Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 37

"Ca, người có khẩn trương không?" Dưới lớp khăn đội đầu thanh âm của A Tương có chút run rẩy.

"Khẩn trương cái gì, đến con ta đều có rồi." Ôn Khách Hành cầm cây quạt giấy trong tay xoay xoay, y hiện tại đang chuẩn bị phát động muốn tính sổ với Chu Tử Thư!

"A Hành, đội khăn lên." Thanh âm của Hỉ Tang quỷ truyền đến, cái quạt trong tay Ôn Khách Hành thiếu chút nữa bị rơi xuống đất.

Luống cuống tay chân xem như che khăn trùm đầu, Hỉ Tang quỷ đau đầu đi qua thay y sửa sang lại khăn chùm xiêu vẹo.

"A Hành, thành thân chỉ một lần thôi."

Ôn Khách Hành xắn tay áo lên nghiến răng nói: "Đúng vậy, chỉ một lần." Hơn nữa y mới được biết tên thật của tân lang một ngày trước khi thành thân, một lần trong đời, ấn tượng sâu sắc như vậy.

"Chủ nhân, bọn họ tới rồi." Liễu Thiên Xảo từ ngoài cửa tiến đến: "A Tương còn khẩn trương sao?"

"Nha đầu, run cái gì chứ ca ca con ở chỗ này, con sợ cái gì?"

"Hai tân nương này ngồi một phòng ngược lại là lần đầu tiên nha." Liễu Thiên Xảo che miệng cười.

Hỉ Tang quỷ lắc đầu: "Nếu để cho con bé ngồi một mình, ta sợ con bé sẽ làm sập giường mất."

"Có ai đi ra cửa không?"

"Các tiểu nha đầu đã sớm ở cửa rồi, hiện tại đang chờ bọn họ gọi cửa."

"A!" Còn không đợi các nàng nói xong, bên ngoài liền một trận tiếng kêu sợ hãi.

Một đám tiểu cô nương cầm hồng bao không biết làm sao, tân lang này cũng quá hào phóng đi, trong hồng bao đều là ngân phiếu mệnh giá lớn.

"Các cô nương, tiếp tục đi, ba lần cơ mà." Chu Tử Thư đưa hồng bao một lần sau đó không có động tĩnh, gấp đến độ hắn nhịn không được thúc giục, hắn đã ba ngày không gặp được A Hành rồi.

"Các tỷ tỷ, các tỷ làm sao vậy?" Trương Thành Lĩnh trong tay cũng cầm hồng bao, dán lên cửa nghe ngóng.

"Không có việc gì, không có việc gì, tiếp tục."

Ba lần này gọi xong, hồng bao trong tay Chu Tử Thư cũng nhét xong, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Hỉ Tang quỷ một thân hồng y.

Chu Tử Thư và Tào Úy Ninh đứng trước mặt nàng đồng loạt kêu lên: "Dì La."

Hỉ Tang quỷ cười gật đầu, người phía sau bưng tới hai chén canh, hai người uống canh lưu lại đồ vật bên trong xong liền nóng lòng nhìn Hỉ Tang quỷ.

"Đi đi."

Cửa mở ra, Chu Tử Thư nhanh chóng bước vào, dáng người hai người bất đồng, tất nhiên liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

"A Hành."

"A Tương, ta tới đón muội."

"Tào đại ca!" A Tương lúc này từ trên giường đứng lên, đầu chùm khăn hồng chạy về phía trước hai bước.

Ngược lại Ôn Khách Hành rất yên tĩnh mà nói ra một câu "tới rồi sao" làm cho Chu Tử Thư có loại cảm giác mơ về kiếp trước.

Tào Úy Ninh tuy là đi sau nhưng đã sớm chạy đến bên cạnh A Tương nắm lấy tay A Tương, Chu Tử Thư tiến lên đỡ Ôn Khách Hành dậy.

Bốn người bái biệt Hỉ Tang quỷ, người bên cạnh giúp Ôn Khách Hành cùng A Tương cầm ô đưa hai người bước vào kiệu hoa.

A Tương tùy tiện lên kiệu, Ôn Khách Hành lại quay đầu nhìn thoáng qua, tuy có khăn che đầu y cái gì cũng không thấy nhưng Hỉ Tang quỷ ở cửa lại hướng về phía bọn họ nở nụ cười, biết rõ là y nhìn không thấy nhưng nàng vẫn khoát tay áo nói đi đi.

Ôn Khách Hành vừa vào kiệu hoa liền vén khăn che đầu lên, quạt trong tay muốn ném ra ngoài, Ôn Khách Hành ở trong tay dạo một vòng, nghe được bên ngoài có tiếng quạt rơi xuống đất, y cũng ném quạt ra ngay sau đó.

Quạt của Ôn Khách Hành vừa rơi xuống đất, Hỉ Tang quỷ liền thở ra một hơi. Nhưng nhìn hai người bà vẫn lau nước mắt.

Ôn Khách Hành lặng lẽ mở rèm ra nhìn về phía sau vừa vặn nhìn thấy một màn này, trái tim y bỗng nhiên trầm xuống. Y vốn tưởng rằng cho dù thành hôn thì y cũng sẽ không đi xa, tùy thời đều có thể đi tìm dì La giống như trước kia không có gì khác nhau, nhưng hiện tại y cảm giác hết thảy đều bất đồng.

Nhà thành thân chuẩn bị hai chỗ, lúc chia tay Ôn Khách Hành lại mở rèm ra, vừa vặn cùng A Tương đối diện tầm mắt.

"Ca, ta đi đây~" A Tương im lặng nói.

Ôn Khách Hành cười gật đầu.

Một mình, cho đến khi kiệu dừng lại, cảm xúc của Ôn Khách Hành cũng không tăng cao bao nhiêu, ngay cả muốn trêu chọc A Nhứ một chút cũng quên mất.

Rây gạo, ngói, chậu than*, mọi thứ đều không rơi xuống, mọi thứ đều vừa hợp ý.

*Tục xưa của người Trung khi con gái xuất giá về nhà chồng đều có mấy thứ này.

Đợi Ôn Khách Hành phản ứng lại không trêu đùa A Nhứ thì hai người đã bái lạy hai lần.

"Phu thê giao bái——"

Tiếng hô vang lên, hai người khom lưng về phía đối phương, Ôn Khách Hành dưới khăn trùm đầu nhướng mày, tâm tư bỗng trở nên xấu xa.

"Chu Tử Thư."

"Bịch——"

Lúc cúi dậy Ôn Khách Hành phi thường nhỏ giọng nói một câu làm cho Chu Tử Thử ở phía đối diện quỳ thẳng xuống đất.

Ôn Khách Hành ở dưới khăn đỏ mím chặt miệng mới không cười ra tiếng.

"Cái này còn chưa có động phòng đâu, chân ngươi đã mềm nhũn rồi sao Tử... A Nhứ, ngươi có được không vậy?"

Thất gia suýt nữa phá nhà của Chu Tử Thư trong lòng cả kinh. Phải biết rằng Chu Tử Thư cố ý dặn dò trong mấy ngày qua, hắn cũng không muốn bởi vì phá hỏng chuyện tốt của Tử Thư mà bị đuổi giết.

Trong lúc cả hội trường cười vang, Chu Tử Thư quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, ý đồ muốn từ trong khe hở nhỏ nhìn thấy biểu tình của Ôn Khách Hành. Trương Thành Lĩnh nhanh chóng chạy tới: "Sư phụ, người mau đứng lên nha."

Đại Vu khẽ túm ống tay áo của Thất gia, đem thiệp mời trong tay mở ra. Tròng mắt Thất gia thiếu chút nữa rớt xuống, thần sắc biến hóa nhìn về phía Chu Tử Thư mang theo một chút tia muốn xem náo nhiệt.

"Có cần nhắc nhở hắn một chút không?"

"Không." Thất gia đảo mắt: "Đêm nay chúng ta đi nghe góc tường."

Bái đường xong nếu không phải Thất gia ngăn cản, Chu Tử Thư đều muốn đuổi theo đến động phòng rồi.

"Ai da, tại sao lại đi? Giờ nơi đó ngươi chưa nên đi? Ngươi đã bao giờ thành thân chưa?" Thất gia đẩy Chu Tử Thư đi ra ngoài: "Quên mất ngươi thật đúng là chưa thành thân."

"Ai chưa từng thành thân chứ." Đây là lần thứ hai của ta rồi, chỉ là tình hình không giống nhau.

"Được được được, ngươi đã thành thân rồi, cho dù ngươi thành thân ngươi cũng phải bồi chúng ta đã nha."

"Ngươi uống không được sao?"

"Ta được nha, nhưng ngươi nhìn người của Quỷ Cốc có được không."

Tầm mắt hai người đồng loạt nhìn về phía nhóm nha đầu Bạc Tình Ty bên ngoài, đem người đặt hiển nhiên không thích hợp, các tiểu cô nương uống không được bao nhiêu đi...

Sự thật chứng minh Chu Tử Thư sai rồi. Lúc Chu Tử Thư mang theo men say rượu trở về động phòng, Ôn Khách Hành ngồi đau lưng đang đấm thắt lưng.

Bên cạnh là hai nha đầu Bạc Tình Ty, cũng không tiện để cho các nàng giúp đỡ.

Chu Tử Thư giờ phút này cũng bất chấp mặt mũi quỳ đến chân bước lên, tay vòng quanh eo Ôn Khách Hành bóp eo y.

"Mệt rồi sao."

"Chu công tử vén khăn đội đầu lên đi." Tiểu nha đầu bên cạnh nhắc nhở.

"Vén lên sao?" Chu Tử Thư bây giờ nửa điểm không dám có chủ trương của mình, trong đầu đều là câu nói 'Chu Tử Thư' khi bái đường.

Đánh nhau không khẩn trương, bái đường không khẩn trương, A Nhứ hỏi y câu này ngược lại lại khẩn trương hẳn lên.

"Vén khăn lên đi."

"Có động tĩnh không?"

"A a~" Trương Thành Lĩnh còn chưa kịp hô lên đã bị Thất gia bịt miệng lại.

"Nhóc kêu cái gì?" Thất gia hơi ghét bỏ nhìn Trương Thành Lĩnh.

"Ngài làm cái gì vậy?"

"Tiểu tử ngươi nếu ta không gọi ta che ngươi làm gì? Chuyện gì đã xảy ra trong đó" Thất gia cũng không quên mục đích của mình: "Còn nữa, ngươi tới nơi này làm gì, ngươi còn chưa đến tuổi thành thân đâu."

Trương Thành Lĩnh ấp úng đứng lên: "Ta, ta không cẩn thận đem tên thật của sư phụ nói ra."

"Thì ra là ngươi ha ha ha ha, Chu Tử Thư thật sự là đã thu được một đồ đệ tốt, bên trong thế nào?"

"Không có động tĩnh."

"Không có động tĩnh chính là vấn đề lớn nhất." Thất gia hứng trí bừng bừng: "Hảo tiểu tử, ngươi hãy nhìn đi."

"Sư phụ ta sẽ không có việc gì chứ."

"Yên tâm, nếu y thật sự để ý thì hôm nay hôn sự này sẽ không thành, nếu đã thành, cũng chính là chỉ trừng phạt một phen thôi. Ngươi xem Diệp tiền bối không phải cũng muốn hóng xem sao?" Môn đạo ở đây, Thất gia thấy rõ ràng.

"Diệp tiền bối?" Đầu Trương Thành Lĩnh bị Thất gia buộc nhìn Diệp Bạch Y ở trên cây.

"Diệp tiền bối, sao cả ngày hôm nay lại không thấy ngài vậy?"

"Ta không rảnh còn có chuyện." Diệp Bạch Y đứng trên cành cây, nhìn ba người phía dưới, hóng chuyện thì ông ta cũng phải chiếm một vị trí tuyệt hảo.

Không rảnh mà còn có thể ở đây hóng chuyện? Chuyện quan trọng của ngài sợ không phải tìm được mỹ vị gì đó ở đâu rồi đi.

Khoảnh khắc khăn hồng nhấc lên đủ để Chu Tử Thư quên đi hết thảy kiếp này, mặc dù kiếp trước thế gian này đã bị hắn quên đi một lần, nhưng không chút nào chậm trễ lần này tiếp tục quên lãng.

Ôn Khách Hành hơi ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư. Chu Tử Thư không khống chế được bắt đầu nuốt nước miếng, dưới nụ cười của Ôn Khách Hành hắn cũng cười ngây ngô theo, hắn vừa rồi vì sao quỳ xuống? Hắn đã không thể nhớ nữa rồi.

"Các ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Hai người che miệng đi ra ngoài, Chu công tử vừa rồi thật sự nhìn cốc chủ nhìn đến ngây người.

"Chu Tử Thư?"

Chu Tử Thư rốt cục nhớ tới vì sao mình vừa rồi quỳ xoa eo cho phu nhân rồi, lúc này lại quỳ xuống tiếp.

"Phu nhân, ta..."

"Cái tên này thế nào?"

Trong đầu Chu Tử Thư chất đầy dấu chấm hỏi, hắn uống hơi nhiều, đầu óc không theo kịp được Ôn Khách Hành.

"Con trai ngươi gọi cái tên này có được không?"

"A?" Đặt tên cho đứa trẻ sao? Vậy cũng không thể dùng tên của cha nó chứ?

"Không được, phu nhân, cái tên này không tệ nhưng mà không được."

"Có cái gì mà không được, được hay không được là được sao?"

"Không phải, mấu chốt là cha nó gọi cái tên này..."

"Ồ? Cha nó một người tên là Ôn Khách Hành một người tên là Chu Nhứ, nó gọi là Chu Tử Thư có vấn đề gì sao?" Ôn Khách Hành cười lạnh một tiếng nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư bởi vì uống rượu nên đầu óc lúc này phản ứng lại như khai quang. Hắn muốn giải thích: "Phu nhân, ta là từ Thiên Song đi ra, lúc trước sợ tên của mình chọc tới thị phi nên mới dùng tên giả, ta thật sự không phải cố ý khi dễ ngươi."

"A?"

"Phu nhân, đừng tức giận, dễ tức giận hại thân thể." Chu Tử Thư yếu đuối nhắc nhở.

"Ta không tức giận, ngươi một thân mùi rượu hun đến ta."

"Ta lập tức đi tắm rửa."

"Đừng, ngươi đang say, ta sợ ngươi tắm lúc này hại thân." Ôn Khách Hành nói xong đem gối đầu ném xuống trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tử Thư, ngay sau đó cũng đồng thời ném chăn xuống giường luôn.

"Khi nào mùi rượu tan, thì khi đó ngươi lên giường."

"Phu nhân, ta cảm thấy ta vẫn nên tắm rửa đi."

"Ta nói không cần!"

Toang rồi, đây không phải do mùi rượu mà là do tức giận...

"Phu nhân đừng tức giận, không phải là ngủ trên sàn nhà sao, ta ngủ là được rồi. Phu nhân, đừng tức giận nữa."

"Ta cũng không nói ngươi ngủ trên mặt đất, ngươi có thể đổi phòng."

"Ta muốn ngủ ở đây, ta muốn ngủ ở đây. Ta không thể rời khỏi phu nhân." Làm gì có chuyện đêm tân hôn mà đi chia phòng ngủ, như thế là không tốt.

Ôn Khách Hành bị hắn chọc đến muốn cười, nhưng lại không muốn biểu hiện ra ngoài. Y muốn cho Chu Tử Thư biết, lừa gạt y tóm lại sẽ phải trả giá.

"Phu nhân, chúng ta uống rượu giao bôi đi. Lấy trà thay rượu."

"Ừm." Ôn Khách Hành đứng dậy hoạt động eo, tóm lại là có thể động đậy.

"Nến đều tắt hết rồi." Trương Thành Lĩnh núp ở phía sau cây nhìn về phía Thất gia ở phía trên.

"Ôn Khách Hành có được không vậy, cái này cũng không đánh ra?" Thất gia lấy quạt chọc chọc tóc, Đại Vu đứng ở bên kia nhìn hai người bọn họ, khóe miệng cong lên một độ cong như có như không.

Diệp Bạch Y ghét bỏ nhìn bọn họ một cái rồi phi thân lên nóc nhà, xốc lên một mảnh ngói.

Thất gia nhìn thấy vậy liền sửng sốt: "Cũng chỉ có ông ta dám làm vậy mới không bị phát hiện."

"Thế nào rồi?" Diệp Bạch Y vừa xuống đã bị Thất gia cùng Trương Thành Lĩnh vây quanh.

"Tự mình đi mà xem, ta rất bận. Còn tiểu tử này nữa, mau về ngủ đi!" Nói xong xách Trương Thành Lĩnh rời đi.

*Đặng: À cụ Diệp nhìn thấy chúng nó không những k nháo loạn mà còn đang uống rượu giao bôi, bị ăn cơm chó bất ngờ nên cụ bực đấy các cô ạ :v

Nếu ta mà xem không bị phát hiện thì ta còn ở đây hỏi ông làm gì cơ chứ?

Thất gia cuối cùng cũng không nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sau khi Diệp Bạch Y đi hắn cũng bị Đại Vu mang về phòng.

Trằn chọc đến canh ba, Chu Tử Thư lăn qua lộn lại trên mặt đất: "A Hành? A Hành?"

Đợi một lát không nghe thấy đáp lại, Chu Tử Thư từ trên mặt đất đứng dậy, động tác như mèo xoay lưng đến bên giường, rạp rạp lên giường, toàn bộ hành trình ngay cả thở cũng không giám thở lớn.

An ổn trà trộn vào trong chăn của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư thật cẩn thận ôm lấy Ôn Khách Hành vào lòng, đặt tay lên bụng Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái rồi vui vẻ nhắm mắt lại.

Ôn Khách Hành đang ngủ tựa hồ nhận ra người bên cạnh liền xoay người chui vào trong ngực Chu Tử Thư, Chu Tử Thư ý cười càng vui vẻ.

..................

Chu Tử Thư: Trên có chính sách, dưới có đối sách, không cho lên đường đường chính chính thì ta lặng lẽ mò lên giường vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro