Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chu Ly: Vô hối #10

Triệu Viễn Chu đứng một bên nhìn đến, trong lòng không thoát được có một cỗ chua xót dâng lên dường như là muốn phun trào tới nơi. Đáy mắt hắn có chút ươn ướt, hắn vậy mà khuyên không được Ly Luân nhưng chỉ cần Ngạo Nhân lên tiếng y liền đồng ý. Ánh mắt nuông chiều đó của y trước đây đều chỉ nhìn hắn nhưng giờ lại đặt trên người khác, thậm chí còn là hơn cả khi nhìn đến hắn. Trong mắt của Triệu Viễn Chu là cảnh tượng Ly Luân đang nhìn Ngạo Nhân bộ dáng thật si tình, Ngạo Nhân cũng là xem Ly Luân ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Ly-bị nói bộ dáng thật si tình-Luân:????

Ngạo-bị nói ánh mắt tràn đầy nhu tình-Nhân:????

Triệu Viễn Chu rốt cuộc là nhịn không được liền đem Ly Luân cướp về trong lòng mình mà nhẹ nhàng ôm. Ngạo Nhân bị cướp hắn cướp đi Ly Luân liền cứng đơ người, mất một lúc vẫn chưa kịp phản ứng, còn Ly Luân thì mặt ngơ ra thực sự đến là khả ái. Triệu Viễn Chu thầm than, Ly Luân như này quả thực rất giống bộ dáng khi trước.

"Mau thả ta xuống! Ta không phải cái hài tử, ta tự đi" đợi khi Ly Luân hồi thần Triệu Viễn Chu đã đưa y về đến Tập Yêu Ti, y cũng chưa nhìn xung quanh đã dãy dụa kêu lên. Người xung quanh nào là Trác Dực Thần, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh, Bạch Cửu, Anh Lỗi đang ngồi cùng nhau nói chuyện nghe tiếng kêu liền quay qua nhìn. Bùi Tư Tịnh rất nhanh đã phản ứng đưa tay lên che mắt của Bạch Cửu.

"Bùi tỷ tỷ?" Bạch Cửu muốn đưa tay lên gỡ ra liền bị ngăn lại.

"Ở im, trẻ nhỏ không nên nhìn" Bùi Tư Tịnh nói.

"Hừm-.." Trác Dực Thần khẽ hắng giọng.

Ly Luân nghe tiếng nói liền quay đầu ra nhìn xung quanh. Thiên a- Triệu Viễn Chu! Y phải dứt trụi đầu hắn! Con khỉ chết tiệt! Ly Luân nghĩ là làm liền ngay lập tức đưa tay lên nắm lấy đống tóc của Triệu Viễn Chu mà dựt khiến hắn hô lên.

"Aiz, uiiii. Đau, đau! A Ly ngươi là muốn giết phu quân của mình sao?" Triệu Viễn Chu kêu lên nhưng miệng vẫn không an phận mà phát ra vài câu trêu đùa Ly Luân.

"Phu quân của ta? Ngươi mà cũng xứng? Cái miệng khỉ gì cũng nói được! Ta dựt chết ngươi!" Ly Luân tức giận trừng mắt sau lại nhớ ra gì đó nhìn xung quanh tìm kiếm "Ái Âm đâu? Ngươi dám bỏ lại nàng?"

"Kia..." Triệu Viễn Chu chột dạ quay mặt đi, ngay lập tức nghe thấy giọng điệu tức giận từ ca truyền tới "Chu Yếm! Ngươi cút ra đây cho ta!" Chính xác là giọng của Ngạo Nhân.

"Con khỉ nhà ngươi dám khi dễ đại nhân, ta liều mạng với ngươi!" Ngạo Nhân phi vào từ một luồng khí xám biến thành hình dạng một nữ nhân mỹ miều, nhưng là gương mặt nhăn nhó tức giận nói. Nhìn đến Triệu Viễn Chu nàng lại không phân ra được là đại nhân nhà nàng bị khi dễ hay là Triệu Viễn Chu bị khi dễ.

Ngạo Nhân há miệng định nói nhưng lại trần chừ không thôi. Bên kia đám người phải nhịn cười đến lợi hại, lần đầu họ thấy bộ dáng chật vật như thế của đại yêu. Xem ra đoạn thời gian Ly Luân ở đây sẽ có nhiều chuyện muốn xem. Là muốn nhìn xem đại yêu này sẽ làm như nào dỗ hảo nhà mình tức phụ. Ha hả, nghĩ thôi đã thấy cười không ngừng được.

Ly Luân thấy người đến là Ngạo Nhân có chút cứng đờ người sau đó quay sang Triệu Viễn Chu hung hăng tát một cái "bốp" rồi cao giọng mắng "Còn không mau thả ta xuống ta liền nói nàng đem hoả tới đốt trụi lông tóc của con khỉ nhà ngươi xem sau này ngươi xoè đuôi khổng tước kiểu gì?". Ly Luân mở miệng đe doạ, Triệu Viễn Chu đương nhiên là sợ, vội vàng đem Ly Luân cẩn thận thả xuống.

Triệu Viễn Chu chẹp chẹp miệng, quay qua nói với Văn Tiêu cùng Trác Dực Thần "Cho bọn họ hai cái phòng ngủ"

"Không cần, một cái là được, ta cùng nàng ở chung đã quen" Ly Luân tìm tới cái ghế gần đấy rồi buông thả mà ngồi xuống. Ngạo Nhân cũng nhanh nhẹn đi theo đứng ở bên cạnh.

"Không được!"

"Cái này tựa hồ không ổn" Văn Tiêu cũng phản bác.

"Hồ nháo" Trác Dực Thần nói.

"Vì cái gì không được?" Ly Luân nhíu mày.

"Nam nữ thụ thụ bất thân"

"Cái gì là thụ thụ bất thân? Không liên quan, ta cùng nàng đã quen ở một chỗ" Ly Luân nói.

Triệu Viễn Chu trong miệng khô khốc, cái gì mà không quan hệ? Cái gì mà đã quen cùng nhau ở một chỗ? Hắn còn nghĩ Ly Luân vẫn luông tưởng hắn lại không nghĩ đến vậy mà bên cạnh y lại xuất hiện một Ngạo Nhân.

"Này là Ái Âm tỷ tỷ đi? Ta là Văn Tiêu nha" Văn Tiêu mon men lại gần Ngạo Nhân, nở một nụ cười rồi nói.

"Đừng gọi ta Ái Âm, gọi ta Ngạo Nhân"

"Vì cái gì nha?" Văn Tiêu sửng sốt hỏi.

"Ái Âm là tên mà đại nhân đích thân đặt cho ta, chỉ ngài mới có thể gọi" Ngạo Nhân rũ mắt nói.

"Hảo, Ngạo Nhân tỷ tỷ. Tỷ không muốn đại nhân nhà tỷ khoẻ lại sao?" Văn Tiêu thân thiết ôm lấy cánh tay của Ngạo Nhân hỏi.

"Nói bừa!" Ngạo Nhân đem cánh tay của Văn Tiêu đẩy ra. Bùi Tư Tịnh một bên xem đến mí mắt giựt giựt, vì cái gì thủ đoạn dùng với nàng lúc ấy giống nhau? Không có một chút đứng đắn.

"Ồ- vậy nha, hai người vẫn là ở riêng ra hai phòng thôi" Văn Tiêu nói.

"Không quan hệ" Ngạo Nhân lại đẩy đẩy tay của Văn Tiêu ra.

"Ai nha, là có liên quan đó nga. Đại nhân nhà tỷ bị thương đến như thế kia rất cần yêu lực của Triệu Viễn Chu, để hắn ở cùng đại nhân nhà tỷ để dễ dàng chăm sóc. Không đúng sao?" Văn Tiêu nhẹ nhàng phân tích.

"Ừm...." Ngạo Nhân bị thuyết phục, liền nhìn đến Ly Luân đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên ghế, đầu y hơi nghiêng sang một bên được Triệu Viễn Chu nhanh tay đỡ lấy.

"Liền như vậy cũng được, nhưng là..."

"Nhưng là cái gì?"

"Hắn không được khi dễ nhà đại nhân" Ngạo Nhân nói.

Ha hả, khi dễ đại nhân của nàng, Văn Tiêu nhìn sang Triệu Viễn Chu đang đưa tay ra đỡ mặt cho Ly Luân. Liền hắn khi dễ? Hắn có thể sao? Hắn còn là không dám đâu!

"Hắn không dám" Văn Tiêu chắc nịch nói.

"Vậy liền hảo" Ngạo Nhân thở phào nhẹ nhõm, Triệu Viễn Chu một bên nghe được cuộc đối thoại của Văn Tiêu cùng Ngạo Nhân liền giương đôi mắt tán thưởng nhìn đến Văn Tiêu. Bọn Trác Dực Thần ngồi một bên mà ngơ người, Văn Tiêu là đang giúp Triệu Viễn Chu dỗ dành tức phụ?

"Hừm- đừng ôm ấp tay của nàng ta nữa" Bùi Tư Tịnh khẽ hắng giọng nói.

"Ah? Hảo" Văn Tiêu sửng sốt liền buông tay của Ngạo Nhân ra sau đó cười cười mà tiến tới ngồi cạnh Bùi Tư Tịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro