Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 36

Tào Úy Ninh nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy về, ngay cả tang lễ của sư phụ cũng không kịp tham gia.

Nếu trễ một bước, hắn sẽ không có vợ mất. Phải biết rằng trong thư A Tương có nói, trong vòng một tháng phải gả ra ngoài, tân lang là ai không quan trọng.

Tuy rằng không biết vì sao lại thành ra như vậy nhưng hắn trở về là được rồi.

Lời nói gấp như vậy, sao Quỷ Cốc không hề thay đổi? Tào Úy Ninh càng cảm thấy kỳ quái, nhưng không đợi hắn suy nghĩ ra cái gì thì đã thấy một bóng người chạy tới từ phương xa.

Khinh công như gà què hoàn toàn không phối hợp nhau này chính là Trương Thành Lĩnh.

“Tào đại ca!”

"Thành Lĩnh? Đệ sao lại gấp gáp như vậy?”

"Có thể không vội sao? Tháng này chỉ có một ngày tốt lành đó chính là ngày mai. Nếu huynh đến trễ một chút, ngày mai chính là ta thay huynh bái đường đấy!" Cậu muốn chạy ra khỏi đám lửa này.

"Bái đường… Còn có thể thay thế?" Tam quan của Tào Úy Ninh bị trùng kích.

"Trong quy củ của Quỷ Cốc không có gì là không thể. Ai, mau đi nhanh lên.”

Trương Thành Lĩnh ập đến dẫn người đi ra ngoài.

"Đi đâu?"

"La nãi nãi nói ở Quỷ Cốc cử hành không may mắn nên muốn đi ra ngoài, chỉ thiếu mỗi huynh thôi."
Một ngày trước khi thành thân, chỉ thiếu chú rể?

Đến nơi Tào Úy Ninh không nhìn thấy A Tương, ngược lại lại thấy Chu Tử Thư, hơn nữa lại rất không đúng lúc hỏi lên một câu: "Chu huynh, huynh ở đây làm gì?”

"Tào đại ca, đừng nói nữa, sư phụ đang nghĩ đến sư nương. Người đã hai ngày không được thấy sư nương rồi, La nãi nãi nói trước khi thành thân phu phu không thể gặp mặt." Trương Thành Lĩnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Hả? Vậy sao đệ không nói sớm?”

"Đệ cũng không nghĩ tới huynh hỏi nhanh như vậy nha."

Hai người lẩm bẩm, Chu Tử Thư cũng lười phản ứng bọn họ. Cũng không biết nhãi con ở trong bụng A Hành có giày vò y hay không: "Thành Lĩnh, đi hỏi sư nương ngươi có muốn ăn cái gì không.”

"A? Con đi ngay."

Thành Lĩnh vỗ vỗ bả vai Tào Úy Ninh, ý bảo hắn tự cầu phúc.

“Nói cho A Tương biết, ta đã trở lại!”

“Chu huynh, quan hệ giữa hai chúng ta có phải cần phải thay đổi hay không?” Tào Úy Ninh cười hì hì hỏi Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nhìn hắn một cái: "Đồng cảnh ngộ?”

Tào Úy Ninh điên cuồng gật đầu, Chu Tử Thư bĩu môi, A Hành coi A Tương  như là muội muội, nữ nhi, nếu như vậy ta chính là nhạc trượng của ngươi đấy.

“Chu huynh, ngày mai thành thân huynh đã chuẩn bị cái gì rồi?”

"Cái gì cũng không cho ta chuẩn bị, giống như người bình thường vậy."

Lời này vừa nói Chu Tử Thư liền cảm thấy thập phần buồn bực. Kiếp trước hắn cưới A Hành, A Hành không có cha mẹ nên sẽ không có của hồi môn. Hắn không muốn A Hành chịu ủy khuất, liền tặng rất nhiều sính lễ, tự mình chuẩn bị đồ cưới cho A Hành, đồ cưới lúc A Hành xuất giá xếp hàng dài những hai con phố trong kinh thành.

Kiếp này A Hành có trưởng bối, nhưng việc này này hắn ngược lại không cho được, Chu Tử Thư ngực nghẹn tức giận, phảng phất một giây sau sẽ phát bạo mất.

"A, sính lễ này của ta còn đang trên đường."

"Không cần, để cho bọn họ trở về đi."

“Tử Thư!”

Cửa truyền đến thanh âm, Chu Tử Thư lập tức đứng dậy.

Thất gia lắc quạt, phía sau còn có hai người đang khiêng rương.

“Ngươi có thể tới rồi, thiếu chút nữa liền không kịp!" Chu Tử Thư kích động chạy tới nhưng y không phải hướng về phía Thất gia mà là đồ vật ở phía sau hắn.

"Ta chạy tới chạy lui thiếu chút nữa mất mạng mới đưa kịp đồ cho ngươi, ngươi đối với ta như vậy sao?"

"Xin lỗi, ngày khác ta sẽ tự mình bồi lễ." Tầm mắt Chu Tử Thư cũng không chuyển qua, hắn biết Thất gia đang nói bậy, hắn cũng tùy tiện nghe một chút.

"Mau mở ra cho Chu gia chúng ta, để cho người ta xem thân gia của mình đi."

Thất gia là cố ý muốn trêu ghẹo hắn như vậy, hắn cũng không thèm để ý, một lòng một dạ phải xem Thất gia mang đến bao nhiêu.

Khế ước phòng, khế ước đất đều đặt ở trong mấy cái hộp, mặt trên rõ ràng đánh dấu là khế ước phòng hay khế ước đất đai.

"Sao lại toàn là khế ước đơn hết vậy? Ngươi chưa thành thân qua?”

"Ta đây không phải là để cho ngươi chọn một cái, các ngươi vội vàng như vậy, sính lễ của hồi môn trực tiếp đều tiết kiệm, ta trực tiếp đem thứ thực dụng nhất lấy ra không tốt hơn sao?"

"Nếu ngươi nhất định phải đuổi theo ngụ ý kia, ta có phải còn phải đi dã ngoại bắt hai con nhạn lớn cho ngươi, tiện thể săn luôn một con nai rừng đến không?"

"Ngươi liền chọn chút khế ước phòng vừa lòng, cộng thêm ngân phiếu, đem tráp phối thành là được."

"Ta nói một câu, ngươi dùng nhiều câu như vậy phản bác ta?"

Hai người ở bên này cãi nhau, Tào Úy Ninh lại mở to hai mắt: "Chu huynh, đây đều là gia sản của ngươi?”

"Một phần." Mất một phần, bây giờ đây là những phần vừa được sắp xếp ra.

Phía dưới hộp nhỏ chính là vàng vụn, Chu huynh có tiền kết hôn như vậy làm sao có thể dùng vàng vụn, Tào Úy Ninh không rõ.

“Chu huynh, chỗ này…”

"Rải đi."

"Rải đi? Cần phải rải sao?!" Chu huynh có phải đối với người bình thường có hiểu lầm gì không?

"Này này này, Chu Tử Thư, ta khuyên ngươi suy nghĩ một chút. Ta vừa mới gặp được Khai Tâm quỷ, mấy ngày trước hắn bởi vì rải thêm mấy tờ tiền giấy bị phu nhân nhà ngươi bắt được rồi phạt nặng. Ngươi giờ đòi rải vàng thật ta sợ ngươi không được bái đường mất.”

"Ta muốn cho A Hành một hôn lễ khí phái."

"Ngươi trước tiên bình tĩnh đã, hơn nữa thành thân cũng chỉ là một quá trình, ngươi phải làm là để cho y sau khi thành thân đi đâu cũng khí phái." Sao người bạn tốt này của Bắc Uyên hắn lại giống như tiểu tử ngây ngốc vậy?

“Để ta cân nhắc lại xem."

"Ngươi cân nhắc lại làm gì? Ngươi có muốn bị đánh trước khi bái đường không?”

"Không…”

"Vậy thì nghe theo ta đi."

"Chủ nhân, ta có chút khẩn trương." A Tương vừa buộc tóc cho Trương Thành Lĩnh vừa nói chuyện phiếm với Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành ngồi trên băng ghế gặm táo nghe vậy nói: "Khẩn trương cái gì, chỉ là bái đường mà thôi.”

"Thành thân, chỉ có một lần."

"Cũng không thể khẳng định như vậy, chỉ cần ngươi nguyện ý kỳ thật có thể có hai lần."

Thành Lĩnh kinh ngạc nhìn về phía Ôn Khách Hành.

“Chủ nhân!”

"Ta nói đùa thôi." Ôn Khách Hành lập tức buông quả táo trong tay xuống: "Ta đây không phải là nhìn thấy nha đầu ngươi quá khẩn trương nên mới giảm bớt một chút sao.”

"Có loại giảm bớt nào như người nói không…"

"Vậy ngươi đi đánh Tào Úy Ninh một trận, dù sao hắn cũng tới rồi."

"Không tốt lắm." A Tương có chút khó khắn: "Dọa người chạy đi thì làm sao bây giờ?”

"Ngươi không phải đang buộc tóc cho tiểu tử Thành Lĩnh sao?" Ôn Khách Hành nói xong lấy thiệp mời ra: "Nghe nói Thất gia tới rồi, ta bảo Thành Lĩnh đưa mấy tấm thiệp mời đi, dù sao cũng phải giống như thành thân chứ.

"Vâng, sư nương, con đi ngay." Trương Thành Lĩnh cũng không muốn bị buộc một cái tóc nhỏ đến như vậy nữa bèn lập tức đứng dậy.

"Đừng nóng vội, ta còn chưa viết tên đâu." Ôn Khách Hành chậm trãi đi tới bàn cầm bút lên viết chữ.

"Chu Nhứ thì viết như nào cho đẹp đây.”

"Sư nương, hay là viết Chu Tử Thư đi." Trương Thành Lĩnh bị trâm do A Tương cài vào làm đau, cậu gãi tóc mình muốn nó lỏng hơn một chút.

Đầu bút của Ôn Khách hành tạm dừng, lưu lại một giọt mực lớn trên thiệp mời: "Viết cái gì?”

Ôn Khách Hành không phải chưa từng nghĩ đến Chu Nhứ là cái tên giả, chỉ là sau này gọi lâu y liền cho rằng đây là tên thật.

"Chu Tử Thư.” Trương Thành Lĩnh hơi sợ nhìn Ôn Khách Hành, cậu giống như không cẩn thận đi phá gia đình của sư phụ rồi.

“Chủ, chủ nhân... Tên nhóc thối này nói bậy gì vậy?" A Tương nhìn sắc mặt Ôn Khách Hành, tay vội vàng muốn đẩy Trương Thành Lĩnh ra ngoài.

"Không có việc gì." Ôn Khách Hành cười phá lệ ôn nhu hơn: "Viết Chu Tử Thư đi. Thành Lĩnh con có biết là hai chữ nào không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro