Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 6

A Tương thật sự không rõ, hai người đi dạo phố sao lại bởi vì một bữa tiền trà mà biến thành ba người đi?

Hơn nữa rõ ràng có ba người, vì sao vẫn là nàng châm lửa, nàng nướng bánh bao, nàng pha trà?

Rõ ràng hai người bọn họ đi nhanh chân hơn một chút thì giờ này có thể ở khách điếm, ăn ngon nghỉ ngơi cho tốt rồi. Kết quả hai người hết lần này tới lần khác lại đi rất chậm rất chậm, khiến cho bọn họ hiện tại phải trú ở trong miếu hoang này ăn bánh nướng.

Ôn Khách Hành chống đầu nhìn Chu Tử Thư bên cạnh: "A Nhứ."

Chu Tử Thư cũng nhìn y, nghe được từ trong miệng phu nhân gọi ra tên người khác, phản ứng đầu tiên trong lòng là 'lộp bộp' một tiếng, sau đó nhớ tới A Nhứ chính là mình nên vội vàng lên tiếng: "Ừ?"

"Không có việc gì, ta chỉ là muốn gọi ngươi thôi."

A Tương:... Nàng muốn mù mắt quá!

Chu Tử Thư đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, đó là ba tháng sau khi bọn họ thành thân, hắn phụng mệnh không ra ngoài hai tháng.

Một buổi tối đầu tháng 7 trở về, đêm đó Ôn Khách Hành cười so với hiện tại còn vui vẻ hơn.

"Tử Thư, ta..."

"Một mình ở nhà có thích ứng được không? Ở Thiên Song ta vẫn còn nhiệm vụ, ta sẽ phải đi trong một thời gian ngắn."

"Ta... Ta không sao, chỉ là có chút nhớ ngươi, ngươi đi làm nhiệm vụ nhớ cẩn thận một chút."

Hắn khi đó vội vàng đi làm nhiệm vụ, bây giờ nhớ lại, lúc ấy Ôn Khách Hành hình như có chút mất mát.

Sau đó chờ hắn trở về, hắn liền không thấy qua bộ dáng Ôn Khách Hành vui vẻ tươi cười lần nào nữa.

Sao lại còn có chút muốn rơi nước mắt đây? Ôn Khách Hành bị hắn nhìn cũng có chút khó chịu, cảm xúc này sao còn mang theo sự lây nhiễm?

"Ta, ta đi giải quyết việc một chút." Ôn Khách Hành bối rối rời đi, vừa rồi y có một cỗ cảm giác hít thở không thông, nhưng cũng không đến nỗi quá khó chịu, cho nên mới tìm một lý do để trốn ra, vẫn là đi trấn nhỏ chơi một chút đi, sẽ giúp y giảm bớt tâm tình.

Trong lúc Ôn Khách Hành đi ra ngoài, A Tương có chút đồng tình nhìn về phía Chu Tử Thư, lấy hiểu biết của nàng đối với chủ nhân, chủ nhân hơn phân nửa là tự mình đi ra ngoài chơi.

Nàng có chút đồng cảm với người mới này của chủ nhân: "Bánh cô nương đây vừa mới nướng xong, ngươi có muốn ăn không?"

Nha đầu này, ngược lại rất đáng yêu, trách không được Ôn Khách Hành ngày ngày mang nàng ở bên người. Chỉ là sau đó nghe Ôn Khách Hành nói nha đầu này bị một tiểu tử họ Tào nói hai ba câu đã bắt cóc đi được, ngay cả chủ nhân nuôi lớn nàng là y cũng không cần.

Chu Tử Thư nhận lấy bánh bao nướng của A Tương: "Đa tạ."

"Ai ~" A Tương rùng mình một cái: "Ngươi đừng như vậy, cô nương sợ nhất người khác nói lời cảm ơn, còn không bằng ra ngoài đánh một trận."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một lão nhân mang theo một đứa nhỏ xông vào.

Lão nhân gia kia đang bị trọng thương, hẳn là còn đang bị người nào đó đuổi giết.

Lúc nói chuyện, Chu Tử Thư mới phản ứng lại được, một nhà Trương Ngọc Sâm bị diệt môn...

Có vẻ như điều này vẫn không thể thay đổi. Kiếp trước, hắn mấy tháng không về nhà, chính là vì điều tra về lưu ly giáp.

Giữa tháng bảy, Ngũ Hồ Minh đột nhiên làm khó Quỷ Cốc, song phương huyết chiến nhiều ngày. Chờ người của Thiên Song chạy tới, hết thảy đều đã chấm dứt, từ nay về sau trong giang hồ không còn ai nhắc tới lưu ly giáp nữa.

Trên người tiểu hài tử này, chắc là có một khối. Trương Ngọc Sâm bị diệt môn, còn có một người từng được ông ta cứu bây giờ đang liều mạng cứu hài tử của ông ta.

Kiếp trước mình chính là làm ác quá nhiều, cho nên báo ứng mới liên lụy đến Ôn Khách Hành cùng hài tử.

Hắn bất giác nhìn về phía tay mình, cho dù là kiếp này, trên đôi tay này của hắn vẫn bị dính đầy máu tươi.

Cho nên khi đối mặt với lão giả nhờ vả Chu Tử Thư trực tiếp đáp ứng. Hắn nguyện ý đi làm việc thiện, chỉ cầu ông trời đem chuyện này tích lên người Ôn Khách Hành cùng hài tử của bọn họ là được.

A Tương ở một bên nhíu mày, bị Điếu Tử quỷ diệt môn? Điếu Tử quỷ đã chết rồi mà, chẳng lẽ hắn thật sự biến thành quỷ đi diệt môn nhà người ta?

Có điều rất nhanh A Tương trong chốc lát liền bỏ đi ý nghĩ này. Khi giao thủ với người tới, vài chiêu hạ xuống A Tương liền nhận ra người này chắc chắn không phải là Điếu Tử quỷ.

Đánh xong, ba người đi bộ biến thành bốn người đi. A Tương cảm giác bọn họ không phải đến dạo phố, mà bọn họ đến thu nhận người vô gia cư mà.

Chủ nhân lại không đáng tin cậy, lúc này cũng không biết đã đi làm gì, họ đánh nhau xong người vẫn còn chưa hiện thân.

Ôn Khách Hành cũng là một người không cần nhắc đến, A Tương bên này đang oán giận, bên kia Ôn Khách Hành liền cầm quạt nghênh ngang đi vào.

"Tội lỗi quá, ta mới đi ra ngoài trong chốc lát, sao dưới đất lại có một đống người nằm ở đây rồi?"

"Điếu Tử quỷ truy sát hậu nhân Trương Ngọc Sâm." A Tương nói ra câu thập phần ý vị, Ôn Khách Hành chỉ nhìn nàng một cái gật đầu ý bảo mình biết.

"Đây là tiểu hậu nhân của Trương gia sao?" Ôn Khách đi tới bên cạnh Trương Thành Lĩnh đang rơi kim đậu*

*Rơi nước mắt

"Vâng." Trương Thành Lĩnh tuy rằng đau khổ nhưng vẫn gật đầu, cậu là hậu nhân của Trương gia, và cũng có lẽ là hậu nhân duy nhất.

"Chủ nhân..." A Tương đi tới hùng hổ nói, đem chuyện sau khi Ôn Khách Hành đi đều kể lại hết ra.

Ôn Khách Hành kinh ngạc nhìn thoáng qua Chu Tử Thư, người này thoạt nhìn không giống là người thích xen vào việc của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro