[FANFIC-DRAMA] Babo Yoong [Chap 1] | YoonHyun | T
Author: Mei
Rating: T
Pairings: YoonHyun
Category: General
Summary:
Kể từ ngày em ra đi, tôi mới nhận ra rằng thế giới của tôi chỉ xoay quanh mỗi mình em mà thôi...
Em đã từng sinh sống ở một đất nước xa lạ...
Tiếp xúc với những con người xa lạ, lao đầu vào công việc và chăm sóc con...
Chỉ để thôi nhung nhớ đến Yoong... nhưng tại sao Yoong cứ ở lì mãi trong trái tim này?
Note: Theo yêu cầu của một số bạn, mình sẽ post lại fic :) Mong các bạn góp ý, sửa chữa thêm cho mình :)
ENJOY~
Babo Yoong
Chap 1
Cuộc tái ngộ diễn ra sau đúng 6 năm, vào một buổi sáng thứ ba trời trong xanh.
Vừa từ nước ngoài trở về, Joohyun vẫn chưa quen lắm với cảnh nhộn nhịp ở sân trường cho lắm. Joohyun mỉm cười nắm tay con mình bước đi thẳng dãy hành lang nhỏ, dọc hành lang trang trí một vài hình nhân vật hoạt hình rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Đến phòng hiệu trưởng, cô dịu dàng nói với con gái mình:
- Tiểu Yoong ngoan ở ngoài này đợi Umma vào gặp cô nhé. Không được đi đâu đấy. Lát về Umma mua gà rán cho con.
Đứa trẻ gật đầu ngoan ngoãn.
Cô mở cửa bước vào trong, hơi cúi gập người chào. Vị hiệu trưởng già nua lịch sự chào lại cô:
-Chắc cô là cô Seo? - Người phụ nữ trung niên nâng nhẹ cặp kính hỏi.
-Vâng. Là tôi. Rất vui được gặp cô. - Joohyun mỉm cười.
-Rất vui được gặp cô. Mời ngồi.
Cô lịch sự ngồi xuống ghế.
- Đây là hồ sơ của cháu Yoong - Joohyun mở túi xách và đưa nó cho hiệu trưởng.
-Uhmm....Biết điều nay hơi riêng tư......nhưng tôi có thể hỏi được không?- Vị hiệu trưởng e dè.
-Vâng cô cứ nói.
-Trong hồ sơ lí lịch điền không có tên của bố?
-Đúng vậy...
Một khoảng lặng lâu, Joohyun hít một hơi dài
- Appa cháu qua đời rồi. Mong cô giữ kín chuyện này, tôi không muốn cháu bị bạn bè kỳ thị.
- Tôi hiểu. Vậy ngày mai 7h cô đưa cháu đến trường. Buổi chiều khoảng 4h có thể rước cháu. Chúng tôi sẽ cố gắng tạo điều kiện tốt nhất để cháu học tập và vui chơi.
-Vâng tôi xin phép ra về.
Cô gái bước ra khỏi phòng, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
-Umma! Umma khóc àh? Cô hiệu trưởng bắt nạt Umma sao?- Đứa trẻ lo lắng chạy lại níu lấy áo mẹ nó hỏi han.
-Ah...Um... không sao đâu Tiểu Yoong.... bụi vào mắt ấy mà. - Cô quẹt vội giọt nước mắt kia - Chúng ta đi ăn gà nhé.
-Vâng.
Đứa trẻ ngoan ngoãn nắm tay mẹ nó rồi 2 mẹ con cùng nhau đi qua cửa hàng gà rán gần trường. Hai mẹ con ăn uống và trò chuyện rất vui. Sau khi ăn, đứa trẻ nũng nịu với mẹ nó:
-Umma, Yoong muốn ăn kem.
-Uhm, vậy con cầm tiền sang quầy kem cạnh bên mua đi nhé. Mua rồi đợi Umma đi lấy xe. - Cô mở túi đưa tiền cho con bé.
-Vâng ạ.
Con bé vui vẻ tung tăng đi ra ngoài.
***
Trong lúc đó có ột cô gái tóc đen, dáng người gầy nhom, đầu tóc bù xù, quần áo đầy bùn đất đứng trước cửa hàng kem. Miệng cô lẩm bẩm:
-Hyunnie, Yoong muốn ăn kem
Người bán hàng vội xua tay đuổi đi:
-Cút ngay đi, sáng sớm đã gặp phải cái thứ lang thang rồi. Cút ngay cho người ta còn buôn bán nữa.
-Yoong muốn ăn kem mà Yoong muốn ăn kem mà. - Cô gái mếu máo.
-Có cút đi ngay không thì bảo- Người bán hàng lớn tiếng.
Cùng lúc ấy, đứa trẻ đến quầy kem và lễ phép nói:
-Cô ơi bán cho cháu một hộp kem dâu.
-Ừh có ngay đây - Khác với vẻ bực dọc với cô gái kia người bán hàng tươi cười với đứa trẻ.
Sau khi nhận đc hộp kem, đứa trẻ mở nắp và múc ngay một thìa đầy vào miệng. Nhưng chợt thấy cô gái lúc nãy ngồi co ro trước cửa hàng và miệng vẫn lẩm bẩm:
-Hyunnie ah Yoong muốn ăn kem, muốn ăn kem.
Đứa trẻ cảm thấy cô gái này có chút gì đó tội nghiệp vội đi đến và ngồi xuống cạnh:
-Cô ơi, cô muốn ăn kem không? Cháu đút cho cô ăn nhé.
Cô gái ngước lên nhìn đứa trẻ mỉm cười. Dù với bộ dạng thật tồi tệ nhưng đôi mắt của cô gái lại sáng trong mang một nét gì đó đầy ngây thơ và thuần khiết.
-Tốt bụng quá.
Đứa trẻ đưa hộp kem của mình cho cô gái nọ rồi lại hỏi tiếp:
-Cô ơi, cô tên gì thế?
Cô gái không trả lời, cũng như đứa trẻ lúc nãy, múc một thìa đầy kem cho vào miệng:
-Có ngon không cô?
-Ngon lắm nhưng Yoong thích ăn kem dưa hấu hơn.
-Thì ra ra tên cô cũng là Yoong. - Cô bé mỉm cười - Cô cũng thích ăn kem dưa hấu à? Cháu cũng vậy nè. - Chúng ta nhiều điểm chung nhỉ?
Đứa trẻ bỗng cảm thấy vui vì gặp được cô gái này, một chút gì đó gọi là cảm giác thân thuộc xuất hiện khi nó tiếp xúc với cô ấy.
Cô gái ăn kem ăn một cách vụng về và hậu đậu khiến kem dính đầy trên miệng. Cô bé cảm thấy chút chạnh lòng, lấy trong túi ra một chiếc khăn mùi soa rồi lau nhẹ nhàng cho cô gái.
-Cô đáng thương quá. Không có người thân chăm sóc cô sao? Cô về nhà sống với cháu và umma nha. Umma cháu nấu ăn ngon lắm đấy.
-Vậy vậy sao có... có nấu ăn ngon bằng Hyunnie không? - Cô gái hứng khởi, mắt lấp lánh niềm vui khi nói đến chữ " Hyunnie"
-Hyunnie là ai vậy cô? Là người thân của cô ah?
-Là vợ của Yoong đấy, Yoong nhớ Hyunnie xinh đẹp lắm, nấu ăn cũng ngon nữa.
-Vậy sao cô ấy không chăm sóc cho cô vậy? - Cô bé bắt đầu tò mò.
-Vì....vì Yoong không ngoan nên Hyunnie bỏ Yoong đi rồi - Cô gái bắt đầu nấc lên.
Đứa trẻ vuốt lưng cô gái an ủi:
-Cô đừng khóc nữa mà, rồi vợ của cô sẽ về với cô thôi mà. Nín đi đừng khóc nữa.
Bỗng nhiên có tiếng gọi con bé:
- Tiểu Yoong àh, về thôi con.
-Umma!- Nó chạy lại chỗ mẹ nó - Ở đằng kia có một cô tên là Yoong đáng thương lắm umma à.
-Tên....tên Yoong hả con?- Người mẹ hơi bất ngờ khi nghe cái tên ấy.
-Mình cưu mang cô ấy nha Umma.
***
-Choi Soo Young, cậu thật quá đáng. Yoong nó mà có chuyện gì cậu sẽ biết tay tớ- Cô gái da ngăm đen bực dọc mắng cô gái tóc ngắn cao hơn đi phía sau.
-Tớ....tớ xin lỗi mà. Vì thức ăn ngon quá nên.....
-Tớ mà không tìm được nó thì tớ xử đẹp cậu luôn. Đồ ham ăn.
-Biết rồi biết rồi tớ sai.. Mà con bé Yoong này có thể đi đâu được chứ. - Cô gái tóc ngắn than thở - Để tớ gọi bọn đàn em đi tìm xem.
***
Cô gái không nói gì, chỉ lẳng lặng dắt con mình đi theo hướng mà con bé đã chỉ.
Hình ảnh một cô gái cao cao, gầy nhom, đầu tóc bù xù miệng lẩm bẩm như một kẻ ngốc hiện ra trước mặt cô:
-Hyunnie ah~ tha thứ cho Yoong đi, Yoong sai rồi. Sau này sẽ không làm Hyunnie buồn đâu....
-Yoong ah... - Nước mắt của cô gái lại trào ra lần nữa.
TBC
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro