Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5

Nghĩ biện pháp nào đây? Trong đầu Chu Tử Thư hiện lên vô số biện pháp không đáng tin cậy, cuối cùng vẫn bị mình phủ quyết.

Thật sự là kiếp trước hắn không có kinh nghiệm gì, hai người đều hồ đồ liền thành hôn, cho nên đừng thấy hắn sống tận hai kiếp rồi nhưng ở phương diện truy người này, một chút kinh nghiệm cũng không có.

Loại cảm giác thất bại này, nhất thời thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

"Công tử tổng cộng hết 70 văn, lần sau người lại đến tiếp nhé!"

Thanh âm của tiểu nhị truyền đến tai Chu Tử Thư. Tiền?! Hắn có chủ ý rồi.

Chu Tử Thư vui vẻ đi về phía Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành trong lòng nghi hoặc, nhanh như vậy đã tới? Có điều y cũng vui vẻ tiếp nhận, dù sao hiện tại trong lòng y cũng mang ý đồ bất chính.

"Công tử, tại hạ vừa mới ở đầu đường vô ý làm mất túi tiền, không biết công tử có thể cho ta mượn một bữa tiền trà này hay không."

"Nghĩ đẹp vậy, ngươi là ai? Chủ nhân nhà ta có quen biết ngươi sao?" Ôn Khách Hành còn chưa kịp nói chuyện thì A Tương đã nhanh chóng cướp lời.

"Cô nương yên tâm, khoản hồi báo của tại hạ tuyệt đối làm cho hai vị hài lòng."

"Ngươi nói hài lòng thì sẽ hài lòng sao? Cô nương còn nói nếu làm cho Thiên Vương lão tử hài lòng thì sao."

Hắn thế nhưng lại quên, nha đầu bên cạnh Ôn Khách Hành này móng vuốt cực kỳ sắc bén.

Ôn Khách Hành mới đến phủ không lâu, con gái của Vương đại nhân từng tới cửa khiêu khích, khi đó hắn đã ra ngoài làm nhiệm vụ, nghe nói Ôn Khách Hành còn chưa nói gì, Vương tiểu thư kia liền bị nha đầu này mắng cho ra khỏi cửa lớn, trở về liền sinh bệnh nặng.

Cũng may Ôn Khách Hành lúc này lại mở miệng: "A Tương, không được vô lễ."

"Chủ nhân!" A Tương tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không mở miệng nữa.

"Tiền này ta có thể cho vay, nhưng công tử tính toán làm thế nào để trả nợ? Ta là một người cho vay tiền, nhưng không có ý định sẽ người khác trả lại ta đúng là tiền, ta cần thứ gì đó khác." Ví dụ như bán mình trả nợ, lấy thân hứa hẹn gì đó chẳng hạn.

Ngẫm lại bộ dáng ôn hòa của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư liền mở miệng nói: "Ta có thể bảo vệ ngươi."

"Khụ~" A Tương không nhịn được mà sặc cười ra tiếng, nhanh chóng lấy tay che miệng lại. Quỷ Cốc cốc chủ cần người khác bảo hộ? Đây là trò cười lớn nhất mà nàng từng nghe.

Bảo vệ... Ta? Ôn Khách Hành có chút không thể tin được, y đã nghe được cái gì thế này? Ai cho hắn ảo giác, làm cho hắn cho rằng mình rất yếu?

Gian nan điều chỉnh biểu cảm của mình, Ôn Khách Hành giơ tay kéo người vào trong ngực, nhưng mà kéo... Người lại không có động đậy.

Ban đầu Chu Tử Thư không biết Ôn Khách Hành muốn làm gì, vì thế hắn cứ đứng không nhúc nhích. Nhưng đối diện với biểu tình hoài nghi nhân sinh của Ôn Khách Hành, lập tức thả lỏng thân thể, theo lực đạo của Ôn Khách Hành mà ngồi xuống đùi y.

Kết quả là kết quả như vậy, quá trình này cũng là một quá trình như vậy, tại sao Ôn Khách Hành hiện tại lại cảm thấy trong lòng không được thoải mái như vậy?

Quên đi, quên đi, mỹ nhân đang mang trong lòng thì cảm giác không thoải mái được tính là cái gì?

"Bảo vệ ta? Vậy công phu đó có tốt hơn ta không? Ta phải kiểm tra hàng hóa đầu tiên nha." Ôn Khách Hành nói xong tầm mắt mập mờ chuyển đến cổ áo Chu Tử Thư, giống như một giây sau sẽ dùng quạt vén cổ áo người ta ra.

A Tương không muốn nhìn bèn quay đầu đi. Chủ nhân nha! Người có thể dung ánh mắt nhìn người chuẩn của người mà xme xem người trong lòng người đi.

"Được." Chu Tử Thư nói xong, không biết tại sao chỉ bằng một động tác. Chờ cho A Tương quay đầu lại thì vị trí của hai người đã được hoán đổi cho nhau rồi.

Ôn Khách Hành đầu óc bị kẹt lại, mờ mịt nhìn A Tương. Không đúng, hắn ta không thực sự thử.

Có điều là hiện tại động tác này, cũng... Cũng có thể tiếp... Tiếp tục đùa giỡn. Không, không sao, đây cũng không phải chuyện gì lớn cả.

A Tương hiện tại mắt tràn đầy kích động, chủ nhân tuy rằng mù, nhưng hắn không câu được người nọ. Người nọ cùng chủ nhân hoàn toàn không nghĩ tới cùng một chỗ, cũng may còn tốt.

Tuy rằng hiện tại đang ngồi trong lòng người khác nhưng Ôn Khách Hành không thua trận nào. Nghiêng người dùng quạt nâng cằm Chu Tử Thư lên: "Lãng Lãng Càn Khôn này, không bằng buổi tối chúng ta tái chiến?"

Chu Tử Thư theo tâm ý của y mà ngẩng đầu lên cùng y đối diện. Từ khi nhìn thấy Ôn Khách Hành, hắn đã có một loại cảm giác không chân thật.

Vừa nhìn thấy Ôn Khách Hành liền không muốn dời mắt khỏi y, sợ một giây sau y sẽ biến mất.

Ôn Khách Hành bị Chu Tử Thư nhìn đến đứng ngồi không yên, cũng không phải y không quen bị người ta nhìn chăm chú, mà là đáy mắt người này có cả tia bi thương và ái mộ.

Y thậm chí hoài nghi, mình có phải đã từng vứt bỏ người ta hay không?

"Ta đã từng gặp qua các hạ rồi sao?"

Gặp qua, đâu chỉ gặp qua thôi đâu, chúng ta còn có một hài nhi chưa xuất thế, chỉ là điều đó là chuyện của trước kia.

"Không có, tại hạ cũng là lần đầu tiên gặp Ôn công tử."

A Tương lần này phản ứng nhanh, đang muốn đập bàn thì bị ánh mắt Ôn Khách Hành ngăn lại.

Ôn công tử? Nếu đây là lần đầu tiên gặp nhau, vì sao biết y họ Ôn? Người này có lẽ là được người khác phái tới.

Ôn Khách Hành biết lưu lại một người như vậy ở bên người có bao nhiêu nguy hiểm, luôn luôn đều là thà giết sai còn hơn bỏ sót. Nhưng vừa rồi A Tương muốn động thủ, trong đầu hắn chỉ còn lại ánh mắt vừa rồi của người này, ánh mắt đó làm cho y luyến tiếc động thủ.

"Ta tên Ôn Khách Hành, dám hỏi các hạ..."

"Chu..." Chu Tử Thư không muốn lừa Ôn Khách Hành, nhưng hiện tại cũng không muốn để Ôn Khách Hành biết chuyện trước kia của mình, nếu biết quá nhiều dễ rước họa vào thân.

Mà hắn thân mang thất khiếu tam thu đinh, nếu xảy ra chuyện lớn, rất khó để bảo vệ Ôn Khách Hành chu toàn được.

Trong lúc nhất thời, chỉ có thể mang theo áy náy nói: "Chu Nhứ."

Đợi hắn rút đinh ra, chắc chắn sẽ hướng phu nhân thỉnh tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro