Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Ngày mới

Mối quan hệ của Clarissa với bà Sachiko và Sayu phát triển nhanh đến mức Light không thể không cảm thấy một chút ngạc nhiên. Bà Sachiko, mẹ của cậu, người mà luôn cẩn thận và nghiêm khắc, lại dành sự yêu quý đặc biệt cho Clarissa. Hai người họ có chung sở thích về trà đạo, và bà Sachiko không chỉ tán thưởng tính cách của Clarissa mà còn chia sẻ với cô những bí quyết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày, như cách pha trà, hay cả cách chăm sóc bản thân.



Và rồi Sayu, cô em gái dễ thương của cậu, đã nhanh chóng coi Clarissa như một hình mẫu lý tưởng, điều này khiến Light không khỏi liên tưởng đến đám con gái ở lớp. Cô bé cứ bám theo Clarissa, không ngừng hỏi cô về những điều giản đơn như cách trang điểm, cách chọn trang phục, thậm chí là những câu hỏi ngớ ngẩn về lý do tại sao cô không thử làm mẫu ảnh. Sayu còn nói rằng cô bé không thể hiểu nổi tại sao một gương mặt đẹp như Clarissa lại không được "trưng bày" trước công chúng, mà chỉ có gia đình Yagami mới may mắn được ngắm nhìn mỗi ngày.


Clarissa và Light, dù sống chung dưới một mái nhà suốt gần một tuần qua, lại là hai người ít có cơ hội trò chuyện trực tiếp nhất.


Điều này khiến Light cảm thấy một sự ngạc nhiên nhẹ, dù cậu không tỏ ra quá quan tâm. Clarissa, dù có mối quan hệ rất tốt với mẹ cậu và Sayu, lại ít khi giao tiếp với cậu. Những lần cô nói chuyện với Light đều mang tính chất xã giao và luôn ngắn gọn. Cậu không biết liệu đó có phải là do tính cách của Clarissa hay do chính bản thân mình đã vô tình tạo ra một khoảng cách nhỏ. Điều này trái ngược với những mối quan hệ thân thiết mà Clarissa có với những người khác trong gia đình Yagami.


Đặc biệt, số lần hai người trò chuyện, nếu tính ra, thậm chí còn ít hơn cả những cuộc đối thoại giữa Clarissa và bố của cậu. Chắc hẳn, Clarissa không thấy có lý do gì để làm quen thêm với cậu, và có thể, Light cũng chẳng thấy điều đó cần thiết. Cậu quen với việc giữ khoảng cách, thậm chí với cả người sống trong cùng một nhà. Cậu không phải người dễ dàng để tâm đến người khác, và có lẽ, Clarissa cũng cảm nhận được điều đó, nên đã lựa chọn giữ sự im lặng.


Mỗi lần vô tình đối diện với cô, Light chỉ gật đầu, chào hỏi qua loa rồi tiếp tục công việc của mình. Cảm giác lạ lẫm giữa hai người vẫn như vậy, không ai tìm cách phá vỡ nó. Và trong sự yên lặng đó, cả hai như hai thực thể riêng biệt, tồn tại trong cùng một không gian nhưng chưa bao giờ thực sự kết nối.


.
.
.


"Sayu, Light, Clarissa! Đến giờ dậy rồi!" Giọng bà Sachiko vang vọng từ tầng một, như một thói quen quen thuộc bắt đầu mỗi buổi sáng ở nhà Yagami.


Sayu, luôn là người dậy muộn nhất, lầm bầm một cách mệt mỏi, kéo chăn trùm kín đầu để tránh tiếng gọi. Cô bé không hề có ý định rời khỏi giường cho đến khi bị mẹ trực tiếp bước lên lôi dậy. Light, trái lại, đã tỉnh từ trước khi mẹ gọi, nhưng vẫn nằm yên, như đang tận hưởng những phút giây yên tĩnh cuối cùng trước khi bắt đầu ngày mới.


Còn Clarissa, với thói quen vốn có, luôn là người đầu tiên bước xuống tầng. Cô xuất hiện trong bộ quần áo chỉnh tề, mái tóc vàng luôn gọn gàng, đôi khi là búi củ tỏi, khi khác lại buộc đuôi ngựa, và một sự điềm tĩnh gần như đối lập với không khí vội vã mà bà Sachiko thường phải tạo ra mỗi buổi sáng. Clarissa luôn khiến mọi người bất ngờ bởi sự chỉn chu và đúng giờ của mình, điều mà bà Sachiko không ngừng ca ngợi.


"Clarissa, cháu lại là người đầu tiên dậy rồi. Thật đáng khen!" Bà Sachiko mỉm cười, khi thấy cô gái đang đứng cạnh bàn ăn, rót nước vào ấm trà.


"Cháu quen rồi ạ. Ở nhà, bố mẹ cháu cũng có thói quen gọi dậy sớm như vậy." Clarissa đáp, giọng nhẹ nhàng.


"Nhưng mẹ dậy sớm thì có ích gì khi mà Sayu vẫn còn ngủ như một con gấu đông?" Light lên tiếng, xuất hiện ở đầu cầu thang, áo sơ mi vẫn chưa cài hết khuy.


"Anh Light, không được trêu em như thế!" Tiếng Sayu vang lên từ phòng ngủ, nhưng ngay sau đó là một tiếng rên nhẹ, báo hiệu cô bé vẫn chưa thực sự bước ra khỏi giường.


Bà Sachiko chỉ cười, lắc đầu. "Hai đứa lúc nào cũng như vậy." Rồi bà quay lại nhìn Clarissa, nụ cười trở nên dịu dàng hơn. "Cháu thật khác biệt, Clarissa. Sống cùng gia đình bác thế này, bác thấy thật vui khi có cháu ở đây."


Clarissa khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự ấm áp. "Cháu cũng thấy rất vui vì được sống cùng gia đình bác. Ở đây, mọi người rất tốt bụng với cháu."


Tiếp tục buổi sáng, Light và Clarissa lặng lẽ bước vào bếp, mỗi người tự nhiên chọn cho mình một góc làm việc. Ánh sáng buổi sớm tràn qua cửa sổ, khiến căn bếp trở nên ấm áp và yên bình. Clarissa, vốn quen với việc vào bếp từ nhỏ, nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết.


"Cậu muốn ăn sáng kiểu Nhật hay kiểu Tây?" Clarissa hỏi, đôi mắt xanh nhìn thoáng qua Light khi cô mở tủ lạnh.


Light nhướng mày, thoáng bất ngờ trước câu hỏi. "Kiểu Nhật." Cậu đáp ngắn gọn. "Tôi không nghĩ cậu quen làm món Nhật."


Clarissa nhấc một gói rong biển ra khỏi tủ, đôi môi hơi nhếch lên, như một nụ cười mờ nhạt. "Đừng đánh giá thấp tôi. Tôi đã học được vài món cơ bản từ một người bạn của bố mẹ."


Light không nói gì thêm, chỉ im lặng quan sát. Cậu mở ngăn kéo lấy dao và thớt, rồi nhanh chóng bắt đầu cắt nhỏ rau củ cho món súp miso. Tay cậu di chuyển thuần thục, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc về phía Clarissa, người đang rửa gạo và chuẩn bị nấu cơm. Khoảnh khắc ấy, chỉ một giây lơ đãng, lưỡi dao khẽ trượt khỏi mục tiêu và cứa vào đầu ngón tay của cậu.


Cảm giác nhói đau khiến Light khựng lại. Cậu nhanh chóng đặt dao xuống và nhìn vào vết cắt, máu đỏ bắt đầu rỉ ra.


Clarissa lập tức quay sang, ánh mắt đầy ái ngại. "Light, cậu không sao chứ?"


"Không có gì nghiêm trọng." Cậu trả lời ngắn gọn, giọng điềm tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng việc cậu nhanh chóng dùng tay kia nắm lấy ngón tay bị thương đã khiến Clarissa nhận ra tình hình không đơn giản như Light thể hiện.


"Đưa tay đây." Cô bước đến gần, không đợi cậu phản ứng, nhẹ nhàng kéo tay cậu lại để xem xét vết cắt. "Chảy máu thế này mà bảo không nghiêm trọng?"


Light thoáng cứng người trước sự tiếp xúc bất ngờ, nhưng cũng không rút tay lại. "Chỉ cần rửa sạch và dán băng cá nhân là được."


Clarissa lắc đầu, không để ý đến sự hờ hững của cậu. "Ngồi yên đi, để tôi xử lý."


Trước khi Light kịp phản đối, cô đã mở tủ lấy hộp cứu thương. Clarissa cẩn thận lau vết máu bằng bông gòn, rồi nhẹ nhàng băng lại ngón tay cho cậu.


Light nhìn cô trong im lặng, ánh mắt thoáng chút khó hiểu. "Cậu không cần phải làm vậy."


Clarissa vừa tập trung băng bó, vừa trả lời một cách điềm nhiên: "Tôi nghĩ giúp đỡ người khác khi họ bị thương là điều bình thường."


Light giữ im lặng, đôi mắt lặng lẽ quan sát Clarissa đang tỉ mỉ quấn băng quanh ngón tay mình. Cử chỉ của cô không hề có sự vội vàng hay miễn cưỡng, mà lại toát lên vẻ chăm chú đáng ngạc nhiên.


"Bình thường, nhưng không phải ai cũng làm thế," Light lên tiếng sau một thoáng suy nghĩ.


Clarissa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cậu có đôi phần ngạc nhiên. "Có lẽ vậy, nhưng tôi không nghĩ những việc nhỏ như thế này cần phải cân nhắc quá nhiều. Giống như lúc ở ga tàu vậy."


Cô buộc chặt nút băng, sau đó buông tay cậu ra. "Xong rồi. Lần tới khi dùng dao, cậu nên tập trung hơn. Tôi không chắc lúc nào mình cũng ở đây để giúp cậu đâu." Giọng cô không hề tỏ ý trách móc, mà lại mang theo chút đùa cợt, như thể muốn giảm bớt không khí căng thẳng giữa cả hai.


Light nhìn vào ngón tay đã được băng bó cẩn thận, rồi lại ngước lên nhìn cô. "Cậu không giống những người tôi thường gặp."


Clarissa nhún vai, vừa trở lại với công việc của mình vừa nói: "Tôi cũng không nghĩ rằng mình cần phải giống họ."


Đó là một câu trả lời thẳng thắn nhưng không hề kiêu ngạo, và điều đó khiến Light cảm thấy thú vị. Cậu không đáp, chỉ tiếp tục cắt cà rốt bằng tay còn lại, nhưng lần này, tâm trí cậu có chút phân tâm — Không phải vì sự cố với con dao, mà là vì người đứng cách cậu vài bước chân.


.
.
.


Khi bữa sáng đã xong xuôi, cả ba nhanh chóng dọn dẹp rồi chuẩn bị rời nhà đến trường. Đang chỉnh trang lại đồng phục, Light mới chợt nhận ra rằng với ngón tay bị thương, việc thắt cà vạt là điều bất khả thi.


Cậu khẽ cau mày, liếc về phía Sayu, định nhờ em gái thắt giúp.


Sayu, như thể đã đoán trước tình huống này, bật cười. "Anh nghĩ em biết thắt cà vạt à? Em còn chưa từng thử bao giờ."


Rồi, Sayu nghiêng đầu, ánh mắt lém lỉnh hướng về phía Clarissa, người đang bình thản đi giày ở cửa. "Sao anh không nhờ chị Clarissa? Chị ấy chắc chắn biết mà."


Light thoáng khựng lại trước lời đề nghị của em gái. Ánh mắt cậu lướt nhanh về phía Clarissa, trong lòng không khỏi phân vân. Cậu hít một hơi sâu, bước chậm rãi đến chỗ Clarissa.


Cô vừa buộc xong dây giày, ngẩng lên đúng lúc thấy cậu đứng đó, tay cầm chiếc cà vạt chưa thắt, ánh mắt thoáng chút miễn cưỡng.


"Clarissa." Light bắt đầu, giọng thấp nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh thường thấy, "Cậu có thể giúp tôi một chút được không?"


"Để tôi đoán, Sayu từ chối giúp cậu?"


"Em ấy bảo không biết làm." Light đáp, giọng khô khan, ánh mắt lướt nhanh qua Sayu, người đang cố nhịn cười sau lưng.


Clarissa đứng dậy, tiến lại gần Light. "Được rồi, để tôi xem." Cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cà vạt từ tay cậu. "Đứng yên nhé." Cô nói, âm điệu trầm ổn. Ngón tay khéo léo của cô bắt đầu luồn qua từng nếp gấp vải, tạo thành một nút thắt chỉnh chu.


Light không đáp, ánh mắt dõi theo từng cử động của Clarissa. Cậu chưa từng nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này. Clarissa trông thật bình thản khi giúp cậu thắt cà vạt, và hương thơm thoang thoảng từ cô dường như khiến không khí buổi sáng trở nên dễ chịu hơn. Đôi mắt xanh như hồ nước mùa thu của cô tập trung vào chiếc cà vạt trước mắt, nên Clarissa không để ý rằng Light đang nhìn mình chằm chằm. Mái tóc vàng óng mượt của cô buông nhẹ hai bên, bắt lấy ánh sáng buổi sáng, tựa như những sợi tơ vàng mềm mại, bao quanh khuôn mặt thanh tú với làn da trắng mịn không tì vết.


"Xong rồi." Clarissa mỉm cười, lùi lại một bước để ngắm thành quả, đôi mắt xanh khẽ cong lên đầy hài lòng.


Light cúi nhìn chiếc cà vạt được thắt gọn gàng trước ngực mình với nút thắt chỉnh chu đến mức không thể tìm ra lỗi. Cậu ngước lên, ánh mắt thoáng chút bối rối. "Cảm ơn. Cậu làm tốt hơn tôi tưởng."


Clarissa nhặt túi sách, chuẩn bị bước ra cửa. Trước khi đi, cô quay lại, nụ cười nhẹ trên môi pha chút trêu đùa. "Đừng quá ngạc nhiên. Tôi có khá nhiều kinh nghiệm với những việc như thế này."


.
.


Thực ra, nếu Light để ý kỹ, cậu sẽ bất ngờ nhận ra rằng, Clarissa xuất hiện trong cuộc sống của cậu nhiều hơn cậu tưởng. Từ bạn cùng bàn, người ngồi bên cạnh trong lớp học, cho đến bạn cùng nhà, người chia sẻ không gian trong những buổi sáng yên tĩnh và những buổi tối nhẹ nhàng. Cô luôn ở đó, một phần của nhịp sống hàng ngày, lặng lẽ như một phần không thể thiếu , khiến mọi thứ dần dần trở nên khác biệt.


Light cũng không biết cậu đã vô tình để ý đến Clarissa từ bao giờ. Cứ như vậy, từ những khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt lướt qua cô, cho đến những lúc chẳng hề cố gắng nhưng sự hiện diện của cô lại chiếm lĩnh không gian trong tâm trí cậu. Như lúc này, khi đang ngồi trong lớp học, cậu cũng vô tình liếc mắt qua bên cạnh. Clarissa đang ngủ gật trên bàn, đôi mắt nhắm lại nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh thoát như một bức tranh sống động.


Hôm nay, mái tóc vàng của cô được búi gọn gàng, nhưng vẫn để lại vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt trắng nõn. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống, tạo ra một vầng sáng mờ ảo bao quanh cô, khiến Clarissa trông như thể đang chìm trong một giấc mơ nhẹ nhàng và thanh bình. Những sợi tóc vàng khẽ lay động khi cô thay đổi tư thế, tạo thành những đường cong mềm mại quanh khuôn mặt xinh xắn, càng làm nổi bật làn da mịn màng như ngọc.


Light bất giác đưa tay vén những sợi tóc vàng ấy ra sau vành tai của Clarissa, từng sợi tóc mượt mà lướt qua các ngón tay của cậu, để lại một cảm giác mềm mại kỳ lạ. Cả thế giới như chững lại trong khoảnh khắc đó. Đôi mắt cậu chạm vào làn da mịn màng của cô, và một luồng khí ấm áp bất chợt bao trùm lấy tâm trí cậu.


Nhưng ngay sau đó, một cảm giác lạ lùng khiến cậu bừng tỉnh. Cậu vừa làm cái gì thế này? Câu hỏi như một cú sốc, làm Light giật mình, tay buông thõng về phía bên dưới. Cậu quay mặt đi, mắt không còn dám nhìn thẳng vào cô. Một cảm giác bối rối lướt qua cậu, khiến tim cậu đập mạnh hơn bình thường.


Lúc này, Clarissa vẫn ngây ngô ngủ gật, không hề hay biết gì về hành động vừa rồi của cậu. Light chỉ có thể cúi đầu xuống, tự nhủ với bản thân rằng mình không hề có lý do gì để làm điều đó. Cảm giác lạ lùng ấy vẫn không thôi ám ảnh tâm trí cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro