Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Tôi phải nói bao nhiêu lần?

Mọi người trong phòng đang nhìn Cale, người đang nói chuyện cùng thánh tử với những biểu cảm khác nhau.

Alberu và Eruhaben thích thú đồng thời hoài nghi.

Ron và Beacrox tự hỏi làm cách nào Cale có thể thiết lập tất cả điều này mà họ không hề hay biết.

Choi Han bối rối. Anh vẫn không thể tin rằng đây thực sự là Cale.

Lock và Rosalyn ngạc nhiên.

Trong khi những người của Cale thắc mắc không biết 'số phận' là gì.

Như Thánh Jack đã nói, Cale cúi đầu xuống. Và vai cậu bắt đầu run lên

"Thiếu gia?" Ron thận trọng gọi Cale.

Khi Cale ngẩng đầu lên, mọi người đều nghe thấy những điều bất ngờ.

Khoảnh khắc Cale nhìn lên, cậu đã phá lên cười. Vẻ mặt cậu hạnh phúc và hoài nghi cùng một lúc.

Ron luôn nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ được nhìn thấy Cale cười như thế này nữa kể từ khi mẹ cậu qua đời.

Không biết sao, Choi Han bắt đầu cảm thấy nóng bừng khi nhìn Cale cười. Anh nghĩ Cale dễ thương vì một vài lý do.

Alberu nhìn Cale một lúc trước khi nhìn sang hướng khác, anh có vẻ đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Tai anh cũng hơi đỏ.

Clopeh đang cười như một kẻ điên si tình. Bud chỉ nhìn chằm chằm vào Cale với cái miệng mở rộng.

Những người khác nhìn cậu như thể cậu vừa mọc thêm một cái đầu.

Cale cuối cùng cũng ngừng cười, cậu lấy tay phủi mặt rồi thở dài.

"Buồn cười làm sao"

Cale chế giễu. Sau đó cậu lại lắc đầu và quay sang thánh tử Jack.

"Cảm ơn, Jack-nim"

Cale cười với anh. Thánh tử Jack có vẻ hơi sốc rồi lấy lại bình tĩnh.

- À vâng, thiếu gia Cale tôi sẽ liên lạc với cậu nếu có chuyện gì khác.

Cale gật đầu. Trước khi tắt thiết bị liên lạc, Jack nhìn Cale một lần nữa.

- Thiếu gia Cale, cậu trông rất đẹp.

Sau khi anh kết thúc cuộc gọi, Cale trở nên bối rối.

'Anh ta đang nói gì vậy?'

Cale tự hỏi trước khi quay sang với những người đang nhìn.

"Chúng ta sẽ tiếp tục"

Sau đó họ lại bắt đầu ăn. Khi Cale cắn một miếng, Alberu bắt đầu nói.

"Thiếu gia Cale thực sự là một người thú vị. Không chỉ sát thủ, người của tộc thú và Elf mà còn cả cặp song sinh thần mặt trời đang chạy trốn nữa."

Alberu hỏi trong khi cười. Cale cười rạng rỡ với anh và chuẩn bị sử dụng cái lưỡi lươn lẹo của mình.

"Ôi, ánh mặt trời của Vương quốc Roan. Niềm vui lớn nhất của tôi là được một người đáng kính như ngài nghĩ vậy.

Tôi không thể cảm thấy vinh dự hơn trong đời. Đó là điều tuyệt vời-"

Không chờ Cale tiếp tục, Alberu giơ tay ngăn cậu lại.

Alberu thở dài. Nụ cười trên mặt anh đã tắt khi anh lắc đầu.

"Im đi. Thật rùng mình khi nghe ngươi nói điều đó. Cậu đang làm ta phát điên."

Cale quay mặt về với biểu cảm thường ngày. Rồi cậu tiếp tục ăn.

Lần này không ai nói gì khác. Chỉ sau khi ăn xong Ron mới hỏi.

"Thiếu gia, nếu ngài không phiền, tôi có thể biết 'số phận' này có ý nghĩa gì không?"

Ron nở nụ cười hiền lành thường ngày.

Cậu cảm thấy ớn lạnh sống lưng trước những lời nói của Ron.

'Thật là một ông già đáng sợ và độc ác.'

Cale nghĩ khi gương mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ. Cậu suy nghĩ một lúc.

"Thông thường, có thể coi số phận là điều gì đó đã được định trước hoặc đại loại như vậy. Nhưng 'số phận' này là một cái gì đó khác.

Nó được đọc là fa-te. Đây là mã đặc biệt được sử dụng cho một nhóm người nhất định.

Fa-te có nghĩa là đối tác. Nói cách khác-"

"Cậu đồng ý hợp tác với chúng tôi?"

Alberu kết thúc lời giải thích của Cale.

Cale nhếch mép.

"Tôi đã đồng ý hợp tác từ khi Eruhaben-nin chữa lành cho Raon."

Sau đó, Cale quay sang Taylor, Cage, Bud, Glenn và Clopeh.

"Mọi người thấy sao?"

Cale hỏi ý kiến của họ. Clopeh nở nụ cười rạng rỡ hơn.

"Cale-nim, chúng tôi đã nói với ngài"

"Miễn là ngài muốn"

"Bất cứ điều gì ngài muốn"

"Chúng tôi sẵn sàng đặt cả thế giới vào lòng bàn tay của ngài nếu ngài muốn"

"Fuck, fa-te hay gì cũng được"

Clopeh, Taylor, Cage, Bud bắt đầu bày tỏ sự kinh khủng của họ.

Cale bỏ qua phần đó.

"Nếu mọi người đều đồng ý. Vậy ngày mai chúng ra sẽ tiếp tục cuộc họp?"

Cale hỏi và mọi người gật đầu. Bữa ăn được kết thúc, mọi người quay về làm việc của riêng họ.

Vào lúc đêm muộn, Eruhaben, Ron, Choi Han và Alberu đang đi xuống hành lang đến phòng ăn.

Họ đã nghe thấy điều gì đó khi đi ngang qua một căn phòng.

Dường như có ai đó đang tranh luận bên trong.

Glenn thở dài.

"Cale tôi phải nói bao nhiêu lần?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro