5. Rắc rối ở ga tàu
Với lịch học ở trường không mấy nhàn nhã, Clarissa chỉ có một ngày duy nhất để xả hơi trong tuần: Chủ Nhật. Những ngày còn lại, cô phải dành trọn tâm huyết vào các bài giảng và các môn học đầy thử thách. Nhưng dù sao, cô vẫn luôn có một thói quen, một nơi để tìm lại sự bình yên giữa những bận rộn của cuộc sống học đường sau một tháng đặt chân đến Nhật Bản. Chủ Nhật là ngày duy nhất cô có thể tìm đến những giây phút riêng tư, tự do, để làm những gì mình thích. Và sở thích của Clarissa là đi tàu điện ngầm đến Shinjuku – Một khu vực sôi động nhưng lại có những quán cà phê đẹp như tranh vẽ, nơi cô có thể thư giãn, tận hưởng một tách cà phê nóng, và chìm đắm trong không gian yên tĩnh ấy.
Cô thích những buổi sáng Chủ Nhật như thế, khi mọi thứ xung quanh vẫn còn vương vấn sự tĩnh lặng của đêm hôm qua, khi những con phố chưa quá đông đúc và những quán cà phê chưa chật cứng khách. Cô có thể ngồi một mình, ngắm nhìn những đám mây bay qua cửa sổ, lắng nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa trong quán, để không gian và thời gian trôi đi một cách chậm rãi. Đó là lúc cô thực sự được làm chủ cuộc sống của mình, khi không có ai yêu cầu cô phải làm điều gì.
Tuy nhiên, sáng Chủ Nhật này, mọi thứ sẽ không diễn ra như kế hoạch. Bắt đầu từ bây giờ, cô phải dành ra buổi sáng hôm nay để học kèm với Yagami Light.
Thực ra Clarissa cảm thấy một chút bực bội trong người từ khi biết điều đó. Cô không hề mong đợi phải dành cả buổi sáng Chủ Nhật quý báu để học, đặc biệt là với một người mà cô chưa từng thực sự giao tiếp nhiều. Yagami Light – Nam sinh luôn được mọi người trong lớp ngưỡng mộ vì sự xuất sắc của mình, luôn là tâm điểm trong mọi cuộc trò chuyện của các bạn gái. Nhưng Clarissa không phải là người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những lời tán thưởng xung quanh, và cô càng không thích ý tưởng phải dựa vào ai đó để cải thiện điểm số của mình.
Tuy nhiên, cô cũng biết rằng đây là một cơ hội không thể bỏ qua. Kỳ thi giữa kỳ đang đến gần, và nếu cô không muốn bị tụt lại phía sau, cô phải học để nâng cao khả năng của mình. Dù không hứng thú lắm, Clarissa vẫn quyết định tuân theo yêu cầu của thầy Akira.
.
Khi Clarissa đến ga tàu điện ngầm để di chuyển đến trường, cô không thể ngờ rằng mình sẽ gặp phải một tình huống phiền phức. Vừa bước xuống cầu thang, cô bị đám đông vội vã đẩy về phía trước. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự, có vẻ là một nhân viên công sở, đột ngột va phải cô, làm cô suýt ngã. Cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng và nhìn lên người đàn ông, định nói lời xin lỗi, nhưng anh ta đã bỏ đi mà không quay lại.
"Thật là một con người bất lịch sự." Clarissa nghĩ thầm. Ở phương Tây, lời xin lỗi không chỉ là phép lịch sự mà còn là cách thể hiện sự tôn trọng đối với người khác. Dù chỉ là một cú va chạm nhẹ, nhưng việc dừng lại và xin lỗi là điều cơ bản mà mọi người thường làm để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp.
Clarissa định tiếp tục bước đi, nhưng ngay lập tức, cô nhận thấy trong tay mình có một chiếc ví. Cô giật mình nhìn vào chiếc ví, nhận ra rằng đó không phải của mình. Chiếc ví này là một chiếc ví da màu nâu, được thêu chi tiết tinh xảo, và nó chắc chắn không phải là một trong những món đồ mà cô đã mang theo.
Trong khi những suy nghĩ hỗn độn chạy qua đầu, cô quay lại, tìm kiếm trong đám đông. Rồi, cô thấy một cô gái trẻ, dáng vẻ lo lắng và bất an, đứng gần đó. Cô gái này dường như đang tìm kiếm điều gì đó, ánh mắt hoang mang lướt qua các khuôn mặt trong đám đông. Chợt, ánh mắt cô gái đó dừng lại, nhìn thẳng vào Clarissa, rồi nhìn xuống tay của cô, ánh mắt chợt sáng lên như thể nhận ra điều gì đó.
Không kịp phản ứng, Clarissa chỉ kịp nhìn thấy cô gái quắc mắt, môi run rẩy khi hét lên: "Đồ ăn trộm!" Tiếng hét vang lên giữa sự ồn ào của ga tàu điện ngầm, khiến không ít người quay lại nhìn, và đám đông bắt đầu tụ tập quanh hai người.
Clarissa lập tức cảm thấy một cơn sóng lạnh chạy dọc sống lưng. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô gái kia đã lao về phía cô, chỉ tay vào chiếc ví trong tay Clarissa và tiếp tục hét lớn: "Cô ăn trộm ví của tôi!"
Cô đứng lặng người giữa đám đông, ánh mắt hoang mang nhìn chiếc ví trong tay, nó bỗng trở thành vật chứng mà cô không hề mong muốn.
Cảm giác lúng túng lan tỏa. Cô nhìn chiếc ví một lần nữa, rồi nhìn về phía cô gái trẻ, thấy vẻ mặt căng thẳng của cô ta. Không còn lựa chọn nào khác, Clarissa vội vàng lên tiếng, cô cố gắng trấn tĩnh: "Tôi không ăn trộm, tôi cầm được chiếc ví này sau khi... bị va vào một người đàn ông, và nó đột nhiên ở trong tay của tôi."
Cô gái không chịu dừng lại, mắt trừng trừng nhìn Clarissa, giọng điệu đầy chỉ trích: "Đừng có nói dối! Cô chắc chắn đã lấy ví của tôi!" Mắt cô gái sáng quắc, sự giận dữ hiện rõ trên gương mặt cô ta. Những lời cáo buộc của cô ta vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ga tàu.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, và Clarissa cảm thấy ngột ngạt khi ánh mắt của họ đổ dồn vào cô. Cô liếc nhanh quanh khu vực ga tàu, tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng không ai có vẻ muốn can thiệp. Cảm giác bị cô lập khiến cô càng thêm căng thẳng, khiến Clarissa cảm thấy như thể mình đang đứng giữa một đám đông đang theo dõi, đang chờ đợi để thấy cô thất bại.
Những tiếng xì xào vang lên như những làn sóng vỗ vào tai: "Cô gái này xinh như vậy mà lại ăn trộm..." Những lời thì thầm đó, dù không rõ ràng, nhưng vẫn đủ khiến Clarissa cảm thấy lòng mình thắt lại. Những ánh mắt đầy nghi ngờ, chua chát như đổ dồn vào cô, khiến cô không thể dừng lại cảm giác rằng mọi người đang nhìn cô như một người ngoài cuộc, một kẻ lạ lùng không thuộc về nơi này.
Nhưng ngay khi tình huống có vẻ sắp leo thang, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
"Cô ấy không ăn trộm."
Clarissa giật mình quay lại, và ngay lập tức, cô nhận ra người vừa lên tiếng. Yagami Light, đứng thẳng lưng, vẻ mặt lạnh nhạt và điềm tĩnh như thường lệ, với đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô gái trẻ. Cậu bước tới gần, dáng đi vững chãi và tự tin, ánh mắt lướt qua cô gái một cách sắc lạnh, rồi dừng lại ở chiếc ví trong tay Clarissa. Không chút do dự, cậu lên tiếng, giọng nói trầm và đầy chắc chắn, như thể không hề có nghi ngờ gì trong lòng.
"Chiếc ví này không phải cô ấy lấy." Light nói, ngữ điệu không thay đổi, lạnh nhạt nhưng đầy thuyết phục. Cậu quay sang nhìn cô gái, ánh mắt như muốn thách thức cô ta, hay bất kỳ ai dám phản đối. "Cô ấy chỉ vừa mới nhặt được nó khi vô tình bị đám đông đẩy vào."
Cô gái trẻ lúc này, dù có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng không dám phản bác. Cô ta chỉ đứng đó, mặt đỏ bừng, nhưng không thể làm gì khác.
"Đưa nó cho tôi." Light nói, giọng cậu lạnh nhạt. Clarissa nhìn cậu một chút, rồi không nói gì, chỉ đưa chiếc ví cho cậu.
Light cầm chiếc ví trong tay, bước nhanh về phía cô gái trẻ đang đứng. Cô gái vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần sau khi bị bẽ mặt trước đám đông. Khi thấy Light tiến đến, cô ta đỏ bừng mặt, mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn cậu. Light giữ khoảng cách, đưa chiếc ví về phía cô ta với một vẻ mặt không hề thay đổi.
"Đây." Light nói ngắn gọn, ánh mắt sắc bén lướt qua cô gái như thể không có gì đặc biệt xảy ra.
Cô gái vội vàng nhận lấy chiếc ví, khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì xấu hổ. "X-Xin... Xin lỗi!" Cô ta lắp bắp, giọng nhỏ dần, dường như muốn biến mất khỏi đây càng nhanh càng tốt. Sau đó, không nói thêm lời nào, cô ta quay lưng đi vội vã, bước chân loạng choạng, hệt như thể cô ta chỉ muốn trốn khỏi ánh mắt của tất cả mọi người.
Đám đông bắt đầu tản đi, và Clarissa nhìn Light một cách khó hiểu, cảm giác như mọi thứ vừa xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp suy nghĩ. Trong khi đó, Light chỉ đơn giản đứng đó, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh như thể cậu vừa làm điều gì đó bình thường.
"Cậu còn định đi đến trường để học kèm với tôi không đấy?" Light quay lại nhìn Clarissa, câu hỏi của cậu khiến dòng suy nghĩ của cô đột ngột dừng lại. Clarissa hơi ngạc nhiên, đôi mắt xanh của cô bối rối lướt qua khuôn mặt lạnh nhạt của cậu.
Clarissa nhanh chóng lấy lại suy nghĩ, cô gật đầu, rồi từng bước một đi bên cạnh Light, rời khỏi ga tàu, cô khẽ nói: "Cảm ơn cậu."
Giọng cô nhẹ, nhưng đủ để Light có thể nghe thấy. Cô không chỉ cảm ơn vì cậu đã giúp giải quyết tình huống căng thẳng vừa qua mà còn vì một lý do khác mà cô không thể diễn đạt ra bằng lời. Cảm giác bị cô lập, bị buộc phải bảo vệ bản thân trong một xã hội xa lạ, làm cô cảm thấy có chút an ủi khi có ai đó đứng về phía mình.
Light không trả lời ngay, ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng, như thể không có gì đặc biệt xảy ra. Tuy nhiên, một nụ cười nhạt, thoáng qua trên khóe môi cậu khiến Clarissa bất ngờ. Dù vậy, cậu chỉ gật đầu nhẹ, đáp lại lời cảm ơn của cô bằng một cử chỉ kín đáo.
"Không có gì." Light nói đơn giản.
.
Khi cả hai đã yên vị trong cùng một chiếc bàn ở thư viện, không gian xung quanh yên tĩnh, Light ngồi cạnh cô, cậu rũ mắt, nhìn xuống bài kiểm tra 15 phút môn Ngữ văn mà Clarissa mới được trả gần đây. Cậu không vội vã, chỉ chăm chú quan sát, đôi mắt quét qua từng câu chữ.
"Vậy là cậu viết sai chính tả quá nhiều." Light lên tiếng, giọng cậu lạnh lùng và điềm tĩnh. "Kiến thức của cậu hổng hơn tôi nghĩ."
Clarissa nhìn xuống bài kiểm tra của mình, nhận thấy những lỗi chính tả mà cô không để ý trong lúc làm bài. Những từ ngữ quen thuộc bỗng trở nên sai sót trong mắt cô, và một phần sự tự tin của cô cũng bị giảm đi. Nhưng cô không tỏ ra ngạc nhiên hay tỏ vẻ bối rối. Đối với Clarissa, việc bị chỉ trích không phải điều gì quá nghiêm trọng, cô hiểu rằng đó là cách để mình học hỏi và tiến bộ.
Light quan sát cô một lúc, rồi tiếp tục, giọng nói có chút thay đổi. "Cậu cần một phương pháp học hiệu quả hơn. Nếu cậu tiếp tục viết như thế này mà không chú ý đến chính tả, sẽ rất khó để tiến bộ hơn trong môn Ngữ văn."
"Đọc thêm từ điển tiếng Nhật sẽ giúp cậu rất nhiều." Light nói, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô. "Nếu cậu không quen với những từ khó hoặc cách sử dụng từ ngữ chính xác, cách tốt nhất là thường xuyên tra cứu. Cậu cũng nên làm bài tập viết nhiều hơn để luyện tập. Hãy tìm những đoạn văn mẫu và sao chép chúng, hoặc tự viết lại những gì cậu đã học. Làm như vậy, cậu sẽ dần dần nâng cao được khả năng của mình."
Clarissa khẽ gật đầu, cảm thấy những lời khuyên này thật hữu ích. "Cảm ơn." Cô nói. "Mình sẽ thử."
Môn Toán quả thật là một thử thách lớn đối với Clarissa. Dù cô cố gắng, nhưng những công thức phức tạp và những phương pháp giải khó nhằn vẫn khiến cô cảm thấy bối rối. Light, như mọi khi, rất kiên nhẫn. Cậu không vội vàng, chỉ từ tốn giải thích từng bước một.
"Đầu tiên, cậu cần hiểu rõ đề bài." Light bắt đầu, giọng cậu điềm tĩnh. "Hãy xem xét những dữ kiện mà bài toán đưa ra, rồi xác định cái mà chúng ta cần tìm. Đừng để mình bị cuốn vào các con số ngay lập tức. Cậu có thấy điểm này không?"
Clarissa gật đầu, chăm chú lắng nghe. Cô quay lại nhìn bài toán, cảm thấy những lời của Light rất dễ hiểu. Mỗi bước cậu chỉ ra đều khiến cô cảm thấy dễ dàng hơn một chút. Khi cô cố gắng ghi lại từng chi tiết, cô bất giác lại ngồi sát hơn vào Light để có thể nhìn rõ bài toán trên cùng một tờ giấy.
Light cảm nhận được sự gần gũi ấy, và trong khoảnh khắc, mùi thơm thoang thoảng từ tóc Clarissa lại thoảng qua mũi cậu. Một mùi hương nhẹ nhàng, dịu dàng. Mặc dù Light không tỏ ra bất kỳ sự thay đổi nào trên gương mặt của mình, nhưng khoảnh khắc này lại bất giác khiến cậu hơi chùng xuống, mất đi một chút sự tỉnh táo bình thường. Tuy nhiên, ánh mắt cậu vẫn không rời bài toán.
"Tiếp theo." Light tiếp tục, giọng cậu vẫn bình thản. "Cậu cần phải áp dụng công thức này. Hãy thử thay các giá trị vào và tính toán xem sao."
Clarissa, dù không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong cậu, vẫn kiên nhẫn làm theo chỉ dẫn của Light. Cô tự mình thử, tay cô nhanh chóng viết ra phép tính, rồi đối chiếu với giải thích của Light.
"Ừm, mình hiểu rồi." Clarissa nhìn lên cậu, ánh mắt có chút ngạc nhiên. "Cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, mình sẽ chẳng biết bắt đầu từ đâu."
Light chỉ khẽ gật đầu. Cậu nhìn xuống bài toán một lần nữa, rồi nói: "Cậu sẽ dần quen thôi. Điều quan trọng là không bỏ cuộc và luôn kiên nhẫn. Nó có thể sẽ không phải là điều dễ dàng, nhưng có thể làm được nếu cậu chăm chỉ."
Clarissa cảm thấy động viên từ sự kiên nhẫn và sự chính xác trong cách Light chỉ dẫn. Cô mỉm cười, cảm thấy một chút an tâm. Việc học có thể là một thử thách, nhưng có lẽ cô sẽ vượt qua được nó, nhất là khi có một thiên tài như Light ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro