Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. "Hay là, cậu thử đạt điểm cao hơn Light đi?"

"Light, anh biết gì không?" Sayu cất tiếng, giọng đầy phấn khích. "Hôm nay đi Shinjuku, chị Clarissa được hai anh trai lạ mặt xin số điện thoại đấy!" Hôm nay, sau khi mua quần áo ở Shinjuku, Sayu và Clarissa đều trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi, chân tay rã rời.


Lời nói của Sayu lập tức khiến không gian bữa ăn tối trở nên tĩnh lặng trong giây lát. Clarissa, thoáng đỏ mặt, còn Light lại ngẩng lên, ánh mắt không thể che giấu sự tò mò. Thực ra, Light không quá bất ngờ. Clarissa vốn có vẻ ngoài nổi bật, sắc đẹp ấy chắc chắn thu hút không ít ánh nhìn, vì vậy việc cô được nhiều người chú ý cũng là điều dễ hiểu.


Ngược lại, bà Sachiko, luôn là người quan tâm đến mọi chuyện, lại tỏ ra rất hứng thú với câu chuyện này. Bà mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. "Con bé đẹp mà. Nếu mẹ là con trai, mẹ cũng sẽ thích con bé. Thế, Clarissa phản ứng ra sao?"


Clarissa chưa kịp mở miệng thì Sayu đã vội vàng trả lời, giọng đầy hào hứng. "Chị ấy chỉ cười thôi! Rất bình thản, không hề có vẻ gì là ngạc nhiên. Một trong hai anh đó còn hỏi chị ấy có muốn đi uống trà không, nhưng chị bảo bận học nên từ chối!"


Lời nói của Sayu khiến Clarissa cười nhẹ, không nói gì thêm. Trong khi bà Sachiko và Sayu tiếp tục bàn tán, Light chỉ im lặng, ánh mắt lại vô tình lướt qua Clarissa, một cảm giác khó tả lại chợt dâng lên trong lòng.


Nhưng cảm giác khó tả ấy dâng cao nhất là khi Light chứng kiến cảnh Ryosuke – lớp trưởng của lớp, một chàng trai nổi bật với nụ cười rạng rỡ và dáng vẻ tự tin – tỏ tình với Clarissa ngay trong giờ nghỉ giải lao giữa tiết học.


Cả lớp như nín thở, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Ryosuke, đứng thẳng lưng, tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực, nói với giọng đầy chân thành:"Clarissa, mình thích cậu từ lần đầu gặp cậu. Cậu có thể cho mình cơ hội để cùng cậu đi dạo vào cuối tuần này được không?"


Clarissa thoáng bất ngờ, đôi mắt xanh ánh lên chút bối rối. Cô cắn nhẹ môi, như đang cố tìm cách xử lý tình huống một cách khéo léo nhất.


Không gian xung quanh trở nên im ắng đến mức Light có thể nghe rõ nhịp tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Light, vẫn ngồi ở bàn, mắt dán chặt vào Clarissa bên cạnh. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu đến vậy. Không phải cậu đã từng nghĩ rằng Clarissa được người khác để ý là chuyện bình thường sao? Nhưng giờ đây, khi lời tỏ tình ấy vang lên ngay trước mắt cậu, điều gì đó trong lòng Light như chùng xuống, một cảm giác chẳng thể gọi tên.



"Cảm ơn cậu, Ryosuke. Nhưng mình thực sự rất bận với việc học và các kế hoạch khác. Mình không thể nhận lời, mong cậu thông cảm."


Sự im lặng bao trùm không gian, và Ryosuke, dù ngạc nhiên, nhanh chóng lấy lại nụ cười quen thuộc. Nhưng lần này, nụ cười ấy có chút gượng gạo, như thể cậu chưa sẵn sàng để bỏ cuộc.


"Vậy mình có thể kèm cậu học riêng được không?" Ryosuke nói, giọng nói nhiệt tình nhưng ánh mắt lại mang theo chút kiên quyết. "Ý mình là, mình có thể giúp cậu học. Chúng ta đều biết mình không tệ trong việc này."


Đúng vậy, danh hiệu lớp trưởng và bảng thành tích luôn nằm trong top 10 toàn khối của Ryosuke không phải là hư danh. Sự tự tin của cậu gần như không thể lay chuyển, và việc bị từ chối có lẽ chỉ khiến cậu quyết tâm hơn.


Clarissa thoáng do dự, đôi mắt xanh lướt qua bó hoa trên tay cậu như muốn tìm cách từ chối mà không làm tổn thương Ryosuke. Nhưng trước khi cô kịp trả lời, Ryosuke đã bước thêm một bước gần hơn, cúi người để giữ ánh mắt cô trong tầm nhìn của mình.


"Mình biết cậu bận, nhưng việc học là quan trọng, đúng không? Hãy nghĩ về điều này như một sự hỗ trợ. Mình chỉ muốn giúp cậu thôi." Cậu cười, nhưng sự cố chấp trong giọng nói của cậu rõ ràng hơn bao giờ hết.


Không khí xung quanh như đọng lại, và Light, từ chỗ ngồi của mình, không thể ngăn cảm giác khó chịu mỗi lúc một lớn dần.


Clarissa cảm thấy vô cùng khó xử, đôi môi khẽ mím lại như đang tìm lời để từ chối khéo léo mà không làm Ryosuke mất mặt. Đôi mắt xanh lúng túng của cô lướt qua bó hoa, rồi nhìn về hướng khác, tránh ánh mắt đang chờ đợi của cậu.


Đúng lúc đó, Ayumi và Mai, hai người bạn thân thiết của Clarissa, nhanh chóng lên tiếng giải vây. Ayumi che miệng cười tinh nghịch, giọng điệu cố tình kéo dài đầy hàm ý: "Ryosuke, nhưng mà~ cậu có biết Clarissa hiện đang học kèm với ai không?"


Mai ngay lập tức tiếp lời, đôi mắt lóe lên vẻ tinh quái khi nhìn Ryosuke, rồi nháy mắt với Clarissa:
"Là Yagami Light đó~"


Những lời này như một cú đấm thẳng vào tâm trạng của Ryosuke. Nụ cười trên môi cậu thoáng cứng lại, ánh mắt chợt mờ đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.


Ryosuke chưa bao giờ nghi ngờ năng lực học tập của mình. Là lớp trưởng, luôn nằm trong top 10 toàn khối, cậu có thừa lý do để tự hào về thành tích và sự cố gắng của bản thân. Nhưng đối mặt với cái tên Yagami Light, học sinh xuất sắc nhất trường, người luôn giữ vị trí số một với khoảng cách không một ai có thể vượt qua, sự tự tin của cậu chợt trở nên mong manh, gần như không còn ý nghĩa gì.


Vậy mà cậu còn dám bảo kèm cô ấy học sao? Cậu sao có thể giỏi hơn Yagami Light được chứ?


Cả lớp bắt đầu xì xào. "Là Yagami Light đó!"


"Mình công nhận là Ryosuke học giỏi thật, nhưng để mà so với Light thì..."


Mai không buông tha, tiếp tục nháy mắt đầy tinh nghịch, giọng nói mang theo chút thách thức nhẹ nhàng: "Hay là~ cậu thử đạt điểm cao hơn Light đi? Rồi hẵng học kèm với Clarissa?"


Cả lớp cười ồ lên. "Trò đùa gì vậy? Đạt điểm cao hơn Light sao? Ai có thể chứ?"


"Haha! Không thể nào."


"Cậu ấy luôn dẫn đầu cả trường đó!"


Khi những lời của Mai và Ayumi vang lên, ánh mắt của Light thoáng dừng lại ở Clarissa, sau đó chậm rãi hướng ra ngoài cửa sổ. Cậu cố tỏ ra như không để tâm đến cuộc trò chuyện, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.


Light chưa bao giờ là người tự cao, và việc luôn đứng đầu bảng xếp hạng điểm số đối với cậu vốn chẳng phải điều đáng để tự mãn. Nó thật bình thường. Nhưng lần này, khi nghe Mai nhắc đến tên mình theo cách đầy ngưỡng mộ, cậu lại bất giác cảm thấy một chút hài lòng.


Ánh nhìn của cậu lướt qua Ryosuke, người đang đứng đó với vẻ mặt khó che giấu sự lúng túng. Trong khi đó, Clarissa ngồi yên lặng, nét khó xử hiện rõ trên gương mặt. Và chính điều đó khiến Light thấy lòng mình nhẹ bẫng.


Dù không tham gia vào câu chuyện, khóe môi của cậu vẫn bất giác nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Có lẽ là vì cảm giác tự hào, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là cảm giác chiến thắng ngầm mà cậu không hề cố ý. Dẫu vậy, nụ cười ấy thoáng qua rồi biến mất, như thể chưa từng tồn tại.


Khi Ryosuke cuối cùng cũng quyết định từ bỏ, quay lại chỗ ngồi với một vẻ mặt gượng gạo, bầu không khí trong lớp dần trở lại bình thường. Các học sinh khác nhanh chóng giải tán, tiếp tục chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.


Light ngồi yên tại chỗ, mắt vẫn hướng về cuốn sách trên bàn như thể không quan tâm đến những gì vừa xảy ra. Nhưng sâu bên trong, cậu không thể phủ nhận một cảm giác hài lòng lạ lùng đang dâng lên trong người.


Cảm giác ấy không chỉ đến từ việc Ryosuke rút lui, mà còn từ cách mọi chuyện kết thúc – những lời nói của Mai và Ayumi, phản ứng của Clarissa, và ánh nhìn bất lực của Ryosuke khi nghe đến tên cậu.


Light không hiểu tại sao điều đó lại khiến cậu thấy thoải mái đến vậy. Cậu chưa từng quan tâm đến những chuyện như thế này – những màn tỏ tình công khai, những ánh mắt ganh đua. Nhưng lần này, chỉ riêng việc chứng kiến Clarissa không dễ dàng bị lay động lại khiến cậu cảm thấy như vừa thắng một trận đấu vô hình.


Cậu khẽ tựa lưng vào ghế, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt. Chỉ trong tích tắc, Light đã nhanh chóng xóa bỏ nó, như thể chính cậu cũng không muốn thừa nhận cảm xúc vừa rồi. "Vô lý thật." Cậu nghĩ thầm, lật trang sách, nhưng tâm trí lại không thể hoàn toàn tập trung vào những dòng chữ trước mặt.


.

.

.


Đêm buông xuống, bao trùm cả ngôi nhà trong sự yên tĩnh tuyệt đối. Light ngồi tại bàn học, ánh đèn bàn hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt, chiếu lên từng trang sách mở rộng trước mặt. Cậu vốn dĩ đang tập trung, nhưng một âm thanh khe khẽ từ ngoài cửa làm cậu khựng lại.


Cốc, cốc.


Light nhíu mày, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm. Nhưng chưa đầy vài giây sau, âm thanh ấy lại vang lên, lần này rõ ràng hơn. Cậu đứng dậy, bước đến cửa với chút cảnh giác. Bàn tay chạm vào nắm cửa, cậu xoay nhẹ và kéo cánh cửa ra.


Clarissa đứng đó, dáng người nhỏ nhắn nổi bật giữa bóng tối hành lang. Cô mặc chiếc áo len mỏng, mái tóc vàng buông nhẹ, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ căn phòng phía sau lưng cậu. Đôi mắt xanh của cô ngước lên nhìn Light, mang theo chút lưỡng lự pha lẫn sự nghiêm túc mà cậu ít thấy ở cô.


"Clarissa?"


Light cất giọng trầm, âm sắc có phần thấp hơn thường ngày vì không muốn đánh thức những người khác. "Có chuyện gì sao?"


Clarissa không vội trả lời, chỉ đứng im trong giây lát, như đang lựa chọn từ ngữ. Một làn gió lạnh từ hành lang lùa vào, khiến cô khẽ rùng mình. "Cậu có thể giúp mình giải bài này được không? Bài này có chút phức tạp, mà.. Buổi học kèm của chúng mình tận cuối tuần cơ."



Light thoáng ngạc nhiên, đôi mày khẽ nhíu lại trước lời yêu cầu bất ngờ. Cậu nhìn Clarissa đứng trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn của cô siết chặt quyển sách giáo khoa vào ngực, trông vừa lúng túng vừa cố gắng giữ vẻ tự nhiên.


"Cậu đang lo lắng về bài kiểm tra?" Light hỏi, giọng cậu vẫn giữ âm điệu trầm và điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên chút quan tâm. "Tôi tưởng cậu đã nắm chắc rồi cơ mà."


Clarissa cười gượng, ánh mắt hơi lảng đi. "Mình đã nghĩ mình hiểu bài, nhưng lúc làm thử đề tự luyện, có vài chỗ mình không chắc lắm. Mình chỉ muốn nhờ cậu giảng lại một chút thôi, sẽ không làm phiền cậu lâu đâu."


Cậu im lặng trong một thoáng, rồi khẽ thở dài, kéo rộng cửa thêm một chút. "Được thôi. Vào đi."


Clarissa bước vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn gỗ càng làm không gian thêm yên lặng. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu sáng khuôn mặt cô, để lộ sự bối rối pha lẫn chút biết ơn trong đôi mắt xanh.


Phòng của Light toát lên vẻ ngăn nắp, gọn gàng đến mức hoàn hảo, phản ánh rõ nét tính cách tỉ mỉ và kỷ luật của cậu. Bàn học là tâm điểm của căn phòng, trên mặt bàn, tất cả đều được sắp xếp theo trật tự: một chiếc đèn bàn kiểu dáng đơn giản, cây bút được xếp thẳng hàng cạnh những cuốn vở, và một ngăn nhỏ đựng các dụng cụ học tập khác.


Phía trên bàn học là một kệ sách vừa phải, chứa đầy sách giáo khoa, tài liệu tham khảo, và vài quyển tiểu thuyết cổ điển. Những quyển sách này không hề có dấu hiệu bị xếp lộn xộn hay bị lãng quên – chúng được chăm chút cẩn thận, một số còn được đánh dấu bằng những tờ giấy ghi chú nhỏ.


Căn phòng khiến Clarissa dễ dàng nhận thấy tính cách của Light: kỉ luật, nghiêm túc, tỉ mỉ.


Light đóng cửa lại, rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn học. Cậu kéo thêm một quyển vở, cầm lấy cây bút và đặt quyển sách của cô lên bàn. "Vậy, vấn đề ở đâu? Để tôi xem nào."


Clarissa ngồi xuống, đưa tay lật nhanh các trang sách đến bài tập mà cô gặp khó khăn. Trong ánh sáng dịu dàng, mái tóc vàng của cô óng ánh như mật ong, khiến không gian vốn tĩnh lặng của căn phòng bỗng trở nên ấm áp hơn.


"Mình không hiểu rõ cách phân tích câu này." Clarissa chỉ vào một câu hỏi dài dòng trong sách, giọng nói mang chút ngập ngừng. "Cách cậu giải thích thường dễ hiểu hơn sách nhiều."


Light đang chăm chú giảng bài, giọng nói của cậu trầm ấm và đầy sự tập trung, khiến từng công thức, từng lý thuyết lần lượt được giải thích tỉ mỉ. Cậu không để ý đến thời gian trôi qua, chỉ loay hoay giải quyết từng bài toán, nhưng khi đã quá say mê vào việc giảng giải, Light bỗng nhận ra sự im lặng lạ thường từ phía bên cạnh.


"...Và thế là ra kết quả. Cậu hiểu chỗ này chưa?" Cậu quay sang nhìn, và ngay lập tức, một chút bất ngờ lóe lên trong mắt. Clarissa, vốn dĩ luôn nghiêm túc và tập trung khi học, giờ đây lại ngủ gật từ lúc nào không hay.


Cô ấy không ngồi thẳng, mà đã nhẹ nhàng nghiêng người về phía Light. Đầu cô tựa vào vai cậu, tóc vàng phủ xuống vai cậu, một vài sợi tóc lả tả trên cổ và khuôn mặt. Chỉ có tiếng thở đều đều của cô vang lên trong không gian im lặng của phòng. Trong khoảnh khắc đó, Light cảm thấy một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực.


Cậu không thể không ngạc nhiên về sự ngây thơ của Clarissa, về cái cách mà cô tựa vào vai cậu một cách tự nhiên, như thể điều đó là một hành động bình thường giữa hai người. Light không thể hiểu sao mình lại không ngừng quan sát cô, nhưng một phần trong lòng cậu không muốn thay đổi điều gì. Thật lạ lùng, nó giống như một khoảnh khắc quý giá mà cậu không thể nào bỏ lỡ.


Cảm giác thân thuộc ấy thật đặc biệt, không giống bất kỳ ai khác. Mùi hương thanh mát của Clarissa dường như lan tỏa quanh không gian, một thứ hương nhẹ nhàng, tinh tế mà Light đã bắt đầu nhận ra và cảm nhận rõ ràng mỗi khi cô ở gần. Cậu cảm thấy hơi thở của cô đều đặn, dễ chịu như một làn gió nhẹ trong đêm.


Và mặc dù cậu có thể dễ dàng đánh thức cô, nhưng Light chỉ lặng lẽ nhìn, không muốn phá vỡ khoảnh khắc này. Cậu khẽ điều chỉnh người mình một chút, giúp cô tựa vào vai mình thoải mái hơn. Dù không nói gì, nhưng cảm giác ấm áp từ sự gần gũi này khiến tim cậu đập nhanh hơn.


Clarissa vẫn ngủ say, gương mặt cô yên tĩnh và bình yên đến lạ. Light không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là một sự thôi thúc trong lòng, một cảm giác khó tả mà cậu không thể lý giải được. Cậu chỉ biết rằng lúc này, trong khoảnh khắc im lặng này, cậu chẳng muốn làm gì cả ngoài việc chăm chú nhìn cô gái đang ngủ bên cạnh.


Light nhẹ nhàng gọi tên Clarissa, giọng cậu thấp và êm dịu lạ thường, như thể không muốn làm phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng. "Clarissa...?" Nhưng không có phản hồi. Cô vẫn yên lặng dựa vào vai cậu, hơi thở đều đặn, chứng tỏ cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.


Cậu không khỏi tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo. Đưa cô về phòng, liệu có đánh thức cô giữa chừng? Với ánh mắt chăm chú nhìn Clarissa, cậu quyết định nhẹ nhàng bế cô lên, đỡ lấy cơ thể mềm mại của cô mà không làm cô tỉnh giấc. Cậu không muốn làm phiền cô trong giấc ngủ yên bình này.


Bước chân của Light nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động, dù rằng cậu không thể không cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ cơ thể Clarissa trong vòng tay mình. Cậu đặt cô lên giường, điều chỉnh lại tư thế sao cho cô nằm thoải mái. Rồi cẩn thận, cậu kéo chăn của mình lên đắp cho cô, phủ nhẹ lên cơ thể nhỏ nhắn ấy.


Ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn bàn hơi rọi lên gương mặt Clarissa, làm nổi bật làn da trắng mịn và mái tóc vàng óng ánh của cô. Cô nằm trên giường Light, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều và yên ả. Light đứng đó, cách giường không xa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt trầm ngâm quan sát cô gái đang ngủ say.


"Đúng là không giống cậu thường ngày chút nào." Light lẩm bẩm, một nụ cười thoáng qua trên môi.


Cậu bước lại gần hơn, ánh mắt quét qua từng đường nét trên gương mặt Clarissa. Đôi môi hồng khẽ hé ra như thể cô đang mơ điều gì đó thú vị. Cậu cúi xuống, đôi mắt thoáng ánh lên chút thích thú. Rồi, không kiềm được, Light vươn tay, véo nhẹ lên má cô.


Clarissa nhíu mày, khẽ trở mình nhưng không thức dậy.


"Đồ ngốc." Light lẩm bẩm, giọng thấp vừa đủ để mình cậu nghe thấy. Ngón tay cậu vẫn còn cảm giác mềm mại từ làn da của cô. "Cậu không khó gần như tôi nghĩ." Light từng nghĩ Clarissa sẽ thuộc loại con gái khó gần, chảnh chọe, có lẽ một phần vì ngoại hình xuất sắc của cô, một phần vì những lí lẽ hùng hồn mà Clarissa đã dùng để phản bác ý kiến của cậu trong lớp học. Một phần nữa vì Clarissa không giống những đứa con gái ồn ào mà cậu từng gặp hay những đứa con gái hâm mộ cậu. Light rất được lòng phái nữ, do cậu đẹp trai và học giỏi. Nhưng Clarissa thì khác, cô không hâm mộ cậu, và cũng không nhìn cậu với ánh mắt phát sáng, cô chỉ coi cậu là một người bạn bình thường, không hơn không kém.


Cậu đứng thẳng người dậy, khoanh tay trước ngực, ánh mắt giờ đây dịu dàng hơn hẳn. Light chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy một ai đó thú vị đến vậy, càng không ngờ người đó lại là Clarissa.


Sau khi đứng ngẩn người nhìn cô một lúc lâu, Light quay lại bàn học, nhưng ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi bóng dáng của Clarissa, đang nằm yên tĩnh trên giường, chìm trong giấc ngủ. Cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy trong lòng cậu, một sự lạ lùng mà cậu không thể lý giải. Cậu luôn có thể giữ cho mình sự bình tĩnh và kiểm soát trong mọi tình huống, nhưng lúc này, trước sự ngọt ngào và yếu đuối ấy, mọi thứ như trở nên mờ nhạt.


Bàn tay của Light vô thức nắm chặt bút, nhưng tâm trí cậu lại không còn tập trung vào bài học nữa. Mọi ý nghĩ của cậu chỉ quanh quẩn về Clarissa, về sự dịu dàng và cái cách mà cô tựa vào vai cậu một cách tự nhiên như thể không có gì phải ngần ngại. Cảm giác này... Có gì đó khác biệt. Cậu chưa bao giờ có thể cảm nhận được điều này với bất kỳ ai khác.


Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng quay lại với bài học, nhưng ánh mắt cứ bị kéo về phía cô gái đang ngủ trong phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro