Chu Ly: Vô hối #9
"Tất cả mọi chuyện hãy coi như chưa từng xảy ra, coi như là một giấc mộng là được" Ly Luân từ từ nói ra từng chữ một, giọng nói cũng thực nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ mà y nói ra lại giống như mũi tên tẩm độc hung hăng đâm sâu vào trong trái tim của Triệu Viễn Chu. Hắn há miệng định nói gì đó nhưng lời nói đến cổ họng lại không sao phát ra được.
Làm sao mà hắn có thể coi như không có chuyện gì sảy ra đây? Người đang ở trên cao kia là người hắn đặt trong lòng nói hắn là sao coi như một giấc mộng? Nhưng Triệu Viễn Chu a, Triệu Viễn Chu nếu ngươi đặt y ở trong lòng vì cái gì trong tám năm qua không chịu đến dỗ dành y? Vì cái gì khi y đến tìm gặp lại vô tâm, vô tình nói y là một kẻ bại hoại? Vì cái gì hết lần này đến lần khác làm y tổn thương? Đến rốt cuộc là vì cái gì? Triệu Viễn Chu ngươi có thực sự đặt Ly Luân trong lòng? Hay chỉ là hiện tại y đã buông ngươi xuống nên mới cảm thấy tiếc nuối, mới đưa tay ra với ý nghĩ muốn giữ y bên cạnh? Dù là vì cái gì đi nữa thì cũng muộn rồi. Trên dời này không có thuốc chữa hối hận, mất là mất, tìm không được càng là giữ không xong!
"Ly Luân, ngươi...." vì cái gì mà tuyệt tình như thế? Lời chưa kịp nói ra hết Triệu Viễn Chu đã bắt gặp ánh mắt của Ly Luân nhìn mình, cái cách y nhìn hắn thật xa lạ làm cho hắn giật mình.
"Đừng dùng miệng ngươi gọi tên ta. Mau lăn trở về Tập Yêu Ti, ta không muốn nhìn thấy ngươi" Ly Luân rũ mắt nhịn xuống cơn đau rát do Bất Tẫn Mộc thiêu đốt, y phải hạ giọng của mình đến thực thấp, giống như thì thầm. Y không sợ Triệu Viễn Chu không nghe thấy, hắn là cái đại yêu thính lực không tệ.
"Ngươi..." Triệu Viễn Chu cảm thấy Ly Luân có điểm không đúng liền muốn nhanh chân bước tới gần y nhưng lại bị Ly Luân trừng mắt nhìn tới "Cút!" Ly Luân tức giận quát lên với Triệu Viễn Chu, sau đó vận yêu lực làm ra một mạt rễ hoè từ dưới đất trồi lên bắt lấy Triệu Viễn Chu ném ra ngoài.
Giọng của Ly Luân vang vọng ra bên ngoài khiến cho Ngạo Nhân cùng đám tiểu yêu có chút hoảng hốt nhìn vào trong, theo ánh mắt nhìn đến có một thân ảnh bị rễ cây ném ra ngoài. Nói là ném thì cũng không đúng, hắn thậm chí còn không có đến một chút nào trầy xước, hắn chỉ là bị rễ hoè đem ra ngoài thật nhanh mà thôi.
Triệu Viễn Chu hoàn hồn định xông vào trong nhưng bị Ngạo Nhân cùng đám tiểu yêu ngăn lại ở ngoài, dù cho hắn có dỗ thế nào cũng không chịu cho hắn vào. Hắn cũng là không muốn làm đám yêu mày bị thương, hắn biết Ly Luân thế nhưng rất thích đám tiểu yêu này, nếu hắn làm chúng bị thương sẽ không thể giải hoà.
"Cút về nơi ở của ngươi!" Ngạo Nhân tức giận nói.
"Ngươi là đại yêu Chu Yếm? Chủ nhân của ta khổ sở là do ngươi?" Một cái tiểu thụ yêu lên tiếng.
"Chắc chắn là hắn, yêu khí cùng lệ khí như vậy không hắn thì là ai?" Mấy cái tiểu yêu nhao nhao lên tiếng, gương mặt ai oán nhìn Triệu Viễn Chu.
"Cách xa chủ nhân của chúng ta, đừng có đến gần ngài!"
"Chính ngươi làm ngài khóc"
"Chính ngươi làm ngài đau"
Mấy cái tiểu yêu vào thế thủ, trên tay vận đến yêu lực. Chúng chỉ là mấy cái tiểu thụ yêu hoá hình chưa được bao lâu, làm thế nào mà đánh lại Triệu Viễn Chu. Chúng sợ nhưng là không muốn thấy chủ nhân của chúng lại rơi nước mắt vì tên 'yêu xấu' này. Phải! Chỉ cần là làm chủ nhân của chúng khóc, làm chủ nhân của chúng đau khổ trong mắt đám tiểu yêu này sẽ trở thành 'yêu xấu'.
Bên trong hang động vang đến một tràng tiếng ho thật dữ dội. Triệu Viễn Chu nghe thấy đồng tử liền dãn ra, nhanh chóng hoá thành một làn khói đỏ lướt qua đám tiểu yêu phi vào bên trong. Theo sau là Ngạo Nhân chạy vào, nhưng đám tiểu thụ yêu kia đều bị ngăn lại ở ngoài không sao vào trong được. Ngạo Nhân biết, Ly Luân không muốn để chúng thấy được bộ dáng chật vật, yếu đuối này của y bởi trong mắt đám tiểu yêu Ly Luân thực mạnh, chúng tin tưởng y sẽ luôn luôn là một đại yêu cường đại, sẽ luôn bảo vệ chúng cùng Đại Hoang.
"Ly Luân!" Triệu Viễn Chu vào đến trong thì Ly Luân đã nằm vật trên nền đất, tóc đen dài toán loạn trên gương mặt nhìn rất chật vật. Y một tay túm lấy trước ngực, một tay che ở miệng với ý đồ mang huyết nuốt ngược vào trong không cho trào ra nhưng không thể chống cự, máu tươi rỉ ra theo từng kẽ tay, đỏ tươi một mảng bám trên ngón tay thanh mảnh thon dài, là đẹp nhưng vẫn là nhiều hơn vài phần tang thương.
"Khục...." Ly Luân không để ý đến Triệu Viễn Chu đang đứng ngẩn người nhìn, y muốn vận yêu lực áp chế xuống ngọn lửa của Bất Tân Mộc để giảm bớt đau đớn. Y biết hiện tại y có bao nhiêu chật vật, bao nhiêu khó coi.
Đợi đến khi Triệu Viễn Chu phản ứng, Ly Luân đã bị Ngạo Nhân ôm ở trong lòng, đầu của y đặt ở trên đùi nàng. Nàng thực nhẹ nhàng mà lau đi vết máu trên khoé miệng của y.
"Tí tách" nước mắt giống như hạt ngọc trai của Ngạo Nhân rơi xuống. Nàng khóc đến nỗi gương mặt của Ly Luân ở trước mắt cũng bị nhoà đi, nàng hốt hoảng vội vàng cúi người ôm Ly Luân, dúi cái đầu nhỏ vào lồng ngực của y, trên tay còn không ngừng vận yêu lực với ý đồ chặn lại sự thiêu đốt của Bất Tẫn Mộc "Đại nhân..." Ngạo Nhân ngẩng mặt lên, run rẩy lên tiếng.
Ly Luân nhẹ mỉm, y đưa tay lên lau đi vệt nước mắt của nàng, nhẹ nhàng đem tay xoa xoa lưng của nàng rồi mới nói "Ta không sao, không cần tốn nhiều yêu lực như vậy"
"Ngài có sao!" Ngạo Nhân khóc đến là thương tâm, nhất thời nổi nóng lên tiếng khiến cho bàn tay của Ly Luân đang xoa ở lưng của nàng cứng lại, nụ cười cũng ngay lập tức hạ xuống.
"Ly Luân...ngươi theo ta về Tập Yêu Ti. Ta tìm cách giúp ngươi, hảo sao?" Triệu Viễn Chu giọng điệu run run nói, nhưng hắn không dám đến gần sợ Ly Luân sinh khí sẽ lại ho ra máu.
"Ngươi tại sao còn chưa chịu đi?" Ly Luân không liếc mắt đến liền hỏi.
"Cái đó....ngươi cùng ta về Tập Yêu Ti, ta chắc chắn sẽ tìm ra cách cứu ngươi" Triệu Viễn Chu như là chột dạ khi nghe câu hỏi của Ly Luân vội lảng sang chuyện khác.
"Ha-." Ly Luân cười chế giễu "Nỗi đau do Bất Tẫn Mộc là ngươi ban tặng không cần ở đây làm vẻ mặt như thế"
"Là sự thật, A Ly điều ta nói đều là thật. Ta tuyệt không lừa ngươi" Triệu Viễn Chu vội vàng nói, sau biết bản thân không thể khuyên được Ly Luân liền đánh chủ ý sang Ngạo Nhân, hắn biết Ngạo Nhân không muốn Ly Luân chết "Ngạo Nhân, y không muốn sống vậy ngay cả ngươi cũng muốn y chết?"
"Ta...." Sự thật đúng như Triệu Viễn Chu nghĩ, Ngạo Nhân đúng có chút động tâm quay sang nhìn Ly Luân.
"Không cần" Ly Luân vội nói.
"Ngươi chắc chẵn sẽ cứu được ngài?" Ngạo Nhân ngẩng đầu lên nhìn Triệu Viễn Chu.
"Ta sẽ cố gắng tìm cách"
"Được, ta cùng ngài sẽ theo ngươi đến Tập Yêu Ti, chỉ cần ngài sống ta sẽ làm mọi thứ" Ngạo Nhân liền đồng ý, cho dù chỉ có một chút cơ hội nàng nhất định sẽ thử. Đến nỗi nàng cũng không sợ sẽ bị Ly Luân trừng phạt đã nhanh chóng thay y quyết định là vì nàng biết Ly Luân sủng nàng, này gọi là cậy sủng sinh kiêu.
"Ái Âm....tốn công vô ích" Ly Luân nói.
"Dù có được hay không ta cũng muốn thử. Đại nhân ngài muốn vứt ta ở lại rồi đi tìm cái chết sao? Vậy còn mấy cái tiểu thụ yêu đâu? Ngài nỡ bỏ chúng sao?" Ngạo Nhân liền đặt ra một loạt câu hỏi khiến cho Ly Luân không thể trả lời.
"Hảo đi..." Ly Luân thở dài nói, trong ánh mắt tràn đầy nuông chiều sủng nịnh nhìn Ngạo Nhân.
----------------
Tôi biết sẽ có rất nhiều bạn nghi ngờ mối quan hệ giữa Ly Luân cùng Ngạo Nhân nhưng là cả hai không có chút gì mờ ám hết nhe. Ngạo Nhân là một tay Ly Luân cứu trở về Đại Hoang, nàng vẫn luôn là trung thành đi theo y, chỉ cần là y muốn nàng đều sẽ làm đến. Nên là vì cái gì Ly Luân không thể cưng chiều nàng? Ly Luân là coi nàng như một cái muội muội mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro