Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 29 30

Chap 29

………………Ngày cuối cùng…………………..

7:00am

- Mọi người đã có mặt đông đủ chưa vậy? - Taeyeon hỏi lớn

- Rồi đây…Khổ lắm - Soo nói trong cơn ngái ngủ

- Ya….Thật là phiền phức, sáng sớm mà kêu dậy chi vậy trời -

Sun cũng la lối om sòm vì bị phá giấc ngủ

- Thôi thôi nào, mọi người trật tự nghe Tae hyung nói đi -

Yoongie lên tiếng

- Được rồi, mọi người đừng nóng nữa…Cái này cũng không phải

do mình đâu, mà là thông báo của trường. Vì hôm nay là ngày cuối cùng ở đây nên

trường yêu cầu toàn thể học sinh phát động phong trào môi trường xanh. Các khối

dưới có nhiệm vụ đi tuyên truyền và hướng dẫn người dân cách bảo vệ môi trường,

còn khối lớn nhất chúng ta phải làm lao động….Thế nên mình mới kêu các cậu zậy

sớm…Bây giờ mọi người phân chia công việc đi, làm sớm xong sớm, vậy mới có thời

gian vui vẻ nốt ngày cuối cùng - Tae vỗ 2 tay vào nhau ra hiệu

- Khoan đã oppa, nói vậy, là em với Yoong phải rời đi hả? -

Hyunie thắc mắc

- Uhm, 2 đứa xuống dưới chân đồi đi, các học sinh khối dưới

tập trung tại đó - Tae nói

- Hihi…Đi riêng thế thích quá còn gì? - Hyo lại bắt đầu rồi

đấy

- Yoong nhớ “ chăm sóc” Hyunie cẩn thận đấy nha - được thêm

cả Min tung hứng cùng nữa chứ

- Thôi…Đừng trọc tụi nhỏ nữa, 2 đứa xuống đi kẻo muộn - Fany

show eyesmile rồi vẫy tay tạm biệt 2 đứa. YoonHyun cũng mau chóng chào mọi

người rồi nhanh chân tới nơi tập trung….

- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây - Yul hỏi một cách hăng

hái

- Thì bây giờ chia nhau ra mỗi người một chỗ mà làm, nhớ là

chỉ khu vực lớp S9 chúng ta thôi nhé - Tae nói và mau chóng đi lấy đồ lao động

- Này, mình tưởng cậu gọi được cô ấy dậy rồi chứ - Min chỉ

tay về phía Sica đang hiên ngang tựa vào vai Yul ngủ ngon lành

- Ừ thì…cậu cũng biết bệnh của Sica mà….ngủ đối với cậu ấy

là việc vô cùng quan trọng…..thế nên các cậu thông cảm nha…Mình sẽ làm cả phần

cô ấy nữa - Yul gãi đầu cười ái ngại

- Mình ra kia nào Min - Sun nắm tay Min lôi đi, mọi người

cũng tự tìm cho mình một chỗ thích hợp và bắt đầu công việc, riêng có Yul là

vẫn ngồi đó với con mều Vàng lười biếng bên cạnh

- Sica à….Dậy đi - Yul thì thầm vào tai Sica

- Ư…mệt - nàng công chúa khẽ nhăn nhó

- Mình phải làm lao động nữa đó…Sica dậy đi….Rồi lát làm

xong Yul dẫn em đi chơi - Yul dở trò dụ dỗ

- Em không làm mấy cái đó đâu - Sica hé mắt nhìn Yul phụng

phịu

- Vậy….hay là em ngồi đây…Yul ra làm rồi lát Yul zô…nhớ?

- Không….- Sica lắc đầu nguầy nguậy

- Yul ở đây với em…Không cho đi đâu hết - vừa nói Sica vừa

bám víu lấy cánh tay Yul không chịu rời ra làm anh khó xử

- Nhưng đây là công việc chung mà, Yul không thể ngồi chơi

trong khi mọi người vất vả làm được, em phải hiểu cho Yul chứ…nha - Yul nhìn

Sica năn nỉ

- Hay Yul vừa cõng em vừa làm nhé - Sica hỏi một cách ngớ

ngẩn

- Hả?...Em tưởng Yul là trâu à…Làm sao mà Yul kham nổi - Yul

trơn tròn 2 mắt ngạc nhiên

- Hihi….Ngốc nhỉ….Em đùa mà…ai nỡ để Yul vất vả chứ. Thôi,

em cũng hết muốn ngủ rồi, mình cùng ra làm nha - Sica mỉm cười kéo tay Yul đứng

dậy

- Ya…Em dám giỡn Yul hả…..Hư quá nha…- Yul mắng yêu rồi nhấc

bổng Sica lên và vác cô ra chỗ mọi người

…………………………..

- Hyunie à - Yoong gọi khẽ khi đang chở Hyunie bằng chiếc xe

đạp nhỏ mà nhà trường vừa phát

- Ừm….

- Mai là về rồi, Yoong tính, sẽ chuyển ra luôn - Yoong ngập

ngừng

- Sao lại vội thế? Yoong còn chưa có chỗ để ở cơ mà - Hyunie

ngạc nhiên hỏi

- Yoong muốn thoát khỏi cái nhà ấy càng sớm càng tốt…. Tạm

thời Yoong ở khách sạn cũng đc…Đợi khi kiếm đc chỗ để thuê thì tính sau…

- Vậy còn công việc của Yoong?

- Hyun cứ nói với YunHo hyung đi. Rồi sau đó Yoong sẽ tới

thử việc

- Nhưng Hyun thấy không được ổn lắm - Huynie e ngại

- Đừng lo….Hyun tin Yoong chứ - Yoong khẽ xiết chặt bàn tay

Hyun đang vòng quanh eo mình

- Ừm…Hyun tin Yoong mà - Hyunie tựa đầu vào lưng Yoong rồi

nở 1 nụ cười hạnh phúc

……………………..

- Báo cáo đi - ông ra lệnh

- Thưa, đúng là 2 người họ có quen nhau. Và cô bé được coi

là bạn gái của cậu chủ có mối quan hệ rất thân thiết với cậu Taeyeon. - tên tay

sai nói trong khi đang bám theo YoonHyun với 1 khoảng cách khá xa

- Vậy hãy điều tra về lai lịch của con bé cho ta

- Vâng tôi hiểu thưa ông chủ

………………………………

Trong khi Yul đang cật lực dọn dẹp thì việc mà Sica làm chỉ

là lẽo đẽo đi theo, thỉnh thoảng thấy Yul quét nhiều quá thì dùng chân đá vào

hộ hay mang cho Yul vài cái xô để anh tiếp tục công việc. Còn về phần Yul, chỉ

thấy Sica thôi là đã đủ hạnh phúc rồi, còn biết mệt là gì đâu….Chốc chốc anh lại

nhìn qua Sica và bật cười bởi vẻ mặt nhăn nhó vì chán của cô…. Trong khi đang

mải mê ngắm nghía nàng công chúa của mình thì bất chợt chuông điện thoại Yul

reo lên:

- Alô - Yul bắt máy

- Mình EunHyuk đây…Cậu xong việc rồi chứ?

- Cũng sắp thôi…Nhưng có chuyện gì không vậy?

- Tìm thấy rồi

- Thấy gì cơ? - Yul hỏi lại

- Tìm ra đứa chơi xỏ Sica rồi…Nếu cậu rảnh thì tới đây

đi…Mình đã cho học viên xử nó 1 trận nhưng nó vẫn khăng khăng nhận mình là chủ

mưu…Mình nghĩ tên này có đồng bọn…Cậu sẽ đến chứ?

- Được rồi, đợi ở đó đi.Mình tới ngay - Yul vội vàng cúp máy

rồi thu gọn đống dụng cụ

- Yul đi đâu thế - Sica ngơ ngác hỏi

- Yul có việc cần đi một chút. Em đợi Yul ở đây nha

- Không. Yul cho em đi với - Sica phụng phịu

- Yul đi qua chỗ EunHyuk mà. Bên đó toàn con trai, em theo

làm gì - Yul khó xử trước hành động của Sica

- Có thật là qua đấy không hay đi với em nào? - Sica làm bộ

ủ rũ, cái miệng thì chu ra nũng nịu

- Thật. Yul thề, Yul hứa, Yul đảm bảo với em là chỉ có mình

em thôi, ngoài ra chẳng có cô nào hết - Yul vội vã thanh minh

- Yul đi qua đó bàn chuyện cho cuộc thi sắp tới thôi. Em

phải tin Yul chứ. Ngoan đi, lát về Yul mua kem cho em nhé - Yul giở trò dụ dỗ

- Vậy…Yul phải đi nhanh nha. Nếu đi lâu quá là em qua đó

kiếm đấy - dụ dỗ có tác dụng rồi

- Ukm…chỉ 15’ thôi. Em ở đây chơi với mọi người nhé. Yul sẽ

về nhanh mà - Yul vuốt nhẹ má công chúa rồi chạy qua chỗ Tae

- Mình đi qua chỗ EunHyuk một lát, có gì mình sẽ làm sau nha

- Qua đó chi vậy? - Tae hỏi

- Tìm thấy đứa gây ra vụ của Sica bữa nọ rồi. Mình sang đó

để ép nó nói ra chủ mưu là đứa nào

- Vậy cậu đi đi…Có gì mình làm giùm cho, đừng lo

Tae nhìn theo dáng Yul rồi sau đó quay trở lại công việc của

mình….Như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Tae quay qua Fany hỏi

- Fany à. Hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?

- Ngày 30. Mà sao Tae hỏi ngày làm gì thế? - Fany ngơ ngác

- À không…Không có gì…Tae hỏi để biết thôi

*- Hôm nay là 30 rồi, đến lúc mình phải chuyển tiền cho ông

ta, nhưng mấy bữa nay không tới tiệm được, nếu nhờ YunHo hyung ứng trước lương

tháng này thì ngại lắm, Chắc là mình phải xin hạn vài bữa nữa thôi. Hyunie mới

đi làm, tiền kiếm đc cũng chẳng là bao, có lẽ mình không nên nói với con bé,

mình sẽ lo tất cả. Đành phải hạ mình vậy.* - Tae’s POV

Lưỡng lự cầm chiếc điện thoại trên tay. Rốt cuộc thì Tae

cũng quyết định bấm số

- Alo - giọng người đàn ông ấy vang lên

- Là tôi đây - Tae lạnh lùng

- Là con sao? Có chuyện gì mà con lại gọi cho ta vậy

Taeyeon?

- Tôi gọi chỉ là muốn xin ông ra hạn thêm vài ngày nữa, hiện

tại tôi chưa có đủ tiền. Ngoài ra không có việc gì khác cả. Và tôi cũng mong rằng

lần sau, ông sẽ không tự tiện gọi tên tôi như thế

- Ta…ta xin lỗi con. Con không cần phải gấp đâu, khi nào có

hãng gửi cho ta, nếu con muốn con có thể không cần gửi lại. Không sao mà. Dạo

này con khỏe chứ, con có thời gian không? Ta muốn cùng con ăn một bữa cơm. Ta

thật sự nhớ con lắm, con trai à - ông nói với giọng khẩn khoản, tha thiết

- Xin lỗi nhưng giữa tôi và ông ngoài quan hệ của con nợ và

kẻ cho vay tiền ra thì chẳng có quan hệ gì hết, vì thế tôi nghĩ việc cùng ông

đi ăn là không cần thiết. Tôi đang tự hỏi mình rằng, liệu ông có thấy hổ thẹn

không khi thốt ra 2 từ đó 1 cách dễ dàng như vậy…Đừng khiến tôi khinh bỉ ông

thêm nữa. Chào ông - Tae vội vàng dập máy

*- Lần nào cũng vậy, con gọi cho ta chỉ để nói về vấn đề

mượn và trả. Con đã hoàn toàn thay đổi, thằng bé ngoan ngoãn, vui vẻ ngày nào không

còn nữa. Tất cả là lỗi của ta, chính ta đã biến con trai mình trở nên lạnh lùng

như thế này. Ta đã sai và không thể quay lại, việc bây giờ mà ta có thể làm chỉ

là bù đắp cho con. Con trách ta, oán ta cũng được, ta chấp nhận hết, bởi vì đối

với ta, con mãi là đứa con trai bé bỏng ta thương yêu nhất* - hàng nước mắt ông

rơi 1 cách vô thức, lòng ông đau thắt lại khi nghe những lời Taeyeon nói. Ông

đau nhưng không dám trách, nếu có, thì chỉ là trách chính bản thân ông vì đã

lựa chọn sai lầm

………Flash Back………

- Anh lên thành phố nhớ cẩn thận nhé. Ở đấy lạ nước lạ cái,

lại không có ai thân thiết, em lo lắm - SuJin vừa sắp xếp đồ đạc cho chồng vừa

nói

- Em đừng lo lắng, anh biết chăm sóc bản thân mà. Hai mẹ con

ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, rảnh anh sẽ về thăm 2 mẹ con - HyunSung ôm lấy

vợ âu yếm

- HUHU…BA ƠI…BA ƠI….BA ĐỪNG ĐI, CON KHÔNG CHỊU ĐÂU…KHÔNG

CHỊU ĐÂU…HUHU - thằng nhóc Tae Tae từ ngoài chạy vào ôm chầm lấy chân ba nó

khóc lóc . Mặt mũi, chân tay nó lấm lem toàn đất cát. Hai hàng nước mắt nó lăn

dài, những tiếng nấc, tiếng sụt sùi khiến cho ba nó cảm thấy thương nó vô cùng.

Nhấc bổng thằng con trai bé bỏng lên, ba nó bế nó, dùng tay lau đi những vết

bẩn trên khuôn mặt đáng yêu ấy, HyungSung dỗ dành:

- Con trai của ba sao lại bẩn thế này. Chắc là ra bờ biển

chơi đây mà. Nào, nín đi. TaeTae của ba ngoan nhé. Ba phải đi lên thành phố làm

việc, phải kiếm thật nhiều tiền, để về nuôi TaeTae và mẹ nữa chứ…

- Huhu nhưng mà ba đi rồi, Tae nhớ ba lắm - nó mếu máo

- Ba cũng rất nhớ con trai của ba, nhưng có phải ba đi luôn

đâu nào. Rảnh ba sẽ về với TaeTae và còn mua thật nhiều đồ chơi cho con nữa.

Con có chịu không? - ba thơm vào má nó

- Ba phải hứa nhé…Ba phải thường xuyên về thăm TaeTae nha…Tae

không cần đồ chơi đâu, Tae chỉ cần ba về thôi - nó ôm lấy cổ ba âu yếm

- Con trai của ba ngoan quá. Con ở nhà phải nghe lời mẹ biết

không? Phải thay ba chăm sóc mẹ và không được làm mẹ buồn. Nếu TaeTae thực hiện

được những điều đó, ba hứa sẽ về thăm Tae thường xuyên

- Dạ, con hứa…..Ba nói rồi đấy nhé, móc tay đi - nó giơ ngón

út ra trước mặt ba

- Ừ thì móc - HyunSung cũng đưa tay ra móc lại

- Giờ ba con ta đi tắm nào. Con trai tôi bẩn quá, bẩn quá -

ba bế nó lên lắc lắc rồi cù nó khiến nó cười sằng sặc, mẹ nó nhìn 2 cha con vui

vẻ bên nhau thì mỉm cười hạnh phúc…..

End Flash Back

………………………

*- Con trai ư? Tại sao ông thốt ra 2 từ đó dễ dàng thế? Tôi

biết phải nói gì đây? Phải quát vào mặt ông rằng tôi hận ông và đừng bao giờ

gọi tôi như thế hay nói với ông rằng tôi vẫn còn coi ông là ba? Suốt bao năm

qua, tôi đã cố xóa đi hình ảnh ông trong kí ức của mình, cố xóa đi những ngày

tháng đầm ấm hạnh phúc xưa. Nhưng tôi không thể làm được. Dù tôi có cố gắng phủ

nhận như thế nào thì sự thật vẫn không bao giờ thay đổi “ Ông là ba của tôi”.

Mỗi khi gọi cho ông là một lần tôi cảm thấy nhớ đến hình ảnh người cha yêu

thương trước kia, nhưng mỗi khi nghĩ về người mẹ đã khuất của tôi thì, niềm

thương nhớ ấy trở thành sự oán giận. Càng nghĩ lại càng đau. Chính ông đã biến

tôi thành ra thế này đấy, ba ạ* - Tae’s POV

Tae nở một nụ cười chua chát, từng giọt nước mắt nóng hổi

lăn dài và đọng lại trên khóe môi. Một vị mặn trên đầu lưỡi. Những giọt nước mắt này mặn

như những giọt nước mắt của Tae khi xưa. Cái ngày mà người anh coi là ba rời xa

cuộc đời anh. Như cái ngày mà anh phải chứng kiến cảnh mẹ mình ra đi vì bệnh

tật. Những vết thương ấy đã làm trai sạn đi tâm hồn của 1 đứa trẻ. Cuộc sống

không có sự chở che và tình yêu thương đã làm Tae trở nên sắt đá và vững vàng

hơn bao h hết. Nhưng tại sao cứ nghe giọng nói của ông ấy, là mọi cố gắng đều

là hư không? Tại sao Tae vẫn cứ khóc? Tại sao?

- Tae à? Tae làm sao thế? - Fany vừa đi đổ rác về thì vô

cùng hoảng hốt khi thấy Tae ngồi đó khóc

- À không….không có gì đâu Fany - Tae lau vội nước mắt và nở

1 nụ cười gượng gạo

- Tae giấu mình chuyện gì à? Rõ ràng Tae đã khóc mà - Fany

buồn rầu nói trong khi đưa tay lên vuốt nhẹ mặt Tae

Ôm Fany vào lòng, Tae cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Cũng may là còn có cô ấy ở đây. Tae khẽ thỏ thẻ vào tai Fany:

- Xin lỗi Fany, Tae đang có chuyện không vui. Thời gian Fany

không ở đây, có nhiều chuyện xảy ra với Tae lắm. Đợi khi nào có thời gian, Tae

sẽ kể cho Fany nghe, được không? Đừng zận Tae nhé

- Ừm…Dù không biết là chuyện gì, nhưng Tae đừng buồn nhé.

Fany luôn ở bên Tae mà, Mario ngốc - Fany dụi dụi đầu vào vai Tae

- Tae biết mà. Giờ mình làm việc cho xong đi. Rồi chúng ta

đi chơi nhé - 2 người họ tạm rời nhau và tiếp tục công việc

……………………

Yoong cứ ngồi một mình trên chiếc xe đạp nhỏ ngắm nghía

Hyunie khi cô đang hướng dẫn cho mọi người xung quanh đó về cách bảo vệ môi

trường. Hyunie thật khéo trong giao tiếp, nhìn các bà các cô cười vui vẻ và

khen ngợi cô làm Yoong thấy hãnh diện vô cùng. Mà Yoong cũng không thua kém đâu

nhé, các bà vừa mới khen Yoong là vừa đẹp trai vừa lịch sự nữa đó. Mọi người

nói 2 đứa đẹp đôi mới chết chứ…Haha….Đang nở nụ cười mãn nguyện thì điện thoại

Yoong bỗng reo lên, anh bắt máy

- Có chuyện gì?

- Ya…Lâu rồi không gặp mày đấy. Sao? Bị ông già cấm cửa à? -

1 tên nào đó lên tiếng

- Im đi. Mày gọi có chuyện gì? - Yoong bực bội

- Không có gì, chỉ muốn mời mày tối này đến Bar vui vẻ một

bữa thôi. Có mấy em hay lắm. Mày có định đi không? Nể mặt mày lắm bọn này mới

mời đấy

- Không đi. Tao bận rồi - Yoong đáp lại

- Sao? Mày đang từ chối bọn này đấy à? Bộ mày không thích

mấy em chân dài, 3 vòng nở nang sao? Tao tưởng mày hứng thú lắm mà - hắn nói

với giọng khinh khỉnh

- Ngâm miệng đi con chó, tao chẳng hứng thú gì với mấy con

hàng đó cả, và tao cũng không muốn dính líu thêm gì với lũ rẻ rách chúng mày

nữa. Ở nhà còn có vợ đẹp con khôn đợi tao, ngu dại gì tao phải đi dây với mấy

con Ếch ghẻ chứ….Haha - Yoong cười sảng khoái

- Sao? Vợ đẹp con khôn ư? Mày lấy vợ từ lúc nào? Haha…Hay là

làm em nó dính nên phải rước nó về à. Mày ngu lắm Yoong ạ. Có cần tao chăm vợ

hộ mày không đây?

- Khép cái mõm chó của mày lại trước khi tao cắt lưỡi mày

thằng khốn. Loại bại não như mày thì biết gì đến cưới vợ và cuộc sống gia đình

chứ. Lo mà sống với mấy con Ếch ghẻ nhà mày đi thằng ngu ạ. Từ giờ nếu mày còn

gọi điện làm phiền tao hay cho mấy con hàng ấy số tao thì thề với mày, tao sẽ

không để mày sống yên đâu. Im YoonA này đã nói là làm đấy, giờ thì Bye bye nha.

Con tao đang đòi bố rồi…Haha - Yoong cười châm trọc rồi cúp máy 1 cách

mãn nguyện, con khóc cái gì chứ, chỉ là Hyunie đi ra thôi mà.

Ôm Hyunie vào lòng, cả 2 đều vui vẻ vì đã hoàn thành công

việc. Hyunie lại ngồi sau xe và áp mặt vào khoảng lưng rộng, ấm áp của Yoong.

Đối với Yoong, đây mới là cảm giác mà anh mong muốn. Yoong tự hứa với bản thân

rằng từ giờ sẽ không chơi bời gì hết, sẽ cố gắng vừa đi học vừa đi làm để tạo

dựng cho mình 1 cuộc sống ổn định trước khi rước Hyunie về làm vợ ( anh nhà có

chí lớn quá). Thò tay vào túi áo, Yoong gỡ pin và tháo chiếc sim ra rồi đáp đi

không thương tiếc. Từ giờ, cuộc sống của Yoong sẽ hoàn toàn mới. Khẽ nắm lấy

tay Hyunie và vòng qua eo mình, Yoong thực hạnh phúc khi Hyunie tự động siết

nhẹ vòng tay hơn. Yoong đạp nhanh để tận hưởng nhưng cơn gió mát lạnh, thỉnh

thoảng anh lại hú lên sảng khoái khiến Hyun phải bật cười. Mong rằng cả 2 người

họ sẽ mãi có những giây phút hạnh phúc và vui vẻ như thế này….

Warning: có thêm tuyến nhân vật mới, ai ko bằng lòng có thể clickback. C ko bashing ai cả. Nên đừng gây war ở đây nha. Ok

Chap 30

Như một con thiêu thân, Yul lao tới khu SJ13 với vận tốc ánh

sáng. Rốt cuộc thì ai là người làm ra chuyện đó ? Và mục đích của họ là gì?

Nhất định Yul phải làm rõ.

Thắng gấp lại trước mặt EunHyuk, DongHae và đám học viên của

mình, Yul thở dốc vì mệt, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi. Chống 2 tay vào đầu gối

và ngước mặt lên nhìn tên khốn đang lê lết dưới đất, Yul lấy lại nhịp thở và đi

về phía hắn. Nhẹ nhàng ngồi đối xuống đối diện tên ấy, Yul lia 1 ánh nhìn sắc

bén khiến hắn bối rối lùi lại ra sau. Bằng chất giọng lạnh lùng, Yul hỏi:

- Nói đi, ai là người sai mày làm chuyện ấy

- Em… - hắn run sợ lẩy bẩy, miệng ko cất thành lời

- Sao? Bộ khó nói lắm hả? - Yul chĩa ánh nhìn như muốn xuyên

thủng mặt hắn

- Anh Yul…em…em ko nói được - mặt hắn xanh ngắt ko còn giọt

máu, hắn nói như muốn khóc

- Tại sao? - Yul hỏi

- Em….em lỡ…nhận tiền của người ta….để giữ im lặng rồi……vả

lại….nếu em mà khai ra…Nó sẽ ko để em yên đâu, nó sẽ cho người đánh em mất -

thằng bé hoảng sợ đến phát khóc

- Vậy còn tao? Mày không sợ sẽ bị tao đánh à?

- Dạ…anh tha cho em…lần sau em sẽ không làm như vậy nữa

đâu…xin anh - vừa nói thằng bé vừa bám lấy cánh tay Yul khẩn khoản

Tiến sát lại gần hắn, Yul nắm cổ áo và kéo hắn lên, giọng

đanh nghiến:

- Tao nói cho mày biết, tao sẽ không để đứa nào qua mặt mình

dễ dàng như vậy đâu. Tốt nhất là nói cho tao đó là ai. Còn không, mày sẽ chịu

hết hậu quả đấy. Nếu mày chịu nói ra, Kwon Yuri này lấy danh dự của mình đảm

bảo rằng, sẽ không có đứa nào dám động vào mày hết. Sao? Có chịu nói ra không?

Đừng làm tốn thời gian của tao - Yul nói 1 cách cương quyết

Nhìn nét mặt của Yul, hắn biết anh nhất định sẽ không bỏ qua

dễ dàng. Đúng thế, Kwon Yuri thường ngày rất vui vẻ và không động chạm đến ai.

Nhưng cứ thử vô cớ gây sự với Yul xem, chắc chắn anh ấy sẽ không để yên đâu, và

còn động đến người Yul thương yêu nhất thì….khả năng bỏ qua là NEVER. Yul nhìn

có vẻ hiền lành là thế, nhưng đằng sau anh cũng có rất nhiều đàn em và bạn bè,

chủ yếu đều là học viên và thành viên nhóm nhảy. Nhờ khả năng dance nổi trội,

Yul kết bạn đc với khá nhiều dân nhảy. Để kiếm ra người giúp Yul giải quyết

việc này thì không khó, nhưng anh muốn đích thân tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau trò

lố này

- Em….em sẽ nói…nhưng mà…. - thằng bé ngập ngừng

- Đừng lo, tao sẽ cho người bảo vệ mày 24/24. Để xem đứa nào

dám động vào mày. Còn bây giờ thì nói đi. Nó là ai?

- Dạ….Là bạn gái cũ…của anh - nó nói mà ko dám ngẩng mặt lên

nhìn Yul

- Khốn kiếp, là con ranh đó sao? - EunHyuk tỏ vẻ tức zận

Yul không nói gì, khuôn mặt anh đanh lại, hàm răng nghiến

vào nhau khiến xương mặt dãn ra, ánh mắt Yul nhìn vào khoảng không gian vô định

và bàn tay siết chặt thành nắm đấm:

- Cho người bảo vệ nó hộ mình. Mình đi đây - Yul đứng dậy và

quay qua EunHyuk

- Ừm…Yên tâm - EunHyuk nhìn Yul rồi gật đầu, có lẽ anh biết

Yul định đi đâu

…………………………

- Tae Tae à, sao Tae ủ rũ suốt vậy? - Fany ôm chầm lấy cổ

Tae hỏi han, tựa cằm mình vào vai Tae và ngước mắt lên nhìn anh

- Tae đâu có ủ rũ đâu - Tae cố gượng cười

- Nói dối. Cái mũi dài ra rồi đó biết không hả - Fany nhéo

nhẹ khiến Tae chun mũi nhăn mặt

- Hihi không có gì mà…Fany buồn hả? - Tae đưa tay vén những

ngọn tóc nâu sang 1 bên

- Không có, tại thấy Tae như vậy nên chán theo thôi - Fany

chu miệng

- Ừm…Thế thì cho Tae xin lỗi nha. Tae đền nhé - mặt Tae trở

nên gian xảo

- Đền cái gì cơ? - Fany ngây thơ

- Ừ thì…Bobo ấy… - *cười ngoác miệng*

- Hư hỏng - Fany đánh mạnh vào tay Tae

- Hì hì…Tae đùa mà…Đừng có zận vậy chứ - Tae vờ xoa xoa cánh

tay mình

- Tae à - Fany bỗng nhỏ giọng

- Sao thế?

- Fany có chuyện muốn nói với Tae

- Ừm…Fany nói đi. Tae nghe

- Hôm nào đó…nếu có thời gian…Tae….đến nhà Fany nhé. Fany

muốn nói cho ba biết…mối quan hệ của chúng ta - Fany dặt dè nhìn Tae bối rối

- Đến gặp bác Hwang ư? - Tae tròn xoe mắt

- Ừm…

- Nhưng, nhưng mà Tae…chưa có, chuẩn bị tâm lí gì hết - Tae

nói 1 cách ái ngại

- Không sao đâu, còn có Fany ở đó mà, Tae đừng lo, nha…nha

Tae yêu - lại là cái khuôn mặt đó, khuôn mặt khiến Tae luôn bị siêu lòng mỗi

khi nhìn vào

- Ờ….ukm….thì…thì cứ vậy đi - ngập ngừng đôi chút nhưng rồi

Tae cũng phải chịu thua

- Nhưng nói thiệt là từ trước tới giờ Tae sợ ba Fany

lắm….Hồi nhỏ qua chơi lúc nào cũng chỉ muốn gặp bác gái thôi, vì bác rất quý

Tae và luôn nấu canh nấm cho chúng ta ăn hì hì…. Mà bác gái bây giờ vẫn khỏe

chứ Fany - Tae hỏi

- Fany nghĩ là mẹ đang rất khỏe, rất hạnh phúc, nhưng là ở 1

nơi khác - giọng Fany bỗng trở nên nghẹn ngào

- Fany nói vậy là sao? Tae chẳng hiểu gì hết. Bộ bác gái đi

đâu xa hả? - Tae ngu ngơ hỏi tiếp

- Ừm… xa lắm, mẹ đã về với Chúa rồi, về với nơi chỉ có sự

bình yên và niềm hạnh phúc thôi - một nụ cười cay đắng hiện lên trên khuôn mặt

Fany khiến người đối diện phải bàng hoàng, rồi cô khóc, những giọt nước không

biết từ đâu cứ tràn ra, nỗi buồn ùa về cùng bao nhiêu sự kìm nén của mấy chục

năm qua, giờ đây, Fany lại rơi nước mắt…..

Nhìn Fany mà lòng Tae quặn lại, anh tự trách bản thân mình

thật ngu ngốc, trách mình vì đã hỏi những thứ không nên hỏi, trách mình vì

khiến cho người mình yêu phải khóc. Ôm chặt Fany vào lòng, Tae xoa nhẹ như vỗ

về:

- Xin lỗi Fany, Tae xin lỗi….Tae ngốc quá, đừng khóc, có Tae

ở đây mà. Không sao đâu

- Tae không có lỗi….đó…là sự thật mà. Nhưng Tae à….hãy hứa

với Fany….Tae sẽ mãi ở bên Fany nhé…đừng rời xa Fany được không? - Fany nói

trong tiếng nấc, đôi tay ôm chặt lấy Tae và tì đầu vào vai anh

- Được….Tae hứa, Tae sẽ mãi ở bên Fany, Nấm Ú ạ - hôn nhẹ

vào mái tóc nâu ấy, Tae bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ, có lẽ, bao năm qua, cuộc

sống của cả Tae và Fany đều thay đổi. Tae không biết đó là chuyện gì, nhưng có

thể chắc chắn rằng, Fany đã đau buồn nhiều lắm. Những tình cảm mà Fany thiếu

trong suốt thời gian qua, giờ đây Tae sẽ bù đắp lại hết. Được chăm sóc và lo

lắng cho Fany, đó cũng là điều mà Tae luôn mong muốn.

…………………….

- Mọi người à…Tụi em về rồi đâyyyy - Yoong la lớn khi vừa

lên đến đỉnh đồi

- Ya thằng kia, làm gì mà om sòm thế hả? - Soo vừa nói vừa

đáp cho Yoong 1 bịch snack

- Hì hì…Thanks hyunh - Yoong nhe răng cười ngố

- Hyunie à, đi làm cái đó có vất vả không? - Hyomin quan tâm

hỏi

- Không đâu unnie, vui là đằng khác. Mọi người ở đó thân

thiệt lắm ạ - Hyunie tỏ vẻ thích thú

- Mọi người biết không, ở đó ai cũng khen Hyunie nhà em giỏi

giang hết, họ còn nói em đẹp trai này, ăn nói có duyên này, vui tính nữa. Mà

được nhất là người ta khen 2 đứa đẹp đôi mới chết chứ….Ôi nghĩ lại, thấy đúng

quá đi mất…Hahahaha - Yoong xuất chiêu cá sấu ngoác miệng cùng với vẻ mặt khinh

khỉnh đến phát ghét

- Ya leo xuống giùm chút đi. Làm gì mà trèo cao zữ thế hả

nhóc - Sun nói châm trọc

- Hyunie nó ngượng đỏ mặt rồi kìa Yoong - Hyo đế thêm lời

Yoong vẫn thích thú quay qua Hyunie, choàng tay qua vai cô,

Yoong tự đắc:

- Sao phải ngượng hả Hyunie? Cái Yoong nói toàn sự thật mà,

có bịa ra đâu mà phải sợ, nhỉ?

- Ôi zời da gà da vịt gì nó nổi lên hết trơn rồi….Tránh xa

giùm cái đi…Khiếp quá - Soo rùng mình vì sến

Trong khi mọi người đang vui vẻ cười đùa thì ở một góc khuất

có 1 con mèo vàng ngồi đó tự kỉ, miệng thì lẩm bẩm chửi rủa ( đừng hiểu lầm,

trách yêu ấy mà) ai đó

- Đồ Yul đen đáng ghét, xấu xa, ngốc nghếch, dê xồm. Yul hứa

với em là đi có 15’ thôi . Vậy mà giờ vẫn chưa chịu về nữa. Cứ thử về đây xem,

em sẽ cho Yul ăn sinh tố bơ cho chừa thì thôi…Hic hic….Chán quá, mau về với em

đi…..- đang ngồi đó than vãn ca cẩm thì tiếng điện thoại làm Sica ngưng lại

- Hừ giờ mới chịu nhắn tin cho em sao hả Yul ngốc - nàng

vùng vằng mở máy

* ngó ngó, liếc liếc* * nhăn mặt*

- Cái đếch gì thế này. Tên dở hơi nào đây? - cô nàng bỗng

dưng cáu gắt khi đọc xong tin nhắn mà nàng tưởng rằng đó là của Yul

“ Chào Jessica. Có lẽ em không biết tôi đâu nhỉ? Vậy để tôi

giới thiệu luôn nha. Tôi là con trai chủ tịch Ok KiChan và cũng là bạn làm ăn

với ba của em. Thật vinh hạnh cho tôi nếu như em đồng ý cùng tôi dùng bữa tối

nay. Tôi đợi câu trả lời của em, tiểu thư ạ”

- Tên khùng này nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với

Jessica ta như thế hả? Mà cái gì cơ? Con trai chủ tịch Ok á? Sao ông ta lại có

thằng con trai bủn xỉn ghê vậy? mời người khác đi ăn mà nhắn tin, lịch sự gớm.

“ Ồ, con trai chủ tịch Ok ư? Vinh hạnh quá nhỉ? Nhưng mà xin

lỗi anh nha. Tối nay, tôi bận mất rồi. Vả lại, tôi không hay dùng bữa với người

lạ đâu, cậu ấm họ Ok ạ” - còn nhẹ nhàng đấy nha

- Tin nhắn đến “ Người ta nói con gái chủ tịch Jung rất cá

tính quả không sai. Tôi rất mong được gặp em, vậy khi nào thì em rảnh?”

- Đồ phiền phức này, điên thật - Sica khó chịu bấm số

- Xin chào người đẹp - đầu dây bên kia nhấc máy. Không cần

khâu chào hỏi, Sica lao vào vấn đề luôn

- Ya, đồ dở người kia. Tôi ko dư thời gian ngồi nhắn tin vớ

vẩn với anh đâu nha nên tốt nhất là đừng có làm phiền tôi nữa. Đến tiền gọi

điện thoại cũng không có thì chẳng biết anh sẽ đãi tôi món gì khi đi dùng bữa

đây. Nhưng nói cho anh biết nha, muốn đi ăn với tôi ấy hả? VỀ TU 9 KIẾP NỮA ĐI

CƯNG - ko để bên kia kịp phản ứng gì, Sica đã cúp máy cái rụp

* - Con nhỏ chết tiệt dám nói với mình như thế à? Nó nghĩ nó

là ai mà lên mặt dạy khôn mình chứ. Được thôi, càng chảnh ta càng phải cưa đổ.

Nghe đồn nó cũng đẹp lắm, nhưng mà, cái số tài sản lão già nhà nó nắm trong tay

thì còn đẹp hơn….Vì nó, thằng này đành nhịn nhục vậy. Chó thật”

- Ta mà biết tên khốn nào cho hắn số thì chết với ta….Mà cả

Yul hâm nữa, bây giờ vẫn chưa về. Lát rồi biết tay…..- Sica nện guốc đi vào lều

với cái đầu bốc khói nghi ngút

………………………….

- Khốn kiếp thật, ta có phải học sinh trường này đâu mà bắt

ta làm lao động chứ. Mấy con rùa chậm chạp kia thật ngứa mắt. Bỏ tiền ra thuê

chúng làm vậy mà chúng ì ạch suốt. Nếu không phải ta muốn đến đây để coi Kwon

Yuri đã thay đổi thế nào thì còn lâu ta mới ở lại cái chốn này. - Uee’s POV

- CÁI LŨ CÁC NGƯỜI CÓ LÀM NHANH TAY KHÔNG THÌ BẢO? ĐÚNG LÀ

MỘT LŨ ĂN HẠI MÀ - Uee hét toáng lên khi nhìn mấy người làm công làm việc

- TÔI BỎ TIỀN RA MƯỚN CÁC NGƯỜI ĐỂ LÀM GÌ HẢ? TẬP TRUNG VÀO

VIỆC GIÙM CÁI ĐI. LŨ VÔ DỤNG - cô nàng vẫn thỏa sức la lối

- Nếu thấy mình giỏi thì tự bước ra mà làm đi - 1 giọng nói

đầy châm biếm vang lên phía sau lưng Uee khiến

cô tò mò quay lại. Khoanh 2 tay vào nhau, Uee cười khỉnh với con người

trước mặt mình.

- Hừ…Là anh sao Kwon Yuri? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây

vậy? Đừng nói là…anh nhớ tôi đấy nhá

- Hà hà….Đầu óc cô cũng phong phú quá ha. Vậy thì HÃY TƯỞNG

TƯỢNG RA CÁI KẾT CHO NHỮNG VIỆC LÀM NGU XUẨN CỦA CÔ XEM SAO…..- Yul bất ngờ hét

lớn và đá bay nhưng dụng cụ lao động quanh đó khiến những người được thuê làm

việc hoảng sợ bỏ mọi vật xuống và lánh sang 1 bên. Ngay cả Uee cũng hốt hoảng

trước thái độ này

- Anh…anh bị điên đấy hả? - Uee cố gằn lại

- Phải, tôi điên đó. Cô có muốn biết khi tôi điên lên thì sẽ

như thế nào không hả? - Yul lao vào Uee và siết chặt lấy cổ tay cô ta

- Đồ thần kinh…bỏ tôi ra mau.. - Uee la lên khi cái đau ở cổ

tay khiến cô không thể chịu đc

Không ngần ngại Yul hất phăng tay Uee đi khiến cô ta mất đà

và ngã xuống đất. Uee ngước lên nhìn Yul bằng ánh mắt căm phẫn. Không chút sợ

hãi Yul nhìn thẳng vào Uee, giọng đanh nghiến

- Con quỷ cái đội lốt người như cô, thật khiến tôi khinh rẻ.

Cô nghĩ quăng đi một ít tiền bẩn thủi là có thể lấp liếm mọi sai trái mà cô đã

làm à? Cô nghĩ Kwon Yuri này là ai? Có phải cô vẫn nghĩ tôi là thằng nhà quê

ngu ngốc của 2 năm về trước không? - Yul cười khinh bỉ

- Anh đang nói cái quái gì thế? Tôi chẳng hiểu gì cả - Uee

khư khư chối bay

- Không biết ư? Cô diễn xuất giỏi đấy. Nhưng tôi nói cho cô

biết, nếu cô còn dám động vào Sica dù chỉ 1 sợi tóc tHôi. Thì tôi sẽ không tha

cho cô đâu - Yul trừng mắt

- Không tha cho tôi?.....Không tha cho tôi thì anh định làm

gì tôi chứ? - biết rằng mình đã bị lộ, Uee đứng dậy phủi quần áo và quay lại

với bộ mặt kênh kiệu

- Làm gì ư? Cứ thử đi rồi biết? Đây mới chỉ là lời cảnh cáo

nhẹ thôi, đừng để tôi phải mạnh tay với cô

- Con nhỏ đó, quan trọng đến mức đấy cơ à?

- Đúng thế. Cô ấy còn quan trọng hơn chính sinh mạng của tôi

nữa cơ vì thế nếu cô còn làm cái trò khốn nạn đó 1 lần nữa thì đừng trách tôi -

Yul gằng giọng một lần cuối rồi quay bước bỏ đi

- KWON YURI…..ANH SẼ PHẢI HỐI HẬN - Uee vẫn la lớn mặc cho

Yul đã đi được khá xa

*- Được thôi, nếu đã ko có được điều mình cần thì tôi cũng

chẳng có gì phải sợ nữa cả. Để xem anh sẽ bảo vệ mình như thế nào mà dám lên

tiếng đòi bảo vệ con khốn đó. Sớm muộn gì anh cũng phải quỳ xuống cầu xin tôi

thôi, Kwon Yuri ạ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: