Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 38

Chu Tử Thư ngủ mơ mơ màng màng cảm giác có người véo đùi mình, lúc này nước mắt đau đớn tuôn ra.

"Có thoải mái không?"

Sáng sớm Chu Tử Thư đã tỉnh táo, ôm đùi bật khóc.

"Phu nhân, làm sao vậy?"

"Ngươi áp vào ta." Ôn Khách Hành ngồi dậy, vỗ hai má nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư theo tầm mắt của y nhìn xuống: "Phu nhân, cái này, chuyện này có thể hiểu được đi."

Ôn Khách Hành xoay người ngồi lên đùi Chu Tử Thư, dọa Chu Tử Thư vội vàng đưa tay đỡ: "Làm gì vậy, tổ tông, ngươi muốn dọa chết ta sao?"

Ôn Khách Hành rầu rĩ không vui nằm sấp trên vai Chu Tử Thư, Chu Tử Thư vỗ vỗ lưng y từng chút một: "A Nhứ, ta hối hận."

"Làm sao vậy?"

"Đêm động phòng hoa chúc cả đời chỉ có một lần, còn bị nó hủy, ta thật thảm nha."

Thì ra là bởi vì chuyện này, Chu Tử Thư cười nói: "Vậy ta chẳng phải càng thảm hơn sao, đêm tân hôn bị phu nhân đuổi xuống đất ngủ."

Ôn Khách Hành trong nháy mắt đứng thẳng người lên, nhìn về phía chăn trên mặt đất: "Đúng vậy, ngươi không phải nên ở chỗ này."

Mắt thấy tình huống không đúng, Chu Tử Thư lập tức kéo người lại hôn. Sơ suất, tối hôm qua hắn nên cất chăn đi.

Ôn Khách Hành nghe lời giao triền với cổ Chu Tử Thư.

Lúc hai người tách ra, Chu Tử Thư vuốt ve mái tóc Ôn Khách Hành nói: "Nghe lời, chúng ta có thể thành hôn lại một lần nữa."

"Sao lại thành hôn một lần nữa, người nơi này đều biết chúng ta đã thành thân rồi."

"Vậy thì đổi chỗ khác, phu nhân muốn thành thân bao nhiêu lần cũng được, một lần đổi một chỗ."

Ôn Khách Hành giả vờ tức giận, đấm vào vai Chu Tử Thư một cái: "Thành thân mỗi lần đổi một chỗ khác, ngươi dứt khoát ngay cả ta cũng đổi luôn đi."

Chu Tử Thư tiếp được nắm đấm của Ôn Khách Hành, sợ hãi nói: "Không dám, không dám, phu nhân mượn lá gan của ta cũng không dám."

"Ồ? Thì ra là không dám, có lòng tặc không có can đảm. "

"Không có, không có, lòng tặc cũng không có, phu nhân ta đẹp như vậy, hoa dại cỏ dại bên ngoài làm sao có thể so sánh được."

Mắt thấy Ôn Khách Hành tâm tình tốt lên, nhưng người không có ý đứng lên, Chu Tử Thư liền tiếp tục ôm.

"Đói bụng." Một lúc lâu sau, Ôn Khách Hành rốt cục mở miệng.

"Vậy đi ăn cơm đi."

"Ngươi biết làm sao, còn phải để ta làm." Sơ suất, sớm biết thế thì để A Nhứ học nấu cơm trước, không đúng.

"Chu Tử Thư, vậy sau này ta gọi ngươi là gì?"

Nghe được tên đầy đủ, chu Tử Thư trong lòng lộp bộp một chút, nhưng nghe được nửa câu sau, trái tim hắn lại treo xuống: "Đương nhiên theo phu nhân gọi đi."

"Vẫn là gọi A Nhứ đi, miễn cho rước lấy phiền toái gì."

"Được, đi ăn cơm trước đi." Chu Tử Thư nhắc nhở, phu nhân hiện tại là hai người, cũng không thể đói được.

"Trong phủ này có đầu bếp, ta làm sao nỡ để cho ngươi mỗi ngày nấu cơm." Hắn cả đời này cũng chỉ có một phu nhân.

"Ăn cơm sẽ béo." Ôn Khách Hành lúc này từ trên người Chu Tử Thư đứng lên, sải bước xuống giường mặc quần áo, Chu Tử Thư vội vàng đi theo.

"Diệp tiền bối và Thành Lĩnh đâu?" Trên bàn cơm Ôn Khách Hành không nhìn thấy hai người có chút ngoài ý muốn, hai người này mọi ngày ăn cơm rất tích cực mà.

"Hai người bọn họ đã ăn xong, Diệp Bạch Y dẫn Thành Lĩnh đi luyện công rồi."

"Vậy là tốt rồi, không bị lạc là tốt rồi."

Chu Tử Thư múc cháo cho Ôn Khách Hành: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, làm sao dễ dàng bị lạc được chứ, mau ăn cơm đi. "

"Chủ nhân!" Ôn Khách Hành vừa mới đưa đồ ăn vào miệng liền nghe thấy thanh âm của A Tương, cháo trong miệng thiếu chút nữa phun ra.

Tân hôn xong liền chạy tới nơi này làm gì!

"Chủ nhân! Ta muốn tìm người."

"Ngươi tìm ta để làm gì? Ngươi nên tìm thằng nhóc ngốc kia."

"Ôn huynh, ta ở chỗ này." Lúc này Tào Úy Ninh mới vào cửa, vốn là A Tương đi quá nhanh nên hắn mới bị lùi lại ở phía sau.

Ôn Khách Hành nhìn A Tương từ trên xuống dưới, thần sắc quái dị nhìn thoáng qua Tào Úy Ninh, là nha đầu nhà hắn quá lợi hại, hay là...

Chu Tử Thư tựa hồ mới phản ứng lại, giờ phút này bị cháo sặc đến ho khan.

"Ta muốn cùng Tào đại ca đi ra ngoài giang hồ dạo một vòng." A Tương giấu không được chuyện gì, cười nói ra kế hoạch.

"Khụ! Khụ khụ! Ngươi con chưa chơi đủ à? "

"Ừm, ta cùng Tào đại ca muốn đi hành hiệp trượng nghĩa, chúng ta đã thương lượng với nhau cả đêm."

"Cả đêm?!" Chu Tử Thư choáng nhíu mày, đêm động phòng hoa chúc các ngươi chỉ có làm chuyện này?

"Đúng vậy." A Tương khó hiểu, là chủ nhân nói, bọn họ muốn đi hành hiệp trượng nghĩa, làm sao vậy?

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư liếc nhau, hai người này làm cái gì vậy!

"A Tương, ngươi theo ta một chút." Ôn Khách Hành nói xong, dẫn đầu rời đi.

"Tiểu Tào à, ngồi đi." Chu Tử Thư vỗ vỗ ghế bên cạnh: "Ngồi xuống ăn cơm đi. "

"Chu huynh, chúng ta đã ăn rồi."

"Không có việc gì, ngồi xuống nói chuyện một lát." Ta sợ không nói chuyện, Tào gia ngươi sẽ tuyệt hậu.

A Tương không rõ nguyên nhân mà cứ thế đi theo Ôn Khách vào phòng ngủ.

Ôn Khách Hành không biết nên mở miệng như thế nào, do dự một lúc rồi nói: "A Tương"

"Ai, chủ nhân, người nói đi."

"Hai người các ngươi đêm qua, liền thảo luận hết cả đêm, cái gì cũng không làm?" Ôn Khách Hành khó có thể nói chuyện lắp bắp, việc này thật sự là không dễ mở miệng.

A Tương trong nháy mắt hiểu được Ôn Khách Hành đang nói cái gì: "Chủ nhân! Người đang nói về cái gì vậy?"

"Nói chuyện bình thường."

"Vậy người và Chu Nhứ..."

"Chưa đầy ba tháng." Ôn Khách Hành chỉ chỉ vào bụng mình.

"Ai nha, hôm qua." A Tương cẩn thận hồi tưởng lại hôm qua, xấu hổ quay đầu: "Hôm qua quả thực rất xấu hổ."

"Sau khi gỡ khăn che đầu xuống hai người chúng ta đều rất khẩn trương, sau đó..."

"Sau đó làm sao vậy?" Ôn Khách Hành  không thể chờ đợi để biết những gì đã xảy ra, y cảm thấy nó sẽ vượt quá nhận thức của mình.

"Sau đó ta liền muốn tìm một đề tài giảm bớt không khí ngượng ngùng một chút."

"Ngươi đã tìm đề tài gì?"

"Ta hỏi Tào đại ca kế hoạch sau này, Tào đại ca nói huynh ấy muốn hành hiệp trượng nghĩa, nhưng tôn trọng ý kiến của ta, ta liền nói không vấn đề gì, vừa lúc ta cũng thích vận động."

"Đây không phải là rất bình thường sao?" Động phòng phía sau không phải là rất hợp lý.

"Ai nha, sau đó chúng ta bắt đầu thảo luận việc hành hiệp trượng nghĩa như thế nào, càng nói càng hứng khởi, rượu hợp cần uống xong chúng ta liền tìm thêm hai vò." A Tương càng nói càng nhỏ.

Ôn Khách Hành càng nghe càng chán: "Sao các ngươi không nhân cơ hội làm một cái?"

"Không uống say, làm sao có thể làm được."

Ôn Khách Hành vỗ trán: "A Tương a A Tương, ngươi thật không hổ là A Tương."

"Hắc hắc, chủ nhân."

"Thật cho rằng ta đang khen ngươi cơ đấy!"

"Loại chuyện này thuận theo tự nhiên là tốt rồi, ta thích ở cùng một chỗ với Tào đại ca, Tào đại ca cũng thích ở cùng một chỗ với ta, chúng ta ở cùng một chỗ, liền vui vẻ, cái khác liền thuận theo tự nhiên mà."

"Ta còn tưởng rằng hai người các ngươi ngốc, nếu không ngốc các ngươi tự mình giải quyết đi, đói chết ta."

"Không ngốc không ngốc, vậy chuyện của hai chúng ta."

"Ngươi đã thành thân rồi, ta còn quản ngươi? Hãy nhớ trở về theo đúng ngày, đến khi nào mệt rồi thì quay về nghỉ ngơi."

"Chủ nhân, người thật tốt, trước khi chất tử được ta sinh ra ta nhất định sẽ trở về."

Hai đứa nhỏ ngốc này, vừa nói xong với Ôn Khách Hành, liền muốn đi luôn, nói là muốn thu dọn đồ đạc.

Hai người một đường đưa đến cửa, nhìn bóng lưng hai người bọn họ một người chạy một đuổi theo, quả thực khiến cho người ta lo lắng mà.

"A Nhứ nha, ngươi nói bọn họ có được không?"

"Ta bảo Đại Vu phái người lặng lẽ đi theo, để cho bọn họ nháo đi, thừa dịp tuổi trẻ vui vẻ."

"Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo." Lúc này trên đường cũng không có người, Ôn Khách Hành nhanh chóng hôn lên mặt Chu Tử Thư một cái.

"Quay lại ăn tối đi."

"Ngươi làm cho ta ăn."

"Được."

Chân vừa bước tới ngưỡng cửa, Ôn Khách Hành lại lui về.

"Làm sao vậy?"

"A Nhứ, trước cửa nhà bọn họ đều có trồng cây."

Chu Tử Thư cũng lui về, nhìn kỹ một phen: "Ừm đúng, khi cây lớn thật dễ dàng trèo lên để đi vào sân nhà người mà."

"Chúng ta cũng trồng đi."

"Trồng cây gì đây, trồng cho nó lớn lên để cho người ta trèo vào sân?" Cây này vừa cao thì trèo lên cây rồi trèo vào sân sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Ai nha, trồng một cái cây cùng đứa nhỏ lớn lên đi mà. Hơn nữa, hai chúng ta còn sợ có tiểu tặc? Còn có Diệp tiền bối thì sợ cái gì nữa."

"Được rồi, ngày khác hỏi Đại Vu mượn mấy hộ viện tới đây, ngươi muốn trồng cây gì?" Thỏa hiệp, phu nhân muốn trồng, hắn liền thỏa hiệp.

"Tìm rồi nói sau."

"Được, vậy chúng ta đi ăn cơm trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro