4. Toán và Ngữ văn
Bất cứ ai nhìn vào Clarissa Morgenstern lần đầu cũng sẽ nghĩ rằng cô là kiểu người không bao giờ phạm sai lầm. Một cô gái hoàn hảo từ ngoại hình đến thần thái — Thanh lịch, cuốn hút, và luôn giữ được vẻ điềm tĩnh trong mọi tình huống. Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, đặc biệt là trong lớp học Toán hoặc Ngữ văn, thì người ta sẽ sớm nhận ra rằng trong sự hoàn hảo ấy có tồn tại một vài lỗ hổng lớn.
Buổi sáng hôm ấy, lớp Toán bắt đầu như thường lệ, với tiếng giảng đều đều của thầy Nakamura. Bài học hôm nay là về phương trình bậc hai — Thứ gì đó mà Clarissa chỉ hiểu lơ mơ như thể nó là một thứ ngôn ngữ khác. Trên bàn, cuốn sách Toán mở rộng, hàng loạt công thức và con số chạy dọc các trang giấy.
Ở Anh, Toán học thường được coi là một môn học không mấy phức tạp, và Clarissa tương đối ổn với môn này. Hệ thống giáo dục Anh Quốc thiên về tính ứng dụng thực tiễn, với cách dạy dễ tiếp cận hơn với các bài học được trình bày rõ ràng, từng bước đơn giản và luôn có không gian để học sinh thử sức sáng tạo. Bài tập thường chỉ dừng ở mức cơ bản, vừa đủ để kiểm tra sự hiểu biết, chứ không phải được tạo ra để thử thách trí não.
Nhưng ở Nhật Bản, mọi thứ dường như được đẩy lên một cấp độ hoàn toàn khác. Toán học tại đây không chỉ là môn học, mà là một đấu trường, nơi thầy cô không chỉ đòi hỏi học sinh am hiểu vấn đề mà còn yêu cầu họ phải biết phân tích, tối ưu hóa từng bước giải. Áp lực từ những con số và công thức như đè nặng lên vai Clarissa, nhất là khi các bạn xung quanh đều quen với việc xử lý các bài tập một cách thành thạo, họ gần như không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Ngoài ra, ở Nhật, sự xuất sắc trong học tập không chỉ được coi là cần thiết mà còn là một phần của danh dự cá nhân. Đối với Clarissa, đây là một tiêu chuẩn hoàn toàn xa lạ.
Với xuất thân từ một môi trường hoàn toàn khác, Clarissa cảm thấy như mình bị bỏ rơi giữa một đại dương tri thức mênh mông mà cô không biết cách bơi. Dù đã cố gắng hết sức, cô vẫn không thể bắt kịp nhịp độ giảng dạy. Những công thức toán học trên bảng đen trông như những biểu tượng kỳ lạ, khó hiểu mà cô không thể giải mã.
"Clarissa, em giải giúp thầy bài này." Giọng thầy Nakamura vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Clarissa giật mình, đôi mắt xanh khẽ dao động khi cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bảng đen như thể nó là một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng khó hiểu. Các con số và dấu bằng dường như chẳng mang lại cho cô một gợi ý nào. Cô không biết làm.
Cả lớp im lặng chờ đợi. Có vài tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, nhưng Clarissa không bối rối. Cô thẳng lưng, nhẹ nhàng thừa nhận với một nụ cười nhạt: "Thầy ơi, em xin lỗi. Em không biết cách giải bài này."
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng không phải Clarissa. Dù là khi thừa nhận khuyết điểm, cô vẫn giữ được phong thái tự tin, khiến ngay cả sự yếu kém cũng trở nên thanh lịch trong mắt mọi người.
Điều này có lẽ bắt nguồn từ nền giáo dục phương Tây, nơi mà sự tự tin và khả năng thừa nhận sai sót được coi là điều bình thường. Ở Anh, việc nhận lỗi và học hỏi từ sai lầm là một phần quan trọng trong quá trình trưởng thành, không phải là điều đáng xấu hổ. Clarissa đã được nuôi dưỡng trong môi trường đó từ thuở bé, nơi người ta luôn được khuyến khích thể hiện bản thân một cách trung thực và không sợ thất bại. Cô chính xác là một mẫu con gái Anh Quốc điển hình: Tự tin, không thích giấu giếm sự yếu kém.
Light, ngồi ngay cạnh, âm thầm quan sát cô. Cậu không lấy làm bất ngờ. Đây không phải lần đầu Clarissa bị bắt gặp "bất lực" trong môn Toán, và chắc chắn cũng không phải lần cuối. Nhưng điều khiến Light chú ý là cách cô đối diện với sự thật. Không bao giờ có sự lo lắng hay xấu hổ — Cô ta đơn giản chấp nhận rằng mình không giỏi ở một lĩnh vực nào đó, rồi nhẹ nhàng bước qua như chẳng có gì to tát.
Ngữ văn, mặt khác, lại là một câu chuyện còn bi hài hơn cả môn Toán. Bất chấp ngoại hình cổ điển và phong thái như vừa bước ra từ một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, Clarissa lại không thể viết nổi một bài văn trọn vẹn. Những bài luận của cô thường bị nhận xét là quá ngắn gọn, thiếu chiều sâu hoặc đôi lúc... hoàn toàn lạc khỏi chủ đề.
Điều này không hẳn là do Clarissa thiếu cố gắng. Xuất thân từ Anh Quốc, cô vốn quen với cách phân tích văn học trực diện và súc tích, chú trọng vào ý nghĩa tổng thể hơn là đi sâu vào những tầng lớp ý tứ phức tạp. Nhưng ngữ văn Nhật Bản lại hoàn toàn khác biệt: Một thế giới ngôn từ giàu tính biểu tượng, đầy những ẩn dụ, điển cố và sự trừu tượng. Nhiều lúc, Clarissa cảm thấy như mình đang bị lạc lối trong một khu vườn đầy sương mù, nơi từng câu chữ đều đòi hỏi sự am hiểu sâu sắc về văn hóa và lịch sử mà cô chưa có cơ hội lĩnh hội đầy đủ.
"Clarissa, bài văn này thật... ờm, độc đáo." Cô giáo Hoshino nhận xét khi cầm bài của cô lên. Giọng bà nhẹ nhàng nhưng không che giấu được sự thất vọng.
Clarissa, chỉ lặng lẽ bước lên nhận lại bài, đôi mắt lướt qua tờ giấy với những dòng chữ đỏ chi chít trải dài. Cô biết rõ những phê bình ấy không chỉ đến từ việc bài luận quá ngắn ngủi, mà còn từ cách cô diễn đạt ý tưởng một cách thẳng thắn, thiếu sự mềm mại mà môn ngữ văn của Nhật đòi hỏi. Tuy vậy, Clarissa vẫn giữ vẻ mặt bình thản. "Em cảm ơn cô." Cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, rồi cẩn thận gấp bài lại bỏ vào cặp.
Sau khi chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, Clarissa bước ra khỏi lớp, trông chẳng có vẻ gì phiền lòng. Ayumi, và vài đứa con gái khác, lập tức chạy theo sau, cười khúc khích, rồi trêu chọc: "Clarissa, cậu thực sự không sợ Toán và Ngữ văn sẽ phá vỡ hình tượng hoàn hảo của mình sao?"
Clarissa khẽ dừng lại, quay sang nhìn Ayumi, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt. "Chẳng ai hoàn hảo cả." Cô đáp, đôi mắt xanh sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. "Cứ để họ nghĩ gì họ muốn. Mình không sống để làm hài lòng tất cả mọi người."
Ayumi bật cười, bước lên khoác tay Clarissa khi cả nhóm tiếp tục đi về phía sân trường. "Thật không biết nên ngưỡng mộ hay ghen tị với cậu nữa, Clarissa." Cô nói, ánh mắt vẫn không giấu được sự thích thú.
.
Căng tin trường cấp ba ở Nhật luôn là nơi mà Clarissa tỏ ra thích thú nhất. Mặc dù cô không ưa sự ồn ào, náo nhiệt thường trực trong không gian này, nhưng lại không thể phủ nhận sức hấp dẫn của những món ăn đa dạng bày ra trước mắt.
Hàng dài học sinh xếp hàng trước quầy phục vụ, tiếng gọi món xen lẫn tiếng cười nói khiến căng tin như một tổ ong nhộn nhịp. Clarissa bước vào, ánh mắt xanh lướt qua những bảng menu treo trên tường, nơi các món ăn được viết bằng chữ Nhật tròn trịa mà đôi khi cô vẫn phải mất vài giây mới đọc hiểu hết.
Cô đặc biệt yêu thích bento ở đây — Những hộp cơm nhỏ gọn với đủ loại thức ăn được sắp xếp đẹp mắt, từ cá nướng, cơm trắng đến rau củ muối. Đối với Clarissa, sự tinh tế trong cách bày biện món ăn của người Nhật luôn là một điều khiến cô trầm trồ. Bên cạnh đó, những món ăn nhẹ như bánh mochi nhân đậu đỏ hay kem matcha mát lạnh cũng nằm trong danh sách yêu thích của cô. Trái ngược với những bữa ăn đơn giản ở Anh, thực phẩm trường học ở Nhật không chỉ đủ dinh dưỡng mà còn là một trải nghiệm thú vị cho cả mắt lẫn miệng.
Nhưng điều cô thích nhất không chỉ là thức ăn. Đó là khoảnh khắc cô tìm được một góc yên tĩnh gần cửa sổ, nơi ánh nắng dịu dàng chiếu qua tấm rèm trắng. Tại đây, giữa không khí ồn ào xung quanh, Clarissa vẫn có thể tận hưởng sự tĩnh lặng của riêng mình, ngồi nhấm nháp bữa ăn và để dòng suy nghĩ trôi bồng bềnh theo gió.
Khi nhớ lại lần đầu vào căng tin, Clarissa không thể không cảm thấy lạ lẫm. Sự chú ý từ mọi người làm cô cảm thấy hơi khó chịu. Những ánh mắt tò mò của các bạn học sinh khiến cô không thể tránh khỏi cảm giác như mình là một "người lạ" trong một thế giới xa lạ. Làn da sáng mịn của cô nổi bật cùng mái tóc vàng óng, dài mượt mà như ánh sáng phản chiếu giữa đám đông tóc đen huyền bí của người Nhật. Cô không phải là người duy nhất trong số ít những người có mái tóc sáng màu ở trường, nhưng sự khác biệt của cô vẫn đủ lớn để trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Cảm giác này khác hẳn với khi cô ở Anh, nơi vẻ ngoài của cô có thể hòa nhập dễ dàng vào đám đông mà không gây ra một sự chú ý nào. Nhưng tại Nhật, mọi thứ đều mới mẻ và có phần khắc nghiệt. Dù vậy, sau gần nửa tháng theo học, cô đã dần quen với sự chú ý đó. Những ánh mắt tò mò không còn khiến cô cảm thấy quá phiền phức nữa. Cô đã học cách làm ngơ, biết cách không để tâm đến sự soi mói của người khác, mà tập trung vào việc tạo dựng một không gian riêng cho mình. Vẻ ngoài của cô vẫn khác biệt, nhưng nó không còn khiến cô cảm thấy lạ lẫm nữa.
"Cậu lúc nào cũng chọn chỗ này." Ayumi, Mai và Sayuri kéo ghế ngồi xuống đối diện, phá vỡ phút giây yên bình. "Không thấy chán à?"
Clarissa chỉ nhún vai, nở một nụ cười nhẹ. "Không chán chút nào. Mình thích nơi này," cô đáp, ánh mắt lấp lánh khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Bọn con gái nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới, họ bắt đầu trò chuyện về Yagami Light, bạn cùng bàn của Clarissa. Mai, người có vẻ say mê với tất cả những gì liên quan đến Light, bắt đầu nói về anh với vẻ ngưỡng mộ rõ rệt:
"Yagami Light, cậu ấy thực sự rất tuyệt vời đấy. Không chỉ học giỏi, mà còn đẹp trai. Từ khi mình theo học với cậu ấy từ năm lớp mười, cậu ấy luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi. Cậu ấy mà trở thành bác sĩ hay luật sư gì đấy, chắc chắn sẽ là một người rất thành công."
Clarissa im lặng lắng nghe, không tỏ ra quá bất ngờ. Dù cô không mấy quan tâm đến những lời khen ngợi này, nhưng một phần trong cô không thể phủ nhận rằng Yagami Light đúng là một học sinh nổi bật.
Ayumi, không thể bỏ qua cơ hội, thêm vào với một nụ cười có hơi nghịch ngợm: "Nhưng cậu có nghĩ Light luôn giữ khoảng cách với mọi người không? Dù cậu ấy nổi bật, nhưng lúc nào cũng có vẻ xa cách. Không bao giờ thấy cậu ấy cười thật sự, cứ như một bức tượng vậy."
Mai lại tiếp tục, lần này là một chút ghen tị: "Dù vậy, Clarissa, mình thật sự ghen tị khi cậu được ngồi cạnh Light đấy. Mình ước gì mình có thể ở gần cậu ấy hơn một chút."
"Phải rồi! Ai trong trường cũng muốn làm bạn gái của Light!!" Ayumi reo lên. "Cậu ấy được tụi con gái hâm mộ lắm."
Sayuri, cô bạn ít khi tham gia vào cuộc trò chuyện, lần này lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng như thường lệ: "Cậu nghĩ sao về việc cậu ấy và cậu sẽ thành bạn tốt? Đôi khi, nhìn hai người, mình thấy cũng có chút hợp nhau đấy."
Clarissa chỉ nhún vai, một nụ cười nhạt thoáng qua. "Mình chẳng biết nữa." Cô đáp, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn vào không gian trước mặt, trong lòng chẳng rõ là đang nghĩ gì.
.
Khi Clarissa bước vào lớp cùng ba cô gái với bữa sáng đã xong, hộp bento không còn gì ngoài một lớp giấy lót ngoài gọn gàng. Khi cô bước đến gần cửa lớp, thầy Akira Yamamoto, giáo viên chủ nhiệm của cô, bất ngờ gọi lại.
"Clarissa." Thầy nói, ánh mắt ông mang một chút thiện chí. "Em có thể vào phòng giáo viên một lát được không?"
Cô không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu. Cảm giác hồi hộp lạ lùng dâng lên khi cô theo thầy vào phòng giáo viên. Mặc dù cô chỉ vào đây đúng một lần cùng mẹ khi nộp hồ sơ xin học, nhưng hôm nay, cảm giác khác biệt này khiến cô tò mò hơn. Khi bước vào, mắt cô lập tức dừng lại ở góc phòng. Yagami Light đang ngồi đó, như thể đã có mặt từ trước, đôi mắt nhìn lên, không bất ngờ nhưng cũng chẳng giấu vẻ tò mò. Dường như cậu biết điều gì đó mà Clarissa chưa nhận ra.
"Em ngồi đi, Clarissa." Thầy Yamamoto mời, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện với Light. "Tôi muốn nói về một vấn đề quan trọng."
Clarissa ngồi xuống, ánh mắt khẽ liếc qua Light, một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình thản.
"Với kỳ thi giữa kỳ sắp tới, tôi thấy em gặp chút khó khăn trong môn Toán và Ngữ văn." Thầy Yamamoto tiếp tục, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. "Nhưng đừng lo, Light sẽ giúp em. Cậu ấy rất giỏi những môn này, và tôi nghĩ nếu có sự trợ giúp của cậu ấy, em sẽ tiến bộ nhanh chóng."
Clarissa nhìn sang Light, không khỏi cảm thấy hơi bối rối. Dù cô không nghĩ mình cần sự giúp đỡ, nhưng việc được yêu cầu giúp đỡ từ một người như Light lại là chuyện khác. Light chỉ gật đầu nhẹ, đôi mắt sắc bén của cậu không rời khỏi Clarissa, nhưng không nói gì.
"Em không phải lo đâu." Thầy Yamamoto nói thêm, như muốn trấn an cô. "Chúng tôi đã sắp xếp lịch học kèm, và Light sẽ hướng dẫn em từng bước. Tôi tin em có thể làm tốt nếu cố gắng."
Clarissa không trả lời ngay mà chỉ gật đầu. "Cảm ơn thầy, em nhất định sẽ cố gắng."
Light cuối cùng cũng lên tiếng, giọng vô cùng bình thản. "Tôi sẽ giúp cậu, nhưng nếu cậu muốn tiến bộ, cậu cần phải chủ động hơn trong việc học."
Clarissa cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của cậu. Mặc dù không phải là người thích nhờ vả, nhưng cô biết rằng việc này có thể là cơ hội để cải thiện tình hình học tập của mình. Cô chỉ gật đầu lần nữa, đôi mắt xanh lóe lên một chút quyết tâm.
"Được rồi." Thầy Yamamoto cười nhẹ, hài lòng với phản ứng của Clarissa. "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu ngay từ tuần này. Light, nhớ giúp đỡ bạn ấy thật nhiều nhé. Thầy tin ở em."
Light gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Clarissa, như thể đang đọc thấu những suy nghĩ của cô. "Em rất sẵn lòng, thưa thầy."
Thầy Yamamoto nở nụ cười hài lòng trước khi họ đứng dậy, chuẩn bị quay lại lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro