Bây giờ con rất muốn thay đổi, vì thế xin mẹ hãy ủng hộ

con, được không mẹ?

- Lúc con ở nhà, để nhìn thấy mặt con cũng là điều khó khăn.

Bây giờ con còn muốn chuyển đi nữa, có phải mẹ sẽ không bao giờ được nhìn thấy

con trai của mẹ nữa không? - mẹ Yoong nói trong nước mắt

- Không mẹ ạ, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà. Mẹ biết là

Yoong thương mẹ lắm đúng không? - Yoong chồm lên ôm chặt lấy mẹ mình

- Mẹ vẫn chưa thể tin nổi chuyện này con ạ. Đứa con trai bé

bỏng của mẹ - mẹ Yoong suýt xoa

- Ba ủng hộ việc đó - suốt từ nãy giờ ba Yoong chỉ im lặng

lắng nghe, lúc này ông mới chịu lên tiếng

- Dạ? - Yoong ngơ ngác trước thái độ của ba

- Ta nói là ủng hộ con làm việc đó. Hãy dọn ra ngoài sống đi

- ba Yoong nói một cách lạnh lùng

- Ba nói thật chứ ạ? Ba sẽ không giận con chứ? - Yoong hỏi

trong niềm vui mừng khôn siết, bởi đây là lần đầu tiên ba anh đồng ý với điều

mà Yoong muốn làm

- Ta nghĩ đây là một việc tốt, con đã lớn rồi, hãy tự lập

đi. Ta muốn nhìn thấy con đứng bằng chính đôi chân mình - ba Yoong nhìn anh

bằng ánh mắt tin tưởng, ông biết chắc chắn điều Yoong muốn làm

- Con cảm ơn ba

- Đừng cảm ơn ta. Nếu như con không làm được như những gì

mình nói thì ta sẽ cho người gông cổ con về nhà ngay tức khắc đó. Biết chưa?

Còn nữa, con phải thường xuyên về thăm mẹ, đừng để mẹ phải buồn vì nhớ con. Con

hiểu rồi chứ?

- Dạ, con hiểu, con nhất định sẽ về thăm ba mẹ mà - Yoong nở nụ cười rạng rỡ

Ba Yoong không nói gì chỉ lặng lẽ đi lên phòng, ông quay đi

với nụ cười đầy niềm vui, cuối cùng thì thằng con trai ngổ ngáo của ông cũng đã

biết suy nghĩ rồi.

- Yoong à? Con ở nhà nốt hôm nay rồi đi được không? Mẹ sẽ

nấu cơm cho con ăn, nha con trai - mẹ Yoong vuốt ve 2 gò má anh

- Vâng. Con sẽ ở nhà. Hôm nay con qua ngủ với mẹ được ko ạ?

- Yoong vừa lau nước mắt cho mẹ vừa hỏi

- Ừ thằng quỷ này, con làm mẹ lo lắng lắm đấy - mẹ Yoong khẽ

đánh nhẹ vào vai anh trách móc

………………….

Tại biệt thự nhà họ Jung

- Agooo…Mệt chết đi được ý….Buồn ngủ quá - Sica vừa đặt chân

về nhà đã bay ngay lên phòng và sà vào chiếc giường êm ái của mình một cách

thoải mái.

Đang tính làm một giấc cho đỡ mệt thì tiếng gõ cửa đã phá

hỏng giây phút thư giãn ấy của Sica

- Vào đi - công chúa lạnh lùng đáp trả

Cánh cửa khẽ hé mở và nhị tiểu thư nhà họ Jung thò đầu vào

hỏi:

- Unnie, chị tính ngủ đấy hả?

- Ừm…

- Em đang có chuyện quan trọng muốn nói với unnie đây -

Krystal đẩy cửa và đi vào

- Chuyện gì mà quan trọng hơn giấc ngủ của unnie cơ chứ? -

Sica mệt mỏi ngồi dậy

- Cái này không đùa đâu. Unnie nghe em hỏi này. Dạo gần đây

có ai gọi điện hay nhắn tin làm phiền unnie không? - Krystal hỏi rất nghiêm túc

- Ừm….Để xem nào…Có, nhưng sao? - Sica trả lời bình thản

- Có phải là con trai ông chủ tịch Ok không? - Krystal hỏi

dồn

- Ya…Làm sao mà em biết vậy - lúc này đây Sica mới nhảy cẫng

lên và gạt phăng giấc ngủ qua một bên để nói chuyện với Krystal thật nghiêm túc

- Vậy unnie không biết sao? Cậu ta có số của unnie mà? -

Krystal ngơ ngác hỏi

- Tên khốn nào dám cho số unnie vậy? Em có biết không? - Sica

tức zận hỏi

- Unnie à….Người cho số…..Là……..APPA của chúng ta đó…..

- HẢ?......BA Ư?...........

Chap 33

*- Mấy ngày liền không tới tiệm rồi, chẳng biết YunHo hyung

có xoay sở được không nữa? Bảo đưa theo Jae noona cùng đi mà không chịu nghe,

không hiểu là hyung ấy tính làm cái gì đây…..Ủa? Không ngờ nhé….Sao hôm nay

tiệm đông vậy nhỉ?...Cứ thử vào đã xem sao?* - Tae’s POV

Tae đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong. Vẫn là cái khung

cảnh quen thuộc hiện lên trước mặt, nhưng có điều lạ lùng là…tại sao cả Tae,

Yul và Hyun đều nghỉ mà mật độ khách tới tiệm vẫn đông như vậy cơ chứ? Tiến

nhanh về phía quầy phục vụ, Tae ngơ ngác tìm YunHo:

- Xin lỗi - tiếng khách trong tiệm vọng lại

- À vâng - bỏ việc tìm YunHo qua 1 bên, Tae mặc vội chiếc áo

bồi bàn và nhanh chân chạy đến nơi vừa gọi, Tae lại quay về với cuộc sống bận

rồi đời thường rồi…

Trong khi Tae đang niềm nở với công việc của mình thì YunHo

từ dưới bếp đi lên với chiếc tạp dề dính đầy bột mì. Bưng nhanh phần bánh mới

ra lò đến bàn cho khách, YunHo bất ngờ há hốc mồm khi thấy cái tên Lùn mấy bữa

nay vắng mặt mà giờ lại chạy lăng xăng trong quán như thế này. Bật cười thành

tiếng, YunHo gọi Tae:

- Ya, thằng kia…

- Hyung - Tae cũng mỉm cười đáp trả

- Anh tưởng mày đi không còn biết đường về rồi nữa chứ - vừa

tháo bỏ chiếc tạp dề, YunHo vừa nói

- Em mà không về lấy ai để hyung sai bảo đây - Tae vui vẻ

tiến lại chỗ YunHo

Đấm một cái thật mạnh vào vai Tae, YunHo nói:

- Cho chừa cái tội bỏ anh một mình để đi chơi. Mấy bữa có

biết là anh mệt lắm không?

- Sao hyung lại trách em? Ai bảo tụi em kêu hyung đi mà

hyung lại từ chối - Tae đáp trả lời YunHo

- Tại hyung có một số chuyện quan trọng phải làm thôi. Chứ

ai mà không muốn được nghỉ ngơi cơ chứ

- Hì hì em xin lỗi, chắc mấy bữa nay hyung vất vả lắm - Tae

vỗ nhẹ vai YunHo

- Đùa chút thôi, tuy có hơi nhiều việc thật nhưng cũng may

là còn có người ở đây phụ giúp - YunHo cười tươi rói

- Ai? - Tae ngây ngô

- Chị dâu chú chứ ai? Hỏi thừa - dứt lời Ho quay vào trong

bếp gọi lớn

- JAE À…EM LÀM GÌ TRONG ĐÓ NỮA THẾ?

Không có tiếng đáp trả, được một lúc sau thì JaeJoong đi lên

với khuôn mặt niềm nở. Vừa nhìn thấy Tae, Jae đã cất lời chào:

- Tae đã về rồi sao?

- Dạ, cũng vừa mới thôi noona ạ.

- Ủa? mà còn mấy đứa kia đâu? - Jae ngó nghiêng khi không

thấy bóng dáng của Yul và Hyun

- À, họ sẽ đến sau noona ạ. Em tính ra đây trước để phụ giúp

YunHo hyung, nhưng mà…chắc là không cần nữa rồi - Tae mỉm cười gian xảo rồi lia

mắt sang phía YunHo

- Không cần cái con khỉ…Hyung phải bắt mấy đứa làm việc thêm

giờ đây. Có biết mấy bữa rồi Jae toàn phải tới để làm thay công việc cho mấy

nhóc không hả? - YunHo cốc nhẹ vào đầu Tae trách móc

- Rồi rồi, em biết. Chân thành xin lỗi chị dâu tương lai -

Tae cúi đầu 90 độ với Jae khiến Jae phải bật cười vì cái khuôn mặt ngố ấy

- Thôi. Có lẽ giờ em phải về đây, mọi người ở lại làm việc

chăm chỉ nhé - Jae quay qua nói với Ho

- Ừm, em về nghỉ đi. Có tụi nhóc tới làm cùng anh rồi, đừng

lo lắng gì nữa nhé - Ho tỏ vẻ quan tâm rồi ôm lấy Jae tạm biệt. Vẫy tay chào Tae

rồi bước nhanh ra cửa, Jae gọi cho mình một chiếc taxi và trở về nhà.

- Hyung thật có phúc nhỉ? Noona tốt thế còn gì. Nhìn 2 người

khiến em lại nhớ đến Fany của em quá - Tae đứng ngẩn tò te nhìn theo dáng Jae

mà ca thán một cách vô chủ đích

- Ế? Fany của em cơ đấy? - YunHo mở miệng cười lớn

- À em….là….em - Tae biết mình bị hớ thì cứng họng không nói

được câu nào

- Thôi, chắc là sau mấy ngày đi chơi, nhóc lại cưa cẩm con

bé chứ gì? Mà anh hỏi thật nhé. Nhóc có thích Fany không? Anh thấy con bé nó là

người tốt đấy, đừng có đùa giỡn tình cảm của người ta nghe chưa? - Ho huých nhẹ

vai Tae dạy bảo

- Em…em và Fany là bạn thuở nhỏ hyung ạ. Từ bé em đã yêu cậu

ấy rồi. Hyung đừng lo, đây là tình cảm thật lòng, ko có chút gì dối gian đâu -

Tae mỉm cười hạnh phúc

- Sao lại là bạn hồi nhỏ? Anh tưởng 2 đứa mới biết nhau chưa

lâu chứ? - YunHo tròn xoe mắt ngạc nhiên

- Hì, chuyện đó thì dài lắm. Em sẽ kể cho hyung nghe sau.

Bây giờ em đang có chuyện muốn nhờ hyung đây. Hyung giúp em được chứ?

- Chuyện gì thế? Nói thử nghe coi

- Em thấy tiệm mình ngày càng đông khách mà nhân viên lại

ít. Em có một đứa em, nó đang cần kiếm việc làm. Hyung tính xem có thể cho

thằng bé vô chỗ chúng ta được không? Nó là em rể tương lai của chúng ta đấy

haha

- Em rể tương lai? Là ai thế?

- Bạn trai của Hyunie. Một thằng bé khá tốt và ngoan ngoãn.

Em nghĩ là hyung sẽ thích nó thôi

- YA…MỚI CÓ MẤY NGÀY MÀ SAO ĐỨA NÀO ĐỨA ĐẤY YÊU ĐƯƠNG LOẠN

HẾT CẢ LÊN RỒI HẢ? BỌN NÀY GIỎI THẬT NHÁ - YunHo hét toáng lên vì sốc toàn tập

- Bình tĩnh hyung, đến Yul còn biết yêu nữa là tụi em? - Tae

khinh khỉnh cười

- Cái thằng đó thì nói làm gì. Nhóc với Hyunie mới đáng lo

này

- Ai bảo hyung thế? Yul bây giờ có người trị rồi đấy. Kiểu

này Yul nhà ta bỏ tính player đi là vừa. Thôi, mình nói chuyện sau nha hyung. Giờ

em sang bên kia phục vụ. Lát Hyunie và Yul sẽ ra bây giờ đấy. Lúc đấy cho hyung

tha hồ tra hỏi

- Được, lát có mặt đầy đủ đi rồi biết. À, mà nhắn thằng nhóc

kia là tới tiệm làm luôn nhé. Hyung tin tưởng vào con mắt đánh giá của em và Hyunie.

Bảo thằng bé đi làm càng sớm càng tốt. Ok?

- Vâng, hyung……

………7:00pm…………

* - Tại sao lại là appa? Rốt cuộc thì appa đang có ý định gì

đây? Không lẽ….Appa muốn mình làm quen với tên đó? Không...Đừng hòng nhá. Còn

lâu ta mới chịu quen biết với mấy thằng công tử bột như hắn. Nhất định phải

ngăn chặn việc này mới được.* - Sica’s POV

Từ khi biết được chuyện ba mình bí mật đưa số điện thoại cho

con trai nhà họ Ok. Cả buổi trời Sica không làm gì ngoài việc chui rúc trong

phòng tìm cách ứng biến. Sica không biết gì về ý định của ba mình cả. Những thứ

mà cô biết thông qua Krystal chỉ là một vài thông tin về tên công tử bột kia.

Hắn là Ok Taecyeon - con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn JYP - Ok KiChan.

Nghe nói hắn là người rất bảnh bao và lịch lãm, nhưng ai mà biết được cơ chứ?

Với cái thái độ khi nhắn tin cùng Sica thì nói thật….là Sica hơi nghi ngờ về

điều đó. Trước mắt Sica nghĩ, mình nên nói chuyện rõ ràng với ba chuyện này. Cô

không thích bất kì ai tự ý thay mình đưa ra quyết định cả. Mở tung cửa phòng và

đi xuống dưới, Sica mau chóng tìm appa. Mọi người vừa mới dùng xong bữa tối và

tất cả đều có mặt đầy đủ tại phòng khách. Krystal và Jung phu nhân đang ngồi

trên sofa và nhâm nhi một chút hoa quả. Chủ tịch Jung thì hướng mắt vào những

tin tức đang được phát trên truyền hình một cách chăm chú. Sica bực bội đi

xuống, cô thả phịch người xuống ghế sofa rồi nhìn ba một cách khó chịu:

- Sao thế con gái? Ngủ chán chê nên giờ đói hả? - ông Jung

lên tiếng khi phát hiện ra đại tiểu thư đang nhìn mình chăm chăm

- Con có chuyện muốn nói với ba - Sica trả lời bằng giọng

đều đều khiến Krystal hiểu ra vấn đề còn bà Jung thì có hơi lo lắng

- Sao hôm nay không nịnh nọt ba nữa à? Lại tính xin xỏ ba gì

đây? - ông Jung rời khỏi màn hình và quay qua phía Sica

- Con không có xin xỏ gì hết. Con muốn nói chuyện thật

nghiêm túc với ba - Sica quả quyết

- Ồ, được mấy lần Sica của chúng ta chịu ngồi nói chuyện tử

tế chứ. Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói đi con gái

- Con muốn biết tại sao ba lại làm vậy? - Sica lạnh lùng

hỏi, mắt vẫn nhìn ba không rời

- Làm vậy là làm gì? - ông Jung hỏi lại

- Tại sao ba cho số con cho người lạ? - Sica khẽ nhăn mày

khó chịu trước sự bình thản của ba mình

- À, là chuyện đó sao? Con thấy thế nào? - ông Jung vô tư

hỏi

- Ba nghĩ con sẽ thấy thế nào ạ?

- Đừng hỏi ngược lại ba. Con đã nói chuyện với cậu ấy chưa?

- Con đã nói rồi…à không…phải là xả cho hắn một trận mới

đúng chứ.

- Con đã nói gì với cậu ấy? - ông Jung khẽ cau mày trước câu

nói của Sica

- Con bảo hắn là đừng gọi điện làm phiền con và chấm dứt

ngay cái trò lố ấy đi. Thế thôi ạ - Sica bắt đầu tỏ thái độ

- Ai cho con làm như thế hả? - ông Jung gằn giọng

- Vậy sao ba lại tự ý đưa số con cho hắn? Con luôn làm thế

với bất kì số lạ gọi đến làm phiền mình, và con nghĩ là không có trường hợp

ngoại lệ

- Cậu ấy là con trai của chủ tịch Ok - là bạn làm ăn với ba.

Con nên biết tỏ thái độ lịch sự một chút.

- Con trai của bạn ba thì sao ạ? Chuyện đó có liên quan đến

con ư? - Sica hỏi

- Con nên biết giữ thể diện cho ba đi. Đừng có lúc nào cũng

gắt gỏng lên như thế.

- Vậy từ trước đến nay con luôn làm ba mất thể diện phải

không?

- Con….

- Con không cần biết ba muốn làm gì. Nhưng con mong ba đừng

lôi con vào những chuyện đó. Con không muốn tốn thời gian vào những thứ vớ vẩn,

thế thôi. - dứt câu, Sica đứng phắt dậy định đi lên phòng thì bị chặn lại

- SICA….CON ĐANG ĂN NÓI VỚI BA KIỂU GÌ THẾ HẢ? - ông Jung

đập mạnh tay xuống bàn hét lớn làm Krystal và bà Jung hết hồn. Krystal chạy đến

chỗ Sica kéo kéo:

- Unnie, để sau rồi nói. Mình lên phòng, nhanh đi

- Bỏ unnie ra, có gì mà phải để sau chứ. Muốn nói thì nói

cho xong luôn đi. - Sica gạt tay Krystal ra và quay lại chỗ ba

- Con chẳng ăn nói kiểu gì cả. Người làm sai là ba mới đúng.

Vậy ba nói đi, ba muốn làm gì?

- Được, nếu con đã hỏi thì ba sẽ nói cho con biết. Ok

Taecyeon là một chàng trai rất có tài. Ba rất thích cậu ta, ba muốn hai đứa làm

quen với nhau. Dù gì thì 2 nhà cũng đã quen biết từ trước

- Con sẽ không bao giờ làm theo ý ba đâu. Xin ba đừng tự ý

quyết định cuộc sống của con như thế? Nếu ba cảm thấy anh ta được, thì ba đi mà

làm quen với anh ta ấy. - Sica đáp trả thẳng thắn

- Con đang nói cái gì thế hả? ba làm thế là muốn tốt cho con

đấy. Con nghĩ kiếm được một người hoàn hảo như cậu ấy là dễ sao? Huống chi cậu

ấy còn chấp nhận cái tính cách thất thường của con nữa? - ông Jung trừng mắt

khó chịu

- Con thì sao chứ? Con không quan tâm, con sẽ không bao giờ

làm quen với người mà con không thích. Vả lại, con không khiến anh ta phải chấp

nhận tính cánh của mình. Anh ta đâu đến lượt cơ chứ - vừa nói Sica vừa nở 1 nụ

cười nửa miệng

- Ý con là sao? - ông Jung ngạc nhiên hỏi

- Con đã có bạn trai rồi ba ạ.

Lời Sica nói khiến cho cả nhà một phen đớ người, ông Jung

dường như bất động trước cô con gái của mình. Khuôn mặt ông bắt đầu đanh lại

đầy khó chịu. Đuổi Krystal và bà Jung lên lầu, ông Jung gằng giọng với Sica:

- Ngồi xuống mau

Không một chút sợ hãi, Sica ngồi lại trên ghế và chăm chú

nhìn ba

- Con nói lại điều vừa nói xem nào?

- Con nói con đã có bạn trai rồi - Sica đáp trả bình thản

- Là ai? - ông Jung nổi cáu

- Người con yêu.

- ĐỪNG CÓ ĂN NÓI CÁI KIỂU LẤP LỬNG ẤY VỚI BA - giờ thì ông

Jung thực sự cáu thật rồi, ông đập mạnh tay xuống bàn và nhìn Sica với ánh mắt

vô cùng tức zận

- VẬY CHỨ BA MUỐN CON PHẢI NÓI CÁI GÌ ĐÂY? - Sica cũng không

kiềm chế nổi mà quát trả

- CON…ĐƯỢC LẮM…CON GIỜ GIỎI RỒI….DÁM VÌ NGƯỜI NGOÀI MÀ TRẢ

TREO VỚI BA….ĐƯỢC THÔI…NẾU CON THỰC SỰ ĐÃ CÓ BẠN TRAI…THÌ HÃY ĐEM CẬU TA ĐẾN

ĐÂY CHO BA…CÒN NẾU KHÔNG….BẮT ĐẦU TỪ

TUẦN SAU, BA SẼ CHUYỂN CON VỀ LỚP HỌC CŨ NGAY TỨC KHẮC….NHỚ ĐẤY - ông Jung tức

zận đứng dậy bỏ lên lầu mặc cho Sica ngồi đó với khuôn mặt vô cùng khó chịu.

Nội chiến giữa cha con nhà họ Jung bắt đầu rồi đây.

………..9:00pm………

Fany đang ngồi co ro trong phòng ủ rũ. Rốt cuộc là ba cô đã

đi đâu. Từ sáng tới giờ có mình Fany ở nhà. Gọi điện cho Sica thì không ai bắt

máy, nhắn tin cho Taeyeon thì nói đang bận làm việc…Thành ra Fany lại phải tự

kỉ thôi. Ôm cái gối màu hường vào lòng, chốc chốc Fany lại đứng lên nhìn ra cửa

sổ để xem ba đã về chưa.

Cuối cùng thì sau bao nhiêu thời gian chờ đợi, Fany đã nhìn

thấy xe của ba mình đỗ lại ngay trước cổng biệt thự. Mở tung cánh cửa sổ để

nhìn được rõ hơn. Fany vui mừng khi thấy ba đang từ trong xe bước ra. Tính chạy

nhanh xuống để được ôm chầm lấy ba thì Fany bỗng khựng lại khi nhìn thấy, ngay

tiếp sau ba, một người phụ nữ đứng tuổi từ trong xe bước ra với khuôn mặt niềm

nở. Ba và người ấy vừa đi vào nhà vừa nói chuyện rất vui vẻ. Một cảm giác nào

đó đang len lói trong lòng Fany. Cô tò mò đi xuống dưới và thấy người phụ nữ ấy

đang tiến vào phòng khách và đang khoác lấy tay ba mình. Dường như có gì đó

chặn lại, Fany không biết làm sao ngoài việc đứng đờ người ra nhìn họ.

Ông Hwang và người phụ nữ ấy tiến vào phòng khách và bắt gặp

Fany đang đứng ngây ngô nhìn họ. Khá bất ngờ nhưng rồi ông cũng lên tiếng:

- Fany, con đã về rồi sao? - ông Hwang hỏi

Fany không đáp trả mà chỉ đứng nhìn chằm chằm vào người phụ

nữ bên cạnh ông Hwang. Một người khá sang trọng và quý phái. Khẽ bỏ cánh tay

đang vòng qua tay ông Hwang, người phụ nữ ấy lên tiếng:

- Chào cháu, Tiffany.

Fany vẫn không đáp trả. Không khí bỗng chốc trở nên ngột

ngạt và khó chịu vô cùng. Ông Hwang dường như cũng khó xử trước thái độ ấy của

con gái. Ông đến bên Fany hỏi:

- Con về từ bao giờ thế? Sao không báo cho ba một tiếng vậy?

- Người đó là ai? - Fany hỏi với giọng vô cảm

- Đây là bạn của ba. Con chào cô đi - ông Hwang vui vẻ giới

thiệu, người phụ nữ ấy cũng nhìn Fany cười trìu mến

- Tại sao cô ấy lại đến đây? - vẫn là giọng nói không cảm

xúc ấy

- Hôm nay ba cháu và cô cùng đi tham dự một cuộc triển lãm,

sau đó thì cùng về đây - người phụ nữ ấy vui vẻ

- Đáng lẽ ra cô nên về nhà cô chứ?

- Ờ…cô

- Fany. Ba mời cô đến dùng cơm cùng chúng ta mà. Con đói

chưa? Ba kêu thím Lee dọn cơm nhé? - ông Hwang có ý lảng sang chuyện khác

- Tại sao cô lại thân thiết với ba cháu thế ạ? Cô có thể

nhường lại không gian riêng cho 2 ba con cháu không? - Fany nhìn trừng trừng

vào người phụ nữ ấy khiến người đó bối rối không biết phải trả lời thế nào

- FANY - ông Hwang bắt đầu gắt lên

- Ngoài mẹ cháu ra thì không ai có quyền khoác tay ba cháu

như vậy cả. Cô có phải là mẹ cháu không? - bỏ ngoài tai lời nói của ba, Fany

vẫn tiếp tục

- TIFFANY, CON CÓ NGHE BA NÓI KHÔNG. SAO CON LẠI VÔ LỄ NHƯ

THẾ? - Ông Hwang nhăn mặt khó chịu

- Không sao đâu anh….Con bé chắc không cố ý đâu. Đừng tức

zận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy - người phụ nữ ấy khẽ vuốt lưng ông Hwang

khi thấy ông cất tiếng ho vì quát lớn

- Cô đi về đi ạ - Fany đứng thất thần nhìn 2 người họ mà tim

đau nhói. Những hình ảnh về người mẹ kính yêu lại hiện hữu trong đầu Fany. Cô

không biết 2 người họ có quan hệ gì. Nhưng nhìn những hành động của ba và người

phụ nữ này khiến Fany không thể chấp nhận nổi. Cô cảm thấy tổn thương lắm…..Người

phụ nữ kia không nói gì, chỉ quay qua ông Hwang gật nhẹ đầu rồi đi ra khỏi cửa.

Ông Hwang đứng bất lực nhìn Fany rồi thở dài thành tiếng:

- Con sao thế Fany?

- Ba yêu người đó sao? - Fany hỏi

- Sao con lại hỏi thế? - ông Hwang tiến lại gần và vuốt lấy

mái tóc Fany

- Ba có còn yêu mẹ con không? - 2 hàng nước mắt Fany khẽ lăn

dài trên gò má ửng hồng ấy

- Có chứ con gái. Mẹ con luôn ở trong tim ba

- Vậy người phụ nữ ấy là ai?

Ông Hwang không thể trả lời câu hỏi. Ông chỉ biết im lặng

nhìn Fany khóc….Nở một nụ cười chua chát, Fany lau nhanh hàng nước mắt và đi ra

ngoài:

- Con đi đâu thế Fany? - ông Hwang lo lắng hỏi

- Con muốn đi đến chỗ này một chút, con sẽ bảo tài xế Kim

lai đi - dứt lời Fany bỏ ông Hwang đứng đó mà rời đi không nói thêm lời nào.

Ông Hwang khẽ nhăn mày và xoa xoa 2 thái dương. Đặt mình xuống chiếc trường kỉ,

ông vắt tay lên trán thở dài đầy mệt mỏi.

Fany bước nhanh ra xe mà không hề biết mình sẽ định đi đâu. Bỏ

đi chỉ là vì Fany không muốn cho ba thấy cô khóc. Hai hàng nước mắt của cô cứ

thể tuôn rơi không ngừng, nỗi nhớ mẹ lại dâng lên khiến Fany không thể kiềm chế

cảm xúc. Cô khóc to thành tiếng và ngả đầu vào cửa kính ô tô nức nở:

* - MẸ ƠI. MIYOUNG NHỚ MẸ LẮM * - Fany’s POV

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: