Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 39

Lúc A Tương trở về là vào ngày tuyết rơi, bởi vì tuyết rơi dày không tiện đi lại nên nàng vốn về đến là ngày 27 nhưng lại trì hoãn đến tận ngày 30.

Mắt thấy trời sắp tối, Ôn Khách Hành vẫn đứng ở cửa trái phải nhìn không thấy người. Hiện giờ thai nhi trong bụng đã hơn bảy tháng, thân thể y cồng kềnh đến lợi hại, nước tuyết nhuộm ướt giày y chỉ có thể đỡ eo đi lại. Mấy tháng không gặp này, y cực kỳ nhớ A Tương.

"Nha đầu kia hôm nay có thể về kịp." Đầu vai trầm xuống, thanh âm quen thuộc truyền đến, Ôn Khách Hành thuận thế tựa vào trong ngực người tới, muốn lười biếng.

"Ngược lại là ngươi, để nhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ?" Chu Tử Thư giúp y thắt chặt áo choàng vừa rồi mới khoác lên người.

"Ta đây không phải là lo lắng sao, trời tuyết rơi dày đặc này không tiện đi đường, nha đầu kia cả ngày phong ba trên đường rồi. Mà tại sao ngươi lại ra ngoài này rồi? Đêm giao thừa hôm nay đầu bếp về nhà, ngươi bảo dì La cùng Thiên Xào chuẩn bị cơm tối sao?" Ôn Khách Hành kinh ngạc mở to hai mắt. Được lắm, Chu Tử Thư, lá gan lớn lắm, dám để dì La hầu hạ?

Chu Tử Thư sờ sờ mũi: "Còn không phải là ngươi nghịch ngợm, nhất định phải ra ngoài chờ. Ngoan ngoãn theo ta trở về, bằng không A Tương trở về ta phải treo Tào Úy Ninh lên."

"Chu huynh! Cái này liên quan gì đến ta?"

"Chủ nhân!" Thanh âm của hai người liên tiếp vang lên, Ôn Khách Hành vui mừng xoay người, vốn bị Chu Tử Thư dỗ dành lên một bậc thang giờ phút này lại rất nhanh đi xuống, Chu Tử Thư sợ tới mức vội vàng đưa tay ra đỡ.

A Tương lần này cũng không dám liều lĩnh nữa, bụng Ôn Khách Hành quả thực rất nổi bật.

"Chủ nhân chủ nhân, ta có thể sờ nó sao?" A Tương mắt ánh lên tia lục quang, Chu Tử Thư cẩn thận đưa tay che chắn, sợ A Tương đụng phải Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành lộ vẻ khó xử, nhìn trái nhìn phải một chút: "A Tương, chúng ta vẫn còn ở trên đường đấy."

A Tương lập tức bịt miệng lại, phảng phất phạm phải sai lầm lớn gì đó. Ôn Khách Hành ngược lại nở nụ cười, nha đầu này vẫn như trước.

Mấy người náo nhiệt trở về nhà, lúc này mới có chút không khí đón năm mới. Dì La đã làm xong nhân sủi cảo, mì cũng đã chuẩn bị xong, chờ cho mấy tiểu bối trở về vừa vặn có thể hỗ trợ làm sủi cảo. Dì La không khỏi vui vẻ, một phòng sáu người, à không, bảy người cũng không phải là công việc dễ dàng, cũng may đều là người lớn có thể hỗ trợ nặn.

"A Tương, nào, dì La dạy con làm sủi cảo."

"Cái gì chứ, người ta mới trở về liền lừa người ta vào bếp rồi." A Tương mở miệng ra vẻ tức giận: "Đây là thứ có thể dạy sao? Con đã học được nhiều năm rồi, không phải là một nồi canh mỗi năm thôi sao."

"Một nồi canh?" Chu Tử Thư phát ra nghi hoặc hỏi.

Ôn Khách Hành che miệng cười trộm, ghé vào bên tai Chu Tử Thư: "Sủi cảo bị lộ bung hết nhân ra, ha ha ha."

"Khụ~" Chu Tử Thư cũng nhỏ giọng cười rộ lên, thật sự là đáng yêu.

"Được rồi, được rồi, không phải là làm sủi cảo sao, A Nhứ chúng ta cũng biết." Ôn Khách hành vừa dứt lời, A Tương vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Chu Tử Thư vẻ mặt cũng không thể tưởng tượng nổi, hắn sao không biết mình khi nào lại biết làm sủi cảo rồi?

"Biết ăn, A Nhứ chúng ta biết ăn. Ha ha ha~" Ôn Khách Hành phảng phất như bị chọc vào huyệt cười mà cười không ngừng.

"Ha ha ha, ta liền nói mà." A Tương rốt cục biểu tình khôi phục bình thường, một đám người lại bởi vì lời nói của Ôn Khách Hành mà cười trong chốc lát.

Mắt thấy buổi tối sắp tới, không làm sủi cảo là không được. Sáu người ngồi vây quanh một chỗ, Chu Tử Thư, Liễu Thiên Xảo, A Tương lựa chọn đánh trượng, Ôn Khách Hành, dì La, Tào Úy Ninh trước mặt một người đặt một loại nhân sủi cảo.

Ôn Khách Hành nhìn đối diện phối hợp, lại nhìn dì La cùng Liễu Thiên Xảo bên tay phải phối hợp, ngửa đầu nói: "Có thể nói rồi, nhà ai làm thì nhà đấy ăn, năm mới ta không cùng các ngươi uống canh đâu."

"Chủ nhân, ai uống canh còn chưa chắc, tay nghề của Tào đại ca nhà chúng ta rất tốt. Đúng không, Tào đại ca."

Vấn đề lăn đến trên người Tào Úy Ninh đang cầm thìa không biết làm sao, hắn cũng không thể để mất mặt A Tương, Tào Úy Ninh vội vàng trả lời: "Đúng, đúng vậy."

"Được rồi, tám phần là ổn đi."

"Cái gì ổn? Chủ nhân người nói nhảm!"

"Nha đầu thối, lá gan to rồi!" Ôn nhu của hai người cũng chỉ có một chút thời gian như vậy rồi lại bắt đầu ầm ĩ. Dì La chỉ cười mà không nói, Liễu Thiên Xảo tăng nhanh tốc độ làm, dì La khéo tay cầm lấy vỏ bánh rồi nhét nhân bánh vào, chen chúc làm một cái sủi cảo.

"Dì La chơi xấu! Tào đại ca mau! Nhanh lên!"

"A Nhứ, mau mau, bột, xoa xoa một nhanh! Ngươi cứ nghĩ đó là bụng ta! Mau dùng sức!"

"Không được không được, bột mì nhiều hơn, dễ làm!"

"Được rồi được rồi, A Nhứ, không cần đại lực như vậy, bàn sắp hỏng rồi!"

A Tương đảo mắt hóa thân thành tiểu hoa miêu, nắm lấy bột hận không thể xoa nát, nhìn Ôn Khách Hành bên kia dần dần tiến vào giai cảnh, chỉ có thể đường cong cứu quốc đi tìm dì La làm nũng, đổi được hai mươi cái sủi cảo tới đây.

"Chủ nhân, ngươi xem hai mươi cái này cũng đủ một mình ăn." A Tương cọ cọ cánh tay Ôn Khách Hành. Dì La nhìn thẳng lắc đầu, A Hành sắp làm cha rồi, còn giống như trước kia, rốt cuộc là đã gả cho đúng người. A Tương cũng vậy, rời nhà lâu như vậy được Tào Úy Ninh chăm sóc, hiện giờ xem ra cũng không chịu khổ gì. Từ khi vào Quỷ Cốc, nàng liền không có gì cầu, trước kia cầu A Hành A Tương bình an lớn lên, hiện giờ cầu hai người hạnh phúc mỹ mãn, nửa đời trước trời xanh chiếu cố rất ít, may mà nửa đời sau cầu đều biến thành hiện thực. Nàng còn gì mà không hài lòng?

"Không cần lôi kéo, đang thi đấu đấy." Ôn Khách Hành ra vẻ nghiêm túc, A Tương vươn bàn tay nhỏ bé lặng lẽ lấy sủi cảo, Tào Úy Ninh cùng Chu Tử Thư nhìn nhau mà cười, nhìn huynh muội bọn họ ầm ĩ.

Bánh bao nóng hổi ra khỏi nồi, mấy người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm trong mấy tháng nay, thật vui vẻ.

Thẳng đến bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, mọi người mới giật mình phát hiện đã đến rạng sáng. Ôn Khách Hành trước kia muốn ngủ sớm mặc dù bây giờ có chút mệt mỏi nhưng bây giờ vẫn cười thoải mái như trước. A Tương tuy đã đường xa chạy một ngày nhưng tinh thần cũng rất tốt, đại khái là mấy tháng này nhớ nhung, để cho bọn họ vượt qua cơn buồn ngủ quên đi thời gian đi.

Ôn Khách Hành không muốn ngủ, thời gian y và A Tương ở cùng một chỗ quá ít, năm sau A Tương sợ là lại phải đi. Cho nên sau khi đánh liên tục ba cái ngáp vẫn không nỡ rời đi, y bèn nháo loạn. Y chung quy chỉ có một muội muội này.

A Tương nói chuyện, đem mấy tháng nay tỉ mỉ báo cáo với Ôn Khách Hành. Cho dù Ôn Khách Hành đã nghe qua một lần, hiện tại lại tiếp tục nghe cũng không chán. Thật sự không chịu nổi buồn ngủ, mặc cho mí mắt đánh nhau cũng không rời đi.

A Tương nhìn Chu Tử Thư phía sau Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư đang giúp Ôn Khách Hành bóp bả vai. A Tương ngồi xổm trước người Ôn Khách Hành, ghé vào chân Ôn Khách hành nhỏ giọng nói: "Ca, ta không đi."

"Làm sao vậy?"

"Ta muốn bồi người nhiều hơn, ít nhất trước khi tiểu chất của ta sinh ra ta sẽ không đi."

A Tương không nhận được câu đáp lại, lại ngẩng đầu người đã tựa vào trong ngực Chu Tử Thư mà ngủ thiếp đi, xem ra thật sự mệt muốn chết

"Ta dẫn y trở về trước." Chu Tử Thư nói xong ôm người lên.

A Tương đau lòng, đứa bé trong bụng này chắc là đã giày vò ca nàng không ít đi.

"Chu Tử Thư, đối với ca ca ta tốt vào, ta sẽ nhìn ngươi."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro