❀năm ngón tay và lòng bàn tay - taegi
Khoảng khắc anh nhặt lấy con hạt giấy trắng phau của tôi bỏ vào cặp, kéo dây và khóa lại, tôi vẫn nhớ cảm giác rộn ràng trong tim.
Anh bước chân vào cuộc đời tôi như một sự vô tình không hề sắp đặt trước. Đơn giản là 'kẻ mới người cũ', khi anh chuyển đến nơi này sống thì tôi đã định rằng sẽ học chung một trường và đường về nhà cũng là một. Chúng tôi kết thân như hai đứa trẻ đã quen nhau từ trước, trong đó có sự mến mộ của tôi dành cho anh.
Tôi lặng lẽ nhìn anh từ phía sau lưng, cố đứng vững trên nỗi đau bất tận mới chợt ùa về. Ngày ấy anh chẳng ốm đến thế, đôi vai chẳng gầy mỏng đến vậy. Cơn gió đến thổi mạnh cho nỗi lòng tôi thêm tê tái, thấy anh dừng lại, ngoảnh về phía tôi và cố nhủ lòng rằng hãy tỏ ra bình thường dù rất khó.
- Là con hạc số bảy trăm đó anh
Có vẻ anh không để tâm đến những con hạc của tôi nên không trả lời, gương mặt cũng chẳng đánh rơi bất kì biểu cảm. Tôi vẫn thấy ổn với điều đó, phải chăng anh không còn cộc cằn, không còn ngăn cản tôi thắt những con hạc giấy với ngưỡng vọng sẽ lên đến con số một nghìn như hồi trước. Tôi từng muốn nói với anh về sự tồn tại của chúng, nhưng đó không phải là thứ để diễn đạt bằng ngôn ngữ hàng ngày. Vả lại, tôi cũng không rõ về giá trị của nó, tôi không biết nó làm được những gì hay thậm chí có thực sự nó có thể làm được. Nhưng nó là hi vọng duy nhất của tôi, biết làm sao được, tôi không phải kẻ sở hữu phép thuật hay là một siêu năng lực gia có thể khiến thời gian dừng lại.
Tôi bước trọn bước chân còn lại đứng bên cạnh anh, nhìn anh chăm chăm, khẽ mỉm cười. Tôi như đang ở trong hiện thực mà cũng như đang trong mơ, đến cả tôi cũng không rõ nữa.
- Anh ốm lại nhiều lắm rồi đấy
- Vẫn còn sức mà
Anh buông một câu nhẹ tênh nối liền khi câu nói của tôi chấm dứt, dường như chẳng sức lực nào để đáp lấy thêm vài từ nữa. Lúc đó tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, rất nhiều rất nhiều, nhưng tôi lại không biết phải nói gì. Tôi với anh đi đến con đường chia ra hai lối, một bên của tôi, một bên của anh. Tôi khẽ thở dài, chút chút mè nheo khi tạm biệt anh, đợi anh đi khuất, tôi mới tiếp tục theo con đường mòn bên kia về nhà.
Khi ánh nắng quá chiều buông dần trên dương thế, phố huyện nơi tôi sống mới hiện lên nguyên hình, nguyên dạng là một ngõ vắng xơ xác, tiêu điều, mòn mỏi. Tiếng sóng rè rè phát ra từ phía trên cột điện, một phút, hai phút, rồi mới bắt đầu nghe thấy tiếng nói của người trong đài. Cảm giác như đang nghe một tiếng ngậm ngùi, thảng thốt, cứ chiều về là phải đối diện với bao nhiêu buồn bã, thê lương, tù túng của nơi này.
Tôi lê chân đi theo từng vách tường, từng hàng đá đóng rêu phủ xanh rờn, từng cột điện đóng dày bụi bắt đầu vàng hoe. Ánh sáng không phải không có, nhưng nó nhỏ bé leo lét không đủ sức để xé tan màn đêm.
Lại thêm một ngày trong lịch tạm ngưng cắt điện để bảo trì. Ngôi nhà nhỏ tối đen như mực, tôi cầm trên tay cây đèn dầu hỏa bé nhỏ mà dân khu tôi gọi là đèn Hoa Kỳ. Tôi đợi ai đó đến đây, thử nhòm ra bên ngoài qua cửa sổ sắt đóng chặt, một lúc sau cửa sổ mở toang, tôi chống tay lên bậc cửa đón tí gió về đêm.
Ánh sáng yếu ớt của thiên nhiên dập tắt, người ta nghe thấy những âm thanh nhỏ nhoi, đơn điệu cũng yếu ớt như vậy. Từng thanh âm cất lên khô khốc giữa đêm vắng lặng, hòa theo ngọn gió hoang vu trên kia đồi thổi xuống. Con đường trước mặt đã sẫm đen hơn nữa, ngay cả vài ba câu hát thì thào vừa rồi cũng cất lên rồi chìm ngay vào bóng tối.
Tôi sống quẩn quanh, bế tắc, vô nghĩa trong một cuộc đời đầy tăm tối, không hi vọng, không niềm tin, cứ thể tôi kéo lê cuộc đời mình đi trong màn đêm, đánh mất cả tuổi trẻ một kiếp người. Dường như gánh nặng cuộc đời đang đè nặng lên tâm hồn chúng tôi. Cái vô tư, hồn nhiên, lãng mạn của những người trong thanh xuân đã sớm mất đi bởi cảnh sống mà cái đơn điệu tẻ nhạt như kéo dài ra hôm qua như thế, hôm nay cũng thế và ngày mai cũng chẳng có gì khác. Đó là những lúc tôi và anh kề bên cạnh nhưng lại cảm thấy xa vời hoàn toàn. Vẫn chạm được nhau nhưng không một cảm xúc, vành tai lạnh ngắt, run rẩy chỉ còn nghe thấy tiếng vỡ tan của nhiều mảnh sao đau đáu vào tim.
Nhưng ngày nào cả hai cũng đều tìm đến nhau, bên cạnh nhau từ chập tối cho đến đêm như một thói quen cố hữu. Đó là cùng nhau ra khúc sông hóng gió, ngắm trăng soi sáng trên mặt sông, nước lấp lánh ẩn hiện lên mắt của người nọ.
Người ấy mặc áo khoác mỏng trùm đầu, im lìm dưới ánh trăng như một mô đất nhỏ. Bóng anh mênh mang ngã xuống một vùng kéo dài đến tận hàng rào như là một sự kéo dài của bế tắc, tàn tạ và vô nghĩa. Thêm vào đó tôi lại thấy anh ngày càng tối mịt, không còn rực rỡ, không còn thuần khiết. Sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thanh âm và sự tịch mịch dường như sắp sửa quanh quẩn tâm trí. Tôi thấy anh chìm trong bóng tối và sự tịch mịch cảm giác như sự sống đang đuối dần, đang lụi tàn dần và con đường tương lai trở nên xa vời, mịt mù.
Hơn thế nữa là bóng hình nhỏ bé của anh với nụ cười ngọt ngào, là giọng nói say rượu khiến người nghe say khướt bỗng dưng tất cả đều nhỏ dần về phía tôi như một nỗi ám ảnh ghê gớm cho sự bấn loạn kiếp người tuổi trẻ trong cuộc đời cũ và đặc biệt nhất cho đến thực tại, buồn chán, ảm đạm vây quanh cả hai con người trong một nơi nhỏ hẹp không lối thoát để rồi ngay sau đó, bóng tối dần dần xâm chiếm, lất át, ngự trị và lan tràn cả không gian khu xóm nhỏ.
Hai mầm cây non nớt mọc lên trên mảnh đất khô cằn và bạc phết. Liệu chúng sẽ lớn lên khỏe mạnh, tươi tắn hay là cuộc đời của chúng sẽ sớm tàn tạ như cuộc đời của bao nhiêu con người bị tuổi trẻ đánh rơi, lầm đường lạc lối.
- Sao hôm qua em không đến?
Một ngày tháng Chạp, gió mát rượi, lồng lộng khắp mọi nẻo phố. Hôm qua anh từ phòng bệnh trở về nhà, lẽ ra tôi nên tranh thủ thời gian, hoặc là gạt hết mọi thứ sang một bên và đến thăm anh, nhưng tôi đã không làm vậy.
Tôi dành nhiều thời gian trong phòng, chỉ để nghe trọn bộ Symphony của nhà soạn nhạc thiên tài Beethoven. Tôi không thấy bản thân am hiểu về nhạc cho lắm nhưng khi nghe có cảm giác tim đập theo nhạc. Lúc trầm lắng, lúc rộn ràng, tất thảy mọi xúc cảm kín bưng trong lòng đều bị từng bản giao hưởng vạch trần. Tình cảm của tôi gần như sự gần gũi, phụ thuộc nên khi trong đầu toàn hiện hình ảnh ấy thì nỗi lòng càng thêm dai dẳng, lại nếm phải vị đắng nghét nơi đầu lưỡi.
- Em bận vài việc.
Không nguyên cớ chính xác và cụ thể, nhưng có vẻ anh nhận ra từng câu chữ run rẩy của tôi.
- Không nhớ anh sao?
- Nhớ chứ.
Tôi và anh thuộc nhóm người ít nói năng, ít hành động, thỉnh thoảng lại buông ra những câu đối thoại nhát gừng. Tôi nhìn anh mờ trân vì đáy mắt ngấn nước. Khoảng khắc mà tất thảy mọi cảm xúc của tôi đều được phơi bày không thể che đậy nữa, tôi đã định anh là hiện tại và tương lai của mình.
Anh không bao giờ luyên thuyên với tôi về chuyện tình yêu cả hai, có vẻ vì tính cách anh như thế nên không thích, hay cũng có thể anh không muốn nhắc đến cái tình yêu mà ai cũng biết trước được tương lai của nó. Tôi chìm trong một nỗi cô đơn thăm thẳm.
..
"Làm sao có thể yêu người khác khi em không yêu chính mình?" Anh nhìn tôi thật nhanh rồi ngoảnh đi chỗ khác, trong câu nói của anh tôi nghe thấy có tiếng thở dài, sau rồi tiếp thêm một câu như lỡ cứa vào tim tôi rồi thì cứa cho nó thật sâu "Anh nghĩ em nên dừng lại trước khi mọi việc quá trễ." Bỗng dưng trái tim tôi đập mạnh, xào xáo lên những cơn bối rối trong lòng. Tôi cúi mặt, đôi tay cố bóp chặt những vết đắng, cắt xiết đôi môi rồi hét lên trước mặt anh như xả giận "Chẳng có cái gì là trễ cả, chỉ có anh lúc nào cũng xem mọi việc đã muộn màng..." Câu nói dài như một bài diễn văn của tôi cứ thế là thảy ra từng câu chữ nối tiếp không ngừng nghỉ. Cuộc sống là sự đánh đổi thế nên tôi không thể có được tất cả. Nhưng "tất cả" ở đây, tức chỉ có một mình anh mà thôi.
Anh trở thành ước mơ, là duy nhất để chờ, một niềm vui duy nhất của tôi.
...
Tôi và anh ngồi giữa một thực tại u ám ngoáy về những năm tháng tươi đẹp trong quá khứ. Tôi không đủ sự mẫn cảm, tinh tế để trĩu nặng trong tâm hồn một nỗi buồn sâu thẳm trước bức tranh nhãn thể của anh, nhưng xúc cảm hiện tại lại là thứ tôi cho rằng có lẽ là đau đớn nhất, bám theo tôi đến suốt cuộc đời.
Thế nhưng tuổi trẻ mòn mỏi, quẩn quanh ấy vẫn chưa chết ước mơ, vẫn chưa thôi hi vọng. Chừng ấy khổ đau trong bóng tối, mong đợi một cái gì tươi sáng hơn. Cái tôi chờ đợi là ở anh. Đáng lý ra tôi đã lãng quên nó, bỏ lại trong kí ức dĩ vãng muôn màu kia, nhưng tình yêu hiện tại đã đánh thức. Có một cái gì đó rất đỗi mạnh mẽ và quyết liệt khiến tôi có thể làm mọi thứ vượt khả năng. Như việc bây giờ tôi đã thắt đến con hạc thứ tám trăm lẻ hai và ngày mai tôi sẽ hoàn thành đủ một nghìn con hạc giấy, giành lấy anh từ vòng tay rộng lớn của ông trời.
Đột ngột, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi đang bao phủ trọn bàn tay bên phải của anh. Năm ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay ấm nồng của anh luôn mang cho tôi cảm giác ngây ngất nắng, một mùa nắng dịu nhẹ chẳng thể làm tổn thương ai. Rồi lại hai, ba giọt nữa... Mắt anh nhòe nước mà tôi chẳng biết làm cách nào để chúng khô đi.
Anh để con hạc giấy vào tay tôi, xoa đầu tôi một cái rồi đứng dậy lảo đảo bước đi. Tôi sững người nhìn theo anh đi lần vào bóng tối, siết chặt con hạc giấy vì thấm ướt.
Đừng xem anh là duy nhất, Taehyung.
____
Phòng số 103 là phòng của anh. Tôi có để ý phòng bệnh này khác với những phòng khác, khi bước vào thoáng mát và dễ chịu hơn, có lẽ vì phòng này chỉ có mỗi mình anh. Với một tâm thế sống lặng lẽ, thì không có gì vui, nhưng cũng chẳng có gì buồn.
Gần xuân rồi, còn anh cứ chôn mình trong mùi sát trùng không ngớt. Tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu anh vẫn còn như trước, mình vẫn như trước, chắc mùa xuân năm nay tôi và anh có thể nắm tay đi đi ngắm anh đào nở.
Cửa chỉ để hé một khe hở nhỏ, gió mát và hơi ấm của điều hòa trong phòng hỗn tạp với nhau thoang thoảng bên tai tôi. Tôi khẽ mở thêm một khoảng vừa đủ để bước vào, bao nhiêu ánh nắng gắt lên từ ô cửa sổ lớn trước mắt vây quanh cơ thể, lan tràn khắp căn phòng.
- Đừng đóng nó. Anh muốn nhìn thấy em từ xa mỗi khi em đến.
Anh muốn được nghe tôi kể mấy câu chuyện nho nhỏ. Tỉ như chuyện của cả hai đã bên nhau, hay là chuyện của riêng tôi thời thơ trẻ, điều giản đơn ở đây của anh là giọng nói là của là một phép ưu tiên. Tôi cười nhẹ, ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ khá lớn, che khuất ánh sáng đang làm chói anh và bắt đầu nghĩ được trong đầu đôi ba bài hát mình thích.
Anh từng bảo tôi có một ngày anh rất là buồn. Buồn như rễ cây cắm sâu vào lòng đất, cái cây càng lớn thì bên dưới rễ của nó càng đâm sâu hơn. Ví von vậy thì có lẽ nỗi buồn ấy không phải vừa mới xuất hiện, tôi nhẹ nhàng đặt đầu anh vào ngực mình, mái đầu đen nhám nhiều cọng sần sần, thô ráp cạ vào thớ cơ thịt như bị nhiều mũi kim nhỏ chích lấy, nhưng tôi chẳng lấy một cái gì đó gọi là khó chịu; nào kể em nghe, em sẽ làm anh dễ chịu như lúc người ta vẫn hát.
- Em hát cho anh nghe nhé?
Tôi đột nhiên chỉ muốn hát chứ không muốn hàn huyên như sở thích trước đây của tôi khi bên cạnh anh. Tôi chọn bài hát tôi nghe gần đây nhất của Nat King Cole rồi nhẹ nhàng cất giọng.
"Smile though your heart is aching
Smile even though it's breaking
When there are clouds in the sky
You'll get by..."
Hình ảnh anh khép mắt nằm trước mắt tôi có một cái gì đó thật nhẹ nhàng và sâu lắng như tác phẩm piano cover bản "Its hard to say goodbye" của Michael Ortega, như một thoáng mơ có sương mù đặc quánh giăng kín.
Ngày tôi tự hỏi những cánh hoa phai tàn thật nhanh liệu có bay xa mãi, mây và gió ngoài kia liệu có phải là linh hồn của anh hóa thành... cũng là ngày mà thế giới của chính mình chính thức sụp đổ. Tôi nhìn những con hạc giấy trắng phau được đựng trong hũ thủy tinh mờ trân trên mặt bàn và đỗ gục như cách nó sẽ rơi xuống đất và vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro