Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

"Sakura-chan, những thứ này có phải không?"

Sakura nhìn lên và thấy Naruto đang đứng bên cạnh cô, những dải vải rủ xuống cánh tay và một bát nước trên tay.

Cô gật đầu cảm ơn, lấy cái bát từ cậu "Ừ, cảm ơn."

Sakura quay lại nơi Kakashi nằm, áp tay lên trán anh và vuốt mái tóc bạc ra khỏi mặt anh. Nhúng một dải vải xuống nước, cô nhẹ nhàng đặt nó qua đầu anh.

Kakashi thở dài, nhưng khác hơn là Kakashi dường như vẫn bất tỉnh, một sự thật khiến Sakura vô cùng lo lắng. Hầu như mỗi lần cô nhìn thấy thầy của mình bị ốm hoặc bị thương (mà cô thừa nhận, không thường xuyên lắm) anh sẽ bình phục nhanh chóng. Nhanh chóng để chữa lành và thậm chí nhanh hơn để hồi phục.

"Sakura-chan" Naruto ngồi xuống bên cạnh cô, "Cậu có biết thầy Kakashi có vấn đề gì không?"

Sakura chậm rãi lắc đầu, "Tớ không chắc chắn lắm." Sakura ngập ngừng, "Mặc dù tớ đang có một ý tưởng rất hay." Vươn tay tới túi dụng cụ, cô bắt đầu lục lọi bộ dụng cụ y tế của mình, cuối cùng móc ra một con dao mổ mỏng, sắc bén.

Sau khi lục lọi công cụ một lần nữa, cô bắt đầu làm việc. Naruto nhìn từ bên cạnh, ngày càng trở nên khó chịu (mắt dán vào công cụ sắc bén trong tay Sakura) khi cô kéo khóa áo jonin của Kakashi, vạch chúng sang một bên. 

Cô giơ tay chống lại Jonin, tìm kiếm thứ khả nghi ở vùng quanh cổ anh.

Khi cô ấy nâng con dao mổ, quyết tâm của Naruto rạn nứt, "Sakura-chan, cậu đang làm gì vậy?"

Sakura không nói gì và tiến hành cắt xuyên qua lớp vải giữa các ngón tay của cô, tạo ra một lỗ lớn trên áo vest của anh.

"Tớ đang kiểm tra điểm vào." Cô trả lời, mắt không bao giờ rời khỏi công việc của mình.

"Điểm vào?"

"Tớ đoán là thầy đã bị trúng độc" Cô kéo sợi vải thêm một lần nữa, "Tớ phải cảm thấy có gì đó sớm hơn trên đường" Cô di chuyển bàn tay xuống khe hở, những ngón tay ma quái trên da Kakashi.

"Chết tiệt" Naruto nghe cô lẩm bẩm.

"Gì?" Naruto có thể cảm thấy mình trở nên hoang mang trong tất cả bí mật của Sakura, "Sakura-chan là gì vậy?"

Sakura ngước nhìn cậu, một nụ cười trên khuôn mặt cô, "Không có gì Naruto, thực sự không có gì."

"Nhưng có chuyện gì với Kaka-sensei?"

"Naruto cậu có thể đun một ít nước cho tớ?"

"Nước?" Naruto cau mày trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của Sakura.

"Nước nóng, làm ơn, Naruto." Sakura vẫn mỉm cười, và vì một số lý do nào đó thay vì nó trấn an cậu nhưng nụ cười khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn.

Cậu dừng lại, trông vẫn hơi bối rối, nhưng quay về phía thiết bị của họ, "Tớ sẽ làm ngay bây giờ Sakura-chan."

Sakura quan sát, đợi cho đến khi Naruto cách xa trước khi cô quay lại với Kakashi. Naruto chưa thể biết sự thật, nhất là khi bản thân cô không chắc chắn một trăm phần trăm. Cô chạm vào vùng quanh cổ người thầy của mình, dịu dàng kiểm tra cục u đã hình thành ở đó. Nó có kích thước của một quả trứng nhỏ, đỏ, sưng và viêm. Cô cau mày, cố gắng nghĩ lại khi Kakashi có thể bị trúng độc. Lời giải thích hợp lý duy nhất là trong trận chiến, khi cô bị chiếm giữ trước vết thương và một vài con quỷ đã quyết định tấn công cô.

Dù thế nào đi nữa, Sakura đã quyết định rằng nó không thực sự quan trọng. Nó đã xảy ra trong ngày cuối cùng, cô suy luận, cô biết không có chất độc nào khác có thể hành động chậm hơn, với những hiệu ứng này. Sakura cảm thấy thắt nút trong bụng, cô không biết cái gì có thể mang cái này vào. Nó không phù hợp với tiêu chí, cả con người tạo ra, hoặc từ côn trùng và rắn. Hầu hết các chất độc với những triệu chứng như thế này; Mồ hôi lạnh, giấc ngủ khó khăn, mất phương hướng... tất cả đều có tác dụng rất nhanh, nếu không nói là ngay lập tức. Điều này tuy nhiên, đã mất nhiều giờ để làm việc. 

Sakura chưa bao giờ gặp phải chất độc như thế này ở Konoha trước đây. Cô ngây ngốc tự hỏi, khi cô kiểm tra lại nhiệt độ trên trán anh, nếu Kakashi nhận thấy các triệu chứng. Thầy ấy đã đề cập đến cảm giác mệt mỏi và cần một chút thời gian để nghỉ ngơi, nhưng nếu một jonin như thầy ấy đã nhận ra các triệu chứng trong cơ thể của chính mình, và chúng là gì.

Mặc dù cô biết qua kinh nghiệm rằng Kakashi có thể rất cẩu thả cũng như bướng bỉnh khi nói đến sức khỏe của chính mình, nhưng cô cảm thấy tự tin rằng người thầy của cô sẽ không bao giờ làm gì để gây nguy hiểm cho họ hoặc nhiệm vụ.

Cô vắt một dải vải khác và thay cái vải trên trán Kakashi.

"Kaka-sensei." Cô nói, nói với giọng to, rõ ràng trong nỗ lực đánh thức Kakashi, "Sensei, đã đến lúc phải thức dậy."

Nghiêng người, cô vỗ nhẹ vào má anh.

Không có gì.

Cô gõ nhẹ vào anh, "Kaka-sensei!"

Người đàn ông khẽ rên lên, từ từ chớp mắt mở ra. Anh nhìn Sakura, nhưng không hiểu sao ánh mắt anh dường như lướt qua cô và nhìn đâu đó từ xa.

Đôi mắt anh quá sáng, cô chú ý ngay lập tức, khi con ngươi anh giãn ra.

"Thầy đã tỉnh chưa?"

Kakashi chớp mắt thêm vài lần nữa. Sau một vài phút, ánh mắt anh có phần rõ ràng và anh tập trung mắt vào Sakura.

"Sensei? Thầy cảm thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy" Anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn và nứt ra, "Rất khó chịu."

Sakura khẽ mỉm cười, "Có phải điều gì đó đã xảy ra với thầy, có thể là trong trận chiến hoặc khi chúng ta ở trong rừng? Thầy đã bị cắn bởi một thứ gì đó hay những thứ khác chẳng hạn."

Kakashi im lặng một lúc, mất nhiều thời gian để trả lời hơn bình thường. Sakura cũng lưu ý điều này, tin rằng đó là tác dụng của chất độc.

Sau một lúc, Kakashi chậm rãi gật đầu, "Trong trận chiến, một người đàn ông đánh ta bằng senbon của anh ta" Kakashi chậm rãi đưa tay lên chạm vào cổ anh, nhăn mặt khi vết đau ngày càng trầm trọng.

Sakura gật đầu, trông có vẻ nhăn nhó, "Em nghĩ chắc chắn là vậy."

Kakashi nhắm mắt lại.

"Sensei? Kaka-sensei, thầy vẫn còn tỉnh chứ?"

"Đúng vậy." Anh lẩm bẩm: "Đừng nghĩ rằng thầy là một đứa ngốc khi không biết điều đó sớm hơn."

"Sensei, chất độc này dường như không hoạt động như chất độc thông thường. Làm thế nào chúng.." Cô dừng lại, cố gắng nghĩ ra cách tốt nhất để diễn đạt câu hỏi của mình, "Chính xác thì thầy cảm thấy như thế nào trước đây và bây giờ ra sao?"

Kakashi không nói gì trong một lúc, "Ta cảm thấy mệt mỏi" Cuối cùng anh nói, "Mệt mỏi và đau đớn không còn gì khác."

"Được rồi, còn bây giờ thì sao?"

Kakashi mở mắt ra, "Ta thực sự không biết phải nói như thế nào" Anh dừng lại một lúc, duỗi người, "Ta cho rằng, lưng ta đau. Thật ra, mọi nơi đều đau, nhưng đặc biệt là lưng dưới của ta." Anh cau mày, nhìn Sakura, người dường như đang nhận được câu trả lời từ anh.

Cô cắn môi, "Kaka-sensei, điều đó thật tệ."

Anh gật đầu, "Ta biết."

"Còn gì nữa không?"

"Cơ bắp của ta cảm thấy như tôi vừa mới tập luyện với Gai vậy."

Sakura cố gắng mỉm cười, "Được rồi. Vậy là cơ bắp của thầy bị đau? Và cảm thấy hơi yếu hơn bình thường?"

Anh gật đầu.

"Có thể là Amatoxin," Cô lẩm bẩm với chính mình nhiều hơn là với Kakashi, "Nó sẽ giải thích được rất nhiều nhưng cũng không hẳn "

Cô nhìn lại Kakashi, "Thầy cần uống thứ gì đó." Cô hướng dẫn, "Sau đó, thầy nên nghỉ ngơi một lúc trong khi em tìm ra mọi thứ."

Kakashi thở dài và ngả đầu ra sau, "Đó sẽ là một vấn đề khó."

Sakura đứng dậy, "Em sẽ quay lại ngay. Em phải đi tìm Naruto." Naruto đã đi xa hơn nhiều so với Sakura nghĩ là cần thiết để đun sôi nước. Tìm kiếm nhiều cành cây và khúc gỗ cho ngọn lửa đang gấp rút của họ, cô cho rằng là vậy.

Liếc nhìn lại Kakashi một lần nữa, cô bước ra khỏi khoảng trống. Kakashi không tranh cãi về việc ngủ, hay về việc đứng yên và nghỉ ngơi. Đó là Kakashi - thầy luôn có điều gì đó để nói bởi vì rõ ràng thầy luôn ổn ngay cả khi bị kiệt sức. Và tình trạng của thầy ấy, Sakura nhăn nhó, cô phải tìm Naruto thật nhanh để có thể chẩn đoán chất độc, tổng hợp các thành phần và tìm ra thuốc giải độc.

"Naruto!" Cô gọi to, sau đó đỏ mặt vì sơ suất của mình, gọi to sẽ không an toàn và cô hạ giọng "Naruto."

"Sakura-chan! Ở đây!"

Cô nhăn mặt với tiếng hét lớn từ phía trước, "Từ từ đã." Cô thì thầm.

Cô thấy Naruto đang ngồi bên cạnh đống lửa với một cái nồi đặt trên đỉnh, đun sôi nước, "Này Sakura-chan!"

"Naruto tại sao cậu đi ra xa thế này?"

Naruto cười toe toét, "Đây là nơi hoàn hảo để che giấu khói và hơi nước!" Anh chỉ lên trên tán cây dày, xanh.

Sakura cắn môi. Cô đã không nghĩ về điều đó. Cô đã quá sơ suất nhưng với tình trạng hiện tại của thầy Kakashi? Cô lấy cớ gì để quên một thứ mà ngay cả Naruto cũng có thể nhớ.

Mặc dù vậy, cô gượng cười, "Naruto cậu thật thông minh." Cô hắng giọng, "Dù sao thì tớ đến để nói với cậu rằng Kaka-sensei đã thức dậy."

"Có thật không?" Naruto nhảy lên, "Thầy ấy thế nào?"

"Thầy ấy không ổn cho lắm, Naruto. Tớ chỉ cần một chút thời gian để làm thuốc giải độc và sau đó thầy ấy sẽ ổn thôi."

Naruto thoải mái thấy rõ, "Tốt. Cậu cần thứ gì?"

"Huh?"

"Cho thuốc giải độc?"

"Ôi uh uh, tớ vẫn đang tìm kiếm để tìm ra tất cả. Mặc dù vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng." Cô lấy hy vọng rằng Naruto không thể nhìn thấy được lời nói dối của cô. Naruto không phải kiểu người bình tĩnh, nên hãy lựa chọn yên lặng với cậu ấy sẽ tốt hơn với tình hình hiện tại.

"À- không sao đâu. Cậu rất thông minh Sakura-chan và chắc cậu sẽ sớm tìm ra được thuốc giải."

Sakura gật đầu, theo dõi trên mặt nước trong chậu. Cô giỏi những thứ này phải không? Vậy thì tại sao cô dường như không thể xác định được chất độc. Khi lựa chọn xét nghiệm máu không khả thi, cô phải dựa vào kiến ​​thức của mình - thật không may, dường như không có chất độc nào đáp ứng chính xác các triệu chứng của thầy Kakashi. Không biết chất độc, cô không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra với thầy Kakashi, hoặc sẽ mất bao lâu mới tìm ra thuốc giải độc hay điều này tệ đến mức nào. Trên hết, tâm trí cô bị chia làm hai, lo lắng về tình trạng của thầy Kakashi và lo lắng về nhiệm vụ. Sakura cau mày- câu trả lời cho mọi thứ là chất độc, vậy nó là gì?

Sau vài phút im lặng và suy ngẫm về Sakura, Naruto quay sang cô, "Này, Sakura-chan, chuyện gì sẽ xảy ra-"

"Suỵt."

"Sakura-chan?"

"Tớ vừa nghe có một tiếng động gì đó."

Sakura biết rằng cô đã không nhằm. Lần đầu tiên âm thanh nhẹ nhàng, hầu như không đáng chú ý. Tuy nhiên, lần thứ hai, nó đủ to để nghe thấy. Đối với Sakura, nó nghe như một thứ gì đó mà cô thường nghe trong từ y khoa - âm thanh của một ninja, có thể toả ra sát khí, cố gắng kìm nén lại chakra. Và nó đến từ hướng bên kia.

Cô nhìn Naruto và anh nhìn cô, "Naruto hãy đem nước về và dập lửa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro